Chương 19
Hai người đi đến cổng trường học, Thẩm Thành Tuấn đỗ xe ở dưới tán cây, có vẻ như đã chờ rất lâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ lúc quyết định tin vào những gì "Thẩm Kiều" nói trong điện thoại, trong đầu Thẩm Kiều đã nghĩ ra rất nhiều viễn cảnh, bao gồm cả chuyện gặp lại Thẩm Hòa Nguyệt và cha mẹ sau khi bị đuổi khỏi nhà, cũng nghĩ đến đủ mọi khả năng có thể xảy ra.
Nhưng đến giờ phút này, vẫn không khỏi cảm thấy bất an lo sợ.
Chỉ sau một đêm, vậy mà trong tiềm thức của Thẩm Kiều lại bắt đầu sợ Thẩm Thành Tuấn.
Thế nên, không tự chủ được mà đi chậm lại.
Kỳ Ngôn Chu vẫn đi theo phía sau cô, thấy được vẻ do dự của cô, giơ tay lên nhẹ nhàng đặt lên vai Thẩm Kiều, vừa khắc chế lại nghiêm túc, khiến người khác không cảm thấy mạo phạm chút nào.
Thẩm Kiều quay đầu nhìn anh rồi cười.
"Tôi không sao."
Bỗng nhiên, cô giống như được bàn tay ấm áp của chàng thiếu niên tiếp thêm vài phần dũng khí, hít một hơi thật sâu, tiến thẳng về phía chiếc xe
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ Ngôn Chu đứng đợi ở bên ngoài vài bước, nhường lại không gian cho cô.
Cách đó không xa, Thẩm Thành Tuấn nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Kiều, bước xuống xe, mặt đối mặt với cô.
"Kiều Kiều đến rồi à."
Thẩm Kiều né tránh ánh mắt của đối phương, nhẹ giọng: "Thẻ dự thi của con…"
Thẩm Thành Tuấn mở cốp xe, lấy ra một cái vali nhỏ tầm 16 inch kéo tới trước mặt cô: "Đều ở trong này, mẹ con đã thu xếp cho con rồi. Thẻ dự thi của con, thêm một ít vật dụng hằng ngày và trang phục, đều ở bên trong."
"… Cám ơn."
"Xin lỗi con, hiện tại cảm xúc của Nguyệt Nguyệt không tốt lắm, con làm chị, chỉ có thể để con chịu thiệt rồi, tạm thời bây giờ đừng về nhà."
Vẻ mặt Thẩm Thành Tuấn xấu hổ.
Ở nhà ông ta vốn ít nói. Mặc dù Diệp Hân dịu dàng từ ái nhưng thực ra mọi chuyện quan trọng trong nhà đều do bà ta quyết định, bình thường Thẩm Thành Tuấn chỉ làm theo mà thôi.
Dừng một lát, Thẩm Thành Tuấn lại nói tiếp: "Cha có để một ít tiền vào đấy, con ở bên ngoài cẩn thận một chút, ở khách sạn hoặc là xin ở lại trong trường cũng được."
"…"
Thẩm Kiều không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể trầm mặc.
Thẩm Thành Tuấn ngẩng đầu, quan sát Kỳ Ngôn Chu từ trên xuống dưới, nhíu mày: "Tóm lại, dù cha mẹ không ở cạnh con nhưng cũng đừng qua lại với những người không đứng đắn. Chờ mẹ con khuyên nhủ Nguyệt Nguyệt, cha sẽ tới đón con về nhà."
Nghe thấy vậy, Thẩm Kiều cúi đầu cười nhạo một tiếng.
"Kiều Kiều? "
"Không có gì, bọn con đi trước đây."
"Đến chỗ thi đấu phải không? Lên xe đi, cha chở con đi."
"Không cần đâu."
Thẩm Kiều lạnh nhạt nói, không hề chần chừ quay người đi đến chỗ Kỳ Ngôn Chu đang đứng.
Lúc Thẩm Thành Tuấn dặn dò cô, có lẽ chỉ trong chốc lát nhưng cô đã nhận ra được một điều.
Người nhà họ Thẩm, dù là Thẩm Thành Tuấn hay là Diệp Hân, đối với cô, cũng đã hơn mười năm rồi, quả thật là chưa bao giờ trách mắng. Nhưng đằng sau việc không trách mắng này, là sự trao đổi quyền lợi một cách trắng trợn, không có bất kỳ tình cảm nào.
Bọn họ cần cô, cho nên mới tốt với cô.
Hoặc là, cũng có thể bọn họ muốn nuôi dưỡng cô trở thành một người dịu dàng lương thiện, có tấm lòng thương xót. Đợi khi nào Thẩm Hòa Nguyệt cần, cô sẽ tự hiểu ý mà cam tâm tình chuyện trở thành "túi máu" của cô ta.
Giống như Diệp Hẫn vẫn thường hay nói, là chị em phải yêu thương chăm sóc lẫn nhau.
Hiến máu cũng coi như là một loại chăm sóc.
Nghĩ như vậy, tình nghĩa mười mấy năm, thật khiến cho lòng người chua xót.
…
Cách vài bước, Thẩm Kiều kéo vali đi đến trước mặt Kỳ Ngôn Chu, lên tiếng gọi anh: "Chúng ta đi nha?"
Kỳ Ngôn Chu lặng lẽ cầm lấy vali trong tay cô, thu hồi tay kéo, trực tiếp xách lên.
Sau đó, gọi một chiếc taxi ở bên đường, mở cửa xe giúp cô.
Xe taxi nghênh ngang rời đi.
Thẩm Kiều nhìn vào kính chiếu hậu, Trong kính xe, Thẩm Thành Tuấn vẫn đứng ở chỗ cũ, vẻ mặt khó đoán không biết đang nghĩ gì.
Chiếc xe rẽ qua khúc cua, không nhìn thấy phía sau nữa.
Điện thoại cô rung lên hiện ra một thông báo mới.
Thẩm Thành Tuấn: [Năm đó cha đã cực lực phản đối. Kiều Kiều, cha cảm thấy rất có lỗi với con. Nếu gặp khó khăn gì thì gọi điện cho cha.]
Thẩm Kiều chăm chú nhìn vào điện thoại, nhếch môi cười nhẹ.
Kỳ Ngôn Chu: "Cười cái gì?"
Thẩm Kiều lắc đầu, vuốt bỏ thông báo: "Không có gì, chỉ là cảm thấy buồn cười thôi."
Xem ra, năm đó, viêc quyết định nhận nuôi cô, phần lớn là do ý muốn của Diệp Hân.
Thẩm Thành Tuấn còn cảm thấy áy náy với cô.
Vậy mà Diệp Hân, bình thường rõ ràng tốt như vậy nhưng sau khi xé rách mặt vẫn chưa liên lạc với cô. Từ tối qua cho đến sáng nay, giống như người "mẹ" này đã biến mất rồi vậy, lạnh nhạt đến nỗi khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Kỳ Ngôn Chu nghĩ nghĩ, nhưng cũng không hỏi nhiều, lấy trong túi áo ra một thanh sô cô la, đưa cho cô.
"Là sô cô la đen, có thể ăn được không?"
Thẩm Kiều gật đầu nhận lấy, giọng nói nhẹ nhàng: "Cảm. . . . à, cậu nói là không được nói cám ơn, vậy làm phiền cậu rồi. Thứ hai tôi sẽ nộp đơn xin ở lại ký túc xá của trường, trước lúc đó tôi có thể ở nhờ nhà của cậu được không? Tôi sẽ trả tiền."
Cô chỉ vào vị trí của chiếc vali.
Ánh mắt Kỳ Ngôn Thuyền ảm đạm: "… Được."
Thẩm Kiều nhìn anh rồi cười.
Ánh sáng từ bên ngoài cửa xe chiếu lên gương mặt của cô, làm cho lông mày và lông mi của cô trở nên bừng sáng, đồng tử màu hổ phách, dáng vẻ ngây thơ xinh đẹp động lòng người. Như là tiên nữ rơi xuống trần gian, dù xa vời nhưng lại có thể khiến người ta phát cuồng.
Kỳ Ngôn Chu không dám nhìn lâu, lặng lẽ di chuyển tầm mắt.
-
Trước khi có thông báo thời hạn cuối cùng của các thí sinh, hai người mới đến nơi.
Thẩm Kiều cầm thẻ dự thi, thuận lợi tiến vào hậu trường thi đấu.
Bây giờ, Kỳ Ngôn Chu có thể danh chính ngôn thuận mà đi vào cùng cô.
Ngay lúc này, hậu trường vô cùng náo nhiệt, có thí sinh của trận đấu, thầy cô giáo, còn có các vị phụ huynh, tụm năm tụm ba bao vây tứ phía, không khí rất sôi nổi nhưng cũng có chút căng thẳng.
Thẩm Kiều phải đến phòng thay đồ để thay trang phục, Kỳ Ngôn Chu đứng ở phòng nghỉ chờ cô. Trong tay anh cầm một tờ giấy, trên đó là thứ tự xuất hiện của từng nhóm sau khi đã bốc thăm.
Thẩm Kiều đứng ở giữa.
Phía sau tên là một loạt các ghi chú, tình huống nhóm, nhạc nền đến từ đâu, biên đạo múa, người hướng dẫn…v…v…
Kỳ Ngôn Chu rũ mắt xuống, dừng một lúc lâu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ "Thẩm Kiều". Động tác vừa cẩn thận lại chứa đựng nhiều cảm xúc.
"Kỳ Ngôn Chu?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Kỳ Ngôn Chu giật mình, phản xạ có điều kiện mà vo tờ giấy thành một cục rồi nắm trong lòng bàn tay.
Ngẩng đầu, vẻ mặt không thay đổi, chống lại ánh mắt của Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều đã thay xong trang phục múa và giày, cô vẫn mặc trang phục của trận đấu bán kết, mái tóc được búi cao và vén ra sau đầu, để lộ vầng trán trắng sáng.
Trên tay cô cầm vé vào cửa, đi đến chỗ Kỳ Ngôn Chu.
"Tôi vừa hỏi nhân viên công tác lấy được một tấm vé. Cho cậu này, có thể đến phía trước để xem."
Kỳ Ngôn Chu gật đầu, nhận lấy.
Thẩm Kiều nhìn thời gian, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh.
Váy tutu có vải cứng chống đỡ, nên khi ngồi xuống, làn váy không thể nào thu lại, chỉ có thể xòe ra theo hình tròn, giống như đóa hoa hướng dương.
Kỳ Ngôn Chu nghiêng người qua một bên, nhường chỗ cho cái váy của cô.
Thẩm Kiều không chú ý đến, chống cằm nhỏ giọng kêu tên anh: "Kỳ Ngôn Chu."
"Hả."
"Tôi sẽ giành được giải nhất chứ?"
"Sẽ được."
"Sao cậu biết?"
"Bởi vì cậu múa rất đẹp."
Nghe thấy Kỳ Ngôn Chu khen người khác mà vẫn mang ngữ điệu lạnh lùng như thế, Thẩm Kiều không khỏi cong môi cười nhẹ: "Cám ơn. Không được phép từ chối lời cám ơn này. Bởi vì cảm ơn khi được người khác khen ngợi là phép lịch sự."
Kỳ Ngôn Chu gật đầu: "Được."
Thẩm Kiều hỏi tiếp: "Nhưng mà, cậu không tò mò có chuyện gì xảy ra với tôi sao?"
"Ừm."
Chuyện gì xảy ra với cô không quan trọng, bởi vì đối với Thẩm Kiều, Kỳ Ngôn Chu không có bất kỳ nguyên tắc gì.
Chỉ cần cô muốn, anh đều sẽ làm.
Thẩm Kiều: "Cậu đúng thật là một người kỳ quái."
"…"
"Tôi phải đi chuẩn bị đây, Nếu hôm nay tôi giành được giải nhất, thì sau khi về nhà chúng ta sẽ trao đổi bí mật được không?"
"Được."
Nghe được câu trả lời này, Thẩm Kiều cảm thấy rất vừa lòng, đứng dậy xoay người rời đi.
…
Giải đấu sắp bắt đầu.
Kỳ Ngôn Chu cầm vé vào cửa đi đến phía trước sân khấu, tìm chỗ ngồi, ngồi xuống.
Trận đấu này lớn hơn lần trước rất nhiều, có vẻ như rất quan trọng. Không chỉ ở khán đài mà khán giả cũng rất nhiều, chỗ ngồi gần như chật kín. Thậm chí còn có camera ở phía sau, được đặt ở nhiều vị trí khác nhau, hướng về phía sân khấu.
Kỳ Ngôn Chu đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó thờ ơ nhìn sang chỗ khác.
Anh chỉ để ý mỗi Thẩm Kiều.
Cuối cùng cũng đến lượt Thẩm Kiều lên sân khấu.
Lúc tự giới thiệu bản thân, giọng nói của cô vừa trong trẻo lại êm ái.
Kỳ Ngôn Chu chăm chú nhìn cô.
Bỗng nhiên, anh nghĩ đến câu mà Thẩm Kiều vừa mới nói.
Trao đổi bí mật?
Người như anh, làm gì có bí mật nào.
Chỉ có một bí mật duy nhất, chính là thích cô.
…
Nhóm khiêu vũ cuối cùng cũng đã xong, thời gian trôi thật nhanh mới đó mà trời đã tối.
Tất cả các thí sinh một lần nữa lên sân khấu.
Giám khảo bắt đầu tính điểm.
Không ngoài ý muốn, Thẩm Kiều lại một lần nữa giành vị trí quán quân trong nhóm đơn. Trong một lứa các thí sinh còn trẻ và non nớt, cô thật sự rất nổi bật… dù là kỹ thuật múa hay là kỹ năng biểu diễn, ban giám khảo đều cho điểm cao nhất.
Trên sân khấu, vẻ mặt của cô sững sờ trong chốc lát, sau đó chuyển thành xúc động, không hề che dấu.
Cuối cùng!
Cuối cùng cũng đến được đây.
Tim Thẩm Kiều đập nhanh, nắm chặt hai tay, nhìn về phía cô Đới Tùng Xuân đang ngồi trên ghế giám khảo.
Mặc dù Đới Tùng Xuân đã lớn tuổi, nhưng vì chăm sóc tốt nên trông bà không già lắm, vóc dáng cũng rất đẹp, bà mặc một chiếc áo len dài tay, mái tóc được búi lên cao nhìn rất phong cách. Chằng qua là, nét mặt có chút nghiêm khắc, vẻ ngoài nghiêm túc như vậy khiến người khác khó hiểu được suy nghĩ của bà.
Thẩm Kiều biết, tất cả các thí sinh ở đây đều vì bà mà đến.
Giải thưởng và thứ bậc chỉ dùng để thể hiện bản thân.
Tuy rằng cô giành được vị trí quán quân, nhưng cô không chắc phần trình diễn của mình có vừa ý cô Đới Tùng Xuân hay không.
Không lâu sau, lễ trao giải cũng kết thúc.
Thẩm Kiều theo đám đông về lại hậu trường. Nhưng cô không vội vã trở về thu dọn đồ đạt mà cùng với các cô gái khác đứng trước phòng nghỉ của giám khảo, im lặng chờ đợi cô Đới Tùng Xuân.
Khoảng chừng ba năm phút sau, một nhóm giám khảo rời sân khấu.
Đới Tùng Xuân đi phía trước.
Mấy nữ sinh nhốn nháo tiến lên phía trước, vây quanh Đới Tùng Xuân.
"Cô Đới!"
"Chào cô Đới, em là…"
"…"
Đới Tùng Xuân vội vàng đáp vài tiếng để ứng phó, sau đó nói mình còn có việc bận, nên bước ra khỏi đám đông.
Thẩm Kiều thấy thế thì cắn răng tiến lên phía trước.
"Chào cô Đới ạ."
Đới Tùng Xuân dừng chân nhìn cô từ trên xuống dưới: "Em là Thẩm Kiều à. Chúc mừng em nhé. Tôi còn có việc. Trợ lý của tôi sẽ liên lạc với em sau, hôm khác chúng ta nói tiếp."
Lời này vừa nói ra, không cần hỏi cũng biết ý tứ trong câu đó là gì.
Sắc mặt Thẩm kiều lập tức vui vẻ.
Cô cúi đầu chào Đới Tùng Xuân: "Cám ơn cô ạ!"
Đới Tùng Xuân không nói gì, chỉ gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn lại Thẩm Kiều đứng một mình, vui đến mức muốn hét thật to.
Cô không thể chờ đợi được, muốn chia sẻ niềm vui của mình với người khác.
Nhưng mà, hôm hay Diệp Hân không tới, Chu Tư Cầm hôm hay cũng có việc bận đã nói trước với cô là không thể tới xem thi đấu..
… Kỳ Ngôn Chu đâu?
Trên hành lang người đến người đi.
Thẩm Kiều nhón chân, muốn tìm kiếm bóng dáng của Kỳ Ngôn Chu.
Chẳng lẽ vẫn còn ở phòng xem ?
Cô cầm chiếc cúp, đi ra ngoài vài bước. giây tiếp theo không kịp phòng bị mà bất ngờ bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm.
Cách đó vài bước, Kỳ Ngôn Chu đang ôm một bó hoa, im lặng nhìn cô.
Thẩm Kiều ngẩn người, không chút do dự chạy về phía anh.
"Kỳ Ngôn Chu!"
Cô không hề nghĩ ngợi gì mà lao vào vòng tay anh, ôm chặt lấy anh, nhảy cẫng lên, nóng lòng muốn chia sẻ niềm vui với anh. "Cậu biết gì không! Cô Đới nói sẽ liên lạc với tôi! Tôi sẽ có cơ hội trở thành học trò của cô Đới! Cảm giác giống như đang nằm mơ vậy!"
"…"
Kỳ Ngôn Chu cũng ngẩn cả người.
Giống như đang nằm mơ vậy.
Trong ngực, là cô gái mà ngày đêm anh đều mong nhớ. Cho dù cái ôm này không có ý sâu xa, chỉ đơn thuần là để biểu đạt sự vui sướng nhưng cũng đủ để anh phát điên rồi.
Kỳ Ngôn Chu sợ bó hoa đâm vào người cô, nên khi Thẩm Kiều chạy tới, anh đã cầm bó hoa bằng một tay và giữ nó cách xa chút.
Bây giờ, anh vẫn còn thừa một tay để ôm cô.
Anh có thể làm vậy không?