Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

 
Chương 22
 
Lúc ở nhà họ Thẩm, Thẩm Kiều bận bịu học tập, nhảy múa hoặc là những việc khác, Diệp Hân chưa bao giờ để cô động tay vào việc nhà.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Hân không thích có người lạ sống ở nhà, không thuê bảo mẫu, chỉ có một cô giúp việc theo giờ, mỗi ngày đến làm một số việc vặt, dọn dẹp, thu dọn vân vân. Về phần nấu ăn, Diệp Hân luôn luôn tự mình làm, Thẩm Kiều không cần phải bước vào bếp một bước.
 
Đương nhiên, Thẩm Hoà Nguyệt cũng vậy.
 
Hai cô con gái đều được lớn lên trong sự nuông chiều tuyệt đối, có thể nói là mười ngón tay không dính nước xuân.
 
Nói là công chúa thì cũng không sai chút nào.
 
Ở chỗ của Kỳ Ngôn Chu, đương nhiên anh cũng không để cho công chúa của anh làm những việc vặt này.
 
Thẩm Kiều vừa chạm tay vào bát đũa, liền bị Kỳ Ngôn Chu ngăn lại.
 
Anh cao như bức tường thành kiên cố xây trước mặt cô.
 
“Cậu nghỉ ngơi đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Kiều mím môi thở dài: “Không phải vừa rồi đã nói rồi sao?”
 
Kỳ Ngôn Chu gật đầu, bình tĩnh trả lời: “Cậu nói nhưng tôi chưa đồng ý. Không có 'đã nói'.”
 
“…”
 
Nghe vậy, Thẩm Kiều nhẹ nhàng mỉm cười.
 
Dường như hiếm khi nghe thấy Kỳ Ngôn Chu giải thích dài dòng như vậy, còn giải thích hơi vô lí nữa.
 
Sau đó, cô hơi nản lòng, nhỏ giọng nói: “Nếu như tôi không làm gì cả mà ngồi trong nhà cậu, sẽ khiến tôi cảm thấy khó xử.”
 
Nói cho cùng, Thẩm Kiều chỉ dựa vào một cú điện thoại không nên nói với người ngoài mà tìm được Kỳ Ngôn Chu, lại chủ động đưa ra đề nghị ở nhờ nhà anh. Một mặt là không có nơi nào để đi, lựa chọn tin cậy vào người “mình” tin. Mặt khác, cũng là sợ chuyện “Kỳ Ngôn Chu sẽ chết vì Thẩm Kiều” thành sự thật.
 
Cô đã hứa với “Thẩm Kiều” rồi.
 
Vì vậy, tiếp xúc gần gũi với anh, nói không chừng có thể ngăn chặn nó.
 
Nhưng khách quan mà nói, hành động của Thẩm Kiều không khác gì đang ăn nhờ ở đậu.
 
Cô không muốn gây phiền phức cho Kỳ Ngôn Chu, không chỉ về tiền bạc, mà cả về cuộc sống.
 
Suy cho cùng, cho dù chỉ là ra ngoài làm khách cũng không thể không làm cái gì.
 
Dù sao cũng phải giúp đỡ mới có thể làm cho bản thân cảm thấy thoải mái, càng xem như là một loại lịch sự và có giáo dưỡng.
 
Nghĩ một hồi, Thẩm Kiều nói: “Tôi đi quét nhà vậy.”
 
Lúc này, Kỳ Ngôn Chu đã nhanh chóng rửa sạch mấy chén đĩa, tắt vòi nước, đặt lên trên giá.
 
Anh quay người, dùng vải thấm nước lau mấy vệt nước bẩn.
 
Mười ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
 
Đôi tay này không giống như đôi tay có thể làm việc nhà, nhưng việc nào cũng làm một cách dễ dàng, quen tay.
 
Thẩm Kiều bất giác cảm thấy bị thu hút ánh nhìn.
 
Kỳ Ngôn Chu không nhận ra, anh đi đến bên cạnh cô, ngăn động tác của cô lại, nói: "Không cần."
 
“…”
 
“Cậu không biết.” Anh lời ít ý nhiều.
 
Giây phút đó, sắc mặt Thẩm Kiều đỏ bừng, chầm chậm cúi đầu, nắm chặt tay: "Xin, xin lỗi..."
 
Kỳ Ngôn Chu: “Không phải ý đó.”
 
Nghĩ cũng biết, sao anh có thể để Thẩm Kiều làm việc.
 
Nhưng lời này không thể nói thật ra, chỉ âm thầm nói trong lòng.

 
Ngừng một chút, Kỳ Ngôn Chu cúi đầu, yết hầu khẽ chuyển động, ánh mắt lấp lánh chăm chú nhìn vào đôi má trắng nõn của Thẩm Kiều.
 
“Cậu chưa bao giờ ở trong căn nhà thế này, đúng không.”
 
Lời còn chưa nói xong, Thẩm Kiều ngước mắt, không biết anh muốn nói gì, vẻ mặt có chút bơ vơ.
 
Giọng điệu của Kỳ Ngôn Chu rất lạnh nhạt, như thể anh chỉ đang kể lại một chuyện không quan trọng, chậm rãi ung dung: “Lần đầu tiên cậu đi loại cầu thang này, lần đầu tiên nhìn thấy loại sàn này, những vết nứt do ghép gỗ còn to hơn cả móng tay, lần đầu tiên sử dụng một nhà vệ sinh sơ sài như vậy. Trước kia, có người máy quét rác và máy rửa bát thay thế, có thể cậu chưa từng dùng nước rửa bát, không biết chổi để ở đâu, bỏ rác ở đâu. Vì vậy, sẽ phải mất nhiều thời gian hơn để hoàn thành một công việc nhà. Theo suy đoán của những khả năng bình thường, có lẽ sẽ còn xảy ra một số sự cố ngoài ý muốn khác. Chẳng hạn như làm vỡ bát đĩa, trầy xước tay hoặc va vào cầu thang làm ngón chân bị thương. Cho dù có xảy ra hay không, tôi vẫn phải bận lòng trông chừng cậu, đề phòng lỡ như.”
 
“…”
 
“Thẩm Kiều, tôi không cần cậu giúp bất cứ chuyện gì, những chuyện vặt này hoàn toàn không tốn sức, cũng không tốn quá nhiều thời gian. Tương tự, tôi hy vọng cậu sống ở đây, an toàn và tự do thoải mái như cuộc sống thường ngày. Không có bất cứ áp lực tâm lý nào.”
 
… Bởi vì tôi can tâm tình nguyện.
 
Câu cuối cùng, Kỳ Ngôn Chu im lặng nuốt xuống, không nói ra.
 
Anh biết rất rõ rằng một câu nói dài như vậy chưa chắc sẽ khiến Thẩm Kiều thở phào nhẹ nhõm.
 
Trong hoàn cảnh hiện tại, cô giống như một cái lò xo, cả người đều bị đè ép đến cực điểm. Thay vì viện cớ nào đó để đối phó với cô, tốt hơn hết là nên nói rõ ràng.
 
Cô sẽ giận nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút thì rất nhanh sẽ hiểu.
 
Quả nhiên, Thẩm Kiều cảm thấy tủi thân, đứng dậy không nói một lời rồi chạy lên tầng.
 
Kỳ Ngôn Chu tiếp tục công việc của mình, thuần thục thu dọn tầng một.
 

 
Chớp mắt, mặt trời đã lên cao.
 
Thời gian đã không còn sớm.
 
Kỳ Ngôn Chu vào phòng tắm tắm rửa, thay quần áo, chuẩn bị đưa Thẩm Kiều ra ngoài.
 
Khi anh mở cửa bước ra khỏi phòng tắm, Thẩm Kiều đã ngồi trên tay vịn của sô pha, ôm lấy cánh tay, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
 
Kỳ Ngôn Chu lấy khăn lau tóc, chậm rãi đi đến bên cạnh cô.
 
“Sắp đi rồi sao?”
 
Thẩm Kiều ngẩng mặt lên, ánh mắt trong veo, không còn tức giận như vừa nãy, cũng không thấy sự thấp thỏm không yên.
 
Cô gọi tên anh: “Kỳ Ngôn Chu.”
 
“Ừm.”
 
“Nếu như sau này tôi phải sống nhờ trong nhà cậu, chúng ta sống dưới một mái nhà, nhất định cần phải chia sẻ những công việc trong cuộc sống, đúng không? Như vậy tôi mới có thể tự do thoải mái. Cho dù là nhà họ Thẩm, chúng tôi cũng cần chia sẻ công việc dọn dẹp, tuy đơn giản nhưng cũng phải làm, vì phải có ý thức tham gia cùng gia đình, cũng cần phải có tinh thần trách nhiệm. Cho nên, thực ra tôi không phải là người không biết làm cái gì, cũng không phải người dễ bị thương như cậu nghĩ. Sau này, nếu cậu chê tôi vướng chân vướng tay, cậu nói tôi biết phải làm thế nào, tôi từ từ học có được không? Rồi cũng sẽ phải hoà hợp mà.”
 
“…”
 
Im lặng trong phút chốc.
 
Hai người đối mặt với nhau.
 
Dưới ánh mắt chân thành và dịu dàng của cô, Kỳ Ngôn Chu đã bị đánh bại, lựa chọn nộp vũ khí đầu hàng.
 
Anh mím môi: "Được. Nếu như sau này có cơ hội."
 
Thẩm Kiều bật cười. Đôi mắt trong veo như được rửa sạch bởi nước hồ.
 
Đôi lông mày cong cong, chói chang hơn cả nắng hè.
 
Nhưng hoàn toàn không có vẻ xa cách chút nào, giống như đang nằm trong tầm tay.
 
Kỳ Ngôn Chu dời tầm mắt, lau mái tóc ngắn hai ba lần rồi ném khăn trở lại bồn rửa mặt. Động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, ngầu đến chết người.
 
Đôi mắt của Thẩm Kiều di chuyển theo vòng cung của cánh tay anh một cách vô thức, thưởng thức dưới góc độ nghệ thuật.
 
Một lúc lâu mới phản ứng lại.
 
Cô ho nhẹ một tiếng, cố gắng che giấu sự xấu hổ: "... Tôi phải đi đây."
 

Kỳ Ngôn Chu: “Tôi đưa cậu đi.”
 
Thẩm Kiều hơi do dự: "Thực ra tôi có thể tự đi. Không thành vấn đề."
 
“Đưa cậu đi một lần nữa, cho quen đường."
 
Vừa nói, anh thay giày, mở tủ bên cạnh cửa, sờ được thứ gì đó từ bên trong, thuận tay lấy ra đưa cho Thẩm Kiều.
 
Thẩm Kiều sững sờ, theo phản xạ mà bắt lấy.
 
Xoè tay.
 
Trong lòng bàn tay có một chiếc móc khoá, với hai chiếc chìa khóa được treo trên đó.
 
Kỳ Ngôn Chu không quay đầu lại: “Chìa khóa cửa sắt cùng chìa khóa nhà. Giữ lấy."
 
Thẩm Kiều: “Cảm ơn… biết rồi.”
 
Mọi thứ mờ mịt không rõ ràng, vào khoảnh khắc này, dường như có cảm giác thực tế.
 
Ngay cả chính Thẩm Kiều cũng không thể nói rõ nguyên nhân.
 
-
 
Hứng lấy ánh nắng giữa trưa, Kỳ Ngôn Chu đưa Thẩm Kiều đến cửa trung tâm huấn luyện.
 
Thẩm Kiều không vội vã đi vào, mà xoay người, đối mặt với Kỳ Ngôn Chu, nhẹ giọng nói: “Kỳ Ngôn Chu, cậu đi làm việc của mình trước đi. Tôi kết thúc thì sẽ gọi điện cho cậu, được không? Không cần đợi tôi mãi, tôi không biết sẽ mất bao lâu.”
 
Kỳ Ngôn Chu do dự gật đầu.
 
“Được.”
 
Ngừng một chút, lại lưu loát đọc một dãy số: "Số điện thoại di động."
 
Lúc này Thẩm Kiều mới nhận ra rằng cả hai vẫn chưa có phương thức liên lạc của nhau. Buổi tối thứ sáu, cũng là người đàn ông đội mũ gầy như khỉ kia gọi điện cho Kỳ Ngôn Chu.
 
Cô lập tức lấy điện thoại di động ra, lưu số vào danh bạ.
 
Nghĩ một hồi, lại hỏi: "Đây cũng là số WeChat sao?"
 
Kỳ Ngôn Chu: “Ừm.”
 
Thẩm Kiều: “Đã kết bạn WeChat với cậu. Cậu chấp nhận đi.”
 
Kỳ Ngôn Chu “Ừ” một tiếng: “Được rồi.”
 
Lần này, cả hai cuối cùng cũng đã phù hợp với điều kiện “làm quen” chính thức để học sinh thời nay có thể kết bạn. Chỉ là trong quá trình quen biết này, bỗng nhiên cảm thấy có chút khác người.
 
Cô cười nghĩ, cất điện thoại đi, nhét vào túi xách, lại gắng sức vẫy tay với anh: "Kỳ Ngôn Chu, tôi đi đây. Nếu cậu đi làm thêm thì nhớ ăn cơm trước."
 
Kỳ Ngôn Chu sửng sốt.
 
Nơi nào đó trong tim, bắt đầu rơi xuống với tốc độ cực nhanh.
 

 
Tâm trạng Thẩm Kiều rất tốt, bước đi như bay vào trung tâm huấn luyện, mỉm cười với chị gái ở quầy lễ tân.
 
“Bây giờ cô Đới đang ở phòng tập vũ đạo số 3.”
 
“Cảm ơn.”
 
Cô đi đến phòng tập vũ đạo số ba theo hướng dẫn.
 
Đứng ở cửa, hít một hơi thật sâu, kiềm chế bản thân bình tĩnh lại, cố gắng thể hiện thái độ thận trọng và chuyên nghiệp trước mặt cô Đới Tùng Xuân.
 
Cong ngón tay lên, gõ cửa.
 
“Mời vào.”

 
Nghe thấy tiếng, Thẩm Kiều cẩn thận mở cửa, ánh mắt quét xung quanh theo phản xạ.
 
Trong phòng tập vũ đạo to như thế, chỉ có cô Đới Tùng Xuân đang ngồi trên chiếc ghế cạnh tường, cau mày nhìn tài liệu trong tay. Như chờ đợi ai đó, lại giống như bận rộn.
 
So với hôm qua, cô Đới rõ ràng đã trang điểm chỉn chu hơn mọi ngày.
 
Nó cũng khiến bà trông nghiêm túc hơn một chút so với ngày hôm qua.
 
Thấy Thẩm Kiều đến gần, Đới Tùng Xuân ngước mắt, dùng tay ra hiệu, chặn lại lời chào hỏi của cô, thẳng thắn nói: “Thay giày, chọn một đoạn thử xem.”
 
Thẩm Kiều không nhiều lời: “Xin hỏi cô Đới có chỉ định bài hát không?”
 
Đái Tùng Xuân: “Tuỳ.”
 
Nghe vậy, Thẩm Kiều gật đầu, thay giày và khởi động một vài động tác. Sau đó vào tư thế.
 
Không cần nhạc đệm.
 
Bước điệu sớm đã thuần thục.
 
Cô đếm nhịp trong lòng, nhảy vô cùng hoàn hảo, biểu cảm trên mặt và ánh mắt đều hoàn hảo đến mức không có kẽ hở. Cuối cùng, đoạn kết với chữ e, kết thúc động tác xoay, tiếp đất bằng ngón chân và uốn cong cơ thể một cách ổn định.
 
Đới Tùng Xuân không nhận xét ngay mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.
 
Thẩm Kiều thở hổn hển, tâm trạng không khỏi dao động, nhịp tim cũng bắt đầu đập mạnh.
 
Cuối cùng Đới Tùng Xuân nghiêng người nói: “Thẩm Kiều, đúng không? Luyện múa ba lê bao lâu rồi?”
 
Thẩm Kiều ngoan ngoãn trả lời: “Mười mấy năm ạ.”
 
“Thích múa ba lê sao?”
 
“Thích vô cùng.”
 
Khóe miệng Đới Tùng Xuân khẽ nhếch lên, "17 tuổi… em vẫn là học sinh cấp ba à? Em học trường nào?"
 
“Lớp nghệ thuật trường cấp ba Thánh Mẫn.”
 
“Sắp tới chuẩn bị đi thi nghệ thuật?"
 
“Vâng.”
 
“Muốn học những trường như Bắc Vũ sao?”
 
Thẩm Kiều gật đầu.
 
Đới Tùng Xuân đặt bút xuống, nhìn cô chằm chằm với đôi mắt sáng như ngọn đuốc: “Em nên biết, là học trò của tôi, yêu cầu rất nghiêm khắc. Từ nay về sau, chỉ có thể đi theo con đường chuyên nghiệp, không có lựa chọn nào khác. Cho dù là tham gia vũ đoàn hay là đi con đường chuyên nghiệp, múa ba lê vô cùng vất vả, sau này ra ngoài cũng không phải là công việc có thể dễ dàng kiếm tiền. Em xinh đẹp, học diễn xuất có thể sẽ nhẹ nhàng hơn và tương lai có thể dễ dàng tiến xa hơn. Biết là vậy rồi thì có muốn tiếp tục múa nữa không?”
 
Thẩm Kiều lại nghiêm túc gật đầu không chút do dự: "Vâng."
 
Đái Tùng Xuân: “Đi theo tôi, tôi sẽ yêu cầu em luyện múa theo nhóm, hoặc là biểu diễn cùng với cộng tác. Muốn vào vũ đoàn không thể quá đơn độc. Cho dù là cấp cao cũng vậy, thỉnh thoảng cũng cần phải làm nền cho người khác. Như vậy có chấp nhận được không?”
 
“Có thể ạ.”
 
Giọng nói của cô đầy sự chân thành, đôi mắt của cô như cành lá hương bồ, thể hiện sự kiên trì, không che giấu nổi đam mê của mình.
 
Đới Tùng Xuân vô cùng hài lòng, trên mặt hiện lên một chút ý cười.
 
“Tài chính gia đình có khó khăn không?”
 
“…”
 
Lần này Thẩm Kiều không trả lời ngay, vẻ mặt hơi sững sờ.
 
Đới Tùng Xuân hiểu ngay: “Đào tạo một vũ công ba lê chuyên nghiệp cần có nền tảng kinh tế. Có lẽ em rất rõ, cho dù là tài năng sẵn có của em hay là sau này học tiếp, hoặc là đào tạo thi nghệ thuật đều cần hỗ trợ tài chính. Nghe có vẻ thô tục nhưng nghệ thuật cần phải được xây dựng trên tiền bạc.”
 
“Cô Đới, em sẽ nghĩ cách…”
 
Đái Tùng Xuân: “Tôi không cần em nghĩ cách, tôi cần em nghiêm túc suy nghĩ cho kỹ, có thể khắc phục những khó khăn này hay không.”
 
“…”
 
“Một tháng sau tôi còn có việc khác, em còn tiếp tục tham gia thi đấu không?”
 
Cuộc thi Lộc Xuyên này chỉ là một cuộc thi cấp thành phố, là tấm vé tham dự cuộc thi quốc gia.
 
Lúc đó, ý của Đới Tùng Xuân là sẽ tuyển chọn những học trò thích hợp trong cuộc thi quốc gia. Trước kia Thẩm Kiều cũng không nghĩ rằng bà sẽ nhìn trúng mình trong cuộc thi cấp thành phố. Vốn dĩ thực sự là chỉ muốn lộ mặt trước mà thôi.
 
Nhưng do trong nhà có sự thay đổi đột ngột nên cô không thể tham gia cuộc thi cấp quốc gia.
 
Số tiền vài nghìn đồng mà Thẩm Thành Tuấn đưa không đủ để cô tiếp tục thi các vòng tiếp theo và đến những nơi khác để thi đấu. Hơn nữa, ý định ban đầu của Thẩm Kiều chỉ là Đới Tùng Xuân, hiện tại đã đạt được mục tiêu trước thời hạn, sau này không cần thiết phải tiếp tục nữa.
 
Nghĩ đến đây, cô lắc đầu: "Có lẽ sẽ không đi nữa."
 

Đới Tùng Xuân không tỏ rõ ý kiến, đứng lên và nói: "Vậy đúng lúc, em dành một tháng để suy nghĩ kỹ. Hãy cho tôi một câu trả lời trước khi kỳ nghỉ hè của các em bắt đầu."
 
“Vâng, cô Đới.”
 
“…”
 
Đới Tùng Xuân rất bận, nói vài câu liền rời đi.
 
Thẩm Kiều được trợ lý của bà đưa đi, nói rằng cô Đới mời cô đi ăn trưa.
 
Có lẽ bởi vì Đới Tùng Xuân không có ở đây, cả những lời nói vừa rồi, trong suốt quá trình, cô có chút buồn bực sầu não, tâm hồn treo ngược cành cây.
 
Ăn trưa xong, trợ lý cười với cô, nói: “Cô Đới nói, nếu có chuyện gì thì liên lạc vào số của tôi. Trước đó tôi đã từng gửi tin nhắn cho cô, chưa xoá chứ?”
 
“Chưa.”
 
“Vậy thì tốt, lần sau gặp lại.”
 
Thẩm Kiều lấy lại tinh thần rồi chào tạm biệt trợ lý.
 
Thời gian vẫn còn sớm.
 
Trên đường, cô loạng choạng, bồi hồi không yên.
 
Bất giác, Thẩm Kiều bước vào một công viên. Nghĩ một lúc, dứt khoát chọn một chiếc ghế dài rồi ngồi xuống, nhắm mắt lại phơi mình trong ánh nắng mặt trời.
 
Không có ai bên cạnh, vừa thích hợp để suy nghĩ.
 
Phải làm sao đây?
 
Hoàn cảnh hiện giờ và lựa chọn, ở giữa như bị ngăn cách bởi một ngọn núi to, chia ra thành hai nửa phân biệt rõ ràng.
 
Từ hôm qua đến hôm nay, Thẩm Kiểu chỉ lo vui vẻ, hoàn toàn quên mất rằng mình đã không còn là con gái lớn nhà họ Thẩm, không còn là người không có nỗi lo về sau, có thể yên tâm nhảy múa nữa. Đới Tùng Xuân nói đúng, hầu hết các vũ công ba lê, không, chính xác mà nói, hầu hết các sinh viên nghệ thuật đều là con của những gia đình giàu có nhiều của cải.
 
Bây giờ cô vẫn chưa thành niên, lại vẫn luôn được bảo vệ rất tốt, không có khả năng độc lập kinh tế.
 
Không giỏi như Kỳ Ngôn Chu.
 
Nhưng mà, phải quay về cầu cứu Diệp Hân và Thẩm Thành Tuấn sao?
 
Hay là cầu xin Thẩm Hoà Nguyệt?
 
Thẩm Kiều tự hỏi bản thân, dường như cô không thể làm được.
 
Suy nghĩ xong, cô ngả người ra ghế thở dài.
 
May là, vẫn có thời gian.
 

 
Cảnh chiều chạng vạng.
 
Thẩm Kiều tìm điện thoại, gửi tin nhắn cho Kỳ Ngôn Chu.
 
Thẩm Kiều: “Kỳ Ngôn Chu, tôi xong rồi.”
 
Thẩm Kiều: “Cậu làm thêm ở đâu vậy? Tôi đến tìm cậu.”
 
Kỳ Ngôn Chu trả lời trong giây lát: “Gửi định vị, tôi đến chỗ cậu.”
 
Mười lăm phút sau, một bóng dáng thon dài xuất hiện trong tầm mắt của Thẩm Kiều.
 
Cô lập tức đứng dậy, vẫy tay với người kia.
 
Kỳ Ngôn Chu đi đến đứng trước mặt cô.
 
“Thế nào rồi?”
 
Thẩm Kiều: “Hả? À, cậu nói cô Đới sao? Chỉ nói chuyện qua loa một chút.”
 
Kỳ Ngôn Chu chăm chú nhìn cô, không vạch trần âm cuối có chút ủ rũ của cô, gật đầu: “Biết rồi.”
 
“Cậu làm thêm thì sao? Có ảnh hưởng đến cậu không?”
 
“Làm việc theo giờ, không ảnh hưởng.”
 
“Vậy chúng ta về nhà nha?”
 
“Được.”
 
Hai người kề vai bước đi bên nhau.
 
Mặt trời lặn kéo hai cái bóng lại gần nhau, dần dần, lộ ra sự lưu luyến thân thiết không thể tách rời, nương tựa lẫn nhau.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận