Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

 
Chương 27
 
Thẩm Kiều bị chủ nhiệm lớp gọi lại hỏi mấy câu, phần lớn là về tình huống trước mắt của cô cùng với quan hệ đối với người nhà.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không muốn trò chuyện quá nhiều, chỉ có thể cúi đầu, cố gắng trả lời qua loa.
 
Tất nhiên giáo viên Lý cũng cảm giác được sự qua loa miễn cưỡng ở trong giọng nói của cô, thở dài: “Thôi quên đi, em đi về trước đi. Sắp đến thi cuối kỳ rồi, ôn tập thật tốt, đừng để những chuyện ở bên ngoài gây ảnh hưởng.”
 
“Vâng, cảm ơn chủ nhiệm lớp.”
 
Thẩm Kiều thở phào nhẹ nhõm, xoay người rời khỏi phòng làm việc.
 
Đi ra khỏi trường học.
 
Ánh hoàng hôn buổi chiều mùa hạ vẫn còn, ánh sáng chiếu rọi, nhuộm cả bầu trời tạo thành một cảnh sắc lộng lẫy.
 
Cô ngẩng đầu nhìn trời cao, bước chân dần dần trở nên nhẹ nhàng.
 
Từ xa đã nhìn thấy Kỳ Ngôn Chu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Kỳ Ngôn Chu!”
 
Giọng nói cũng theo thói quen mà có thêm sự vui sướng và thân mật.
 
Ngay cả bản thân Thẩm Kiều cũng không có ý thức được.
 
Ở phía trước, Kỳ Ngôn Chu nghe thấy giọng nói của cô, tay nắm lấy xe đạp, nghiêng đầu nhìn lại.
 
Ánh mắt của hai người chạm nhau.
 
Thẩm Kiều vẫy vẫy tay với anh sau đó chạy chậm đến bên cạnh anh: “Đi thôi!”
 
Kỳ Ngôn Chu gật đầu, đợi cô ngồi vững vàng ở phía sau mới giống như vô ý mà hỏi thăm: “Tâm trạng rất tốt?”
 
“Có lẽ thế.”
 
“Đã xảy ra chuyện gì?”
 
Rõ ràng buổi chiều vẫn còn mang dáng vẻ vô cùng bối rối.
 
Dạo này Kỳ Ngôn Chu không có trốn học đi làm thêm, ở trong trường một thời gian dài, tất nhiên tin tức nhanh nhạy hơn so với ngày xưa một chút.
 
Hơn nữa, lại còn là chuyện của Thẩm Kiều.
 
Sáng sớm, Kỳ Ngôn Chu nghe thấy mấy bạn học nam bàn bên ngồi nói chuyện phiếm, nghe được những lời đồn đại xôn xao đó. Cái gì mà vừa mới vô tình gặp được, tình cờ đi đến căng tin, đi lang thang trên tầng phòng học của Thẩm Kiều, tất cả đều là cố ý làm như vậy.
 
Thẩm Kiều lắc đầu, mím môi khẽ cười: “Không có gì. Được rồi, vì sao cậu lại hỏi chuyện đó?”
 
“Không có gì, tùy tiện hỏi một chút.”
 
“À, được rồi.”
 
Thẩm Kiều câu hiểu câu không, cũng không hỏi thêm gì nữa.
 

Xe đạp chạy nhanh như chớp ở trên đường, xuyên qua con hẻm nhỏ, vượt qua mấy lượt đèn xanh đèn đỏ, đi qua ánh mặt trời chiều, đi qua làn gió, đi qua mùi hương của hoa sơn chi trong không khí, lặng lẽ buông xuống những bí mật đẹp đẽ nhất về thanh xuân.
 
Theo lệ thường, kỳ thi đại học kết thúc trong sự quan tâm của tất cả mọi người.
 
Tuần thứ hai chính là ngày thi cuối kỳ của học sinh lớp mười một và lớp mười hai.
 
Lúc này, toàn bộ lớp mười một là đề thi chung, trường cấp ba Thánh Mẫn cũng không có cách nào tự mình làm được bài thi, chỉ có thể cùng với các trường trong vùng để làm ra bài thi mô phỏng. Đề thi chung có độ khó thường thấp hơn một ít so với đề thi của trường, sự sắp xếp này thật ra khiến một số học sinh bình thường thở phào.
 
Tuy nhiên, rõ ràng Thẩm Kiều cũng không ở trong số đó.
 
Sáng sớm cuối tuần, Kỳ Ngôn Chu dọn dẹp xong phòng bếp, mở điều hòa, thuận lợi xách cô đến trước bàn học ở tầng hai.
 
Sau đó anh rất nghiêm túc, vô cùng đứng đắn sắp xếp cho cô: “Đề thi chung sẽ tập trung vào các dạng câu hỏi cơ bản, mạch suy nghĩ ra đề bài cũng thường có những quy luật chung. Sáng sớm có trí nhớ tốt, trước hết hãy học thuộc lòng và viết chính tả ngữ văn, sau đó học từ đơn tiếng Anh. Buổi chiều tôi sẽ đưa thêm cho cậu mấy đề, cậu làm thử một chút xem.”
 
Thẩm Kiều chống cằm, nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa, thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: “Buổi chiều sẽ rèn luyện căn bản.”
 
“Buổi tối sẽ làm bài.”
 
“Kỳ Ngôn Chu, bây giờ cậu rất giống với mẹ của tôi…”
 
Thẩm Kiều mỉm cười lẩm bẩm nói một câu.
 
Một giây sau, lại đột nhiên phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt trở nên sợ sệt.
 
Bầu không khí trở nên im ắng.
 
Kỳ Ngôn Chu dựa ở trên lan can của cầu thang, dừng một chút, vẻ mặt không thay đổi lên tiếng, cắt đứt loại suy sụp này: “Lần này cậu có thể duy trì ở hạng ba trăm, tôi sẽ tặng cho cậu một phần quà.”
 
Sự tò mò ở trong lòng của Thẩm Kiều bị khơi gợi, không khỏi tự giác tò mò hỏi: “Quà tặng gì vậy?”
 
“Thi xong rồi hãy nói.”
 
“Thật sao, biết rồi, thần thần bí bí.”
 
Cô cúi đầu, nắm chặt bút ở trong lòng bàn tay, ánh mắt sáng ngời một chút, trong phút chốc lại chợt nghĩ đến chuyện khác: “Lúc tôi đang học thuộc từ đơn, cậu sẽ đi làm cái gì vậy?”
 
“Không làm cái gì.”
 
“Cuối tuần này không đi làm thêm hay sao? Gần đây cũng không còn thấy cậu ôn tập.” Mà ngược lại vẫn đang giúp đỡ cô ôn tập.
 
Kỳ Ngôn Chu nhìn chằm chằm cô: “Thế nào? Không muốn nhìn thấy tôi?”
 
Tim Thẩm Kiều đập nhanh hơn một chút, vội vã xua tay, nhanh chóng phủ nhận: “Không phải!”
 
Cô ở nơi này, Kỳ Ngôn Chu chăm sóc rất tốt đối với cô, mọi thứ đều được sắp xếp một cách cẩn thận thích hợp. Nhưng lại không thấy anh bận rộn làm chuyện của chính mình.
 
Trong những tình huống như thế này, Thẩm Kiều vừa nghĩ cảm thấy áy náy, lại vừa cảm thấy nghi ngờ, nhịn không được bắt đầu dò xét hỏi.
 
“Tôi chỉ lo lắng…”
 
“Không có gì đáng lo cả.”
 
Kỳ Ngôn Chu cúi đầu.
 
Lông mi giống như lông quạ, che giấu đi tất cả những tâm trạng thật sự: “Tôi có tiền.”
 
Hai năm trước anh đã làm thêm tích lũy được không ít tiền, còn có những khoản tiền thưởng ở trường học, bao gồm những khoản tiền thưởng từ các đại hội thể dục thể thao, nuôi thêm một Thẩm Kiều cũng vẫn không có vấn đề gì cả.

 
Thẩm Kiều ngạc nhiên, không biết nên khóc hay nên cười: “Tôi không có ý này…”
 
“Biết rồi. Đừng nhìn tôi.”
 
Kỳ Ngôn Chu lạnh nhạt cắt ngang lời cô chưa nói hết.
 
Thẩm Kiều à một tiếng, đối diện với khuôn mặt bình tĩnh không thay đổi của anh thì lại đè nỗi nghi ngờ xuống một lần nữa.
 
Có lẽ, trong tiềm thức, sâu trong lòng cô cũng không muốn phá hỏng bầu không khí hài hòa này.
 
Những chuyện phải suy nghĩ thực sự có nhiều lắm.
 
Có thêm một chuyện nữa dường như chỉ khiến cho người khác càng rối ren không có cách nào đối phó, tìm không thấy được manh mối.
 

 
Ve kêu giữa mùa hè, mùa mưa phùn đã kết thúc. Nhiệt độ không khí của thành phố Lộc Xuyên lại tăng lên một độ cao mới, tăng vọt đến ba mươi sáu độ.
 
Đồng thời, kỳ thi cuối kỳ cũng thuận lợi kết thúc.
 
Bởi vì qua nghỉ hè chính là ngày mà các học sinh phổ thông cấp hai, cấp ba phải tiếp tục quay về trường học để học bù mười ngày cuối tuần, mãi cho đến cuối tháng sáu mới kết thúc. Nhưng lớp quốc tế và lớp nghệ thuật có nhiều sắp xếp khác, như luyện thi kỹ thuật, mô phỏng, cũng không cần tham gia mười ngày học bù này, thi xong trực tiếp được nghỉ hè.
 
Trở lại trường chỉ là nhận xét về bài thi, sau đó là phát bài tập nghỉ hè.
 
Chuyện này cũng chứng tỏ kỳ hạn trả lời mà giáo viên Đới Tùng Xuân đưa cho cô cũng sắp đến.
 
Thẩm Kiều thở dài từ tận sâu trong đáy lòng, nét mặt không hiện ra vẻ gì, cõng túi sách lên, dắt tay Chu Tư Cầm đi ra cổng trường.
 
Sắc trời còn sớm.
 
Chu Tư Cầm: “Kiều Kiều, bọn họ tổ chức hát ktv, cậu không đi thật à?”
 
Bước chân Thẩm Kiều dừng lại một chút, lắc đầu: “Thôi, mình vốn không thể nào tham gia được hoạt động của lớp. Bây giờ lại càng thêm không có ý nghĩa gì.”
 
Tập thể học sinh lớp nghệ thuật biết chơi hơn so với học sinh bình thường, lại cón gia cảnh gia thế giàu có. Bình thường các học sinh đều tự tham gia huấn luyện, không tham gia được nhiều hoạt động của trường học, sẽ lén tổ chức một số hoạt động lớp như liên hoan.
 
Thẩm Kiều có tính tình tốt, hơn nữa rất xinh đẹp, nhân duyên không kém, lớp học có chuyện gì đều sẽ mời cô, tuyệt đối không tính là nhân vật râu ria.
 
Thỉnh thoảng, còn sẽ có ý tứ ngôi sao vây quanh trăng sáng.
 
Dù sao cũng là “Công chúa nhỏ ba lê” mà.
 
Vốn trước kia Diệp Hân có yêu cầu rất cao đối với cô, múa ba lê phải có thành tích, chuyện học cũng không thể quá lơ là, sức lực là có hạn, tổng thời gian cũng không đủ dùng. Những chuyện lặt vặt như thế này cũng chỉ có thể tham gia được một hai lần, cũng không thể quá ồn ào được.
 
Bây giờ, những lời đồn đại về thân thế của cô còn chưa có tan hết, nếu như đi hát, có lẽ sẽ bị truy hỏi.
 
Thẩm Kiều không có sức lực để ứng phó.
 
Nghĩ xong, cô vẫy vẫy tay với Chu Tư Cầm, nói: “Cầm Cầm, cậu đi chơi đi. Mình còn muốn luyện múa, đi trước nhé.”
 
“Được, vậy trên đường cậu chú ý an toàn, hai ngày nữa đến nhà của mình chơi nhé.”
 

“Không thành vấn đề.”
 

 
Sau khi nói lời tạm biệt với Chu Tư Cầm, một mình Thẩm Kiều đi về phía trạm xe buýt.
 
Ngày hôm nay lớp của Kỳ Ngôn Chu có thêm một cuộc thi, đây là một trong những đề tham khảo cho cấp ba cuối cấp, nếu so với lớp nghệ thuật buổi tối cũng không kém. Cô không có việc gì cho nên tự mình đi về trước.
 
Đúng giờ tan tầm, trên đường hơi đông đúc.
 
Sau khi xuống xe còn phải đi thêm một đoạn.
 
Ở xung quanh nhà của Kỳ Ngôn Chu cũng tương đối náo nhiệt, người đến người đi tấp nập. Một mình Thẩm Kiều đi bộ, bước chân chậm dần, nhíu mày.
 
Từ xưa đến nay Thẩm Kiều vẫn luôn mẫn cảm.
 
Không biết vì sao, cô cảm giác lúc này hình như có người đang đi theo cô.
 
Chẳng lẽ là Thẩm Hòa Nguyệt còn chưa hết hy vọng, lại cùng cô một lần?
 
Nhưng thời gian kỳ thi của lớp mười một và lớp mười hai có sự chênh lệch, cũng không phải đồng thời kết thúc. Hơn nữa, lúc cô lên xe buýt thì cũng không nhìn thấy gương mặt quen thuộc nào ở trong xe. Cảm giác bị theo đuôi này cũng xuất hiện sau khi xuống xe, qua đoạn đường lớn, không có khả năng là cô ta được.
 
Thẩm Kiều nhìn ngó xung quanh một vòng, mượn kính chiếu hậu của xe hơi ở ven đường để quan sát phía sau một chút, vẫn không phát hiện ra được cái gì.
 
Trong chớp nhoáng, tim của cô đập nhanh dần, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
 
Bởi vì cô nghĩ đến một chuyện rất quan trọng.
 
Trước kia ở trong điện thoại, “Thẩm Kiều” nói rằng Kỳ Ngôn Chu sẽ chết vì cô. Như vậy, có thể có một loại khả năng nào đó hay không, cảm giác này chính là dự cảm cho một chuyện nào đó.
 
Thế nhưng sẽ là ai chứ?
 
Ai sẽ bám theo cô? Ai lại muốn hại cô? Ai có thù oán gì với cô?
 
Thẩm Kiều chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, thực sự không nghĩ ra được, rốt cuộc cô đã chọc đến người nào, có thâm cừu đại hận nào mà muốn đẩy cô vào chỗ chết. Tình tiết như thế này hình như chỉ xảy ra ở bên trong phim truyền hình hoặc tiểu thuyết, không giống như trong cuộc sống bình thường.
 
Mắt thấy đã gần đi đến con hẻm nhỏ.
 
Cảm giác này vẫn không có biến mất.
 
Thẩm Kiều cắn môi, lặng lẽ mở khóa màn hình điện thoại di động, nhanh chóng tìm đến số điện thoại của Kỳ Ngôn Chu.
 
Phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn cầu cứu Kỳ Ngôn Chu.
 
Thế nhưng lý trí nhanh chóng kéo lại.
 
Không nói đến chuyện Kỳ Ngôn Chu vẫn còn đang thi ở trong trường học, nếu như anh thật sự có thể lập tức vội vàng quay trở về, thế nhưng trong tình huống Thẩm Kiều biết anh có thể sắp đôi mặt với nguy hiểm tử vong, tuyệt đối không thể nào gọi anh quay trở về được.
 
Nói không chừng, cơ hội thay đổi tương lai của Kỳ Ngôn Chu chính là ngày hôm nay.
 
“…”
 
Nghĩ xong, Thẩm Kiều cất điện thoại di động, hít sâu một hơi.
 
Cô cất bước chân đi vào trong hẻm nhỏ.
 
Lúc nãy cô vừa mới quan sát, cách đó không xa có một cái thùng rác. Nếu như có tình huống nào đột nhiên xảy ra, cô có thể nhờ vào cái đó để nhanh chóng leo lên trên bờ tường. Mặc kệ người tới là ai, nếu so về độ linh hoạt, cô vẫn rất có tự tin.
 
Hai ba bước đi tới bên cạnh thùng rác.
 
Thẩm Kiều không do dự xoay người lại: “Là ai?”
 
Một giây sau, cô đã ngây người tại chỗ.
 
“Tại sao lại là cô?”
 

Cách hơn mười bước chân ở cửa ngõ, phía xa có một cô gái đang đứng.
 
Đó chính là cô gái hàng xóm Lư Sam Sam.
 
Dường như cô ta không ngờ rằng Thẩm Kiều lại đột nhiên xoay người, không kịp né tránh ánh mắt của đối phương mà đóng đinh tại chỗ, động tác hài hước, vẻ mặt hết sức khó xử, có ý tứ thẹn quá hóa giận.
 
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Thẩm Kiều, Lư Sam Sam thẳng thắn không cam chịu hừ một tiếng, khoanh tay, hếch cằm thật cao.
 
“Tôi đi về nhà, cô có ý kiến gì không?” 
 
Thẩm Kiều híp híp mắt, nhìn thấy cô ta đeo cặp sách, thở phào: “Cô cũng vừa tan học sao?”
 
“Thế nào? Không được sao?”
 
“Vì sao cô lại đi theo tôi?”
 
Vừa nói xong, Lư Sam Sam giống như là mèo bị dẫm phải đuôi, thở hổn hển nói: “Cô đừng có mà nói lung tung. Tôi đi về nhà cũng phải đi đường này. Ai đi theo cô. Buồn cười.” 
 
“Được rồi…”
 
Thẩm Kiều nhún nhún vai, không có cố gắng truy hỏi gì nữa, quay người lại, tiếp tục đi về phía hẻm nhỏ.
 
Phía sau, tiếng bước chân vẫn không dừng lại.
 
Nếu như đã bị Thẩm Kiều phát hiện, Lư Sam Sam cũng không cần tiếp tục phải làm ra vẻ, mỗi một bước chân đều giống như vô cùng nặng nề.
 
Nhưng giống như là không có chỗ để phát tiết, chỉ có thể giẫm mạnh lên trên nền đường, nhưng cũng không có cách nào khiến cho cô chú ý.
 
Quẹo góc.
 
Thẩm Kiều đi tới trước cửa nhà của Kỳ Ngôn Chu, lấy ra một chiếc chìa khóa cửa.
 
Còn không kịp mở cửa.
 
Lư Sam Sam: “Này…”
 
Động tác Thẩm Kiều dừng lại một chút, quay đầu nhìn cô: “À, cô đang gọi tôi sao?”
 
Lư Sam Sam: “Cô tên gì?”
 
Giọng nói đối phương không tốt, nhưng Thẩm Kiều cũng không ngại cười nói: “Thẩm Kiều, Thẩm trong Tam Điểm Thẩm, Kiều trong Kiều Mộc.”
 
“Thẩm Kiều đúng không? Cô đừng tưởng rằng anh Chu cho cô ở trong nhà là thật sự thích cô.”
 
Thẩm Kiều mờ mịt: “Tôi không có…”
 
Lư Sam Sam: “Cô không biết chứ? Anh Chu thích người khác rồi, thích rất nhiều rất nhiều rất nhiều năm. Anh ấy chỉ thấy cô đáng thương cho nên mới thu nhận cô thôi.”
 
Nghe vậy, mi mắt Thẩm Kiều nhanh chóng run rẩy.
 
Không thể nói rõ đó là cảm giác gì, không có cách nào miêu tả cụ thể, tóm lại là che giấu tâm trạng.
 
“Là như vậy sao…”
 
Lư Sam Sam không hài lòng đối với phản ứng này của cô, vọt tới trước mặt cô, gằn từng chữ nói lại một lần nữa: “Bởi vì khi còn bé anh Chu rất đáng thương, không có ai muốn, không có nơi để đi. Tôi nghe mẹ tôi nói cô cũng không có nơi nào để đi cho nên mới ở nhờ nơi này? Anh ấy chỉ cảm thấy cô đáng thương thôi. Cô không nên hiểu lầm.”
 
“…”







 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận