Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

 
Chương 29
 
Quà tặng này thật sự khiến cho người khác cảm thấy bất ngờ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt Thẩm Kiều sáng ngời, như là ánh sao sáng ở trên bầu trời, hai mắt long lanh.
 
“Tôi có thể lên ngồi thử một chút không?”
 
Cô chỉ chỉ hỏi.
 
Kỳ Ngôn Chu gật đầu, tiện tay nhận lấy túi sách của cô, giọng nói trong trẻo êm tai vang lên: “Đương nhiên có thể.”
 
Thẩm Kiều bước hai bước đi đến bên cạnh cái xích đu.
 
Ghế xích đu là một tấm ván gỗ trơn nhẵn, chỉ khoảng chừng cỡ một bàn tay.
 
Hai bên tấm gỗ có buộc dây thừng, thế nhưng cũng không trực tiếp buộc vào cành cây, mà là được nối liền với khung sắt, khung sắt được buộc cùng với thân cây, để tránh cho cái khung bị rơi xuống.
 
Thẩm Kiều sờ dây thừng chắc chắn, cẩn thận ngồi trên ván gỗ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Độ cao thích hợp.
 
Cô nắm chặt dây thừng, đầu ngón chân nhẹ nhàng gõ xuống mặt đất.
 
Ngay lập tức chiếc xích đu theo gió bay lên rồi lại, tiếng cường như chuông bạc rơi xuống.
 
Thẩm Kiều ngẩng đầu lên nói với Kỳ Ngôn Chu: “Kỳ Ngôn Chu.”
 
“Ừ.”
 
“Có thể giúp tôi đẩy xích đu được không?”
 
Kỳ Ngôn Chu tùy ý khoác cặp sách của cô lên vai, đi đến bên cạnh cô, trầm giọng lên tiếng: “Cái này có thể bay lên rất cao.”
 
Không gian của sân nhỏ có hạn, đằng sau lại có gốc cây già cản trở, nếu như quá mạnh có lẽ sẽ bị đụng vào.
 
Hơn nữa xích đu lại được lắp đặt tương đối đơn sơ, cũng dễ dàng nảy sinh vấn đề về an toàn.
 
Nhưng mặc dù nói như thế, Kỳ Ngôn Chu vẫn vươn tay khống chế tốt sức lực, khẽ đẩy vai Thẩm Kiều một chút.
 
Trong màn đêm nóng như thiêu đốt, trong lòng Thẩm Kiều tràn đầy ấm áp, cười đến mức không nhìn thấy mắt.
 
“Kỳ Ngôn Chu, cảm ơn quà tặng của cậu, tôi rất thích.”
 
“Thích là tốt rồi.”
 
“Để đáp lễ lại, lúc nào cậu kết thúc học bù vậy? Tôi mời cậu đi ăn cơm.”
 

Tháng bảy sắp bắt đầu.
 
Thẩm Kiều chủ động liên lạc với trợ lý của Đới Tùng Xuân, hẹn thời gian với đối phương gặp mặt một lần.
 
Vừa vặn, một ngày trước ước định, Kỳ Ngôn Chu cũng bắt đầu được nghỉ hè. Thẩm Kiều thẳng thắn quyết định thời gian mời khách ở đây, thuận tiện còn có thể hỏi thăm Kỳ Ngôn Chu một chút, để anh hỗ trợ tham mưu.
 
Dù sao anh cũng rất am hiểu cách kiếm tiền, nói không chừng sẽ có ý kiến hay.
 
Đến buổi chiều tối.
 
Kỳ Ngôn Chu đi ra khỏi phòng ngủ.
 
Vừa vặn cánh cửa phòng đối diện cũng mở.
 
Thẩm Kiều mặc một chiếc váy liền áo thắt eo màu trắng, kiểu dáng đơn giản, buộc tóc lên tạo thành một cái đuôi ngựa, thả ở sau gáy, lộ ra vành tai nhỏ khéo léo và một cần cổ dài.
 
Tất cả phần da lộ ra ở trên cơ thể của cô đều là màu trắng loáng, giống như là một trang giấy, gần như có thể phản quang rồi. Mà những vị trí có màu sậm như tóc, lông mi, mi mắt, thậm chí con ngươi đều có vẻ sáng hơn so với người bình thường, thiên hướng màu hổ phách, phối hợp với màu da lại không hề có vẻ không hài hòa chút nào.
 
Sắc đẹp lộng lẫy khiến cho tâm hồn xao xuyến.
 
Nói là thiên nga trắng cũng không hề khoa trương chút nào cả.
 
Không hề nghi ngờ, Thẩm Kiều trời sinh chính là trung tâm của sự chú ý, cho dù là ở đâu, trên sân khấu hay ở trong một căn phòng nhỏ tồi tàn cũng không thể nào che giấu được ánh sáng này của cô.
 
Dưới ánh sáng, Kỳ Ngôn Chu nhẹ nhàng cúi đầu, đáy mắt là một mảnh đen tối.
 
“Đi.” Anh lên tiếng.
 
Thẩm Kiều không cảm giác được cảm xúc phập phồng của Kỳ Ngôn Chu, vẫn vô cùng vui mừng như trước, giống như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau bóng dáng to lớn của người nam sinh, bước chân nhẹ nhàng.
 
“Kỳ Ngôn Chu, tôi đã nói với cậu, tôi thực sự đặc biệt rất ít có cơ hội ăn lẩu.”
 
Diệp Hân quản hai đứa con gái rất chặt, ngại những đồ vật ở bên ngoài không sạch sẽ, ân cần dạy bảo để cho bọn họ ăn một ít. Cũng thỉnh thoảng đi ra ngoài chơi cùng bạn học mới có khả năng được ăn một ít.
 
Hơn nữa bản thân Thẩm Kiều cũng không dám ham ăn.
 
Cô nhìn thấy quá nhiều người không khống chế tốt trong thời kỳ trưởng thành, vóc người cùng làn da không còn như trước cho nên thực sự không dám mạo hiểm.
 
Phía trước, Kỳ Ngôn Chu cúi đầu khẽ ừ một tiếng.
 
Mặc dù nghe có vẻ hơi có lệ, thế nhưng rốt cuộc bước chân cũng không tự giác mà chậm dần.
 
Điểm đến vẫn là siêu thị lớn mà họ đã ghé thăm lần trước. Ở phía sau siêu thị có một trung tâm thương mại rất lớn, bên trong mở các cửa hàng ăn uống.
 
Ngày mùa hè, ánh nắng phía Tây khiến cho lòng người nôn nóng.
 
Kỳ Ngôn Chu dẫn Thẩm Kiều đi bên ngoài còn chưa đến hai phút, không chút do dự giơ tay vẫy xe.
 
Thẩm Kiều ngạc nhiên: “Gọi xe đi sao?” 
 
“Ừ.”

 
“Nhưng chẳng phải khoảng cách rất gần hay sao?” Còn lãng phí tiền gọi xe sao?
 
“Cậu không sợ nóng?”
 
“Cũng không sợ lắm.”
 
Trời sinh Thẩm Kiều có nhiệt độ cơ thể thấp, cho nên cũng không có sợ lạnh như vậy.
 
Tuy nhiên cô nghe thấy lời giải thích của Kỳ Ngôn Chu, có lẽ anh sợ cô không đi được dưới trời nắng cho nên mới chọn gọi xe.
 
Trong lòng của cô dâng lên một loại cảm xúc ngọt ngào bí ẩn, dừng một chút, nhanh chóng đổi giọng: “Nhưng mà hôm nay thực sự rất nóng. Có thể bởi vì đây là tháng bảy, sắp đến trời đầu mùa hạ rồi.”
 
Kỳ Ngôn Chu gật đầu, thuận tay giúp cô mở cửa xe phía sau ra.
 
Hai người ngồi trên xe, báo ra nơi đến.
 
Trên đường gặp phải đèn đỏ, nhưng chỉ bảy tám phút là đã thuận lợi đi đến.
 
Đi vào trung tâm thương mại.
 
Khí lạnh của điều hòa thổi vào người khiến cho tinh thần trở nên tỉnh táo.
 
Thoáng chốc, trên dưới toàn thân đều cảm thấy sảng khoái.
 
Với tư cách là người mời khách, Thẩm Kiều để cho Kỳ Ngôn Chu lựa chọn cửa hàng. Kỳ Ngôn Chu không hề chần chờ, chọn một cửa hàng lẩu với giá cả tương đối cao, thương hiệu này không chỉ nổi tiếng với hương vị Tứ Xuyên, mà các vị khác cũng được làm rất tốt.
 
Bây giờ là kỳ nghỉ hè, cửa hàng lẩu kinh doanh rất tốt, người đông nhộn nhịp.
 
Phía trước xếp hàng ba bàn, vẫn còn phải đợi nữa.
 
May mắn hai người bọn họ chỉ đợi ở cửa khoảng chừng mười phút đồng hồ thì đã có bàn.
 
Thẩm Kiều ngồi đối diện với Kỳ Ngôn Chu, cầm menu lên bắt đầu gọi món ăn.
 
Ở bên cạnh là một đôi tình nhân nhỏ, lúc này đang cãi nhau.
 
Giọng nói mang theo mùi hương của ớt cay thổi qua.
 
“Em nói muốn ăn cái này, suy nghĩ cả nửa ngày lại không vui, bây giờ còn trách anh?”
 
“Vậy anh không thể dỗ dành em hay sao? Tâm trạng của em không tốt, anh còn không chịu dỗ dành em. Rốt cuộc em có phải là bạn gái của anh hay không?”
 
“Anh đang nói lý lẽ với em đó.”
 
“Em không muốn nghe những thứ này. Em hỏi anh, có thể đổi một cửa tiệm khác được hay không?”
 
“Không thể, đồ ăn cũng sắp ra rồi, lãng phí thật xấu hổ. Đây không phải là chuyện bạn gái hay không bạn gái. Em nhìn bạn gái nhà người ta đi, có cư xử như em hay không?”
 

Cậu học sinh kia tiện tay chỉ về phía Thẩm Kiều ở bên này.
 
Cô gái nhìn sang, lập tức phản bác: “Vậy anh có đẹp trai được như người ta hay không? Nếu như anh cũng đẹp trai như thế, lúc nào cãi nhau em cũng sẽ tự tát mình một cái.”
 
“…”
 
Tình huống này, thực sự xấu hổ.
 
Khuôn mặt của Thẩm Kiều nhịn không được bắt đầu nóng lên, muốn xua tay phủ nhận quan hệ giữa cô và Kỳ Ngôn Chu, thế nhưng lại cảm thấy tùy tiện nói thì có phần đột ngột, chỉ có thể ngượng ngùng thôi.
 
Cô chỉ ho nhẹ một tiếng, trực tiếp dựng đứng thực đơn lên, che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, yên lặng nhìn chăm chú vào Kỳ Ngôn Chu.
 
“Kỳ Ngôn Chu, cậu chọn đi. Tôi đều có thể ăn.”
 
Kỳ Ngôn Chu không đổi sắc, nghe nói như thế, khẽ ừ một tiếng, cầm bút lên nhanh chóng đánh dấu vào bên trong thực đơn. Chờ anh chọn xong toàn bộ, Thẩm Kiều nhìn lướt qua, phát hiện hầu hết những món ăn mà anh gọi đều là những món mà cô thích ăn.
 
Trong khoảng thời gian ở chung này, Kỳ Ngôn Chu đã hiểu rất rõ con người cô.
 
Chờ đợi trong chốc lát, rốt cuộc nồi lẩu cũng được bưng lên.
 
Hơi nóng bốc lên nghi ngút, tầm mắt nhìn không rõ.
 
Thẩm Kiều gắp một miếng thịt, nhúng chín, chấm một ít bơ đậu phộng hạt mè, sau đó bỏ vào trong miệng.
 
Cô thỏa mãn than nhẹ một tiếng: “Ăn ngon quá!”
 
Kỳ Ngôn Chu: “Như vậy ăn nhiều thêm một chút.”
 
Thẩm Kiều thở dài, thì thào nói: “Không được đâu, tôi sợ ngày mai cả người sẽ sưng lên mất. Đến lúc đó cô Đới nhìn thấy, cô đổi ý không dạy tôi nữa thì phải làm sao bây giờ?”
 
Nghe vậy Kỳ Ngôn Chu ngẩn người, ngẩng đầu nhìn cô.
 
“Cậu quyết định rồi?”
 
Thẩm Kiều gật đầu, mím mím môi trầm ngâm: “Ừ. Tôi vẫn muốn tiếp tục nhảy ba lê. Ngày mai tôi sẽ thương lượng với cô Đới một chút, xem có thể nhận việc huấn luyện ở trường học được hay không. So với những giáo viên khác, mặc dù tôi không quá giỏi, thế nhưng hướng dẫn căn bản cho các bạn học khác thì có lẽ cũng sẽ không có vấn đề gì. Nói chung trước hết phải nghĩ biện pháp sống qua được kỳ nghỉ hè rồi hẵng nói.”
 
Cô đã suy nghĩ rất nhiều.
 
Muốn cô từ bỏ nhảy ba lê lúc này thì thực sự là quá khó khăn.
 
Đây chính là điều mà Thẩm Kiều kiên trì được hơn mười mấy năm, có ý nghĩa gần như trở thành sinh mạng, không có khả năng từ bỏ một cách đơn giản được.
 
Hơn nữa, nếu như bây giờ cô từ bỏ, sau này nên làm thế nào? Thời gian tới nên lựa chọn như thế nào? Tất cả đều lại phải lo lắng một lần nữa. Giống như là một lối rẽ tràn đầy sương mù, ngoại trừ tiếp tục đi dọc theo con đường này, những phương hướng khác đều không rõ ràng.
 
Chuyện này quá khó khăn.
 
Do dự giữa trái và phải, Thẩm Kiều lựa chọn nghe lời trái tim của mình.
 
Chỉ cần có đủ can đảm, thế giới này chính là vô hạn.
 
Dừng một chút, cô tiếp tục thì thào lẩm bẩm nói: “Quan trọng là trại huấn luyện, sau khi trại huấn luyện kết thúc, tôi sẽ đủ mười tám tuổi rồi, có thể giống như cậu bắt đầu đi làm thêm. Về phần trang bị, trước hết tôi có thể sử dụng loại rẻ nhất. Kỳ Ngôn Chu, cậu cảm thấy như thế nào?”
 
Kỳ Ngôn Chu: “Cậu thấy ổn là được rồi.”
 
Thẩm Kiều: “Đừng nói như vậy, tôi không còn có người nào khác để bàn bạc, chỉ có cậu.”
 
Vừa nói xong, cả người Kỳ Ngôn Chu hơi cứng đờ.
 
Giọng nói của anh hơi dịu dàng, dường như không còn sự bình tĩnh, lạnh lẽo như trước, mang theo một loại ngữ điệu kỳ lạ.

 
“… Tôi cũng cảm thấy rất tốt.”
 
Thẩm Kiều cười rộ lên.
 
Nhưng mà còn chưa đợi cô nói tiếp, trên mặt bàn, di động đột nhiên kêu lên.
 
Nhìn số điện thoại gọi đến.
 
Là trợ lý của giáo viên Đới Tùng Xuân.
 
Có lẽ là gọi để xác nhận cuộc hẹn ngày mai với cô.
 
Thẩm Kiều làm một động tác xin lỗi với Kỳ Ngôn Chu, cũng không cách xa anh, cả người ngửa ra phía sau, rời xa nồi lẩu đang sôi sùng sục sùng sục một khoảng cách, trực tiếp nhận điện thoại.
 
“Alo, chào chị?”
 
“…”
 
“Thật vậy sao? Tốt quá! Em không có vấn đề gì.”
 
“…”
 
“Cảm ơn, cảm ơn! Vâng! Ngày mai gặp.”
 
Cúp điện thoại.
 
Một giây sau, vẻ mặt của Thẩm Kiều trở nên phấn khởi hơn, không còn sự bối rối lo lắng như trước nữa.
 
Cô không kịp chờ đợi để nói cho Kỳ Ngôn Chu: “Kỳ Ngôn Chu! Tôi kể cho cậu chuyện này nhé, trợ lý của giáo viên Đới vừa mới nói với tôi một chuyện. Cô ấy nói, trong buổi họp ngày hôm nay với đoàn múa, cô Đới có đề cập chuyện của tôi với một người ở trong đoàn múa. Đối phương lại còn nói đã từng xem tôi biểu diễn, tình nguyện giúp đỡ tôi.”
 
“Trời ơi! Có phải là rất khéo có đúng hay không? Hơn nữa điều kiện chỉ có một, chính là sau này muốn tôi gia nhập đoàn múa kia của bọn họ, hơn nữa còn muốn hợp tác cùng anh ta. Chị gái trợ lý nói rằng, người đó có thực lực cá nhân rất mạnh, bởi vì vẫn luôn không có tìm được một đối tác tốt, cho nên cũng phải từ chối một số bản nhạc. Anh ta nghĩ tôi rất không tồi. Thật tốt quá!”
 
Đây thực sự là đi vòng quanh một hồi, cây gỗ mục lại sinh hoa.
 
Ở trong ngành này phải tiêu rất nhiều tiền, trường hợp nhận được tài trợ cũng không hề ít, thế nhưng mỗi người đều có tình huống khác nhau.
 
Cho đến bây giờ Thẩm Kiều cũng không thể ngờ sẽ có chuyện như thế này xảy ra ở trên người của cô.
 
Kỳ Ngôn Chu cũng nhíu mày lại nói: “Nam?”
 
Thẩm Kiều sửng sốt, không biết tại sao anh lại hỏi chuyện này, chăm chú đáp lại: “Đúng vậy, nếu như hợp tác thì đương nhiên là nam rồi.”
 
“Ừ.”
 
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
 
Kỳ Ngôn Chu đặt chiếc đũa lên trên cái bát nhỏ: “Thẩm Kiều.”
 
“Ừ? Chuyện gì?”
 
“Đừng nhận lời.”
 
“Vì sao?”
 
Kỳ Ngôn Chu cong ngón tay lên, nhẹ nhàng gõ vài cái lên mặt bàn, giống như đang đấu tranh, gằn từng chữ nói: “Đừng nhận lời người khác. Tôi tạo điều kiện cho cậu.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận