Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

Chờ đợi làm lòng người đứng ngồi không yên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
 
Một lát sau, Thẩm Kiều nhận được sự cho phép, bèn ngồi bên cạnh Kỳ Ngôn Chu, nhẹ nhàng giật vạt áo của anh.
 
Trên người anh thoang thoảng mùi máu tươi, tới gần mới có thể ngửi thấy được.
 
Hơi thở tràn ngập mùi máu tanh, khiến cho người thiếu niên trông càng độc ác hơn, người sống chớ tới gần.
 
Có lẽ là máu của Hoàng Cường nhưng không biết ở chỗ nào, sau khi thay quần áo vẫn còn hơi vương lại. 
 
Kỳ Ngôn Chu quay đầu nhìn về phía Thẩm Kiều.
 
"...Sao thế?"
 
Trên gương mặt Thẩm Kiều được xức thuốc, đỏ nâu cả một mảng, chỉ có một đôi mắt to linh động, như thể biết nói chuyện, dáng vẻ đáng yêu vô cùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô nhỏ giọng nói: "Kỳ Ngôn Chu, hôm nay cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, tôi..."
 
"Không sao."
 
Lúc này, Kỳ Ngôn Chu chen vào lời nói đang dang dở của cô, giọng nói có hơi khàn.
 
Thẩm Kiều mấp máy môi, thở dài: "Nhưng tôi lại hại cậu."
 
Nghe ý của cảnh sát, thương thế của Hoàng Cường không nhẹ, bây giờ vẫn đang còn hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện. Mấy học sinh nam khác cũng bị thương với mức độ nặng nhẹ khác nhau. Dựa theo loại tình huống này để xem xét, xem như Kỳ Ngôn Chu là vị thành niên, là thấy việc bất bình ra tay tương trợ giúp cô, nhưng cũng không được nói sẽ xử lý như thế nào.
 
... Chí ít, nơi này không phải là thời gian tử vong.
 
Hoặc là, tuyến thời gian đã xảy ra thay đổi sao?
 
Cô không rõ lắm, tất nhiên, cũng không còn cách nào nên chỉ có thể mượn tạm cái cớ này để tự thuyết phục bản thân. 
 
Nhưng, nghe Thẩm Kiều nói như vậy, Kỳ Ngôn Chu lại có chút cứng đờ.
 
Anh lập tức giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, dường như đang trấn an.
 
"Là tôi không bảo vệ tốt cho cậu. Xin lỗi."
 
Đôi mắt Thẩm Kiều cay cay, liều mạng lắc đầu: "Không có, tôi chẳng gặp chuyện gì cả. Cậu không cần phải xin lỗi tôi đâu."
 
Kỳ Ngôn Chu: "Ừm, được."
 
Không ai tiếp chuyện nữa.
 
Hai người lần nữa lâm vào trầm mặc.
 
Một lát sau, Thẩm Kiều kéo Kỳ Ngôn Chu một chút, giọng nói càng nhỏ hơn: "Nếu như... Tôi nói là nếu như..."
 
"Nếu như cái gì?"
 
Nếu như kết quả không tốt, nếu như Hoàng Cường bị thương quá nặng, nếu như cha mẹ của anh ta muốn kiện cáo Kỳ Ngôn Chu...
 
Trong đầu cô lóe lên rất nhiều ý nghĩ.
 
Trong nháy mắt, ở cửa ra vào vang vọng một câu.
 
"Chúng ta là đồng phạm —— "
 
Thẩm Kiều thì thào: "Kỳ Ngôn Chu, chúng ta là đồng phạm."
 
Không có từ nào thích hợp hơn từ này.
 
Nghe vậy, Kỳ Ngôn Chu nhíu mày.
 
Thẩm Kiều lại cảm thấy sáng rõ thông suốt. Trong khoảnh khắc, cô quên mất bản thân sẽ phải đối mặt với cái gì, đối mặt với sự sợ hãi và đau khổ mà Diệp Hân mang đến, chỉ còn lại dũng khí sóng vai bên cạnh Kỳ Ngôn Chu, thổi căng lồng ngực, thiêu cháy toàn thân.
 
Không cần nói lời cảm ơn, cũng chẳng cần xin lỗi.
 
Hai người bọn họ vĩnh viễn đứng trên một con thuyền.
 
Thẩm Kiều: "Kỳ Ngôn Chu, đừng sợ."
 
Cũng không cần phải lo lắng.
 
...
 

Ước chừng mười phút sau, một cảnh sát đi đến bên cạnh Kỳ Ngôn Chu, cau mày, hỏi anh: "Bạn học, không thể gọi điện báo cho người giám hộ của cậu được. Cậu có thể gọi điện một cuộc không?"
 
Kỳ Ngôn Chu bật cười một tiếng: "Không liên lạc được."
 
"Vậy chỉ có thể gọi đến trường học của hai người."
 
"Tùy thôi."
 
"..."
 
Từ lúc đi vào cục cảnh sát, anh vẫn luôn giữ thái độ hững hờ, lạnh nhạt, giống như máy móc không có tình cảm, hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi, khẩn trương. Hỏi cái gì cũng biết đơn giản đáp lại, không thể nói là không phối hợp.
 
Vị cảnh sát kia không muốn bới tìm gốc rạ, chỉ là nhìn thoáng qua mấy báo cáo vết thương trên người các bạn học sinh nam, một bên gọi điện thoại cho trường cấp ba Thánh Mẫn, trong lòng lại không nói nên lời.
 
Bạn học sinh nam này, tuổi tác không lớn lắm, thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, dáng dấp cũng tuấn tú chỉnh tề, nhưng ra tay lại hung ác thật đấy.
 
Nếu như xảy ra thêm vài lần nữa, có lẽ sẽ xảy ra án mạng.
 
Chờ cảnh sát đi ra, Thẩm Kiều có chút lo lắng nhìn Kỳ Ngôn Chu: "Không sao chứ? Giáo viên tới, sẽ có ảnh hưởng không nhỉ?"
 
"Ừm, không sao đâu."
 
Còn chưa dứt lời, ngay lập tức, một bóng người xuất hiện ở cổng. Tiếng giày cao gót "cộp cộp" trên sàn nhà, từ xa tiến gần tới hai người.
 
Thẩm Kiều giật mình trong lòng, cô ngẩng đầu lên như thể cảm nhận được điều gì đó, nhìn về hướng phát ra âm thanh. 
 
Quả nhiên là Diệp Hân.
 
Bây giờ đã điểm canh khuya, Diệp Hân vẫn giữ cách ăn mặc như cũ, không lôi thôi tùy tiện. Nhưng trên khuôn mặt lộ vẻ tức giận hiếm có, không còn vẻ hiền hòa ngày xưa.
 
Bà ta yên lặng nhìn Thẩm Kiều, nhanh chân đi đến bên cạnh cô.
 
Chưa kịp mở miệng, bàn tay bà ta đã giơ lên, dường như muốn mạnh tay không chút lưu tình tất thẳng vào khuôn mặt vốn đã bị thương của cô. 
 
Bên cạnh, động tác của Kỳ Ngôn Chu lại càng nhanh hơn.
 
Anh đứng phắt dậy, tay mắt lanh lẹ tóm chặt lấy cổ tay Diệp Hân.
 
Sức lực của thiếu niên lớn đến đáng sợ, ngón tay như kìm sắt, không thể tránh thoát được.
 
Diệp Hân khẽ nhếch mày: "... Là cậu."
 
Kỳ Ngôn Chu không nói chuyện, ánh mắt hung ác, như thể một giây sau sẽ động thủ ném Diệp Hân ra bên ngoài ngay lập tức.
 
Lúc này, Thẩm Kiều cũng kịp phản ứng, đến bên cạnh.
 
Cô nhẹ nhàng kéo Kỳ Ngôn Chu lại, ra hiệu anh buông tay, bản thân cô tự đối mặt với Diệp Hân.
 
"Bà tới rồi à."
 
Diệp Hân hừ lạnh một tiếng: "Nhận cuộc điện thoại này làm tôi còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì. Thẩm Kiều, bây giờ cô thật sự càng ngày càng có tiền đồ nhỉ, có thể làm loạn đến cục cảnh sát rồi. Còn đánh nhau với người ta? Trước kia tôi dạy cô như thế sao?"
 
Thẩm Kiều trầm mặc nửa giây, mím môi, trong nháy mắt mất đi ý muốn tiếp tục cuộc đối thoại. 
 
May mắn thay, cảnh sát từ bên cạnh đi tới, đánh gãy thế giằng co của ba người.
 
"Chị là người giám hộ của Thẩm Kiều sao?"
 
Diệp Hân quay đầu, hít sâu một hơi, nghiêm nghị nói: "Là tôi. Tôi là mẹ của Thẩm Kiều, còn bây giờ chồng tôi đang dừng xe bên ngoài, sẽ tới ngay thôi."
 
Cảnh sát gật đầu: "Được, lát nữa hai người cùng vào đây để ký tên một chút. Cô gái nhỏ không cần ở lại."
 
Việc quan hệ một cách bỉ ổi với bạn nữ vị thành niên mà xử lý bên ngoài thì không tốt lắm.
 
Sau khi Thẩm Thành Tuấn vất vả, mệt mỏi đi qua, hai người đi theo cảnh sát tới phòng thăm hỏi. 
 
Cánh cửa cách đó không xa dần đóng lại. 
 
Thẩm Kiều siết chặt ngón tay, hỏi Kỳ Ngôn Chu: "Cậu nói xem, cuối cùng sẽ xử lý như thế nào?"
 
Giọng nói có chút ỷ lại.  
 
Kỳ Ngôn Chu: "Người kia sẽ ngồi tù."
 
Thẩm Kiều lắc đầu: "Mới nãy, cảnh sát vừa ám chỉ với tôi, nói Hoàng Cường là trẻ vị thành niên, chưa thực hiện được hành vi đồi bại, xem như có kiện cáo anh ta cũng sẽ được giảm nhẹ án…Hơn nữa, tôi không muốn mổ xẻ nó ra thêm nữa, không muốn làm lớn chuyện."
 
"Vì sao chứ?"
 
"Bởi vì cậu. Kỳ Ngôn Chu, nếu như tôi nhất định phải động chạm, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu."
 

Hốc mắt Thẩm Kiều có chút đỏ: "Tôi nghĩ rồi, chỗ kia không có camera giám sát, lời đơn phương một phía từ chúng ta không rõ ràng. Dù có nói rõ, nhưng trường học thì phải làm sao bây giờ? Thi đại học nữa chứ?"
 
Thánh Mẫn là trường tư nhân, rất để ý danh tiếng.
 
Nếu như Kỳ Ngôn Chu tham gia vào mấy loại chuyện bạo lực thế này, trường học nhất định sẽ đuổi anh.
 
Đến bây giờ, Thẩm Kiều đã hoàn toàn tỉnh táo lại sau sự ngơ ngác luống cuống.
 
Mặc dù cảm giác đau đớn âm ỉ trên gương mặt vẫn đang nhắc nhở cô về chuyện gì vừa mới xảy ra. Nhưng so với nhất định phải suy nghĩ đắn đo, cô muốn Kỳ Ngôn Chu có thể an toàn, không gặp việc gì, hai người có thể cùng nhau yêu ổn trưởng thành, tốt nghiệp, vậy là được rồi.
 
"Thẩm Kiều!" Kỳ Ngôn Chu siết chặt tay thành quyền, mu bàn tay nổi gân xanh, rõ ràng rất không tán thành cô: "... Không thể cứ để yên chuyện này như thế."
 
Suýt chút nữa.
 
Chỉ cần anh đến muộn hơn một chút, Thẩm Kiều sẽ xảy ra chuyện.
 
Vừa nghĩ tới cảnh tượng kia, Kỳ Ngôn Chu hận không thể lập tức xông vào bệnh viện, một dao đâm chết Hoàng Mao, dứt khoát đồng quy vu tận với anh ta.
 
Trên thực tế, lúc vừa mới đánh người, trong lòng Kỳ Ngôn Chu đã nắm chắc, sau một vài cú đánh nữa, Hoàng Mao sẽ chết vì nội tạng bị tổn thương. Sau khi xử lý anh ta, anh sẽ dọn dẹp một lượt hết tất cả những tên côn đồ cỏn con bên cạnh anh ta.
 
Tất cả những người có ý định muốn tổn thương Thẩm Kiều đều không nên tồn tại trên thế giới này.
 
Lúc ấy, anh đã hoàn toàn mất khống chế.
 
Nếu như không phải Thẩm Kiều xông lên, cố gắng ngăn chặn anh lại, chỉ sợ tối nay tuyệt đối sẽ không dừng lại ở chuyện chảy chút máu như vậy. 
 
...
 
Thẩm Kiều cắn cắn môi, muốn khuyên ngăn, Thẩm Thành Tuấn đi ra khỏi phòng thăm hỏi, vẫy vẫy tay với cô. 
 
"Kiều Kiều, sang bên này."
 
Thẩm Kiều không nhúc nhích.
 
Thẩm Thành Tuấn: "Chú cảnh sát còn mấy câu muốn hỏi con."
 
Nghe ông ta nói như vậy, Thẩm Kiều mới lê bước chân, rời khỏi bên cạnh Kỳ Ngôn Chu, đi vào, tìm cảnh sát nhân dân để làm ghi chép.
 
Diệp Hân và Thẩm Thành Tuấn cùng chờ cô ở bên ngoài.
 
Đợi sau khi cô ra ngoài, Diệp Hân ôm tay, cúi đầu nhìn cô một cái.
 
"Thẩm Kiều, sao cô lại ở trong nhà của tên côn đồ kia? Cô vẫn luôn ở chung với cậu ta sao?"
 
Tên côn đồ này, rất hiển nhiên, nó ám chỉ Kỳ Ngôn Chu.
 
Thẩm Kiều: "Cậu ấy không phải là côn đồ."
 
Diệp Hân: "Lần trước chạm mặt với cậu ta ở hậu trường trận tranh tài, tôi cũng có cảm giác không được bình thường, hai cô cậu đang yêu đương? Cho nên bởi vù cậu ta nên cô mới có thể sảng khoái cuốn gói rời nhà để đi ra ngoài như vậy sao?"
 
"..."
 
"Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã sống chung với đàn ông con trai, thật đáng xấu hổ."
 
Thẩm Kiều nghe vậy thì nhếch miệng cười, cô gật đầu hỏi lại: "Vậy thì sao?"
 
Diệp Hân và Thẩm Thành Tuấn đều cảm thấy sững sờ.
 
Thẩm Kiều đứng cách đó hai bước, cô trừng mắt, gằn từng chữ một: "Không phải tôi vốn là một đứa trẻ mồ côi sao? Chuyện tôi sống ở đâu và sống với ai đâu có quan trọng? Có thể sống sót là được rồi. Ít nhất cậu ấy sẽ không lợi dụng tôi, cậu ấy cũng sẽ không để tôi phải hiến thân cho người khác, không phải sao?"
 
Không chỉ vậy, Kỳ Ngôn Chu còn bảo vệ cô.
 
Anh là người yêu cô nhất trên đời.
 
Thẩm Thành Tuấn thở dài: "Kiều Kiều, sao con có thể nói như vậy."
 
Thẩm Kiều đáp lại: "Tôi không có ý trách cứ cha mẹ. Thực sự tôi rất biết hơn hai người vì đã cho tôi một cuộc sống thoải mái suốt mười mấy năm qua, còn sẵn sàng tiếp tục đóng học phí cho tôi. Hôm nay hai người còn đến đây vào giữa đêm hôm khuya khoắt như thế này, giúp tôi giải quyết chuyện này. Tôi thực sự rất biết ơn, đây là lời thật lòng. Tôi cũng phải xin lỗi vì đã gây nên phiền phức cho cha mẹ. Nhưng tôi không mong hai người phán xét cách làm của tôi, nói này nói nọ Kỳ Ngôn Chu."
 
"..."
 
"Cậu ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi rất biết ơn cậu ấy, tôi cũng không cảm thấy có gì phải xấu hổ. Tôi sống rất tốt, tôi rất thích cuộc sống hiện tại của mình, trong lòng không có bất kỳ gánh nặng nào, cực kỳ thoải mái, vui vẻ."
 
...
 
Mười hai giờ trôi qua.

 
Vào sáng sớm.
 
Giáo viên chủ nhiệm lớp 7, bà của Hoàng Cường, ngoài ra còn có một số phụ huynh khác cũng lần lượt đi tới.
 
Hoàng Cường vẫn hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện, anh ta không có cha mẹ, chỉ có bà. Bà cũng đã già, lại chưa từng đi học nên cũng chẳng biết gì, vừa đi vào đồn cảnh sát bà đã run lẩy bẩy, dáng vẻ vô cùng hoảng sợ.
 
Mái tóc của bà đã bạc trắng, nhìn vô cùng già nua. Giọng nói cũng không chuẩn tiếng phổ thông mà đặc sệt giọng địa phương, bà kéo người ta, luôn miệng hỏi: "Cháu tôi bị sao vậy... Cường Cường bị sao vậy... Đồng chí cảnh sát, có phải nó đã phạm phải chuyện gì rồi không?"
 
Thẩm Kiều quay mặt đi, không muốn nhìn nữa.
 
Cô không cảm thấy thương hại hay cảm thông mà chỉ thấy buồn.
 
Người đã đến đủ, giờ đã đến lúc phải truy cứu trách nhiệm.
 
Phụ huynh của một vài tên lưu manh ban đầu rất tức giận, bọn họ mỗi người một câu, chỉ trích giáo viên chủ nhiệm lớp 7 và Kỳ Ngôn Chu, như thể muốn ăn tươi nuốt sống hai người.
 
Tuy nhiên, sau khi nghe tin con mình có liên quan đến hành vi buộc phải dùng bạo lực và tấn công tình dục bất thành, chắc chắn sẽ bị kiện, tất cả bọn họ đều im lặng.
 
Khi con cái nhà mình gặp chuyện, trong lòng các bậc cha mẹ cũng lo nghĩ ít nhiều.
 
Hai bên đều là trẻ vị thành niên, một bên là hành vi bạo lực, một bên là tấn công tình dục bất thành, bước tiếp theo sẽ vô cùng phức tạp, không chỉ tốn thời gian, công sức mà còn khó xác định trách nhiệm cuối cùng thuộc về ai. Dù sao cảnh sát cũng đã nói rằng hành động của Kỳ Ngôn Chu là làm việc nghĩa.
 
Tất cả mọi người đều tỏ ý muốn hòa giải.
 
"Hay là... chúng ta cứ cho qua đi, nhé? Con tôi vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, không thể vào tù được! Này cô bé ơi? Chúng tôi cũng không cần cậu trai này phải bồi thường gì đâu."
 
"Đúng vậy, bọn trẻ chỉ cãi nhau ầm ĩ..."
 
Diệp Hân cười nhạt một tiếng: "Hóa ra cưỡng bức một nữ sinh không quen biết được gọi là cãi nhau ầm ĩ à?"
 
"Có bằng chứng nào chứng minh con trai tôi đã làm vậy không? Có bằng chứng không? Có nhân chứng không?"
 
"Đúng vậy! Sao bà có thể khẳng định điều đó! Trẻ con không hiểu chuyện, cũng có thể nói linh tinh!"
 
"16 tuổi là có thể chịu trách nhiệm hình sự rồi! Phải ngồi tù!"
 
"..."
 
Mấy người đứng đó la hét ầm ĩ.
 
Âm thanh xuyên qua khe cửa, truyền ra bên ngoài.
 
Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Chu đều ở trong phòng bên cạnh.
 
Nghe thấy động tĩnh, Thẩm Kiều nắm chặt tay lại, cô trầm giọng nói: "Có lẽ phương án cuối cùng sẽ là hòa giải. Nếu gia đình Hoàng Cường nhất quyết muốn truy cứu trách nhiệm của cậu, tôi sẽ tống anh ta vào tù."
 
Ngược lại thì sẽ cho qua.
 
Kỳ Ngôn Chu xoa đầu cô.
 
...
 
Hơn nửa đêm, Hoàng Cường tỉnh dậy.
 
Bên này cãi nhau xong thì cũng đưa ra quyết định.
 
Thẩm Kiều rút lại đơn tố cáo, tha thứ cho Hoàng Cường, những người bị thương khác cũng không truy cứu thêm trách nhiệm của Kỳ Ngôn Chu, họ chấp nhận tự chi trả chi phí thuốc men.
 
Cục cảnh sát thấy những tình tiết này không lớn lắm, không thể kết thành tội danh, nên quyết định không khởi tố vụ án.
 
Mấy đứa trẻ thì bị giam giữ một ngay, sau đó bị phê bình nhắc nhở, rồi được thả ra.
 
Bà của Hoàng Cường lau nước mắt, run rẩy rời đi, chuẩn bị đến bệnh viện chăm sóc cho Hoàng Cường.
 
Giáo viên chủ nhiệm lớp 7 thay mặt Kỳ Ngôn Chu ký giấy hòa giải, đi tới chỗ anh để nói vài câu, sau đó cũng lắc đầu bỏ đi.
 
Thẩm Thành Tuấn và Diệp Hân cuối cùng cũng đi ra.
 
"Kiều Kiều, về nhà nào?"
 
"..." Thẩm Kiều không nhúc nhích.
 
Diệp Hân nhìn cô một cái, bà ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó cũng quay đầu sang chỗ khác, chán ghét nhìn quanh khắp nơi một lượt, rồi mở miệng nói tiếp: “Xem ra sau này cô định sống tiếp như vậy?"
 
Thẩm Kiều đáp lại: "Ban nãy tôi đã nói rồi, tôi thấy bây giờ rất tốt."
 
"Tùy cô."
 
Cả hai bước ra ngoài mà không quay đầu lại.
 
Lập tức, chỉ còn Thẩm Kiều ngồi một mình bên ngoài.
 
Một lúc sau, một cảnh sát từ bên trong đi ra, sau khi nhìn thấy Thẩm Kiều, bước chân anh ta khựng lại một chút.
 
Người cảnh sát trông còn trẻ, có vẻ ngoài ba mươi tuổi, gương mặt vẫn giữ được sự hăng say với công việc.
 
Anh ta bước tới chỗ Thẩm Kiều, ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: "Sao cô không về cùng cha mẹ?"
 
Thẩm Kiều mím môi: "...Tôi chờ Kỳ Ngôn Chu."
 
"Hôm nay có sợ không?"

 
"Có ạ, có một chút."
 
"Cô gái nhỏ, cô có gì muốn nói không? Cô có thể nói cho tôi biết. Nếu cô thấy cách giải quyết này chưa ổn thỏa, không thể chấp nhận được, không muốn tha thứ cho Hoàng Cường, cứ nói cho tôi biết, được không?"
 
Thẩm Kiều lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi không cảm thấy có gì là không thể chấp nhận được. Nhưng tôi muốn biết, nếu tôi từ chối hòa giải thì sau đó sẽ thế nào?"
 
Viên cảnh sát trả lời: "Trẻ vị thành niên từ 16 tuổi đã phải chịu trách nhiệm hình sự, chúng tôi sẽ lập án điều tra và khởi tố lên viện kiểm sát. Nhưng với trường hợp của Hoàng Cường, không có bằng chứng xác thực chứng minh quá trình phạm tội, vì vậy thu thập chứng cứ sẽ rất khó khăn. Cộng thêm cả hành động của cậu ta là tấn công không thành, mức độ rất nhỏ, khả năng cao sẽ nhận hình phạt khá nhẹ."
 
"Kỳ Ngôn Chu thì sao?"
 
"Xét đến thương tích của Hoàng Cường, ra tay vì nghĩa và phòng vệ chính đáng cũng có giới hạn về mức độ. Nếu tòa nhận định là hành vi bạo lực cố ý gây thương tích thì có khả năng bị tuyên án. Còn nếu tòa nhận định là phòng vệ quá mức thì sẽ nhẹ hơn."
 
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Kiều tái nhợt, nhưng cô vẫn cố gắng mỉm cười: "Như vậy, đây là kết quả tốt nhất. Tôi rất hài lòng. Cảm ơn anh."
 
...
 
Thẩm Kiều nhất quyết đợi đến khi mặt trăng lên.
 
Cuối cùng, vì cơ thể quá mệt mỏi, cô nằm trên băng ghế ở đồn cảnh sát, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
 
Khi cô mở mắt ra, trời đã sáng choang.
 
Không biết từ lúc nào, Kỳ Ngôn Chu đã ngồi bên cạnh cô, lẳng lặng nhìn cô.
 
Thẩm Kiều dụi dụi mắt, lập tức tỉnh táo lại, bât người ngồi dậy: "Cậu ra ngoài… Từ bao giờ vậy?"
 
"Ừm."
 
Chỉ là bị phê bình, căn dặn chút mà thôi.
 
Trời lúc này đã sáng.
 
Đầu óc Thẩm Kiều căng thẳng cả một đêm, bây giờ đã được thả lỏng, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Vậy là tốt rồi. Chúng ta về nhà đi."
 
"Được."
 
Kỳ Ngôn Chu đứng lên.
 
Thẩm Kiều theo theo sát bước chân của anh.
 
Dưới cái nắng chói chang thiêu đốt, cả hai cùng nhau rời đồn cảnh sát.
 
Không lâu sau, Thẩm Kiều phát hiện dường như tâm trạng của Kỳ Ngôn Chu không tốt.
 
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cô không nói gì.
 
Bầu không khí im lặng bao phủ hai người, cứ như vậy cho đến khi họ đi tới đường Chẩn Đồng.
 
Khi chuẩn bị bước vào hẻm nhỏ, Kỳ Ngôn Chu dừng lại.
 
Giọng anh dường như đã bị giấy ráp mài, vô cùng khô khốc: "...Thẩm Kiều."
 
Thẩm Kiều nghe tiếng nói, nhìn anh: "Hả?"
 
"Tôi sẽ đưa cậu tới nhà Cầm Cầm ở vài ngày."
 
"Tại sao?"
 
"Ở đây không an toàn."
 
Thẩm Kiều có chút kinh ngạc: "Nhưng tôi không thể ở nhà Cầm Cầm mãi..."
 
"Tôi sẽ cố gắng tìm nhà cho cậu ngay."
 
"...Kỳ Ngôn Chu, cậu muốn đuổi tôi đi sao?"
 
"Rầm…"
 
Kỳ Ngôn Chu vô cùng tức giận nhưng lại không có chỗ nào để xả giận, chỉ có thể đấm vào tường, rũ mắt xuống, anh lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ cậu định ở đây mãi sao? Cậu không sợ à?"
 
Khi anh nói, mu bàn tay cũng bắt đầu nhỏ máu vì dùng lực quá mạnh.
 
Thẩm Kiều bị anh dọa cho khiếp sợ, lập tức kiểm tra tay anh.
 
Kỳ Ngôn Chu hất tay cô ra: "Cậu không sợ tôi sao?"
 
Anh đúng là một kẻ mất trí.
 
Hôm qua, chắc hẳn Thẩm Kiều cũng đã phát hiện ra.
 
Đến lúc này, cô cũng nên tỉnh táo lại.
 
Cô nên bắt đầu sợ con hẻm quanh co này, cũng nên bắt đầu sợ anh.
 
Thế mới đúng.
 
Kỳ Ngôn Chu nhắm mắt lại, giấu đi sự đau đớn trong ánh mắt để cô không phát hiện ra.
 
Nhưng Thẩm Kiều lại không chút do dự mà lắc đầu: "Tôi không sợ cậu. Kỳ Ngôn Chu, không phải cậu sẽ luôn đứng về phía tôi sao? Còn con đường này, chỉ cần có cậu ở đây, tôi không sợ."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận