Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

Chương 36
 
Vở kịch kết thúc, giống như hòn đá nhỏ rơi xuống mặt hồ, sau khi các gợn sóng nổi lên lăn tăn, mặt hồ nhanh chóng trở lại vẻ yên bình.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng với người trong cuộc mà nói, trong lòng Thẩm Kiều hiểu rất rõ, có điều gì đó đã thay đổi.
 
Có điều gì đó, đang đi chệch tới hướng mà không ai biết trước.
 
Cô và Kỳ Ngôn Chu rất hiểu nhau, hai người cũng không nhất định phải tìm ra chân tướng, mà cứ thuận theo tự nhiên mà sống tiếp.
 
Thẩm Kiều xin nghỉ ở chỗ của Đới Tùng Xuân hai ngày, sau khi vết thương trên mặt cô bình phục, cô lại tiếp tục luyện tập từng bước một, cũng không kể chuyện này với Đới Tùng Xuân và những người khác.
 
Tuy nhiên, sau sự việc này, bất cứ khi nào Thẩm Kiều đi ra ngoài, bất kể cô đi đâu, thậm chí chỉ là ra ngoài mua chai nước, Kỳ Ngôn Chu cũng đều theo sát cô. Mỗi ngày cô đến chỗ của Đới Tùng Xuân, Kỳ Ngôn Chu đều sẽ đưa đi đón về, anh không để cô ở bên ngoài dù chỉ một giây.
 
Nếu Thẩm Kiều ở nhà một mình còn Kỳ Ngôn Chu ra ngoài, cứ nửa tiếng anh sẽ gửi tin nhắn dặn cô khóa cửa và cửa sổ cẩn thận, đợi anh quay về.
 
Thẩm Kiều cảm thấy hơi buồn cười, cô hỏi: "Công việc của cậu thì sao? Cậu định làm thế nào?"
 
Kỳ Ngôn Chu mím chặt mím môi: "... Không có vấn đề gì."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh đã đổi hết ca làm xuống buổi tối.
 
Ca đêm tuy vất vả nhưng lại kiếm được nhiều hơn.
 
Hơn nữa, vào ban đêm, Thẩm Kiều cũng chỉ ngủ trong nhà, không đi ra ngoài, làm anh cảm thấy yên tâm hơn chút.
 
Người thiếu niên hiểu rõ rằng chỉ khi thật lòng yêu một ai đó, con người ta mới nhận ra ngôn ngữ mong manh và bất lực đến nhường nào.
 
Cái cảm giác kỳ quái này rất nặng nề và cần cố gắng, nỗ lực rất nhiều.
 
Nặng nề nhưng lại khiến người ta cam tâm tình nguyện, thậm chí còn hận không thể ngưng đọng thời gian, giữ mãi khoảnh khắc kỳ nghỉ hè này.
 
...
 
Mùa hè, cuối tháng tám.
 
Một cơn bão đã đổ bộ vào thành phố Lộc Xuyên.
 
Cục dự báo khí tượng thủy văn đã ban hành cảnh báo bão để nhắc nhở người dân không ra ngoài khi không cần thiết.
 
Vì vậy, cơ sở tập huấn cũng tạm nghỉ ba ngày, Đới Tùng Xuân đã dặn Thẩm Kiều hai ngày này đừng đi đâu mà hãy ở nhà nghỉ ngơi, còn có thể ôn lại các môn văn hóa một chút, làm bài tập về nhà. Dù sao, nếu theo kế hoạch, cô sẽ đi tập huấn vào tháng 9, đến tháng 11 mới được đi học lại, sau đó là đến kì thi.
 
Nếu muốn vào học tại các học viện vũ đạo hàng đầu thì điểm số các môn văn hóa cũng không được quá tệ.
 
Vốn dĩ trường sẽ khai giảng sớm cho học sinh lớp mười hai để bắt đầu ôn tập dần, nhưng vì bão nên đành hoãn lại.
 
Không có gì bất ngờ, Kỳ Ngôn Chu ở nhà tạm thời làm gia sư của Thẩm Kiều.
 
Hai người ngồi cạnh nhau ở chiếc bàn trên tầng hai, trước mặt để một quyển sách giáo khoa.
 
Lúc này, cơn bão ngoài cửa sổ càng thêm dữ dội, sấm sét đầy trời.
 
Mưa ngày càng nặng hạt, cộng thêm cả sức gió, tạt vào mái nhà cổ như đá vụn bay đập vào: "Rào, rào.” Cứ như vậy từng đợt, khiến người nghe cảm thấy lo lắng, cảm giác như mái nhà sắp không chống trụ được, cũng không biết cửa kính có thể bị đập vỡ không.
 
Thẩm Kiều cầm bút, sự chú ý của cô dần dần bị phân tán.
 
Kỳ Ngôn Chu cau mày, cong ngón tay gõ lên bàn, nhắc nhở cô: "Thẩm Kiều."
 
"À…"
 
"Đờ đẫn quá lâu."
 
Hai má cô đỏ bừng, cô nhanh chóng ồ lên một tiếng rồi ngượng ngùng cúi đầu tiếp tục đọc đề.
 
Chỉ tiếc, đề toán vô cùng phức tạp và khó hiểu, thêm cả mưa giăng đầy trời sấm chớp đùng đoàng, càng khiến người ta khó tập trung suy nghĩ.
 
Thẩm Kiều viết mấy dòng công thức ra giấy nháp, nhưng vẫn không tìm ra hướng làm.
 
Cô dứt khoát đặt bút xuống, chống cằm, quay đầu nhìn Kỳ Ngôn Chu.
 
Kỳ Ngôn Chu cao hơn cô nên dù có ngồi cùng nhau thì khi nhìn anh, cô vẫn phải ngước lên.
 
Từ góc độ của Thẩm Kiều, có thể nhìn rõ được góc cạnh trên khuôn mặt anh, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, hàng lông mi giống như cánh bướm, khẽ rung động theo từng nhịp thở của anh. Ngay cả khi không bày ra biểu cảm gì, trông anh cũng rất quyến rũ, kể cả vết sẹo lờ mờ trên trán cũng tạo cảm giác hợp lý. Kết hợp chúng lại với nhau, tạo thành một chàng trai lạnh lùng, độc nhất vô nhị.
 
“Thảo nào tính cách cậu lại tệ như vậy, trong trường có rất nhiều nữ sinh thích cậu.” Thẩm Kiều nghĩ.
 
Nhưng một giây sau, cô lại nghĩ đến những gì trước đây Lư Sam Sam đã nói với cô.
 
Kỳ Ngôn Chu có một cô gái mà anh đã thích từ lâu, chính là ân nhân cứu mạng anh.
 
Cô lập tức thu lại nụ cười và lặng yên cụp mắt xuống.
 
Thấy vậy, Kỳ Ngôn Chu lại phải gõ bàn nhắc nhở cô lần nữa: "Thẩm Kiều."
 
"...À, à, xin lỗi."
 
"Cậu đang nghĩ gì vậy?"
 
Kỳ Ngôn Chu im lặng nhìn cô.
 
Thẩm Kiều mấp máy môi, do dự vài giây.
 
Những ngón tay anh đã nắm chặt vào nhau đầy lo lắng, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ gì.
 
Cô muốn hỏi về cô gái kia, nhưng lại ngại ngùng không nói ra nên chỉ có thể thuận miệng đổi chủ đề: "Kỳ Ngôn Chu, tôi đang nghĩ không biết cậu định thi trường nào? Với lực học như của cậu, chắc là trường ở Thanh Bắc đúng không?" 
 
Kỳ Ngôn Chu lập tức trả lời không chút do dự: "Không."
 
"Tại sao?"
 
"Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là tôi không muốn đi thôi."
 
Nói xong, anh tránh ánh mắt của Thẩm Kiều, lấy tờ giấy nháp dưới tay cô ra, vẽ đồ thị hàm số rồi đưa lại cho cô.
 
Thẩm Kiều thấp giọng nói, không khỏi lẩm bẩm: "Thanh Bắc mà còn không muốn đi... Cậukhông tự tin sao?"
 
Kỳ Ngôn Chu: "Hừ."
 
Thẩm Kiều: "Tôi biết, tôi biết, cậu không muốn bị cười nhạo. Nhưng, Kỳ Ngôn Chu, tại sao cậu lại đến học ở trường tôi?"
 
Trong vùng còn có một số trường cấp ba chuyên khác, đội ngũ giáo viên đông và chất lượng hơn, tỷ lệ học sinh đỗ đại học cũng cao hơn.
 
Đối với học sinh có thành tích nổi bật như Kỳ Ngôn Chu, mức trợ cấp được đề xuất cũng cao hơn.
 
… Có phải vì trường quản khá nghiêm, nên anh không thể đi làm thêm được?
 
Thẩm Kiều có chút bối rối.
 
Đột nhiên, sự tò mò bùng cháy trong lòng Thẩm Kiều, có xu hướng ngày càng tăng cao. Cũng có thể là vì đây là chuyện của Kỳ Ngôn Chu.
 
Kỳ Ngôn Chu dừng lại, nhỏ giọng trả lời cô: "Gần nhà hơn."
 
"... Vì vậy sao? Hiện tại có rất nhiều trường có ký túc xá cho học sinh ở lại mà?"
 
"Phiền phức lắm. Mà học trường nào cũng không quan trọng."
 
Tất nhiên những lời này không phải thật lòng.
 
Lý do duy nhất là Thẩm Kiều học ở Thánh Mẫn.
 
Kỳ Ngôn Chu không muốn đến Thanh Bắc cũng chính bởi vì trường đại học mục tiêu của Thẩm Kiều không ở đó.
 
Thẩm Kiều là người phương Nam, mặc dù cô đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Thẩm, nhưng cô cũng không muốn tới một thành phố phía Bắc để học. Từ lâu cô đã nói muốn theo học trường cũ của Đới Tùng Xuân, cũng là một trong những trường dạy múa chính quy tốt nhất ở Trung Quốc.
 
Kỳ Ngôn Chu biết rõ chuyện này nên đã âm thầm lên kế hoạch.
 
Nhưng gần như Thẩm Kiều không nghĩ đến phương diện này, sau khi nhận được câu trả lời, cô chỉ tức giận trừng mắt nhìn anh: "Đây là sự tự tin của học bá sao?"
 
"Ừm."
 
Kỳ Ngôn Chu gật đầu, cong môi khẽ cười.
 
Nụ cười này giống như băng tuyết đang tan dần.
 
Trong phút chốc, sự kiêu ngạo như đàn sói con trên người thiếu niên đã trôi sạch.
 
Như ánh sao lặng lẽ rơi vào mắt anh.
 
Thẩm Kiều ngây ngốc một hồi, hai má cô không tự chủ được mà bắt đầu nóng lên. Cô dứt khoát gục xuống bàn, tì một bên má lên bàn, chớp mắt liếc nhìn anh.
 
Trong phòng đã bật điều hòa từ lâu, mặt bàn sớm đã bị hơi lạnh điều hòa phả xuống mát rượi.
 
Khi da mặt chạm vào, nó giúp giảm nhiệt độ hiệu quả.
 
Lúc này mưa đã nhỏ đi nhiều, tiếng mưa rơi rào rào cũng yếu đi với tần suất chậm lại.
 
Như thể cả thế giới hoàn toàn chìm vào im lặng, chỉ còn lại hai người họ.
 
Hoặc là do ảnh hưởng tâm lý.
 
Nhưng điều đó cũng không quan trọng.
 
Một ngày bão lại mang đến niềm vui trong lòng người.
 
Mắt Thẩm Kiều cong lại, cô cứ thế nằm trên bàn, giọng thấp đi một chút, thuận miệng hỏi tiếp: "Kỳ Ngôn Chu, vậy cậu muốn học trường nào?"
 
"Còn tùy."
 
"Tùy vào cái gì?"
 
"Trường nào cho thưởng nhiều hơn."
 
Thông thường, chỉ cần điểm thi đại học xếp hạng đủ cao trong bảng xếp hạng của tỉnh thì sẽ có nhiều trường nổi tiếng cạnh tranh để lấy tân sinh viên. Nhiều trường trong số đó sẽ cung cấp một số lợi ích, chẳng hạn như tiền thưởng nhập học, học bổng của trường và các loại phúc lợi khác.
 
Mặc dù Thánh Mẫn là một trường cấp ba dân lập, nhưng nó cũng được coi là một trường trọng điểm của thành phố.
 
Những năm qua, Thánh Mẫn không có học sinh nào thi được thủ khoa của thành phố, nhưng trong top năm top mười vẫn có học sinh của Thánh Mẫn.
 
Nghe được ý tứ trong lời nói của Kỳ Ngôn Chu, anh không chỉ có lòng tin vào thủ khoa của thành phố, mà còn có vẻ nắm chắc thứ hạng cấp tỉnh.
 
Thẩm Kiều cười: "Thật tự tin."
 
Kỳ Ngôn Chu kiên nhẫn giải thích: "Các thí sinh mạnh đa số là được trường cử đi thi cấp thành phố, cấp tỉnh, quốc gia hoặc tuyển thẳng, ngoài ra còn có một số lượng được cộng điểm, nên sẽ không nằm trên bảng xếp hạng."
 
Khi còn học trung học cơ sở, anh được cô giáo hỏi có muốn đi thi hay không, nói rằng anh có phản ứng nhanh nhẹn, tư duy nhạy bén, là một hạt giống tốt.
 
Nhưng Kỳ Ngôn Chu không chút do dự mà từ chối.
 
Một là anh không có tiền tiền, hai là anh không có thời gian.
 
Đến bây giờ, anh vẫn đặt trọn niềm tin duy nhất vào kỳ thi đại học sắp tới.
 
Thẩm Kiều gật đầu, chỗ hiểu chỗ không: "Vậy à."
 
Cô cũng không hỏi gì thêm.
 
Bầu không khí lại chìm vào im lặng.
 
Dần dần, mưa lại to lên, gió bắt đầu mạnh hơn, hết đợt này đến đợt khác, rít gào ngoài cửa sổ.
 
"Ngôi nhà chắc sẽ không bị thổi bay chứ?"
 
"Sẽ không."
 
"Vậy thì tốt rồi."
 
"Kỳ Ngôn Chu."
 
"Ừm."
 
"Tôi không muốn làm đề nữa."
 
"Được rồi."
 
"Kỳ Ngôn Chu, tôi không muốn làm gì nữa, cậu đọc gì đó cho tôi nghe đi. Giọng của cậu rất êm tai."
 
"Cậu muốn nghe gì?"
 
"Gì cũng được."
 
Nói rồi, Thẩm Kiều nhắm mắt lại.
 
Kỳ Ngôn Chu với tay lấy một quyển ngữ văn ở bên cạnh. Bài đọc hiểu đầu tiên là đoạn trích trong bài thơ "Mẹ" của nhà thơ Cố Thành.
 
Anh nhìn lướt qua một lượt rồi bắt đầu chậm rãi đọc từ câu đầu tiên:
 
“Cô lấy ngón tay vẽ lên cửa sổ xe, rồi không nhịn được mà mỉm cười, quả nhiên có một lớp bụi mỏng…”'
 
Kỳ Ngôn Chu chưa từng làm bài đọc hiểu này. Nhưng anh đọc rất trôi chảy, giọng như tiếng đàn cello, êm dịu và du dương. Những dòng thơ bay lãng đãng trong không khí mà không hề có chút vấp váp hay tì vết nào.
 
“...Sân ga vụt qua trong nháy mắt, anh biết cô sẽ đứng ở cuối, đợi hoàng hôn buông xuống…”
 
Đến nửa bài thơ, hơi thở của Thẩm Kiều trở nên ổn định.
 
Cô đã ngủ thiếp đi.
 
Kỳ Ngôn Chu cũng dừng lại, nhẹ nhàng đặt bài thơ xuống.
 
Anh nghiêng mặt qua, cuối cùng cũng có thể nhìn Thẩm Kiều không chút kiêng dè.
 
Thẩm Kiều rất dễ ngủ, ngay cả trong tư thế không thoải mái như vậy mà cô vẫn ngủ ngon lành, giữa lông mày có thể nhìn ra chút nỗi lo. Môi cô hơi nhếch lên, chóp mũi chuyển động theo nhịp thở, trông rất đáng yêu.
 
Cô hoàn toàn không đề phòng Kỳ Ngôn Chu.
 
Giờ vẫn đang là mùa hè, ở trong phòng điều hòa, nhưng cô cũng chỉ mặc một chiếc áo phông cổ tròn, tay ngắn. Vì áo đã qua nhiều lần giặt nên cổ áo hơi dão. Áo đã cũ rồi nhưng chất liệu áo mặc vào rất dễ chịu, cô ngại vứt đi nên dùng làm quần áo ở nhà.
 
Kỳ Ngôn Chu ngắm nhìn gương mặt Thẩm Kiều, sau đó đi dần xuống, dừng lại trên cổ cô, anh cố gắng kiềm chế không nhìn xuống dưới nữa.
 
... Nếu cô cứ tiếp tục ngủ ở đây, toàn thân sẽ tê liệt mất.
 
Kỳ Ngôn Chu bất giác nắm chặt tay.
 
Thời gian như dừng lại tại giờ khắc này.
 
Do dự hồi lâu, cuối cùng anh cũng hạ quyết tâm, đứng dậy, cúi người, đưa một tay qua chân cô, tay còn lại đặt lên gáy cô, nhẹ nhàng ôm ngang người cô từ trên ghế lên.
 
So với những cô gái mảnh mai khác, Thẩm Kiều đã luyện múa quanh năm nên người cũng có cơ bắp, thon thả và rắn chắc.
 
Nhưng đối với Kỳ Ngôn Chu mà nói, cô nhẹ như bông.
 
Vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, khiến người ta lưu luyến không muốn buông tay.
 
Hoặc dễ khiến cho người ta nảy sinh ý nghĩ xấu xa, muốn hoàn toàn chiếm hữu cô.
 
Trong lúc mơ màng, Thẩm Kiều cảm nhận được những chuyển động nhẹ nhàng từ bên ngoài, khẽ lẩm bẩm hai tiếng. Nhưng cơ thể cũng không bị đánh thức.
 
Kỳ Ngôn Chu rũ mắt xuống, bế cô vào phòng ngủ rồi đặt cô lên giường, động tác nhẹ nhàng khó tả.
 
"Ừm…"
 
Thẩm Kiều nằm trên chiếc giường mềm mại, nhúc nhích một chút, điều chỉnh theo thói quen, tìm tư thế thoải mái nhất rồi ngủ tiếp.
 
Kỳ Ngôn Chu đứng bên giường lặng lẽ nhìn cô, dường như anh nhìn cô bao nhiêu cũng không chán.
 
Rất lâu sau.
 
Anh xoay người, cúi đầu.
 
Một nụ hôn nhẹ như lông hồng rơi trên trán Thẩm Kiều, vừa chạm vào đã rời ra.
 
Không bao lâu sau, sắc mặt Kỳ Ngôn Chu lạnh lùng trở lại, anh nhanh chân rời khỏi căn phòng tràn ngập sự hiện diện của người thiếu nữ rồi tiện tay đóng cửa phòng lại.
 
Không gian lại yên tĩnh trở lại
 
Như chưa từng có gì xảy ra.
 
Dù ngoài cửa sổ có mưa to gió lớn đến đâu, trong nhà vẫn không ẩm ướt chút nào.
 
Em là cơn mưa rào, anh vẫn là anh. (*)
 
Trong phòng, lông mi của Thẩm Kiều khẽ run lên, đôi mắt không hề mở ra, nhưng hô hấp lại hỗn loạn.
 
Vài ngày sau, cơn bão đi qua.
 
Thời tiết ở thành phố Lộc Xuyên đã quay lại những ngày nắng đẹp như trước.
 
Học sinh lớp mười hai là lứa đầu tiên của trường cấp ba Thánh Mẫn đi học trở lại.
 
Trước đó, Thẩm Kiều đã báo với Đới Tùng Xuân rằng khi thi đại học xong thì sẽ lập tức trở lại lớp luyện tập. Khi quay trở lại luyện tập, có lẽ đã là mùa đông.
 
Đới Tùng Xuân gật đầu: "Thi đại học rất quan trọng. Các giáo viên trong lớp luyện thi rất chuyên nghiệp trong kỳ thi tuyển sinh của trường và kỳ thi tuyển sinh liên thông. Em cũng đừng miễn cưỡng, hãy cẩn thận ôn tập cho kỹ. Cuối năm sẽ có bài thi nghệ thuật, đừng lo nghĩ những chuyện khác, hãy cứ tập trung vào ôn tập. "
 
Nói rồi bà lấy trong ngăn kéo ra một chiếc phong bì khác đưa cho Thẩm Kiều: “Sau này nếu em muốn đi theo con đường chuyên nghiệp, trở thành vũ công ba lê, chỉ dựa vào thầy thôi thì chưa đủ, nhất định em phải đi học lớp chính quy nữa. Hiểu chưa?"
 
"Em hiểu rồi."
 
"Được rồi, cố lên nhé, Thẩm Kiều."
 
Thẩm Kiều chân thành cảm ơn Đới Tùng Xuân, sau đó đứng dậy rời đi.
 
Về đến nhà, cô mở phong bì ra.
 
Trong đó có một xấp tiền.
 
Số tiền này còn nhiều hơn một chút so với tiền lương lúc trước khi cô làm việc bán thời gian tạm thời ở một công ty, nhưng cũng không quá nhiều, ở mức độ vừa phải đủ để khiến người nhận cảm thấy biết ơn mà không động chạm tới lòng tự trọng. 
 
Trong lòng Thẩm Kiều vô cùng cảm kích, nhưng cô không biết phải diễn đạt như thế nào.
 
Cô chắc chắn sẽ thi đỗ.
 
Chắc chắn không làm thầy thất vọng.
 
...
 
Trở lại trường học.
 
Lúc này học sinh lớp mười, lớp mười một vẫn chưa phải đi học, chỉ có lớp mười hai, khiến cho bầu không khí cả trường dường như trở nên căng thẳng, trang nghiêm hơn.
 
Nhưng ban nghệ thuật rõ ràng là khác với các ban khác. Hầu hết học sinh chuẩn bị bắt đầu luyện tập, khoảng thời gian này giống như cuồng loạn trước ngày tận thế, học sinh vừa hào hứng vừa hồi hộp, học rất khó vào.
 
Tiết học đầu tiên vào buổi chiều. 
 
Giáo viên dạy tiếng Anh đang phân tích bài thi, giọng nói trầm bổng, giống như bản nhạc thôi miên, một nửa lớp học mơ màng buồn ngủ.
 
Ngồi ở phía sau, Chu Tư Cầm nói thầm với Thẩm Kiều: "Kiều Kiều, hai chúng ta phải đến cơ sở tập huấn à?"
 
"Ừm. Có vẻ như vậy."
 
Chu Tư Cầm không muốn đi xa nhà, cô ấy cũng định thi vào học viện vũ đạo đó.
 
Cơ sở tập huấn này nằm ngay trong học viên vũ đạo, luyện tập ở đây sẽ ôn sát với kỳ thi hơn, khi thi cũng dễ đỗ hơn.
 
Chỉ là hai người không học cùng một thể loại múa nên không thể học cùng lớp.
 
Nhưng được ở cùng một nơi cũng đã rất tuyệt rồi.
 
Chu Tư Cầm thở dài một hơi, không nhịn được mà than thở: "Ôi, không ngờ chúng ta đã sắp học xong cấp ba rồi… Mà này, Kiều Kiều, gần đây cậu có gặp khó khăn gì không? Mình có thể giúp gì được cho cậu không?"
 
Nghe vậy Thẩm Kiều giật mình, lại cười cười, lắc đầu: "Không, hiện tại mình còn có tiền, cậu yên tâm đi."
 
"Tiền lương làm bán thời gian ở chỗ thầy Đới đó sao? Rất nhiều tiền à?"
 
"Ừ, vẫn đủ. Cảm ơn Cầm Cầm."
 
"Vậy thì tốt rồi, bảo bối."
 
"..."
 
Hai người trò chuyện vu vơ được một lúc thì tiếng chuông tan học vang lên.
 
Giáo viên tiếng Anh nhắc nhở: "Ngày mai sẽ có bài kiểm tra khảo sát. Bài tập về nhà hôm nay là học thuộc sáu trang từ mới trong sách từ vựng. Ngày mai đến giờ tự học thì các em chép lại. Giờ chúng ta tan học."
 
Cả lớp lập tức xì xào than vãn.
 
Trong tiếng ồn ào, Thẩm Kiều nghe thấy có người gọi tên mình.
 
"Thẩm Kiều!"
 
Cô không rõ ràng lắm, quay đầu lại.
 
Ở cửa sau của lớp học, một cậu con trai mang dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê, lười biếng ra hiệu cho cô: "...Có người tìm!"
 
"Ai vậy?"
 
Thẩm Kiều đứng dậy, đi ra cửa sau.
 
Đột nhiên cô bắt gặp ánh mắt của Thẩm Hòa Nguyệt.
 
"..."
 
"..."
 
Cả hai đã lâu không gặp nhau. Hôm nay, lớp mười một chưa phải đi học nên Thẩm Hòa Nguyệt không mặc đồng phục học sinh mà mặc một chiếc váy liền màu đen, làm nổi bật làn da trắng nõn của cô ta, nhưng sắc da vẫn tối hơn Thẩm Kiều một tông.
 
Thẩm Hòa Nguyệt chống tay bên hông, trừng mắt nhìn Thẩm Kiều.
 
Thái độ của cô ta không tốt lắm, giống như mang theo hàm ý có một trận giông bão khổng lồ sắp xảy ra ở đây.
 
Thẩm Kiều thắc mắc: "Có chuyện gì sao?"
 
Thẩm Hòa Nguyệt hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi có chuyện muốn hỏi chị."
 
"Cô hỏi đi."
 
"Ở đây không tiện."
 
"Vậy bỏ đi."
 
Đã trở mặt với nhau từ trước, Thẩm Kiều cũng lười đối phó với cô ta nên cô nhanh chóng quay người rời đi.
 
Thẩm Hòa Nguyệt nhanh chóng vươn tay nắm lấy cổ tay cô, giọng nói của cô ta còn thấp hơn trước, nói với âm lượng mà chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe được: "Chuyện liên quan tới Kỳ Ngôn Chu."
 
"..."
 
Cả hai cùng rời đi, đến một phòng học trống ở đầu hành lang bên kia.
 
Thẩm Hòa Nguyệt đi sau, sau khi vào phòng, cô ta đóng cửa và khóa lại.
 
Xong xuôi mới đi đến trước mặt Thẩm Kiều, hai người đứng đối mặt nhau.
 
Thẩm Hòa Nguyệt lên tiếng trước: "Chị sống ở nhà của Kỳ Ngôn Chu."
 
Đây không phải là một câu hỏi.
 
Bởi vì sự việc kia, Diệp Hân và Thẩm Thành Tuấn đã biết, nên cũng không có khả năng Thẩm Hòa Nguyệt chưa biết chuyện.
 
Thẩm Kiều gật đầu: "Không sai. Có chuyện gì sao?"
 
Nhận được đáp án khẳng định từ cô, Thẩm Hòa Nguyệt càng thêm khó chịu, cô ta nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Chị dọn về nhà đi."
 
"..."
 
"Tôi sẽ nói với cha mẹ, sau này sẽ không tranh cãi với chị nữa, chúng ta hòa thuận sống cùng nhau. Chị dọn về nhà đi."
 
Thẩm Kiều cảm thấy khó hiểu: "Tại sao?"
 
"Bởi vì tôi không muốn chị sống cùng Kỳ Ngôn Chu. Thẩm Kiều, tôi chán ghét chị. Nhưng người tôi thích chính là Kỳ Ngôn Chu."
 
Giọng điệu của cô ta trong câu nói vừa rồi có một loại thành khẩn, khép nép, khác biệt hoàn toàn với Thẩm Hòa Nguyệt trong quá khứ.
 
Thẩm Hòa Nguyệt đã hạ mình xuống đến mức thấp nhất.
 
Bởi vì cô ta biết rất rõ rằng dù có cãi nhau hay gì đi chăng nữa thì hiện tại Thẩm Kiều cũng không chịu sự quản lý của gia đình, cũng sẽ không còn nhẫn nhịn cô như khi hai người còn là chị em trong quá khứ.
 
Cô ta không còn cách nào khác.
 
Thẩm Kiều sững sờ: "Ồ..."
 
Thẩm Hòa Nguyệt cụp mắt xuống, nhịn sự không cam lòng xuống: "Trước đây là do tôi sai rồi. Chị à, làm ơn."
 
Trong chốc lát, Thần Kiều sốc lại tinh thần.
 
Cô không biết cảm giác của mình lúc này là gì.
 
Một mặt, cô cảm thấy đúng là Thẩm Hòa Nguyệt có gì đó với Kỳ Ngôn Chu. Mặt khác, cô lại cảm thấy hơi khó chịu, khó chịu vì bản thân mình không đủ can đảm, như thể tạm thời không có cách nào can đảm nổi.
 
Nhưng cô không để ý nghĩ này xâm chiếm tâm trí mình, cô lý trí suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Tôi không thể đồng ý với cô."
 
"Tại sao!"
 
"Bởi vì, đó không phải là nhà của tôi. Trước đây thì có thể là vậy, nhưng thời gian không thể quay ngược, trong tương lai, chuyện đó cũng sẽ không bao giờ xảy ra."
 
"Thẩm Kiều!"
 
Thẩm Kiều bước đi về phía cửa, cô mở khóa rồi quay đầu lại: "Còn chuyện gì nữa không? Nếu không, tôi muốn quay lại lớp."
 
...
 
Thẩm Kiều không để lộ chuyện này với Kỳ Ngôn Chu dù chỉ một chút.
 
Tất nhiên, lộ ra thì cũng không có gì tốt cả, tấm lòng của cô gái nhỏ, cũng liên quan tới Thẩm Hòa Nguyệt và bản thân cô. Kỳ Ngôn Chu vô cùng thông minh và nhạy cảm, nếu nói quá nhiều, không cẩn thận có thể bị lộ.
 
Học sinh đã bắt đầu đếm ngược đến ngày kỳ thi đại học diễn ra, không thể nghi ngờ gì nữa, dù có suy nghĩ gì khác thì bây giờ cũng không phải thời điểm thích hợp.
 
Ngoài ra, Thẩm Kiều còn một việc nữa phải làm.
 
Trước khi đến cơ sở tập huấn, cô phải đi làm thẻ căn cước công dân.
 
Sinh nhật của Thẩm Kiều là vào ngày 9 tháng 12, nhưng cô biết rằng cô là đứa trẻ bị bỏ rơi rồi được nhận nuôi, vì vậy ngày sinh này cũng khả năng cao không phải sinh nhật thật sự, có thể là ngày Diệp Hân và Thẩm Thành Tuấn tùy tiện điền vào, hoặc đó là ngày họ đón cô về.
 
Những điều này chưa được xác minh và cũng không quan trọng lắm. Cô nghĩ rất thoáng.
 
Thẩm Kiều cân nhắc soạn tin nhắn rồi gửi cho Thẩm Thành Tuấn qua WeChat.
 
Ngày hôm sau, bản sao sổ hộ khẩu đã được chuyển phát nhanh đến nhà của Kỳ Ngôn Chu trên đường Chẩn Đồng.
 
Khi chuyển phát nhanh đến, Thẩm Kiều đang rửa mặt, Kỳ Ngôn Chu cầm lên. Người nhận là Thẩm Kiều, vì vậy anh không mở phong thư ra, anh tiện tay đặt trên bàn ăn cho cô.
 
"Chuyển phát nhanh của cậu."
 
Thẩm Kiều đáp lại: "Hẳn là sổ hộ khẩu của nhà họ Thẩm."
 
Kỳ Ngôn Chu dừng lại, thuận miệng hỏi: "Cậu cần sổ hộ khẩu làm gì?"
 
Chẳng lẽ cô có ý định chuyển về đó sao?
 
Hay cô muốn rời bỏ anh?
 
Nghĩ đến khả năng này, trong mắt Kỳ Ngôn Chu hiện lên cuồng phong, anh nắm chặt tay lại, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh.
 
Thẩm Kiều giải thích: "Tôi cần phải làm căn cước công dân nên mới cần đến sổ hộ khẩu."
 
"…Ồ."
 
Lúc này anh mới thả lỏng bàn tay ra.
 
Thẩm Kiều chậm rãi mở phong thư ra: "Tháng 12 tôi thi một bài thi nghệ thuật, sợ rằng chờ đến khi trở về từ cơ sở tập huấn thì bị muộn mất. Không có thẻ căn cước sẽ rất phiền phức, đi thi bất cứ cái gì cũng cần phải xác thực thân phận."
 
"Ừm."
 
"Mà này, Kỳ Ngôn Chu, cậu làm xong thẻ căn cước chưa?"
 
"Rồi, khi mới 16 tuổi tôi đã làm rồi."
 
Thẩm Kiều sững sờ, vươn lòng bàn tay về phía anh, cười hỏi: "Cậu có thể cho tôi xem được không?"
 
Kỳ Ngôn Chu gật đầu, lấy thẻ căn cước từ trong ví ra, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay cô.
 
Thẩm Kiều cầm lấy tấm thẻ đưa tới gần trước mặt mình, tập trung xem xét kỹ lưỡng.
 
Người ta vẫn hay nói ảnh thẻ căn cước thường bị chụp xấu, nhưng Kỳ Ngôn Chu lại không như vậy. Ảnh của anh trên thẻ trông giống hệt với gương mặt ngoài đời thực, các đường nét và hình dạng khuôn mặt đều hoàn hảo. Biểu cảm vẫn lạnh lùng, nhưng lại mang theo một chút ngây ngô, rất có chí khí thiếu niên.
 
Nếu đăng lên trên mạng, chắc chắn có thể dùng đi ứng cử cho ảnh thẻ căn cước đẹp nhất.
 
Thẩm Kiều bật cười.
 
Cô chuyển sự chú ý tới phía dưới cùng của thẻ căn cước.
 
Số thẻ căn cước chứa ngày sinh của Kỳ Ngôn Chu.
 
1025.
 
Ngày 25 tháng 10?
 
Không phải nên là ngày vào tháng sau sao?
 
Thẩm Kiều khựng lại.
 
Tháng sau, đúng lúc đó cô đang trong thời gian tập huấn, không có ở nhà.
 
Thấy cô khựng lại, Kỳ Ngôn Chu hỏi: "Sao vậy?"
 
"À, không có gì."
 
Thẩm Kiều sốc lại tinh thần, bình tĩnh trả lại thẻ căn cước cho anh.
 
"Nhân tiện, Kỳ Ngôn Chu, cậu đi làm thẻ căn cước cùng tôi được không? Chắc là thứ sáu tuần sau. Ngày cuối tuần hình như người ta không làm việc."
 
"Đương nhiên rồi."
 
Anh trả lời không chút do dự.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui