Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

 
Thẩm Kiều rõ ràng bị dọa sợ, cô mở to mắt, lông mày khẽ nhíu lại, hồi lâu vẫn không nói được lời nào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói là bị dọa cũng không phải, mà có lẽ là bị hoảng sợ, chỉ cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
 
Cô đã nghĩ sẵn trong đầu cả rồi đang tính chuẩn bị giảng hòa. Nào ngờ Kỳ Ngôn Chu lại thẳng thắn thừa nhận.
 
Vậy nên... Đây có phải là đang bày tỏ không?
 
Trên thực tế, lời của "Thẩm Kiều" kia nói trong điện thoại làm nền, với cả việc Kỳ Ngôn Chu đối xử với cô tốt như vậy, trong lòng Thẩm Kiều đã sớm cảm nhận được.
 
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cô vẫn cảm thấy hoàn toàn không có nguyên nhân.
 
Cô đã từng đoán rằng, có thể lúc này nguyên nhân mà "Thẩm Kiều" biểu đạt "yêu thích nhất" vẫn chưa xảy ra, mốc thời gian vẫn còn ở phía sau một chút. Hơn nữa Lư Sam Sam nói chuyện kia, rõ ràng đã nói lên việc Kỳ Ngôn Chu đã có người mình thích.
 
Bây giờ nhớ lại quá khứ, Thẩm Kiều có thể xác định cô gái kia chính là cô.
 
Như vậy Kỳ Ngôn Chu thích cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không hề sai chút nào.
 
Trong đầu đủ loại suy nghĩ giống như đang đi lạc vào mê cung vậy.
 
Bởi vì tìm được lối ra chính xác, rồi lại nhìn thấy Kỳ Ngôn Chu ở lối ra, nên có thể khẳng định anh ở đó chờ cô.
 
Thoáng chốc, cả người bị bao phủ bởi một cảm giác vui mừng ngạc nhiên thật lớn.
 
Trái tim cũng bắt đầu run rẩy theo.
 
Thẩm Kiều lấy lại tinh thần, cô hít sâu một hơi sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời như đang tô điểm cho dải ngân hà: "Kỳ Ngôn Chu, cậu..."
 
Thế nhưng cô vẫn chưa kịp nói xong.
 
Thì bỗng nhiên người trước mặt đã lập tức đứng lên.
 
Kỳ Ngôn Chu không nhìn cô, chỉ soạt soạt hai ba ngụm đã ăn xong miếng bánh kem trước mặt, bỏ lại một câu "Đi thôi" rồi cất bước đi, vội vàng sải bước đi xa.
 
Vừa mới cầm bánh kem qua đây mà hai người đã tính tiền.
 
Anh đi như vậy, cũng không ai ngăn cản anh.
 
Kỳ Ngôn Chu đẩy cửa tiệm thịt nướng ra. Thoáng chốc, bóng dáng cao gầy mảnh khảnh đã xuất hiện ở bên ngoài.
 
"..."
 
Thẩm Kiều sửng sốt, vội vàng nhảy dựng lên chạy theo phía sau.
 
Rốt cuộc, cô đã thành công chặn được Kỳ Ngôn Chu ở trước nhà xe.
 
Sau đó, lập tức vươn tay ra nắm lấy cổ tay anh, cô dùng sức rất mạnh để bảo đảm anh tạm thời không rút ra được.
 
"Kỳ Ngôn Chu!"
 
Kỳ Ngôn Chu cúi đầu "Ừ" một tiếng, coi như trả lời.
 
Thẩm Kiều cắn môi, hai má đỏ bừng, thoạt nhìn đang rất ngượng ngùng. Nhưng vẫn đè xuống sự xấu hổ, nói với tốc độ nhanh chóng và giòn giã: "Cậu chạy gì chứ? Cậu không muốn biết tôi sẽ nói gì sao?"
 
"Không muốn."
 
“...”
 
"Về nhà thôi, đã muộn lắm rồi."
 
Giọng Kỳ Ngôn Chu rất thấp, mặc dù vẫn bình ổn như cũ nhưng tốc độ nói lại nhanh hơn ngày thường vài nhịp.
 
Trong lúc lơ đãng lúc nào cũng lộ ra chút manh mối.
 
Thẩm Kiều có chút dở khóc dở cười: "Cậu đấy, đúng thật là kỳ lạ..."
 
"Sao cơ?"
 
"Lần trước cậu còn lén hôn tôi mà sao bây giờ lại ngượng ngùng chứ."
 
Kỳ Ngôn Chu giật mình: "Tôi..."
 
Thẩm Kiều rũ mắt xuống, nắm chặt lấy anh không buông.
 
Dưới ánh đèn đường, hai má cô đỏ bừng, lắp bắp nói: "... Lúc trước tôi còn nghĩ đó là một giấc mơ."
 
Dù sao, buổi chiều mùa hè đang lúc nửa tỉnh nửa mơ, quả thật rất dễ sinh ra ảo giác.
 
Nụ hôn trên trán đó, lúc ấy cô không dám mở mắt xác nhận mà lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy nhớ lại, tự nhiên cho rằng bản thân tự tưởng tượng khiến cô vô cùng xấu hổ, nhanh chóng ép bản thân ném chuyện đó ra sau đầu, không được nghĩ nhiều.
 
Cũng trong phút chốc vừa mở miệng kia mới chợt nhớ tới chi tiết nhỏ này, cho nên mới nhịn không được mà buột miệng nói ra.
 
Nghe vậy, cả người Kỳ Ngôn Chu đều trở nên cứng ngắc.
 
Lúc này, trạng thái của Thẩm Kiều cũng không tốt hơn Kỳ Ngôn Chu là bao.
 
Cô cũng cần rất nhiều lời khẳng định thì mới đủ để cô yên tâm, mới không lo được lo mất.
 
Thẩm Kiều: "Kỳ Ngôn Chu, cậu luôn để tôi chủ động, chuyện gì cũng giấu trong lòng không nói ra, làm gì cũng lặng lẽ. Nhưng tôi mới là con gái mà, tôi còn cảm thấy ngượng ngùng hơn đấy."
 
"Cậu không cần cảm thấy bối rối..."
 
Lúc nói chuyện, Kỳ Ngôn Chu theo thói quen xoay mặt nhìn cô một cái.
 
Sau khi thấy rõ biểu cảm trên mặt cô, trong lòng bỗng cảm thấy bất ngờ.
 
Đây chắc chắn không phải là bối rối hay đơn giản chỉ là căng thẳng rụt rè do bị bày tỏ bất ngờ, mà đây rõ ràng là mừng rỡ và luống cuống nhiều hơn.
 
Kỳ Ngôn Chu có chút khó tin.
 
Ánh mắt anh sâu hơn một chút.
 
Thẩm Kiều không chú ý tới sự thay đổi của anh, vẫn đang cúi đầu giải thích: "À, tôi không có cảm thấy bối rối. Mà thật ra tôi... ừm, chuyện kia..."
 
Lời còn chưa dứt.
 
Trong vòng nửa giây ngắn ngủi, sợi dây trong đầu Kỳ Ngôn Chu đứt phăng, hoàn toàn mất đi lý trí.
 
Anh đảo khách làm chủ, anh xoay người dùng bàn tay khác không bị Thẩm Kiều nắm lấy, siết chặt vòng eo mảnh khảnh của cô. Sau đó nhanh chóng ôm lấy cô đi qua góc bên cạnh.
 
Nhất thời, Thẩm Kiều sợ hãi kêu lên một tiếng: "A..."
 
"Đừng la."
 
Phía bên kia nhà xe là cửa hàng.
 
Lúc này cửa hàng đã đóng cửa, bên trong tối đen như mực.
 
Bên ngoài có ánh đèn đường, chỉ có dưới mái hiên bị che khuất nên phía dưới mái hiên là một vùng bóng tối.
 
Kỳ Ngôn Chu ôm Thẩm Kiều vào trong bóng tối, ép cả người cô vào tường.
 
Dáng người anh hơi gầy, nhưng lại cao lớn, cúi đầu có thể che phủ hoàn toàn cô gái nhỏ mảnh khảnh ốm yếu vào trong bóng. Động tác mạnh mẽ, cảm giác áp bách vô cùng.
 
Động tác này đã kéo sát khoảng cách của hai người lại.
 
Giống như ngay cả hô hấp cũng có thể hòa vào nhau.
 
Thẩm Kiều ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh.
 
Hình như Kỳ Ngôn Chu có chút không giống bình thường.
 
Còn không giống chỗ nào thì cô lại không nói được.
 
Có lẽ là hơi thở bi quan chán đời quanh người, bình thường Kỳ Ngôn Chu ở trước mặt cô sẽ không lộ ra như vậy. Mà lúc này, rõ ràng là khiến cho người khác khó mà xem nhẹ, giống như mất kiểm soát vậy.
 
Ánh mắt của anh cũng giống như hố mực, sâu không thấy đáy.
 
... Có lẽ là sợ hãi.
 
Lẽ ra cô nên cảm thấy sợ hãi trước dáng vẻ hung dữ của anh mới đúng.
 
Nhưng cô lại hoàn toàn không có cảm giác này.
 
Thẩm Kiều chỉ lẳng lặng nhìn anh, chợt cô vươn tay ra, đầu ngón tay chạm vào nốt ruồi lệ dưới mắt Kỳ Ngôn Chu, khẽ chạm một chút rồi buông ra.
 
Kỳ Ngôn Chu chấn động.
 
Giọng nói rõ ràng đang đè nén cảm xúc.
 
"Thẩm Kiều, cậu có biết cậu đang nói đang làm gì không?"
 
Thẩm Kiều cười rộ lên: "Đương nhiên tôi biết chứ."
 
Cô có chút chậm tiêu, không có thông minh như Kỳ Ngôn Chu.
 
Vậy thì đã sao.
 
Cô không thích nghe Lư Sam San nói Kỳ Ngôn Chu vẫn luôn thích một cô gái, cũng không thích sau này anh sẽ đối xử tốt với các cô gái khác như vậy, ghét anh sẽ nấu ăn cho người khác, sửa xích đu, đạp xe chở các cô gái khác, càng ghét việc Kỳ Ngôn Chu muốn đưa cô đi.
 
Cô muốn tổ chức sinh nhật cho anh mỗi năm và muốn ở bên anh mãi mãi.
 
Loại tình cảm này, nàng nếu không biết thế sự, cũng có thể rõ ràng cảm giác được.
 
Thẩm Kiều thấp giọng lẩm bẩm: "Thẩm Kiều cũng thích Kỳ Ngôn Chu. Nhưng nếu cậu thấy cảm kích vì tôi đã cứu cậu trước đây vậy thì bỏ đi.Tôi không muốn bị loại cảm kích yêu thích này bao quanh, giống như đang lừa người vậy."
 
Rõ ràng cô hiểu rõ hơn ai hết.
 
Giây tiếp theo.
 
Kỳ Ngôn Chu không nói một lời, ôm cô vào lòng.
 
Đây không phải là lần đầu tiên hai người ôm nhau.
 
Nhưng cái ôm này quá chặt, giống như ngay cả xương cốt và trái tim của hai người đều dán chặt vào nhau, không thể tách rời.
 
Thẩm Kiều không nhìn thấy mặt Kỳ Ngôn Chu, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của anh ở bên tai cô.
 
Anh nói: "Thẩm Kiều, cậu còn chưa có đủ khả năng phán đoán."
 
Thẩm Kiều bị anh làm cho bật cười: "Tôi chưa trưởng thành, nhưng cũng đâu có thiểu năng..."
 
Thành thật mà nói, cô là đứa con được nhặt về, không ai biết tuổi thật của cô cả.
 
Nói không chừng tuổi thật của cô còn lớn hơn anh một hai tuổi, sao lại không đủ khả năng phán đoán chứ?
 
Kỳ Ngôn Chu không để ý tới cô, siết chặt cánh tay ôm chặt cô trong lòng, cố gắng cho cô nghe được tiếng tim đập hỗn loạn trong ngực mình.
 
Dừng một chút, anh tự mình nói tiếp: "Tôi vẫn chưa thể đưa ra quyết định như vậy."
 
"Sao vậy?"
 
"Bởi vì trong vài tình huống đặc biệt, người ta rất dễ đưa ra nhận định không lý trí."
 
Ví dụ như, hôm nay cô vừa mới đuối nước, nên mới nhớ lại những chuyện đã qua, tâm trạng phấn khởi.
 
Ví dụ như, hôm nay là sinh nhật của anh, đó là một tình huống đặc biệt.
 
Ví dụ như, cô đang căng thẳng tập luyện, sắp tham gia kỳ thi liên hợp nghệ thuật, áp lực quá lớn cũng sẽ không lý trí.
 
Thẩm Kiều: "Em rất lý trí!"
 
Trong bóng tối, Kỳ Ngôn Chu rũ mắt xuống, khóe môi nhẹ nhàng chạm vào vành tai cô, chỉ chạm vào một cái rồi thôi: 
 
"Thẩm Kiều, cậu biết vì sao tôi không thể hiện ra ngoài không?"
 
Ban đêm.
 
Mặt trăng sáng trên cao.
 
Ma quỷ lộ ra răng nanh của mình.
 
Kỳ Ngôn Chu: "Bởi vì, nếu như cậu quyết định đến bên cạnh tôi, trừ phi tôi chết, còn bằng không thì tôi sẽ không để cho cậu rời khỏi tôi."
 
“...”
 
Thẩm Kiều mở to hai mắt.
 
Anh gằn từng chữ một, giọng nói vừa rõ ràng vừa bình tĩnh: "Bây giờ cậu chạy trốn còn kịp, tôi sẽ cho cậu thời gian."
 
Rõ ràng Kỳ Ngôn Chu có thể hủy hoại cô.
 
Nhưng bởi vì đối phương là Thẩm Kiều, cho nên anh mới bằng lòng chừa ra một chút lòng tốt từ vực sâu.
 
"Trước kỳ thi tốt nghiệp, trước hết đừng nhắc tới chuyện này nữa. Cậu ngoan chút nhé.”
 
...
 
Ngày hôm sau.
 
Khi dòng sông in bóng trăng.
 
Trời vừa mới tờ mờ sáng.
 
Đồng hồ báo thức vẫn chưa reo.
 
Kỳ Ngôn Chu mở mắt ra, trong mắt vô cùng thanh minh, một chút buồn ngủ cũng không có.
 
Vào ngày đầu tiên của 18 tuổi, anh cả đêm không ngủ. Trong đầu không hề nghĩ gì, chỉ đơn giản là mất ngủ.
 
Thẩm Kiều ở phòng bên cạnh, cách anh một bức tường.
 
Cô còn có thể ngủ một cách yên ổn, có lẽ phải cảm ơn khả năng tự khống chế mạnh mẽ của mình.
 
Nhất là sau khi cô nói xong câu "Thẩm Kiều cũng thích Kỳ Ngôn Chu", có trời mới biết Kỳ Ngôn Chu muốn lập tức mặc kệ tất cả, ôm cô làm của riêng biết bao nhiêu.
 
Không được.
 
Bây giờ vẫn chưa được.
 
Rõ ràng cô trêu chọc anh trước, nhưng Kỳ Ngôn Chu cũng không thể làm như vậy.
 
Thẩm Kiều của anh, anh coi Thẩm Kiều là châu báu, cả vũ trụ chỉ có một cái duy nhất này mà thôi.
 
Cho dù đối với anh mà nói, đó chỉ là một giấc mơ, là một niềm vui trống rỗng thì cũng phải bảo vệ cô cho tốt.
 
Tình yêu có thể đánh bại tất cả ham muốn cá nhân.
 
Kỳ Ngôn Chu lặng lẽ mím môi, anh ngồi dậy, đi tắm rửa trước. Như thường lệ, anh chuẩn bị bữa sáng cho Thẩm Kiều, rồi quay lên lầu gõ cửa phòng ngủ cô.
 
"Thẩm Kiều."
 
“...”
 
"Dậy thôi, hôm nay cậu phải trở về Lục Đồng."
 
Khoảng chừng hai ba phút sau, bên trong rốt cuộc cũng có chút động tĩnh yếu ớt, giống như tiếng "cót két" phát ra từ chiếc giường cũ kỹ.
 
Thẩm Kiều mơ màng gật gù trả lời một câu: "Biết rồi."
 
Kỳ Ngôn Chu yên tâm.
 
Xoay người xuống lầu.
 
Trước khi chuyến tàu đầu tiên khởi hành, Kỳ Ngôn Chu đưa Thẩm Kiều đến trạm cao tốc Lộc Xuyên.
 
Trải qua việc tối hôm qua, Thẩm Kiều có chút xấu hổ, nguyên cả buổi sáng không hề dám nhìn thẳng vào mắt Kỳ Ngôn Chu. Mãi cho đến lúc sắp chia tay cô mới nhỏ giọng mở miệng: "Kỳ Ngôn Chu, tôi đi đây."
 
Kỳ Ngôn Chu: "Ừm, chú ý an toàn. Lần sau về nhất định phải gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến đón cậu."
 
"Được, tôi biết rồi."
 
Thẩm Kiều vẫy tay với anh.
 
Dư quang đảo qua phát hiện trên cổ tay anh đã đeo đai bảo vệ cổ tay kia.
 
Cô nhẹ lòng, ý cười không khống chế được dần nhiều thêm: "... Tôi không có ở nhà, cậucũng phải chú ý an toàn đấy."
 
Cô nói xong cũng không đợi Kỳ Ngôn Chu phản ứng lại, đã quay đầu chạy thẳng vào trạm.
 
Hai người gặp lại nhau lần nữa, đã là tháng 12 của mùa đông giá rét.
 
Kỳ thi nghệ thuật toàn tỉnh sắp diễn ra, chỉ còn lại vài ngày cuối cùng, tập luyện khép kín cũng đến thời điểm quan trọng nhất, ngay cả các lớp học văn hóa cũng bị hoãn lại.
 
Thẩm Kiều bận tối tăm mặt mũi, ngày nào cũng luyện tập động tác, ngay cả ngủ cũng đếm nhịp.
 
Đương nhiên cô cũng đã hoàn toàn quên mất, sinh nhật lần thứ 18 trên chứng minh thư của bản thân cũng đã sắp đến.
 
Hôm nay, ngày 9 tháng 12.
 
Buổi tập buổi tối kết thúc.
 
Thẩm Kiều kiệt sức quay trở lại phòng, mặc kệ mọi thứ ngã nhào xuống giường.
 
Vưu Hạ bên cạnh cười nói: "Cậu mệt đến vậy sao?"
 
"Ừm, mệt lắm luôn..."
 
"Là do cậu liều mạng quá đó, là người chăm chỉ nhất lớp."
 
Thẩm Kiều thở dài: "Không liều mạng không được, thành tích lớp văn hóa của mình cũng không tính là rất tốt. Để theo học trường này phải đủ điểm nghệ thuật."
 
Nghe vậy, Vưu Hạ gật đầu nói: "Cậu nói cũng đúng. Có điều, có nhiều trường học mà, đến lúc đó thì kỳ thi ở trường mới quan trọng. Đề thi chung trộn lẫn mà, phần lớn đều có thể vượt qua thôi. Cậu đừng lo lắng, đừng căng thẳng quá.”
 
"Hy vọng thôi..."
 
Hai người thuận miệng tán gẫu vài câu.
 
Không lâu sau, bạn trai của Vưu Hạ gọi video.
 
Cô ấy trốn vào phòng vệ sinh để trò chuyện, còn lại một mình Thẩm Kiều vẫn đang nằm lười trên giường, cảm giác cả người chẳng có chút sức lực nào, hoàn toàn không muốn nhúc nhích.
 
Muốn đi ngủ quá đi mất.
 
Mí mắt như đang đánh nhau.
 
"Tinh tinh tinh..."
 
Điện thoại di động cạnh gối chợt rung lên.
 
Thẩm Kiều híp mắt, lần mò thuận tay cầm lấy, cũng không nhìn xem là ai gọi điện thoại đến: "Alo..."
 
"Thẩm Kiều."
 
Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc.
 
Thẩm Kiều lập tức tỉnh táo lại, thoắt cái ngồi thẳng dậy, cô nói: "Kỳ Ngôn Chu! Sao cậu gọi cho tôi vậy?"
 
Kỳ Ngôn Chu ở đầu dây bên kia giống như khẽ cười một tiếng.
 
"Cậu đang ở đâu?"
 
Thẩm Kiều không hiểu gì, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Có thể ở đâu nữa chứ, chỗ tập luyện..."
 
"Tôi đang ở ngoài trường của cậu."
 
“...”
 
Mười phút sau, Thẩm Kiều lao ra ngoài như cơn gió.
 
Tháng 12, lại là khung giờ này vào buổi tối, bên ngoài đã có chút lạnh, nhưng cô chỉ khoác thêm áo khoác ngoài áo ngủ lụa, cổ để trần rồi lập tức vội vã chạy đến trước mặt Kỳ Ngôn Chu, có chút thở hổn hển, đứng lại.
 
"Sao cậu lại đến đây!"
 
Cô gái nở nụ cười tươi như hoa, khiến người ta lóa cả mắt.
 
Nhưng Kỳ Ngôn Chu lại nhíu mày: "Thẩm Kiều, cậu mặc ít vậy thôi sao?"
 
Thẩm Kiều cúi đầu đánh giá bản thân một chút.
 
"Tôi không lạnh."
 
Kỳ Ngôn Chu trừng mắt nhìn cô một cái.
 
Có điều trong mắt Thẩm Kiều, cái này không hề có chút lực sát thương gì, thoạt nhìn nhẹ nhàng lại không hề hung dữ chút nào, chỉ làm cho người ta cười càng tươi hơn, mặt mày đều giãn ra, ngay cả ngực cũng dâng lên một dòng nước ấm.
 
Cô đã hiểu được, cái tên Kỳ Ngôn Chu này chính là một người khẩu thị tâm phi.
 
Rõ ràng không có ý như vậy nhưng mà lại hết lần này tới lần khác cứ dùng giọng điệu hung dữ để nói ra, dọa cho cô chạy xa mất tăm.
 
Cô sẽ không để cho anh đạt được muốn.
 
Quả nhiên, chỉ một giây sau Kỳ Ngôn Chu đã dứt khoát cởi áo khoác của anh ra mặc vào cho Thẩm Kiều.
 
Bên trong anh cũng chỉ mặc một cái áo len cổ cao màu đen, không có hoa văn, nhìn khá mới, kiểu dáng rất khiêm tốn. Nhưng không biết có phải do ảnh hưởng của tâm lý hay không, mà Kỳ Ngôn Chu mặc bộ quần áo này trên người làm nổi bật dáng người cao ngất của anh, bả vai rộng lớn. Gương mặt càng thêm tinh xảo, làn da trắng, mặt trắng đẹp như ngọc.
 
Cả người thoạt nhìn giống như có thể đi chụp ảnh tạp chí ngay lập tức vậy.
 
Thẩm Kiều thưởng thức vài lần, sau đó phản ứng lại: "Đừng đưa tôi, cậu sẽ bị cảm mất. Tôi không lạnh thật mà."
 
Nói xong, cô lập tức muốn cởi cái áo khoác rộng thùng thình kia ra.
 
Nhưng Kỳ Ngôn Chu lại nắm chặt cổ tay cô, ngăn lại động tác của cô.
 
"Chỗ các cậu có thời gian khóa cửa không?"
 
Anh dứt khoát chuyển chủ đề.
 
Thẩm Kiều lắc đầu: "Không có, bảo bạn cùng phòng để cửa là được, nhưng buổi sáng có điểm danh. Sao vậy?"
 
"Đi thôi."
 
...
 
Mười lăm phút sau, Kỳ Ngôn Chu dẫn Thẩm Kiều đến một tiệm mát xa.
 
"Chúng ta tới đây làm gì?"
 
Thẩm Kiều có chút khó hiểu.
 
Kỳ Ngôn Chu nhìn cô một cái, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, lạnh lùng nói: "Mát xa."
 
"Sao vậy?"
 
"Trả ơn cho cậu."
 
Đến lúc này, rốt cuộc Thẩm Kiều cũng phản ứng lại, cô ngạc nhiên: "Hôm nay là ngày chín đấy, vậy mà tôi lại quên mất."
 
Thời gian trôi qua nhanh thật.
 
Vào lúc này năm ngoái, Diệp Hân còn tổ chức sinh nhật cho cô. Mặc dù quy mô không tính là quá lớn, mời cũng không nhiều người lắm, nhưng hoàn toàn có thể thấy rõ mức độ có lòng trong đó.
 
Lúc ấy Diệp Hân còn nói, tuổi 17 là tuổi giống như hoa, lặng lẽ nở rộ là tốt rồi.
 
Tuổi 18 là lễ trưởng thành, cần phải long trọng hơn, điều đó khiến cô mong đợi vào năm nay.
 
Mãi cho đến bây giờ Thẩm Kiều vẫn cảm thấy, mặc dù Diệp Hân lợi dụng cô, nhưng đã làm tốt nhất trong phạm vi khả năng rồi, hoàn toàn không có gì để chỉ trích.
 
Con người vốn không thể nhìn nhận mọi thứ một cách cực đoan.
 
Hồi ức như vậy không hẳn là một kiểu tốt đẹp.
 
“... Cậu đang nghĩ gì vậy?"
 
Thẩm Kiều dừng một chút, "ừm" một tiếng: "À không, không nghĩ gì cả... Có điều, sinh nhật tôi mà cậu lại dẫn tôi đi mát-xa sao? Cảm giác giống như một hoạt động yêu thích của người lớn tuổi vậy. Tôi cứ tưởng ít nhất cũng phải uống một ly hay gì đó chứ."
 
Dù sao kể từ hôm nay trở đi, hai người bọn họ đều tròn 18 tuổi, đã là người lớn, nên dùng cách thức ăn mừng của người lớn mới phải.
 
Kỳ Ngôn Chu: "Có vào không?"
 
"Có vào."
 
Cô nhụt chí, gật đầu.
 
Hai người một trước một sau đi vào trong tiệm.
 
Tiệm mát-xa này cũng không phải loại cửa hàng nhỏ ven đường, mà là tiệm mát-xa dưỡng sinh nghiêm túc, bên trong trang trí khá xa hoa, thoạt nhìn cũng gọn gàng thoải mái.
 
Nhân viên phục vụ dẫn hai người bọn họ tới bên ngoài một phòng riêng.
 
Kỳ Ngôn Chu dừng bước: "Tôi ở ngoài này chờ cậu."
 
Thẩm Kiều khẽ giật mình: "Cậu không vào sao?"
 
"Nam nữ khác nhau."
 
Anh trả lời ngắn gọn.
 
Anh vừa nói xong, mặt Thẩm Kiều đã nóng lên, cô rũ mắt xuống, vội cắm đầu đi vào.
 
Nhân viên mát-xa đã chờ ở bên trong.
 
Là phụ nữ, thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, ăn mặc rất chỉnh tề.
 
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên mát-xa, Thẩm Kiều thay quần áo rồi nằm trên giường.
 
"Chắc em là vũ công nhỉ."
 
"Ừm, sao chị biết vậy?"
 
"Là bạn của em nói đấy, lúc cậu ấy đặt lịch trước còn đặc biệt dặn dò chúng tôi đừng dùng sức nhiều quá, chỉ cần thả lỏng cơ bắp cho em là được."
 
Nghe vậy, Thẩm Kiều nghiêng đầu, khóe miệng nhịn cười, cô gật đầu: "Đúng vậy, làm phiền chị rồi."
 
"Chuyện nên làm, đừng khách sáo.".
 
Trong phòng có chút hương liệu có thể làm dịu thần kinh.
 
Kỹ thuật của nhân viên mát-xa vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, chưa tới mười phút sau, Thẩm Kiều đã cảm thấy có chút buồn ngủ.
 
Cuối cùng, cô không gắng gượng được nữa, từ từ nhắm mắt lại.
 
...
 
Lúc tỉnh dậy.
 
Thẩm Kiều nghe được giọng nói của Kỳ Ngôn Chu, có chút giống như trong mơ, không biết đêm nay là đêm nào.
 
Cô không nhúc nhích, chỉ khẽ mở mắt nhìn xung quanh.
 
Kỳ Ngôn Chu ở cách đó không xa, cách giường mát-xa khoảng một mét. Anh không có nhìn bên này, mà đang thấp giọng trao đổi với nhân viên mát-xa cái gì đó.
 
Thẩm Kiều nghe không rõ lắm, cũng không vội vàng lên tiếng cắt ngang mà cứ dựng thẳng lỗ tai như vậy, lẳng lặng chờ.
 
Không lâu sau, hai người đến gần cô nửa bước.
 
Nhân viên mát-xa nhẹ nhàng nhéo nhéo chân Thẩm Kiều.
 
Lúc này, loáng thoáng có thể nghe được giọng nói.
 
“... Cứ nhớ một vài huyệt vị, còn có vị trí bắp chân."
 
Động tác của nhân viên mát-xa nhẹ nhàng, hướng dẫn cho Kỳ Ngôn Chu xem.
 
"Nhấn chỗ này. Bình thường ở nhà có thể nhấn, cậu thử xem."
 
Kỳ Ngôn Chu gật đầu, nắm lấy chân Thẩm Kiều.
 
Lòng bàn tay anh mang theo một ngọn lửa, khi chạm vào làn da giống như muốn đốt cháy cả người cô, thiêu cháy hoàn toàn.
 
Bất ngờ không kịp đề phòng, Thẩm Kiều thiếu chút nữa khẽ rên thành tiếng, bật dậy khỏi giường.
 
May mắn thay, không biết nhân viên mát-xa đã đắp cho cô một tấm chăn từ lúc nào, tấm chăn che phủ người cô, toàn thân trên dưới chỉ để lộ đầu và phía dưới bắp chân, che đi không ít phản ứng thần kinh của cô. Hai người vẫn chưa phát hiện ra cô đã tỉnh.
 
Kỳ Ngôn Chu dựa theo hướng dẫn của nhân viên mát-xa, khom lưng xuống, ngón tay dùng sức ấn vài cái.
 
"Như vậy sao?"
 
"Ừm, cậu xem, cơ bắp của em ấy ở chỗ này đã thả lỏng hơn trước rất nhiều. Bình thường bạn gái cậu làm việc chăm chỉ lắm phải không?”
 
“...”
 
Từ góc nhìn này của Thẩm Kiều nhìn qua, có thể nhìn thấy hàng mi dài và sống mũi cao thẳng của Kỳ Ngôn Chu. Anh coi như chân cô như báu vật mà nâng lên.
 
Không biết từ lúc nào, vành mắt Thẩm Kiều đã dần ửng đỏ.
 
Cô luyện múa ba lê từ nhỏ, quanh năm đều phải mang giày mũi nhọn, xương ngón chân đã biến dạng, thoạt nhìn chắc chắn rất xấu xí.
 
Hơn nữa, bởi vì luyện tập với cường độ cao mà trên bắp chân cũng có vết bầm tím, mảng xanh mảng tím.
 
"Kỳ Ngôn Chu, đừng nhìn."
 
Thẩm Kiều thấp giọng lẩm bẩm, lấy mu bàn tay che mắt, cũng che đậy toàn bộ biểu cảm.
 
Cô dùng sức, muốn rút chân ra khỏi tay anh.
 
Nhưng Kỳ Ngôn Chu lại không để cho cô thực hiện được.
 
Anh nắm chặt chân cô, nháy mắt với nhân viên mát-xa, ý bảo cô ấy đi ra ngoài trước.
 
Thoáng chốc đã không còn ai trong phòng.
 
Chỉ còn lại hai người bọn họ đang giằng co, giằng co không thôi.
 
Giọng Thẩm Kiều rất nhẹ: "Sao cậu lại vào đây?"
 
"Tôi đến học một chút."
 
"Là vì tôi sao?"
 
"Ừm."
 
"Nhưng chân tôi rất khó coi, tôi không muốn cho cậu thấy. Cậu buông tay ra."
 
Kỳ Ngôn Chu cúi đầu cười rộ lên: "Không khó coi, rất xinh đẹp. ”
 
“...”
 
"Thẩm Kiều, cậu là cô gái hoàn mỹ nhất mà tôi từng gặp."
 
Trong lòng bàn tay, bàn chân của cô gái trắng như ngọc.
 
...
 
Đêm khuya.
 
Ánh trăng đã chìm vào giấc ngủ.
 
Thẩm Kiều rón rén trở về phòng.
 
Vưu Hạ là cú đêm vẫn chưa ngủ, nghe được động tĩnh thì híp mắt nhìn cửa một cái, giọng nói có chút khàn: "Bảo bối, cậu đi tiệc đêm với bạn trai à. "
 
Thẩm Kiều dừng động tác, cởi áo khoác ra, ngượng ngùng bật cười: "Không phải, chính là người bạn tốt mà mình nói với cậu lần trước đấy... Bây giờ vẫn chưa phải là bạn trai."
 
Nghe vậy, Vưu Hạ bật đèn lên.
 
Nương theo ánh sáng, cô ấy đánh giá cô từ trên xuống dưới vài lần, chậc chậc cảm thán.
 
"Nhìn biểu cảm này của cậu, chậc."
 
Thẩm Kiều lập tức che mặt lại.
 
Vưu Hạ: "Thẹn thùng cái gì... hai người đã đi đâu làm gì mà lại trễ như vậy?"
 
"Không làm gì cả. Thì, đi mát-xa thôi."
 
"Mát-xa? Hả? Mát-xa mà cũng tiện thể mua dây chuyền à? Người bạn này của cậu hay thật đấy."
 
Thẩm Kiều theo phản xạ có điều kiện cúi đầu nhìn thoáng qua cổ mình.
 
Trên cổ có một sợi dây chuyền mỏng.
 
Mặt dây chuyền là một con thiên nga cổ điển.
 
Đến từ thương hiệu vô cùng nổi tiếng.
 
Bởi vì mặc áo len, với cả không để ý nên cô vẫn không cảm giác được trên cổ có sợi dây chuyền.
 
Bây giờ được Vưu Hạ nhắc nhở thì mới ý thức được.
 
Sợi dây chuyền này mới là món quà sinh nhật của cô.
 
Thẩm Kiều ngạc nhiên, giơ tay lên, đầu ngón tay vuốt ve con thiên nga kia.
 
Dây kim loại đã đeo lên cổ lâu rồi nên đã mất đi cảm giác lạnh lẽo, trở nên ấm áp như nhiệt độ cơ thể.
 
Giống như Kỳ Ngôn Chu vậy.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui