Chương 4
Dáng vẻ của Kỳ Ngôn Chu thật sự rất hung dữ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn nữa, lúc nhìn về phía Thẩm Kiều, rõ ràng mang ánh mắt thờ ơ. Nhưng chẳng hiểu tại sao cô lại cảm thấy mình ngửi được mùi nguy hiểm.
Giống như thú hoang khát máu, hung ác mà tàn nhẫn.
Chắc là anh... rất chán ghét cô phải không?
Từ nhỏ, Thẩm Kiều là bé ngoan chính hiệu, thành tích không kém, thời gian rảnh cũng dành cho việc múa ba lê, chưa bao giờ khiến thầy cô và cha mẹ phải nhọc lòng, tất nhiên cũng không có cơ hội qua lại với loại học sinh như Kỳ Ngôn Chu này.
Hôm nay, bởi vì cô tập múa quá khát, đột nhiên muốn uống một ly nước chanh mới không về thẳng nhà, mà đi từ trường học đến cửa hàng tiện lợi.
Ai ngờ đến rồi lại gặp phải tình cảnh hợp hỗn loạn này.
Thẩm Kiều lấy lại tinh thần từ trong trạng thái sững sờ, bất an kéo áo khoác lại, quyết định nhanh chóng rời khỏi nơi rắc rối này.
Một bên tiệm net là cửa hàng tiện lợi, bên kia là Starbucks.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặt tiền quán Starbucks này không lớn, để cho khách hàng có chỗ để ngồi nghỉ ngơi nên bên ngoài cửa hàng đặt một chiếc dù lớn, còn bày ra một số bộ bàn ghế bằng thép màu đen.
Lúc này đây, Thẩm Hòa Nguyệt đang ngồi cùng mấy người bạn dưới chiếc dù, nói chuyện câu được câu chăng.
Kỳ Ngôn Chu vừa từ xuất hiện cửa tiệm net, Thẩm Hòa Nguyệt lập tức để ý đến anh.
Tất nhiên cô ta cũng nhìn thấy Thẩm Kiều.
Khoảng cách hai bên có hơi xa, hơn nữa vị trí cửa hàng này nằm ngay sát đường, xe cộ qua lại trên đường cái, còn có người đi đường ngang qua, đủ loại âm thanh ồn ào, không nghe rõ Thẩm Kiều nói gì với Kỳ Ngôn Chu.
Thẩm Hòa Nguyệt nheo mắt, lông mày thanh tú nhíu lại thật chặt.
Hàm răng bất giác cắn ống hút, cắn đến mức đầu ống hút giấy hoàn toàn biến dạng.
“Hòa Nguyệt?”
“... Ừ.”
Thẩm Hòa Nguyệt tỉnh táo lại, thuận tiện nhìn về phía Hứa Manh.
Hứa Manh là bạn cùng bàn với Thẩm Hòa Nguyệt, cũng là bạn thân nhất, từ trường trung học cơ sở lên đến Thánh Mẫn, vừa phân đến cùng một lớp. Bình thường, hai người như hình với bóng trước sau như một, quan hệ khăng khít (1).
Cô ta hiểu rõ Thẩm Hòa Nguyệt hơn so với bất kỳ ai, cũng biết suy nghĩ của Thẩm Hòa Nguyệt đối với Kỳ Ngôn Chu.
Hứa Manh: “Vừa rồi người đó là chị gái cậu sao? Hình như chị ta quen biết Kỳ Ngôn Chu thì phải.”
Nét mặt Thẩm Hòa Nguyệt lộ ra một chút sốt ruột, đặt ly nhựa xuống, rồi ôm lấy cánh tay hừ một tiếng: “Ai biết. Chị ta nói chị ta không quen.”
Rõ ràng là cùng một khối, Kỳ Ngôn Chu lại nổi tiếng trong giới nữ sinh như vậy, Thẩm Kiều nói không quen, nghe cũng rất giống như đang nói dối.
Khi đó, cô ta không hề tin điều đó.
Hứa Manh nói ra lời trong lòng Thẩm Hòa Nguyệt: “Không thể nào. Hình như chị gái cậu còn nói chuyện với anh ấy đó? Mình thấy trên tay chị ta xách bánh ngọt, không phải là... muốn tặng cho Kỳ Ngôn Chu ăn sao? Hôm nay, sau khi Tiểu Uyển đi tỏ tình, không phải đã nói Kỳ Ngôn Chu chưa ăn cơm trưa thì đã trốn tiết rồi sao? Có phải...”
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên Thẩm Hòa Nguyệt đứng dậy, bỏ lại một câu “Mình đi trước đây.”
Sau đó, cô ta nhanh chóng sải bước đi về phía Thẩm Kiều rời đi.
...
Nửa đường, Thẩm Kiều bị Thẩm Hòa Nguyệt đuổi kịp.
“Thẩm Kiều!”
Nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ, bước chân Thẩm Kiều dừng một chút, quay đầu lại nhìn, có chút kinh ngạc: “... Hòa Nguyệt? Tan học lâu như vậy rồi mà em vẫn chưa về nhà sao?”
Thẩm Hòa Nguyệt chạy chậm đến bên cạnh, sóng vai đi với cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng, không có biểu cảm gì.
Thẩm Kiều cao hơn Thẩm Hòa Nguyệt nửa cái đầu, thoáng nghiêng mặt là có thể nhìn thấy vẻ mặt của cô ta.
Thẩm Hòa Nguyệt đang đợi cô hỏi.
Thẩm Kiều hiểu rõ.
Nhưng nghĩ đến những lời nghe lén được ngày đó, còn có những lời nói qua điện thoại, dường như những thứ này giống như tương lai giả tưởng, trong thời gian ngắn ngủi, Thẩm Kiều không biết nên cư xử như thế nào với cô ta.
Thẩm Hòa Nguyệt đợi rất lâu, không đợi được Thẩm Kiều lên tiếng, trong lòng càng thêm bực dọc khó nhịn.
Cô ta dứt khoát dừng bước lại, dậm chân thật mạnh: “Thẩm Kiều!”
Thẩm Kiều: “Hả?”
Thẩm Hòa Nguyệt: “Có phải chị lừa em hay không?”
Thẩm Kiều không rõ nguyên do, chớp chớp mắt, sóng gợn màu hổ phách trong mắt tràn ra: “Lừa em cái gì cơ?”
“Chị quen biết Kỳ Ngôn Chu, phải không? Vừa rồi em ngồi ở bên kia, nhìn thấy chị nói chuyện với anh ấy.”
Nghe vậy, Thẩm Kiều ngạc nhiên: “Em cũng biết Kỳ Ngôn Chu sao?”
Không phải anh học lớp 11 sao?
Sao Thẩm Hòa Nguyệt lại quen biết người kỳ lạ hung dữ này chứ?
Chẳng lẽ là từng bị anh bắt nạt?
“...”
Đối với Thẩm Hòa Nguyệt, câu trả lời này coi như là ngầm thừa nhận. Cô ta nghiến răng, tức giận giẫm chân lên đất, bỏ Thẩm Kiều lại, một mình chạy đi xa.
Thẩm Kiều về đến nhà.
Thẩm Hòa Nguyệt đã thay quần áo xong, đang ngồi ăn cơm tối ở bàn ăn.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ta cũng không ngẩng đầu lên, không hề có ý định chào hỏi nào.
Diệp Hân: “Kiều Kiều về rồi à.”
Thẩm Kiều gật đầu: “Vâng.”
“Mẹ đi trộn salad cho con.” Bà ta từ bên cạnh Thẩm Hòa Nguyệt đứng dậy.
“Cảm ơn mẹ.”
Ngày mai là cuối tuần, không cần đi học. Thẩm Kiều vào phòng bỏ cặp sách xuống, thay quần áo ở nhà, rồi nhét đồng phục học sinh và trang phục múa vào máy giặt.
Đúng lúc này, bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại di động đó lại vang lên.
Thẩm Kiều giật mình, không hề do dự chút nào mà quay người lại, đi vào trong phòng ngủ.
Đây là cuộc gọi thứ ba.
Hai cuộc gọi trước đó, cộng thêm hôm nay, thời gian gọi đến mỗi lần không đồng nhất, khoảng cách cũng không cố định, không tìm ra được quy luật.
Lần đầu tiên đến lần thứ hai, cách nhau gần mười ngày.
Lần trước đến lần này, chỉ mới có bốn ngày.
Thời gian chủ yếu là vào ban đêm.
Đề đề phòng bất trắc, cô vẫn luôn mang theo chiếc điện thoại di động này bên người, đặt trong cặp sách hai lớp. Cô sợ không nhận được cuộc điện thoại kỳ lạ kia, đi học cũng không dám cài chế độ im lặng.
Nói cho cùng, loại chuyện thần thánh siêu nhiên này, có lẽ cô sẽ để ở trong lòng rồi nghĩ ngợi sau, không ngừng tìm cách chứng minh.
Nói cho người khác nghe, chắc chắn họ sẽ cho rằng cô bị bệnh tâm thần.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều mím môi, nhấn nghe điện thoại.
Cô dứt khoát nói gọn gàng: “Tôi là Thẩm Kiều.”
Trong tai nghe, không có tiếng ồn như hai lần trước, chất lượng âm thanh cũng trở nên rõ ràng hơn không ít: “Chào buổi tối. Tôi là Thẩm Kiều năm hai mươi bảy tuổi.”
Đến lúc này, cuối cùng Thẩm Kiều cũng loáng thoáng nghe ra một chút cảm giác quen thuộc.
Cô là một vũ công ba lê, nhảy múa quanh năm, đã thuộc mấy khóc nhạc đệm múa ba lê như cháo, đối với âm thanh cũng có độ nhạy bén hơn hẳn so với người bình thường. Giọng nói của đối phương không hoàn toàn giống hệt với bản thân lúc nói chuyện thường ngày, nhưng mà cũng có chỗ giống, có điều trưởng thành hơn một chút, cũng bớt mềm mại đi một ít.
Cô rũ mắt xuống rồi mở miệng: “Một phút đồng hồ phải không? Cô nói tiếp đi.”
Đối phương: “Xem ra cô đã đi nghiệm chứng chuyện mà tôi nói rồi... cuộc thi vẫn chưa bắt đầu phải không?”
“Ừ, còn hai tuần nữa.”
“Vậy còn kịp. Thẩm Kiều, cuộc điện thoại này là một cơ duyên, là cơ duyên của cô, cũng là của tôi. Nếu cô tin tưởng lời nói của tôi, chắc là sẽ có cơ hội thay đổi tương lai của chúng ta. Nhưng mà tôi không thể khẳng định, sau khi tương lai xảy ra thay đổi, tôi còn có thể tồn tại hay không, còn có thể gọi điện thoại cho cô hay không. Trên thực tế, bây giờ tôi cũng chưa tìm ra làm cách nào mới có thể gọi được dãy số này, lần nào cũng chỉ có thể dựa vào vận may.”
Trong lòng Thẩm Kiều căng thẳng.
“Thế nhưng bất kể như thế nào, cô phải nghĩ cách thay đổi. Cơ hội chính là cuộc thi lần này.”
Nói xong, giọng nói của đối phương ngừng một lát, rõ ràng đã hoảng hốt mấy giây.
Giọng điệu cũng chẳng còn ổn định nữa, ngập ngừng: “... Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lúc cô cùng đường bí lối thì phải đi tìm một người, bảo anh ấy giúp cô.”
“Ai?”
“Là một nam sinh lớp bên cạnh các cô, dáng vẻ anh ấy rất điển trai nhưng trông có vẻ hơi hung dữ một chút, trên trán có một vết sẹo.”
“Tên anh ấy là Kỳ Ngôn Chu.”
“Thẩm Kiều, cô làm ơn...”
“Tút, tút.”
Một phút đồng hồ đã kết thúc.
Thẩm Kiều siết chặt điện thoại di động, nét mặt trở nên nghiêm túc.
Kỳ Ngôn Chu?
Chẳng lẽ chính là Kỳ Ngôn Chu đó sao?
Tại sao có thể đi tìm anh giúp đỡ?
...
Thứ hai.
Trước giờ tự học buổi sáng, Thẩm Kiều tìm được lớp 11/7 theo trí nhớ.
Giờ này, học sinh đã đến gần hết, lại không có thầy giáo, phòng học cũng sôi nổi.
Chỉ có điều, nếu so với lớp nghệ thuật, chắc chắn là khiêm tốn hơn rất nhiều.
Thẩm Kiều đứng ở cửa sau, kiễng chân nhô đầu lên, nhìn xung quanh trong phòng học.
Ở cạnh cửa, một nam sinh nhìn thấy cô, ngồi dậy hỏi một câu: “Bạn học này, xin hỏi cậu tìm ai?”
Giọng nói Thẩm Kiều mềm mại: “Tôi tìm Kỳ Ngôn Chu. Xin hỏi cậu ấy có ở đây không?”
Nét mặt của nam sinh đó thay đổi rõ ràng, dường như đang đánh giá cô từ trên xuống dưới mấy lần. Sau đó mới gọi với về phía cửa sổ: “Kỳ Ngôn Chu, lại có người đẹp tìm cậu kìa!”
Trong thoáng chốc, tất cả mọi người trong lớp học đều im lặng, yên tĩnh, đồng thời nhìn về phía Thẩm Kiều.
“Sao, làm sao vậy?”
Thẩm Kiều chớp chớp mắt, có chút không biết phải làm sao.
May mắn là bên kia, Kỳ Ngôn Chu đã lên tiếng, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng kỳ quái này: “Không quen biết.”
Ba chữ này thẳng thắn dứt khoát, khiến người ta xấu hổ đến đỏ mặt.
Chẳng qua, hôm nay Thẩm Kiều đã quyết tâm phải tìm tòi đến cùng, cô hít sâu một hơi, gắng gượng đè ép sự xấu hổ, lập tức đi vào bên trong phòng học lớp 7.
Bước chân của cô rất nhanh, nhưng bởi vì có khả năng vũ đạo, thân thể cực kỳ uyển chuyển, dáng người thư thái. Cho dù là bước đi nhanh cũng không có vẻ vội vàng luống cuống, thoạt nhìn ưu nhã xinh đẹp như nước, mỗi bước chân như nở một đóa sen.
Phía sau, ánh mắt của mấy nam sinh đều bị cô thu hút.
Chỉ có một mình Kỳ Ngôn Chu, dường như không hề để ý, chống cằm, nhắm mắt lại ngủ gà ngủ gật.
Thẩm Kiều mang theo hương thơm của thiếu nữ, đi đến bên cạnh Kỳ Ngôn Chu, dịu giọng gọi tên anh: “Kỳ Ngôn Chu.”
Kỳ Ngôn Chu mở mắt ra.
Anh ngẩng đầu nhìn qua đây.
Bấy giờ, cuối cùng Thẩm Kiều cũng có thể cẩn thận nhìn rõ mặt của anh.
Bình tĩnh mà quan sát, bề ngoài của Kỳ Ngôn Chu quả thật rất tuấn tú. Hơn nữa, không phải kiểu đẹp trai gầy yếu, hoàn toàn có thể khen một câu tuấn lãng. Ngoại trừ sống mũi cao và đôi môi mỏng, anh còn có một đôi mắt hoa đào, kết hợp với nốt ruồi lệ, mang phong cách mê hoặc người khác.
Sau khi ngắm nhìn một lát, nghĩ đến những lời nói trong điện thoại, Thẩm Kiều dời tầm mắt lên phía trên.
Quả nhiên.
Trên trán bên phải của Kỳ Ngôn Chu có một vết sẹo, ước chừng dài bằng hai đốt ngón tay. Bởi vì tóc mái che đi một chút, trước kia cũng không hề chú ý đến. Anh ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy rõ.
Bởi vì vết sẹo này có hơi đáng sợ, trung hòa dáng vẻ điển trai, bỗng dưng tăng thêm cho anh vài phần hung dữ.
Xem ra đúng là anh rồi.
Người trong lời của Thẩm Kiều năm 27 tuổi trong điện thoại kia là bảo cô tìm người trước mặt này.
Sao lại vậy?
Tại sao chứ?
Đến cùng, sau này hai người bọn họ sẽ có qua lại chuyện gì?
Thẩm Kiều nhướng mày, lùi về phía sau một bước, bất giác trầm ngâm.
Cùng lúc đó, Kỳ Ngôn Chu đã cúi đầu một lần nữa, nhắm mắt lại.
Giọng nói của anh cực kỳ lạnh lùng, giống như nước đá dưới không độ, có thể kết thành băng: “... Không có việc gì thì cách xa tôi ra một chút.”
Đừng đến trêu chọc anh.
Nếu không, bản thân anh cũng không rõ, chính mình sẽ làm ra chuyện gì với cô.
...
Chuông giờ tự học buổi sáng đã vang lên.
Thẩm Kiều còn chưa quay về phòng học, lời đồn đại tám nhảm đã thông qua điện thoại di động, tam sao thất bản mấy lần, truyền khắp bốn phương tám hướng, dần dần lan truyền đến thái quá.
Phòng học lớp 10, Hứa Manh là bà hoàng giao du, nhìn thấy tin tức mới nhất từ trên nhóm chat.
Cô ta vỗ vỗ Thẩm Hòa Nguyệt còn đang chép bài tập.
“Hòa Nguyệt, đừng chép nữa, mình có chuyện phải nói với cậu.”
Thẩm Hòa Nguyệt không ngừng bút, gật đầu: “Cái này lát nữa phải nộp rồi... cậu nói luôn đi, mình nghe đây.”
Hứa Manh: “Năm phút trước, chị gái cậu chạy đến lớp 11/7, tỏ tình với Kỳ Ngôn Chu ở trước mặt mọi người!”
“...”
Trong nháy mắt, động tác của Thẩm Hòa Nguyệt tạm ngừng tại chỗ.
Cô ta ném bút đi, cũng chẳng còn quan tâm đến bài tập, quay đầu lại, nhìn chằm chằm Hứa Manh, nghiến răng nghiến lợi: “Thật không đó?”
Hứa Manh đưa điện thoại di động cho cô ta: “Tự cậu xem đi.”
Thẩm Hoà Nguyệt cầm lấy, bắt đầu xem lịch sử nói chuyện phiếm.
Tin nhắn trong nhóm chat rất lộn xộn, bởi vì Thẩm Kiều ở trong trường học xinh đẹp có tiếng, Kỳ Ngôn Chu lại có tiếng xấu bên ngoài, rất nhiều người biết chuyện đều tham gia vào. Cậu một câu, tôi một câu, lướt đến cực kỳ nhanh.
[Có thật không? Công chúa ba lê nhỏ của chúng ta thật sự chủ động tỏ tình à? Tiêu rồi, tiêu rồi, tôi thất tình rồi.]
[Rất nhiều người lớp bọn họ đều nhìn thấy, chắc là sự thật rồi.]
[Kết quả thì sao? Có đồng ý hay không?]
[Chuyện này thì không biết, nghe nói hai người bọn họ nói chuyện rất nhỏ, không ai nghe thấy đáp án.]
[...]
Thẩm Hòa Nguyệt trả điện thoại di động lại cho Hứa Manh.
Lúc này đây, đột nhiên cô ta nghĩ đến, hội diễn văn nghệ cuối năm học ở học kỳ trước của trường, Thẩm Kiều đã múa một đoạn (2). Lúc đó, Thẩm Kiều tựa như một con thiên nga thật sự, lên sân khấu chỉ một động tác thôi cũng thu hút tầm mắt của mọi người dưới khán đài.
Cô thật sự rất chói mắt.
Chói mắt đến mức khiến người ta đố kỵ.
Thẩm Hòa Nguyệt không muốn xem nữa, nhìn khắp nơi xung quanh mấy vòng. Rất nhanh, cô ta đã tìm được chỗ ngồi của Kỳ Ngôn Chu.
Trong hội trường tối đen, Kỳ Ngôn Chu nhìn chằm chằm trên sân khấu, tầm mắt cũng không hề dời đi giây nào. Đó là ánh mắt hàm chứa ham muốn chiếm hữu và khát vọng, vừa bất thường vừa cố chấp, giống hệt như vực sâu, dường như muốn hấp dẫn người đó đi vào, ép buộc đối phương sa vào bên trong thế giới của anh.
Nhưng mà, trên sân khấu chỉ có một người.
Đó chính là Thẩm Kiều.
Thẩm Hòa Nguyệt siết chặt nắm tay mình.
“Manh Manh, cậu nói đi, tại sao mình nhất định phải có một người chị gái chứ?”
Trên thế giới này, nếu không có sự tồn tại của Thẩm Kiều, thật là tốt biết bao nhiêu.
(1) Nguyên văn là “Tiêu bất ly Mạnh”: trích trong câu “Tiêu bất ly Mạnh, Mạnh bất ly Tiêu”, dùng để ví cho mối quan hệ mật thiết, không bao giờ rời xa nhau giữa hai người
(2) Nguyên văn là “Cát Trại Nhĩ”: phiên âm của Giselle, hay có tên khác là The Wilis, là một vở ba lê gồm hai màn