Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

 
Chương 46
 
Ngày cuối cùng trước khi lên đường đi nhập học, Thẩm Kiều đi ra ngoài để chào tạm biệt Đới Tùng Xuân.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Đới Tùng Xuân đã cho cô gia nhập đoàn múa, làm thành viên dự bị cùng luyện múa tập thể với mọi người nhưng vẫn chưa được lên sân khấu.
 
Bởi vì sắp tới Thẩm Kiều sẽ đi học ở thành phố Lục Đồng, không thể ở tại Lộc Xuyên lâu dài.
 
Đương nhiên, không thể nào theo kịp tiến độ của vũ đoàn.
 
Có điều, Học viện Múa là đại học chuyên nghiệp nên có rất nhiều cơ hội, có đoàn múa ba lê của trường tham gia các cuộc thi ba lê hằng năm, Đới Tùng Xuân dặn cô không nên nóng ruột, trước tiên cứ chuyên tâm tham gia các sự kiện ở trường là được. Không nên quá lẻ loi, nên cố gắng xuất đầu lộ diện nhiều nhất có thể.
 
Thẩm Kiều ngoan ngoãn vâng lời.
 
...
 
Chiều tối hôm sau, Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Chu đến thành phố Lục Đồng.
 
Kỳ Ngôn Chu nhập học trước nên họ thuê phòng khách sạn bên ngoài Đại học Hàng không Vũ trụ ở tạm ít hôm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Buổi tối, hai người ôm nhau, trò chuyện câu được câu chăng.
 
Gian phòng xa lạ.
 
Sắp nhập học trường mới.
 
Tất cả đều có phần mới lạ.
 
Thẩm Kiều sờ vết sẹo trên trán Kỳ Ngôn Chu, chớp chớp đôi mắt trong bóng tối, thong thả nói: “Kỳ Ngôn Chu, ngày mai em cùng đi nhập học với anh nhé được không?”
 
Kỳ Ngôn Chu nắm chặt ngón tay của cô trong lòng bàn tay anh, gật đầu: “Ừm.”
 
“Đúng là một cảm giác thật thần kỳ…”
 
Cô thì thầm thở dài.
 
Trong tưởng tượng ngày xưa của Thẩm Kiều, ngày nhập học đại học đầu tiên của cô hẳn sẽ là Thẩm Thành Tuấn lái xe chở cả gia đình cùng đưa cô đi nhập học. 
 
Giống như trong ti-vi thường diễn, cả nhà bốn người sẽ vui vẻ đi tham quan trường của cô.
 
Diệp Hân sẽ cẩn thận dặn dò cô vài chuyện vặt vãnh, cực kỳ dịu dàng. Thẩm Thành Tuấn sẽ giữ im lặng nhưng cũng sẽ xoa đầu vỗ về cô như tất cả những người cha khác.
 
Tất cả những tưởng tượng này đều đã bị hiện thực đập bể tan hoàn toàn.
 
Sau gần hai năm, giờ nghĩ lại chỉ còn thấy ngập tràn thổn thức.
 
Cuối cùng, Kỳ Ngôn Chu là người đi cùng cô tới thành phố này, bắt đầu một cuộc sống mới.
 
Cảnh tượng hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng.
 
Nhưng có vẻ cũng rất tốt.
 
Cực kỳ cực kỳ tốt.
 
Thẩm Kiều im lặng một thoáng, quay mặt đi chỗ khác, sợi tóc của cô cọ phải chóp mũi Kỳ Ngôn Chu khiến anh ngưa ngứa.
 
Cô nói: “Kỳ Ngôn Chu, anh vẫn chưa kể cho em nghe chuyện nhà anh.”
 
Kỳ Ngôn Chu cứng người: “... Em muốn biết à?”
 
Thẩm Kiều đáp rất tự nhiên: “Đương nhiên rồi. Em muốn biết mọi chuyện liên quan đến anh.”
 
Với Kỳ Ngôn Chu, câu nói này êm tai hơn bất kỳ lời mùi mẫn nào.
 
Cho nên, anh bất giác ôm chặt cô bé trong lòng mình, không chút do dự xé mở trái tim của mình ra cho cô xem một góc yếu ớt của bản thân.
 
“Anh không biết cha anh là ai. Cột người giám hộ chỉ có tên của mẹ.”
 
Tuy nhiên, hồi nhỏ, Kỳ Ngôn Chu từng nghe hàng xóm xì xào bàn tán nói trước đây mẹ anh bỏ đi theo một người nhà giàu, sau đó trở về, dắt theo mỗi mình anh, người ta nghi ngờ anh là con rơi của người nhà giàu.
 
Chuyện xì xào sau lưng thế này không thể kiểm chứng được, cũng không cần phải nói cho Thẩm Kiều biết.
 
“... Nhưng anh cũng chưa từng gặp mẹ mình. Kể từ khi anh bắt đầu nhớ được mọi chuyện thì anh đã sống với bà trong căn phòng cũ. Trong nhà không có đồ dùng của những người khác, cũng không có phòng của những người khác.”
 
“Bởi vì người giám hộ vẫn còn sống, chỉ là không liên lạc được nên không đủ điều kiện để vào cô nhi viện. Sau khi bà ngoại mất, anh bắt đầu sống một mình.”
 
“Cũng không có gì đặc biệt.”
 
Kỳ Ngôn Chu nói với giọng điệu hờ hững, cực kỳ bình thản, không có ý trách móc gì, cứ như thể đây chỉ là chuyện vặt vãnh, râu ria.
 
Dưới ánh trăng dìu dịu, nghe nhịp nhàng như ý thơ.
 
Thẩm Kiều hiểu rõ rằng tất cả những lời thương xót đều là một sự sỉ nhục đối với anh.
 
Bởi vì Kỳ Ngôn Chu đang sống rất tốt, tự nuôi sống được mình, không chỉ có thành tích tốt, học rất giỏi mà còn biết làm tất cả mọi chuyện.
 
Sức sinh trưởng hoang dại chừng ấy cho thấy sức sống cực kỳ mạnh mẽ của anh. Dường như có thể tỏa sáng rạng rỡ, xua tan mọi màn đêm tối tăm.
 
Cô là người bị mê hoặc.
 
Không có tư cách thương hại anh.
 
Cho nên, Thẩm Kiều chỉ lật bàn tay cầm ngược lại tay anh, lời ít mà ý nhiều bày tỏ lòng mình: “Không đặc biệt nhưng rất lợi hại. Nếu không thì em đâu có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, anh cũng sẽ không chú ý tới em, đúng không?”
 
Trong trường có nhiều bạn nữ thích anh như vậy, trước nay anh chưa từng thân thiện với họ bao giờ.
 
Dữ dằn như Diêm La.
 
Không hề dễ gần, cũng không biết thương hoa tiếc ngọc.
 
Kỳ Ngôn Chu cười khẽ một tiếng, quay đầu sang tìm kiếm đôi mắt cô, hôn phớt qua, nói mập mờ: “… Không phải.”
 
“Ồ?”
 
“Kiều Kiều xinh đẹp như vậy, cho dù không có chuyện hồi bé thì anh sẽ vẫn bị em hấp dẫn thôi.”
 
“Thật hay giả vậy?”
 
“Thật, bất kể xét từ góc độ nào thì em cũng đều là hình mẫu lý tưởng của anh.”
 
Kỳ Ngôn Chu không giỏi nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ lác đác dăm ba câu đã dường như hao hết toàn bộ những lời ngọt ngào.
 
So với nói, anh giỏi hành động hơn.
 
Phòng này là kiểu phòng có giường lớn, diện tích phòng tương đối rộng rãi, phòng tắm có cả bồn tắm lớn.
 
Sợ Thẩm Kiều đau, Kỳ Ngôn Chu lót áo khoác của anh vào trong bồn tắm rồi mới thả cô vào.
 
Cho dù vậy thì với sự áp đảo của anh, Thẩm Kiều không trốn đi đâu được, bị động chấp nhận bị anh làm càn, mắt hoe đỏ.
 
Có lẽ là đang ở tại một nơi xa lạ, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô kích thích sự tàn nhẫn không thể che giấu trong xương tủy của Kỳ Ngôn Chu lên gấp bội.
 
Bởi vì rất thích, tình cảm khó lòng bộc lộ, dẫn tới phản ứng của cơ thể nên không nhịn nổi muốn hành hạ cô, muốn cô cùng chia sẻ cảm xúc với mình.
 
Anh không thắng nổi phanh, động tác càng ngày càng dữ dội.
 
...
 
Đến khi trời tảng sáng.
 
Trong phòng bừa bộn.
 
Thẩm Kiều sức cùng lực kiệt nằm trong vòng tay của Kỳ Ngôn Chu, không kìm nổi tiếng thút thít khi có khi không.
 
Kỳ Ngôn Chu nhìn cô, cảm thấy rất thương, rồi lại thấy rầu rĩ, nhẹ giọng dỗ dành cô hết câu này tới câu khác: “Kiều Kiều, bị thương ở đâu à? Đau ở đâu? Xin lỗi… Xin lỗi.”
 
Thẩm Kiều cũng không giận thật.
 
Kỳ Ngôn Chu làm không biết nặng nhẹ nhưng theo bản năng vẫn nhớ không được làm cô bị thương.
 
Chẳng qua chủ yếu là cô xấu hổ.
 
Cô nắm chặt nắm đấm, nện mạnh vào vai anh, thoáng dừng lại rồi nói như nức nở: “Lần sao không được như vậy nữa.”
 
Giọng mềm mại, yếu ớt.
 
Thực sự không hề có chút lực sát thương nào.
 
Kỳ Ngôn Chu: “Được.”
 
Anh ngồi dậy, muốn bế Thẩm Kiều tới chỗ bồn rửa tay để rửa mặt cho cô nhưng sợ cô nhìn thấy bồn rửa lại càng không vui hơn nên đành phải một mình rời khỏi giường đi giặt ướt một chiếc khăn mặt rồi mang ra cho cô lau mặt.
 
Thẩm Kiều phủ khăn mặt che mặt mình lại.
 
Giọng cất lên từ sau chiếc khăn nghe có phần hụt hơi.
 
“Trời sắp sáng rồi phải không ạ?”
 
Kỳ Ngôn Chu liếc nhìn điện thoại: “Ừm, sắp rồi.”
 
Mùa hè vẫn chưa hết, ngoài trời nóng như thiêu như đốt, trời cũng sáng khá sớm.
 
Thẩm Kiều hừ một tiếng: “Tất cả là tại anh, hôm nay không kịp nói chuyện tử tế.”
 
“Giờ nói?”
 
“Nhưng em mệt.”
 
“Vậy ngủ đi, mai rồi nói.”
 
“Mai anh phải tới trường rồi.”
 
Đại học Hàng không Vũ trụ bố trí đợt học quân sự vào đầu khóa, sau khi sinh viên năm nhất hoàn thành thủ tục nhập học sẽ lập tức bắt đầu học quân sự, kéo dài tới tận sát kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh. Trong thời gian học quân sự, mặc dù không có quy định cấm sinh viên ra khỏi trường nhưng hẳn là cũng không còn sức để đi ra ngoài.
 
Kỳ Ngôn Chu cười một tiếng: “Buổi tối có thể đi ra ngoài gặp em.”
 
“Vậy mệt lắm.”
 
“Không mệt.”
 
Thẩm Kiều bĩu môi, trả khăn mặt lại cho Kỳ Ngôn Chu.
 
Tuy đầu óc đã buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng cầm cự tiếp tục nói chuyện với anh.
 
Cuối cùng cô cũng hỏi được câu ban nãy chưa kịp hỏi.
 
“Kỳ Ngôn Chu, anh có muốn đi tìm cha mẹ không?”
 
Kỳ Ngôn Chu đáp không chút do dự: “Không muốn.”
 
Kể từ khoảnh khắc bị bỏ rơi, “cha mẹ” đã chỉ còn là một danh từ chứ không còn ám chỉ bất kỳ ai ngoài đời thực nữa. Có nói anh bạc bẽo cũng chẳng sao, dù sao trong thế giới của Kỳ Ngôn Chu, kể từ khi bà ngoại qua đời, anh không muốn gặp lại ai nữa.
 
Đáp xong, Kỳ Ngôn Chu lại do dự.
 
Hoàn cảnh của hai người tương tự nhau, bỗng nhiên Thẩm Kiều hỏi như vậy, chẳng lẽ là muốn đi tìm cha mẹ ruột của mình sao?
 
Cô muốn rời bỏ anh ư?
 
Muốn đi tìm người nhà thực sự của mình sao?
 
Sao có thể như vậy được?
 
Hai người bọn họ là một thể.
 
Không phải đã hứa rồi sao?
 
Ma quỷ gào thét trong lòng anh, ngo ngoe muốn trỗi dậy.
 
Kỳ Ngôn Chu siết chặt chiếc khăn mặt đang cầm, giọng nghèn nghẹn, nặng nề hỏi: “... Em thì sao? Có muốn đi tìm không?”
 
Thẩm Kiều ngẫm nghĩ: “Không, em không muốn.”
 
“Vì sao?”
 
“Bởi vì chẳng có lý do nào có thể bao biện cho chuyện bỏ rơi con cái cả. Em không muốn nghe những lời giải thích vô nghĩa, cũng không muốn thấu hiểu tâm sự của họ.”
 
Bất kể trong tình huống như thế nào, bao giờ loài người cũng có thể kể ra rất nhiều nỗi khổ tâm.
 
Thế nhưng, con người còn có thể bị lý do bao biện thuyết phục chứ bình thủy tinh đã vỡ nát thì mãi mãi không thể phục hồi lại như cũ.
 
Cô không hề tò mò chút nào.
 
“Kỳ Ngôn Chu, ôm một cái đi.”
 
Thẩm Kiều nằm trên giường, dang hai tay về phía Kỳ Ngôn Chu.
 
Kỳ Ngôn Chu bỏ khăn mặt sang một bên, nghe lời ôm cô, kéo cô vào lòng.
 
“Như hiện tại là tốt lắm rồi.”
 
Thẩm Kiều cười, nói nhỏ: “Ngủ ngon.”
 
“Ngủ ngon.”
 

 
Sau khi trời sáng, Thẩm Kiều mới phát hiện ra mình cắn rách một vết nhỏ trên môi Kỳ Ngôn Chu.
 
Chắc hẳn là do đêm qua, lúc mất kiểm soát đã không chú ý nặng nhẹ.
 
Cô xấu hổ muốn bốc cháy, luống cuống tay chân, cẩn thận rụt rè hỏi: “Làm sao bây giờ?”
 
Mới ngày đầu tiên nhập học đã để người khác nhìn thấy như vậy, thực sự có ảnh hưởng không tốt lắm.
 
Kỳ Ngôn Chu vỗ về cô: “Không sao đâu.”
 
“Sao lại không sao được, lỡ như bạn cùng phòng anh nhìn thấy rồi hỏi…”
 
“Thì nói là bị nhiệt.”
 
“...”
 
Khách sạn ở gần trường, hai người đi bộ tới trường.
 
Ngày đã sang chiều.
 
Cổng trường đậu đầy xe.
 
Phóng mắt nhìn qua đó thấy toàn người là người.
 
Thẩm Kiều luyện múa nhiều năm, tố chất cơ thể rất tốt, cho dù hôm qua mới phóng túng, cả người ê ẩm nhưng cũng không đến mức không dậy nổi.
 
Chỉ có điều Kỳ Ngôn Chu thương cô, ép cô ngủ lâu thêm một lúc, cho nên mới lề mề tới tận giờ này.
 
Không may phải chen chúc với tốp người cuối cùng tới nhập học.
 
Trời nóng nực, Kỳ Ngôn Chu không nỡ để Thẩm Kiều đi qua đi lại ngoài trời với anh nên bảo cô ngồi chờ trong nhà ăn, gọi đồ ăn rồi giao va-li cho cô trông, xem như giúp đỡ, một mình anh nhanh chân đi làm thủ tục và các việc vặt khác như nhận chìa khóa, lấy sách.
 
Thẩm Kiều muốn đi sắp xếp phòng ngủ giúp anh nhưng Kỳ Ngôn Chu không cho, tự mình làm xong hết mới dẫn cô vào.
 
Vì sinh viên mới nhập học nên nữ được vào trong ký túc xá nam, không ít người nhà đang ở trong này.
 
Hành lang có khá đông người.
 
Thẩm Kiều nhạy cảm với cái nhìn của người khác nên biết có không ít người đang nhìn mình. Tuy vậy, cô mặc kệ, chỉ tập trung nói chuyện với Kỳ Ngôn Chu: “Anh bảo để em giúp nhưng cuối cùng em chẳng giúp được gì hết… Cảm giác giống như khách tham quan vậy. Du lịch nửa ngày ở ký túc xá nam?”
 
Vẻ mặt của Kỳ Ngôn Chu khá thiếu thân thiện, anh lạnh lùng nhìn quanh một vòng.
 
Kỳ Ngôn Chu bỗng vươn tay kéo Thẩm Kiều vào lòng, áp một tay lên má cô, ôm hờ cô, kéo cô đi.
 
Vóc người cao to của anh chắn bớt quá nửa những ánh mắt nhìn trộm.
 
Bao cổ tay cọ qua chóp mũi của Thẩm Kiều.
 
Thẩm Kiều không nói gì.
 
Im lặng một lát, không nhịn được bật cười.
 
Tiếng cười tươi rói của cô như nụ hoa đọng sương chỉ cho một mình anh ngắm nhìn: “Kỳ Ngôn Chu, anh ghen kìa.”
 
Kỳ Ngôn Chu: “... Ừ.”
 
“Vậy làm thế nào bây giờ, sau này chắc chắn em sẽ đứng múa trên sân khấu, lúc đó còn có nhiều người nhìn hơn.”
 
“Không sao.”
 
Anh nhớ tới sự nở rộ của cô, nhớ tới niềm phấn chấn của cô, chút ham muốn chiếm hữu trong xương tủy lại loáng thoáng lộng hành, không chịu nổi muốn thể hiện ra ngoài.
 
Giống như giờ phút này, những hiếu kỳ, thăm dò, nóng lòng muốn thử đó khiến người ta bất giác thấy khó chịu.
 
Thẩm Kiều không nói gì, vẫn tiếp tục cười, gãi nhẹ lòng bàn tay anh như thể dỗ dành.
 
Hai người nhanh chóng về tới phòng của Kỳ Ngôn Chu.
 
Lúc này, các bạn cùng phòng của anh không có ai ở trong phòng, nghe nói là đang dẫn cha mẹ đi tham quan khuôn viên trường. Trong phòng ngổn ngang va-li hành lý, chăn mền, giày dép đang xếp dở và những vật dụng hằng ngày chưa kịp cất.
 
Phòng ngủ kiểu sáu người, giường ở trên, bàn ở dưới, nhà vệ sinh chung cả tầng.
 
Giường của Kỳ Ngôn Chu là sạch sẽ nhất, dường như tất cả đã được anh sắp xếp xong xuôi.
 
Thẩm Kiều đi xem một vòng, gật đầu hài lòng: “Cơ sở vật chất của trường anh tốt thật đấy.”
 
Dù sao cũng là trường nổi tiếng.
 
Kỳ Ngôn Chu xoa đầu cô, không nói tiếp chuyện này mà ấm giọng hỏi: “Đói chưa? Có muốn ra ngoài dạo chơi không?”
 
“Được ạ.”
 
Thẩm Kiều vui vẻ đồng ý.
 
Khuôn viên Đại học Hàng không Vũ trụ cực kỳ rộng, hai người đi dạo qua một lượt, mặt trời đã gần tắt bóng.
 
Kỳ Ngôn Chu dẫn Thẩm Kiều đi ăn thử nhà ăn của trường.
 
Rồi đưa cô về lại khách sạn.
 
Thấy Kỳ Ngôn Chu định vào cùng với cô, Thẩm Kiều vội ngăn anh lại: “Anh không về trường à? Không phải sáng mai sẽ bắt đầu học quân sự sao?”
 
“Ở cùng với em.”
 
“Em không cần người ở cùng. Có phải trẻ con đâu. Đi qua đi lại rắc rối lắm. Hơn nữa em cũng mệt, về phòng là đi ngủ luôn.”
 
Kỳ Ngôn Chu bình tĩnh nhìn cô, biểu cảm có vẻ rất kiên quyết.
 
Thẩm Kiều còn kiên quyết hơn anh.
 
Với những chuyện nhỏ nhặt thế này, xưa nay Kỳ Ngôn Chu chưa từng lay chuyển được cô, đành phải chấp nhận thua trận.
 
Anh dặn dò rất nhiều chuyện, để lại một câu “tối mai gặp lại”, sau đó xoay người trở về trường.
 
Thẩm Kiều nhìn bóng lưng anh, bỗng chốc cảm giác lưu luyến không nỡ rời xa trỗi dậy trong lòng.
 
Nghĩ sao làm vậy.
 
Cô sải bước đuổi theo anh mấy bước.
 
“Kỳ Ngôn Chu!”
 
Kỳ Ngôn Chu dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt thấp thoáng ý cười: “Kiều Kiều đổi ý rồi à?”
 
Thẩm Kiều trách móc đập tay anh một cái, nghiêm túc nói: “Kỳ Ngôn Chu, tới trường mới không được hung dữ với bạn học quá đâu nhé, thái độ cư xử phải chan hòa một chút đấy, biết chưa? Em không muốn thấy anh lại cô đơn một mình, độc lai độc vãng ở trường nữa đâu.”
 
Họ không chỉ là quan hệ yêu đương thông thường, trong lúc vô ý, họ đã trở thành người nhà của đối phương.
 
Dưới góc nhìn của Thẩm Kiều thì cô và Kỳ Ngôn Chu là thực vật cộng sinh.
 
Cô vươn mình về phía mặt trời, cô cũng muốn anh vươn mình về phía mặt trời.
 
Họ làm bạn với nhau, quý trọng nhau, chúc phúc cho nhau.
 
Những lời thế này vốn nên để người nhà nói nhưng cô nói thì cũng không có gì không ổn.
 
Nghe cô nói vậy, Kỳ Ngôn Chu nhìn xoáy sâu vào mắt Thẩm Kiều.
 
“Ừ.”
 
...
 
Thời đại công nghệ thông tin, ban ngày vừa gặp nhau, sáu chàng trai trong phòng ngủ của Kỳ Ngôn Chu đã kết bạn Wechat với nhau ngay.
 
Không biết ai lập nhóm Wechat của phòng, hỏi mọi người có muốn ăn khuya với nhau không, có thì đi tụ tập một chút.
 
Đề nghị này nhanh chóng được tất cả mọi người hưởng ứng.
 
Tuổi trẻ chẳng bao giờ biết mệt, dù ngày mai phải đi học quân sự thì tối nay vẫn có thể chơi bạt mạng, hoàn toàn không thèm để ý.
 
Kỳ Ngôn Chu vừa về lại trường, nhận được tin nhắn xong, do dự một lúc lâu.
 
Nghĩ tới câu dặn dò của Thẩm Kiều vừa rồi, anh xóa lời từ chối vừa nhập vào đi, đổi thành “Ok” rồi nhấn gửi.
 
Anh thoáng dừng lại rồi vòng trở ra, đi ra phía cổng lớn, đi tới chỗ tụ họp.
 
Nửa đường, Kỳ Ngôn Chu gọi điện thoại cho Thẩm Kiều.
 
Nhưng đổ chuông mấy lần, đầu bên kia không có ai nghe máy.
 
Anh sợ gọi cô dậy nên cúp máy, không nói gì với cô, đi một mình tới điểm hẹn.
 
Cánh đàn ông con trai luôn dễ làm thân với nhau. Trò chuyện dăm câu, ăn vài xiên đồ nướng, uống mấy hớp bia, cộng thêm những đề tài chung của con trai với nhau là lập tức bắt đầu ôm vai bá cổ.
 
Kỳ Ngôn Chu vốn tính lạnh nhạt, không thích nói chuyện, không hay cười, có vẻ không dễ gần nhưng đại học khác với cấp hai, cấp ba, trên đại học, sinh viên tới từ khắp trời nam đất bắc, tính cách kỳ lạ thế nào cũng có nên trông anh cũng không có gì lạ lùng.
 
Huống hồ, mặc dù anh không chủ động mở đầu câu chuyện nhưng vẫn kiên nhẫn đáp lại dăm câu.
 
Được một lúc thì đám bạn cùng phòng nhắc đến chuyện bạn gái.
 
Chủ đề vòng quanh luân phiên nói của từng người, sau đó tới lượt Kỳ Ngôn Chu.
 
“Bạn Kỳ đẹp trai, vừa rồi tôi nghe thằng béo phòng kế bên nói chiều nay cậu có dẫn một người đẹp về phòng bọn mình à? Bạn gái cậu đó hả?”
 
Kỳ Ngôn Chu cúi đầu, không nói gì, chỉ gật đầu.
 
“Cũng học trường mình à?”
 
“Không phải.”
 
“Bạn cấp ba?”
 
“Ừm.”
 
Một bạn cùng phòng khác ngồi nghe mấy câu, không nhịn được xen ngang: “Đẹp cỡ nào?”
 
“Thằng béo nói là đẹp như tiên. Chắc chắn là hơn đứt tất cả các đàn chị bọn mình gặp hôm nay.”
 
“Ôi trời, đẹp vậy hả? Tiếc là không gặp được.”
 
“...”
 
“Phải rồi, Ngôn Chu, vết thương chỗ miệng cậu là bị sao thế? Tôi đã muốn hỏi từ nãy rồi.”
 
Kỳ Ngôn Chu không nói gì, uống một hớp bia.
 
“Không phải là… bạn gái cắn đấy chứ…”
 
“Ôi mẹ ơi, kích thích vậy luôn?”
 
Kỳ Ngôn Chu vẫn không nói gì.
 
Có điều, dường như biểu cảm đã thay cho câu trả lời.
 
Đám bạn cùng phòng nhìn nhau, đua nhau bật ngón tay cái với Kỳ Ngôn Chu, tặc lưỡi thán phục.
 
“Trâu bò!”
 
...
 
Sau buổi tụ tập này, kỳ học quân sự vừa bắt đầu, mọi người trong trường đều biết siêu hot boy trong số tân sinh viên năm nay của Đại học Hàng không Vũ trụ là hoa đã có chủ.
 
Bạn gái là một bạn nữ đẹp như tiên trên trời.
 
Quan hệ của hai người cực kỳ tốt đẹp.
 
Toàn bộ những ý tưởng rục rịch đều bị diệt từ trong trứng.
 
Tương tự, hôm Thẩm Kiều đi nhập học, buổi tối, Kỳ Ngôn Chu cũng chuồn ra khỏi trường, tới Học viện Múa mời ba bạn cùng phòng của Thẩm Kiều đi ăn tối, hết sức công khai, chỉ hận không thể khiến cả vũ trụ đều biết tới sự tồn tại của anh.
 
Anh muốn đóng cho Thẩm Kiều một con dấu.
 
Không cho ai ngấp nghé.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui