Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

 
Chương 48
 
Thẩm Kiều để điện thoại di động ra xa, rồi đứng dậy mở cửa phòng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn dĩ cửa phòng ngủ của hai người không khóa, nhưng cho đến nay Kỳ Ngôn Chu cũng chưa từng tự tiện xông vào phòng ngủ của cô, cho dù phòng cô đang mở cửa, anh cũng không bao giờ trực tiếp đi vào.
 
Cũng giống như lúc này vậy.
 
Anh đang đứng ở bên cạnh cửa, mặc bộ quần áo ngủ, tóc tai bù xù, có hơi lộn xộn, nhưng trông anh vẫn gầy và đẹp trai.
 
Duy chỉ có một chút lo lắng đang hiện lên ở giữa lông mày, anh nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Thẩm Kiều vài lần.
 
“Xảy ra chuyện gì phải không? Có người gọi điện thoại cho em sao?”
 
Đầu Thẩm Kiều vẫn còn hơi căng ra, cô khẽ mím môi, hời hợt lắc đầu: “Không có việc gì cả… Chỉ là gọi điện thoại nhầm thôi.”
 
Kỳ Ngôn Chu bình tĩnh nói: “Không tiện nói cho anh biết sao?”
 
". . . Cũng không phải."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nói thật, Thẩm Kiều nghĩ lẽ ra chuyện này nên nói với Kỳ Ngôn Chu mới phải. 
 
Anh biết thì mới có thể chuẩn bị và phòng ngừa nguy hiểm tốt hơn.
 
Nhưng mà loại tình huống hoang đường như thế này, làm sao có thể khiến người khác tin tưởng được?
 
Anh là học bá Vật lý, vây xung quanh người anh tuyệt đối là chủ nghĩa duy vật. Nói cái gì mà nhận được cuộc gọi đến từ tương lai, nghe giống như một trò đùa ác ý, hoặc là một tình tiết trong một bộ phim khoa học viễn tưởng nào đó. Bản thân Thẩm Kiều cũng không có đủ can đảm để thuyết phục mình nói gì đến việc mở miệng để thuyết phục người khác.
 
Hơn nữa, Thẩm Kiều cũng mang theo một chút ích kỷ.
 
Nếu như muốn nói chuyện này cho Kỳ Ngôn Chu, vậy tất nhiên phải nói từ đầu.
 
Anh thông minh như vậy, chắc chắn không gì có thể đánh lừa được anh cả.
 
Chắc chắn Kỳ Ngôn Chu sẽ biết, cô là bởi vì nội dung cuộc trò chuyện, cho nên mới cố ý tiếp cận anh, tìm sự giúp đỡ từ anh.
 
Anh sẽ nghĩ như thế nào đây?
 
Liệu anh có nghi ngờ tình cảm của cô không?
 
Mặc dù, Thẩm Kiều không thể phủ nhận rằng ban đầu đúng là như vậy!
 
Nhưng trong khi sống chung, cô thực sự yêu Kỳ Ngôn Chu, chứ không phải chỉ xem anh như tấm gỗ nổi để cứu vớt mình, càng không phải “Bởi vì tương lai của mình là làm hỏng tình yêu của anh, cô mang theo một chiếc kính lọc để nhìn anh, mới có thể yêu anh”.
 
Vốn dĩ bọn họ là hai bên đều tiến tới.
 
Cho nên, Thẩm Kiều không muốn để Kỳ Ngôn Chu phải suy nghĩ quá nhiều, nhưng cô lại không biết nên xử lý thế nào.
 
"..."
 
Suy ngẫm trong giây lát.
 
Cô tiến lên một bước, ôm lấy eo của Kỳ Ngôn Chu, vùi mặt vào trong ngực của anh, rầu rĩ mở miệng: “Để cho em suy nghĩ một lát xem nên nói thế nào đã.”
 
"Ừ."
 
"Chúng ta ngủ cùng nhau được không?”
 
“Được.”
 
Kỳ Ngôn Chu đưa cô đến căn phòng ngủ của anh
 
Lúc này, trời đã rạng sáng.
 
Ngoài cửa sổ là một màu đen kịt.
 
Hai người nằm ở trên chiếc đệm mềm mại, đều không buồn ngủ chút nào. Cả hai quay mặt vào nhau, có vẻ muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
 
Một giây đồng hồ mà dài đằng đẵng giống như mười ngàn năm vậy.
 
Thẩm Kiều nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng cũng ảm đạm nói ra một câu: “Kỳ Ngôn Chu, anh phải cẩn thận đấy…”
 
Kỳ Ngôn Chu khẽ nhướng mày: "Cẩn thận cái gì?"
 
"Em cũng không biết nên cẩn thận cái gì. Nhưng phải cẩn thận. Thời điểm nào, lúc nào cũng phải cẩn thận."
 
"Hả? Có phải em có dự cảm xấu không? Giống như người mà Lư Sam Sam đã nói đấy?” 
 
". .. Đúng. Dù sao cần phải cẩn thận với con dao.” Giọng nói của Thẩm Kiều rất nhẹ, rõ ràng có hơi do dự: "Có thể sẽ có hai con dao. Nhưng em cũng không biết chuyện sẽ xảy ra là chuyện gì và xảy ra khi nào nữa.”
 
Kỳ Ngôn Chu gật đầu: “Hai con dao phải không? Anh biết rồi."
 
Cho dù ham muốn kiểm soát của anh hiện đang bành trướng, nó đang nỗ lực phá hủy chút lý trí còn sót lại của Kỳ Ngôn Chu.
 
Nhưng dưới trăm ngàn cay đắng kia, anh vẫn áp chế nó xuống tận đáy lòng.
 
Anh không hỏi gì nhiều, chỉ xoa xoa đầu Thẩm Kiều, lại trầm giọng hỏi: "Em có mệt không? Thời gian vẫn còn sớm, em ngủ thêm một lát nữa đi.”
 
Nhịp đập trái tim của Thẩm Kiều vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
 
Dừng lại một chút, cô mới nhẹ nhàng gật đầu một cái.
 
Hai người gác lên nhau ngủ.
 
Nhưng mà, đêm nay đã định trước là một đêm không hề yên ổn.
 
Cho dù là một người đàn ông xa lạ đến tìm Thẩm Kiều, hay là chiếc điện thoại di động đột nhiên bật sáng, tất cả mọi thứ đều như là điềm báo trước.
 
Khi tia sáng đầu tiên của bầu trời xuyên qua bóng tối u ám. Đột nhiên đúng lúc này, ngoài cửa sổ vang lên mấy tiếng hô, giọng nói khàn khàn.
 
"Cháy rồi!"
 
"Cháy rồi…"
 
"Mọi người mau dậy đi!"
 
"..."
 
Thẩm Kiều vừa mới chìm vào giấc ngủ say, Kỳ Ngôn Chu là người đầu tiên mở mắt ra.
 
Những di chứng để lại vì sinh tồn khi còn bé, đã khiến anh có được sự nhạy bén của một con sói. Chỉ cần một động tĩnh nhỏ, cũng có thể khiến anh giật mình tỉnh lại. Càng không nói đến chuyện hét toáng lên trong khung cảnh yên tĩnh của một con hẻm nhỏ vào lúc sáng sớm, điều này khiến tiếng hét càng trở nên đinh tai nhức óc hơn.
 
Dừng một lát, anh bỗng nhiên ngồi dậy, rồi nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
 
Ở sân nhà hàng xóm bên cạnh, khói đã bốc lên nghi ngút.
 
Không nhìn thấy rõ ngọn lửa, nhưng khói càng ngày càng lớn, dần dần tràn tới phía bọn họ ở bên này, không biết đến lúc nào thì sẽ bốc cháy.
 
Đồ đạc bên trong căn nhà cũ đều được làm bằng gỗ, nên rất dễ cháy, các căn nhà nhỏ lại gần nhau, ở giữa còn trồng cây xanh, chỉ cần ngọn lửa không được dập tắt, ngọn lửa xông tới, thì rất nhanh sẽ lan ra.
 
Hơn nữa, ở đây còn là ngõ nhỏ, xe cứu hỏa không thể vào được, thế thì lại càng thêm phiền phức hơn.
 
Dù là tường ngoài hay tường gạch thì chỉ có thể ngăn cản được một lát thôi, nên cũng không thể ngồi trong phòng chờ chết được.
 
Lúc này Kỳ Ngôn Chu lập tức đi đánh thức Thẩm Kiều: "Kiều Kiều, Kiều Kiều, mau dậy đi."
 
Thẩm Kiều mơ mơ màng màng, ậm ừ nói: “Sao vậy?”
 
“Cháy rồi. Chúng ta nên đi ra ngoài trước đã."
 
Vừa nói xong, anh cũng không đợi cô phản ứng lại, anh lập tức bế cô lên cõng cô lên vai, rồi sải bước đi xuống tầng dưới.
 
Trên lưng ghế sô pha còn có chiếc áo khoác hôm qua hai người đã cởi ra.
 
Kỳ Ngôn Chu tiện tay với lấy chiếc áo khoác, lấy khăn lông ướt từ nhà vệ sinh rồi bước ra ngoài.
 
Đẩy cửa ra.
 
Hai người đang đứng ở trong sân nhỏ.
 
Lúc này, Thẩm Kiều đã hoàn toàn tỉnh táo.
 
Cô nhận lấy quần áo mà Kỳ Ngôn Chu đưa cho cô, khoác ở bên ngoài bộ quần áo ngủ.  
 
Cô dùng khăn lông bịt mũi, trợn to hai mắt, nhìn sang hướng bên cạnh.
 
 Khói đặc cuồn cuộn, che khuất bầu trời, căn bản không thể nhìn rõ được ngọn lửa bốc ra từ đâu.
 
Ngoài cửa sắt, ở đằng xa có rất nhiều người đang đứng.
 
Nhìn thấy phần lớn đều là hàng xóm sống ở những tòa nhà gần đó. Bọn họ đều mặc đồ ngủ, dáng vẻ vội vàng.
 
Bọn họ đang chụm đầu ghé tai, bàn luận sôi nổi, trên mặt đều là màu lửa cháy.
 
Kỳ Ngôn Chu ở gần bọn họ nhất, anh không hề do dự, ngay lập tức đi ra ngoài, ngay trước mắt bao nhiêu người, đi vào trong đám người.
 
Lư Sam Sam cũng ở bên trong đó, nhìn thấy hai người, cô nhanh chóng nói với cha mẹ mình một tiếng rồi lập tức chạy tới bên cạnh Kỳ Ngôn Chu.
 
“Anh Ngôn Chu, anh không sao chứ?”
 
Vẻ mặt của Kỳ Ngôn Chu vẫn không thay đổi, anh lắc đầu.
 
Bàn tay anh vẫn còn đang nắm chặt lấy tay của Thẩm Kiều không chịu buông ra.
 
Lư Sam Sam cắn môi dưới, nhỏ giọng tiếp tục nói: “Là nhà bà nội Trọng ở bên cạnh. Hên là hôm nay con gái bà ấy ở nhà, bị sặc khói nên tỉnh lại, nếu không…”
 
Không rõ nguyên nhân, nhưng nghe những lời Lư Sam Sam nói, Thẩm Kiều luôn cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn.
 
Suy nghĩ một lát, cô chủ động hỏi: “Đã gọi điện báo 119 chưa?”
 
Lư Sam Sam liếc nhìn cô, động tác gật đầu có vẻ hơi kiêu căng, cô ta lẩm bẩm: “Đã báo từ sớm rồi. Chẳng phải nghe âm thanh là biết rồi sao? …Mọi người cũng có phải người ngu đâu."
 
Thẩm Kiều nín thở lắng nghe một lát.
 
Đúng vậy, bên trong khung cảnh ồn ào huyên náo, có thể lờ mờ nghe được âm thanh của xe cứu hỏa từ xa truyền tới, hơn nữa càng ngày càng gần.
 
Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.
 

 
Không bao lâu sau, mắt thường có thể thấy, trời đã sáng hơn một ít. Tiếng động ở chỗ này cũng hấp dẫn ngày càng nhiều người dân trong hẻm kéo đến xem. Tuy nhiên đám người này và chỗ cháy vẫn cách nhau một khoáng, nói là để tiện cho nhân viên chữa cháy ra vào.
 
Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Chu bị ép vào giữa.
 
Hai mắt nhìn nhau, hai người lùi về phía sau một đoạn khỏi đám đông, cách tất cả mọi người một vài bước chân.
 
Một lúc sau, có một nhóm nhân viên chữa cháy ôm vòi phun nước chữa cháy tới, xông về phía nhà bà nội Trọng.
 
"Ôi, cuối cùng thì 119 cũng tới rồi!”
 
“Chỗ này của chúng ta thực sự không thuận tiện, xe cũng không thể đi vào được… May là hôm nay không có gió, nếu không dãy nhà này đều bị thiêu rụi!”
 
“Cũng không biết chính phủ lúc nào sẽ sắp xếp phá bỏ và di dời!”
 
". . ."
 
Đằng trước, các dì, các mẹ cô một câu tôi một câu, có rất nhiều ý kiến.
 
Thẩm Kiều dụi dụi mắt, nghiêng đầu muốn nói với Kỳ Ngôn Chu mấy câu.
 
Đột nhiên…
 
Cô liếc mắt nhìn về vị trí phía sau, có ánh sáng kim loại lóe lên, con ngươi cô cũng khẽ giãn ra theo phản xạ!
 
Thậm chí còn không kịp nhìn kỹ, nhưng Thẩm Kiều đã lập tức hét lên trước tiên: "Cẩn thận!"
 
Kỳ Ngôn Chu phản ứng rất nhanh.
 
Trong nháy mắt, hai người đồng thời tránh sang bên cạnh nửa bước, "xẹt" một ít xoay người qua.
 
Không biết từ lúc nào, có một người đàn ông đã đứng sau lưng hai người bọn họ.
 
Thân hình của người đàn ông không cao, khoảng một mét bảy, rất gầy, mặc một chiếc áo màu đen đã bạc màu, mũ trùm kín đầu, râu ria xồm xoàm, cả người nhìn lôi thôi lếch thếch, vẻ mặt hung ác, không hề có ý tốt.
 
Tay ông ta cầm con dao gọt trái cây giơ ở trước người, cười xấu xa với Thẩm Kiều.
 
“Cô chính là Thẩm Kiều đúng không? Tôi đã nhìn thấy cô ở trong bức ảnh.”
 
Giọng nói của ông ta vừa cộc cằn vừa không trơn tru, giống như là cục đá mài qua giấy ráp vậy, rất khó nghe.
 
Sắc mặt Thẩm Kiều trắng bệch, được Kỳ Ngôn Chu bảo vệ phía sau, cô nắm chặt bàn tay, nhịn không được hỏi: "Ông là ai?"
 
“Cô không biết tôi đâu.”
 
“Mấy ngày trước, có phải ông tới đây tìm tôi không?”
 
"Ừ."
 
“...Vậy, ông tìm tôi là muốn làm gì?”
 
“Tôi muốn cô đền mạng cho em trai tôi!”
 
Chưa nói xong, người đàn ông kia lập tức ra tay mà không hề báo trước, ông ta vung vẩy con dao gọt trái cây, xông về phía hai người.
 
Động tác của Thẩm Kiều rất nhanh, kéo vạt áo của Kỳ Ngôn Chu, nhanh chóng kéo anh lùi về phía sau.
 
Vừa lùi lại phía sau, vừa hét ầm lên: “Cứu mạng…"
 
Nhưng đáng tiếc, phía trước có tiếng ồn của vòi chữa cháy áp suất cao, phía sau có tiếng của đám người đang tụ tập nói chuyện, âm thanh ồn ào huyên náo, nhấn chìm tiếng động này của cô.
 
Thấy vậy, người đàn ông kia nở nụ cười, lộ ra một hàm răng vàng khè, trông vô cùng buồn nôn.
 
Kỳ Ngôn Chu nhíu mày, hơi ngừng lại một lát, bất ngờ bước lên trước, dùng sức đá con dao gọt trái cây ở trong tay ông ta. Sau đó anh đưa tay ra, bắt chéo hai cánh tay của ông ta ra phía sau lưng, cả người chế trụ, đè ông ta vào trên tường.
 
Một loạt những động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, làm liền một mạch.
 
Kỳ Ngôn Chu nói: “Rốt cuộc ông là ai? Tại sao lại muốn tìm cô ấy?”
 
Mặt người đàn ông kia dán vào tường gạch hẻm nhỏ, cả người không thể cử động, chỉ có thể cười khẽ: “Cậu là Kỳ Ngôn Chu đúng không?”
 
". . ."
 
Thẩm Kiều đi tới bên người của Kỳ Ngôn Chu, đúng lúc nghe thấy được câu này.
 
Tại sao ông ta lại biết?
 
Rốt cuộc người này là ai?
 
Người đàn ông: “Mười năm trước, chẳng qua em trai tôi chỉ đang dạy dỗ lại người ta một chút thôi mà đã bị hai con động vật là các người tống vào tù, khiến nó phải nộp mạng…nhất định Hai người phải đền cho nó một cái mạng!”
 
Vừa dứt lời, thừa dịp Kỳ Ngôn Chu và Thẩm Kiều tinh thần dao động, người đàn ông dùng sức kéo một bên bả vai, không biết ông ta dùng cách nào mà có thể giải thoát nửa bên cánh tay còn lại khỏi tay Kỳ Ngôn Chu.
 
Ông ta dùng một tay từ phía sau lại lấy ra một con dao khác, đối diện với tầng tầng lớp lớp đâm về phía Kỳ Ngôn Chu!
 
Hai con dao!
 
Người được nói đến ở trong điện thoại chính là ông ta!
 
Trong nháy mắt, Thẩm Kiều chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, giống như những gì đã dự đoán trước.
 
Cô nhanh chóng đưa tay ra.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui