Chương 53
Trong phút chốc Thẩm Kiều mở mắt ra, bừng tỉnh khỏi giấc mơ dài đằng đẵng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên đỉnh đầu là trần nhà trắng như tuyết, vô cùng xa lạ, nhưng mà mùi cồn khử trùng đã nói rõ tất cả mọi chuyện.
Đầu ngón tay cô hơi nhúc nhích, bỗng dưng cô cảm thấy hình như cơ thể này đã không còn là cơ thể của mình nữa.
Rất nhanh, Diệp Hân đã xuất hiện trước mặt Thẩm Kiều.
Bà ta vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ dịu dàng kia, mắt đục đỏ hoe, trong con ngươi lộ ra vẻ lo lắng và thương hại, đột nhiên khiến người ta sinh ra ảo tưởng được yêu thương.
Nhưng giây tiếp theo, Thẩm Kiều lại ra sức tỉnh táo lại.
Mặt nạ yêu quý gì đó, người nhà gì đó.
Buổi tối ngày hôm đó, Thẩm Hòa Nguyệt sớm đã không còn nể mặt chút nào mà lựa chọn xé rách tất cả lớp những lớp ngụy trang này.
—— Cô vốn không phải con gái của nhà họ Thẩm!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
—— Cô là đứa trẻ được Diệp Hân nhặt được! Là để dùng làm kho máu di động cho Thẩm Hòa Nguyệt có máu quý hiếm, mới nuôi dưỡng ở bên cạnh!
—— Đêm đó, cô đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm rồi!
...
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều ngạc nhiên mở to mắt, vừa mở miệng, giọng nói khàn giống như củi khô cọ xát với nhau: “Chân của tôi...”
Cô nhớ ra tất cả mọi chuyện rồi.
Ngoại trừ cãi nhau với Thẩm Hòa Nguyệt, ngoại trừ bị đuổi ra khỏi nhà, sau đó còn xảy ra một chuyện quan trọng hơn cả. Lúc cô sang đường ngây ngây ngẩn ngẩn, bị xe chạy như bay đến đâm phải, mới bỗng chốc mất đi ý thức.
Diệp Hân nghe thấy tiếng thì mở miệng: “Kiều Kiều, con nghỉ ngơi cho tốt trước đi, dưỡng thương thật tốt. Không sao đâu, đừng nghĩ nhiều quá.”
Có đôi khi, tránh mà không trả lời là đáp án.
Rõ ràng đã ầm ĩ khó coi như vậy, Diệp Hân cũng đã nói không hề chấp nhận đứa con gái như cô đây, lúc này lại trở về túc trực bên giường bệnh, có thể tưởng tượng vết thương mà bản thân phải chịu nhất định rất nghiêm trọng. Thế nhưng, trong người Thẩm Kiều đã tiêm thuốc gây tê, ngoại trừ đầu và ngón tay có thể cử động được, những chỗ khác đều không còn cảm giác gì, cũng không có cách nào tự mình xác nhận được.
Nhưng mà cũng không giấu diếm được quá lâu.
Bởi vì Thẩm Kiều vừa mới tỉnh lại, tất nhiên bác sĩ phải đến đây kiểm tra một lượt, tìm hiểu tình hình một chút.
“... Bác sĩ, ý của ông là sau này tôi... sẽ không có cách nào múa ba lê nữa sao?”
Thẩm Kiều mở to mắt, khó mà tin nổi.
Giọng nói cũng khó khăn, giống như thấm đượm nỗi đau khổ lớn lao.
Bác sĩ tóc hoa râm kia, có vài học trò đi theo ở phía sau, hình như là chuyên gia sẽ không chẩn đoán sai.
Ông ấy nhìn sang Thẩm Kiều với vẻ thương xót: “Cô gái, mẹ của cô đã nói chuyện về tình hình của cô với chúng tôi rồi. Nhưng mà, muốn điều trị hồi phục đến bước đi như bình thường thì phải cần sự nỗ lực lâu dài từý chí của bản thân cô. Nếu muốn tiếp tục thực hiện luyện tập vũ đạo chuyên nghiệp thì tương đối khó khăn.”
Nghe xong, Thẩm Kiều siết chặt lòng bàn tay: “... Ý là tôi đã biến thành một người què rồi.”
Chưa đợi đối phương trả lời, trong nháy mắt, cô đã không khống chế được mà sụp đổ, nước mắt trào ra như đê vỡ.
Cánh tay cô giơ lên, ném đi cái tủ bên giường bệnh.
“Bốp——”
Cái tủ đổ xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang chói tai, bụi bặm bay ra khắp nơi.
Chẳng khác nào một chiếc búa gõ vào trái tim, đau đớn không chịu nổi.
Thẩm Kiều ôm đầu, khàn cả giọng mà hét ầm lên: “Mấy người đều cút đi —— cút——”
...
Rất nhanh, trong phòng bệnh đã yên tĩnh trở lại.
Thẩm Kiều chịu áp lực không thể kiểm soát được, tất cả mọi người đều đi ra ngoài.
Duy chỉ còn lại một mình cô nằm trên giường bệnh, ra sức thở hổn hển, tóc tai rối tung, vành mắt đỏ hoe.
Cô sớm đã có linh tính.
Cô quả thật đã có dự cảm.
Mặc dù không cảm giác được, nhưng từ nét mặt của Diệp Hân, những lời nói, còn có chuyện bà ta xuất hiện ở bên cạnh mình, chi tiết của mỗi một chuyện đều đã nói rõ chân tướng của sự việc.
—— Cô bị thương rất nặng.
Cũng phải, bị một chiếc xe hơi chạy như bay đến đâm văng ra ngoài, không chết đã là trong cái rủi có cái may rồi.
Hết lần này đến lần khác, trong tình hình này, Thẩm Kiều nghĩ còn không bằng chết cho rồi.
Còn không bằng chết đi cho xong.
Xong hết mọi chuyện.
Ít nhất, từ nay về sau, không cần chịu ơn huệ của nhà họ Thẩm nữa, kéo dài hơi tàn làm kho máu dự phòng cho Thẩm Hòa Nguyệt.
Thế nhưng, bởi vì nhà họ Thẩm đã nhận nuôi cô, cho cô tất cả mọi thứ, khiến cô tránh khỏi lang thang. Mà nay, cô rơi vào hoàn cảnh này, nhưng mà ngay cả hận bọn họ cũng không có lập trường.
Thẩm Kiều nghiến răng, cố gắng đấm xuống giường bệnh.
Chốc lát sau, cả người lại ngẩn ra.
Khóe mắt vừa khéo lướt về phía cửa phòng bệnh.
Một thiếu niên đứng ở nơi đó, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Anh đứng ở nơi rất khéo, nói cửa cũng không chính xác lắm, đại khái là một cái góc gậpvới cửa phòng bệnh. Trên hành lang có ánh đèn, có ánh sáng thì phải có bóng tối, quầng sáng nhấp nháy, khiến một nửa bên mặt của anh đều chìm trong bóng tối, không chú ý thì sẽ không nhận ra.
Nhưng từ trước đến nay, Thẩm Kiều có tầm mắt rất nhạy cảm, cho dù là cách một tấm kính trên cánh cửa cũng tìm được anh.
Người này là ai?
Tại sao lại ở chỗ đó nhìn mình?
Là nghe được tin tức, đến hóng hớt sao?
Trong đầu Thẩm Kiều nảy ra mấy suy nghĩ ngờ vực, rất nhanh lại bị gương mặt anh thu hút sự chú ý.
Dáng vẻ của thiếu niên rất thanh tú tinh tế, mắt hoa đào, sống mũi cao, môi mỏng, còn có đường cong hàm dưới cực kỳ rõ ràng. Thân hình cao lớn, trông có vẻ rất gầy gò. Nhưng mà, trên mặt anh không có biểu cảm gì, lúc rũ mi hạ mắt (1), cả người lại có cảm giác ác ý không thể xua tan, chẳng khác nào một con thú hoang có thể sổng chuồng bất cứ lúc nào.
Thẩm Kiều quay đầu lại, muốn nhìn kỹ anh thêm mấy lần nữa.
Trong nháy mắt, tầm mắt hai người đối diện nhau.
Thiếu niên không hề do dự, xoay người rời đi, hình như hoàn toàn không muốn để Thẩm Kiều nhìn thấy anh.
Thẩm Kiều: “...”
Người này thật kỳ lạ.
...
Năm ngày liên tiếp, Thẩm Kiều cũng chưa từng nói một câu nào, vẫn luôn nằm yên không nhúc nhích trên giường bệnh, giống như một cương thi biết hít thở.
Dựa theo lời giải thích của bác sĩ, xương cốt của cô đã được nối lại, vết thương ngoài cũng cơ bản đã liền lại. Quan sát thêm hai ba ngày nữa là có thể bắt đầu thực hiện một vài động tác trị liệu hồi phục sức khỏe.
Nhưng mà, Thẩm Kiều không có chút tâm trạng nào.
Đứng lên thì có thể thế nào chứ?
Dù sao cô cũng không thể nhảy múa nữa rồi.
Dù sao cô cũng không có chỗ nào để đi.
Ngược lại Diệp Hân đến thăm cô mỗi ngày, nhưng chỉ đến vào buổi chiều, sẩm tối sẽ trở về chuẩn bị bữa tối cho Thẩm Hòa Nguyệt và Thẩm Thành Tuấn. Bà ta vẫn dịu dàng hòa nhã như trước, đối với chuyện lần trước hai người cãi nhau, nói từ nay về sau Thẩm Kiều không còn là con gái của nhà họ Thẩm thì hoàn toàn im lặng không nói, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Chẳng mấy chốc lại đến nhá nhem tối của ngày mới.
Diệp Hân rót một ly nước cho Thẩm Kiều, sau đó đứng dậy, cầm lấy túi xách, định rời đi.
Tầm mắt Thẩm Kiều bất giác dõi theo bà ta.
Khóe mắt lại lướt thấy nam sinh kia đứng ở cửa.
Cô biết, mỗi ngày nam sinh đều trông nom ở cửa phòng bệnh. Cũng không phải dựa vào siêu năng lực ánh mắt nhìn xuyên tường, mà là trước đó chị gái y tá đã nói cho cô, còn hỏi cô rằng nam sinh rất tuấn tú ở ngoài cửa kia là ai.
Thẩm Kiều không biết.
Thậm chí cô không biết bản thân mình là ai.
Rồi bỗng nhiên, trong lòng Thẩm Kiều dâng lên một cảm giác mờ mịt và sợ hãi (2) to lớn, kèm theo đó là cảm xúc phẫn nộ không thể kiểm soát được.
Thậm chí cô chưa từng suy nghĩ mà đã gọi Diệp Hân theo bản năng: “Đợi một chút.”
Bước chân Diệp Hân dừng lại, bà ta quay đầu lại, trên mặt cực kỳ ngạc nhiên: “Kiều Kiều? Con chịu nói chuyện với mẹ rồi sao?”
Thẩm Kiều mím môi.
Sau đó, khàn giọng, gằn từng tiếng mà mở miệng hỏi: “... Sau này, phải làm sao đây?”
Diệp Hân: “Phải làm sao gì chứ?”
Thẩm Kiều cong môi giễu cợt: “Tôi nói, tôi phải làm sao bây giờ. Bà định mang tôi trở về, tiếp tục làm kho máu dự phòng cho Thẩm Hòa Nguyệt sao?”
Dù sao cô đã là một người tàn tật rồi.
Không thể nhảy múa, có thể bước đi hay không còn phải xem số phận.
Vậy chẳng phải càng dễ dàng kiểm soát hơn sao?
Diệp Hân ngừng một chút, thu lại ý cười, bắt đầu nghiêm mặt.
Bà ta nói: “Giữa chị em phải giúp đỡ lẫn nhau, đây không phải là chuyện nên làm theo lẽ thường sao? Hay là nói nếu em gái con xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, con định trơ mắt nhìn nó chết đi à? Kiều Kiều, từ nhỏ mẹ đã dạy con như vậy sao?”
“...”
Lại là cách nói không thay đổi.
Ngày đó, cô nghe cả một đêm, đã nghe đủ rồi, chán ngấy rồi.
Thẩm Kiều: “Vậy lần tai nạn xe này, tôi bị thương nghiêm trọng như vậy. Thẩm Hòa Nguyệt có hiến máu cho tôi không?”
Rõ ràng là Diệp Hân bị cô làm cho nghẹn họng một chút: “... Trong bệnh viện đã có máu dự phòng.”
Thẩm Kiều không hề truy hỏi nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Bà đi đi.”
Diệp Hân ngượng ngập rời đi.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống bên ngoài cửa sổ.
Thẩm Kiều hạ quyết tâm, vươn tay ấn chuông.
Chẳng mấy chốc, chị gái y tá đã nhanh chóng bước vào: “Làm sao vậy?”
Thẩm Kiều nuốt một ngụm nước bọt, mỉm cười với chị hộ lý rồi lên tiếng: “Chị ơi, có thể làm phiền chị gọi nam sinh có vóc dáng cao ở ngoài cửa kia giúp em có được không? Em có chuyện muốn nhờ cậu ấy hỗ trợ.”
Điện thoại di động đã bị rơi chia năm xẻ bảy trong vụ tai nạn xe.
Lúc này đây, cô không nhớ nổi bất cứ số điện thoại của bạn bè nào, không thể xin người khác giúp đỡ.
Chỉ có thiếu niên kia.
Chị y tá thoải mái đồng ý.
Dường như tốc độ trôi của thời gian đang lặng lẽ trở nên chậm chạp. Một phút đồng hồ bị kéo dài chẳng khác nào mười nghìn năm.
Cuối cùng, thiếu niên xuất hiệntừ trong bóng tối, tiến đến bên giường Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều ngửa đầu nhìn anh. Vừa khéo có thể nhìn thấy dưới mắt anh có một nốt ruồi lệ màu lá cọ.
Trên trán còn có một vết sẹo, không sâu, bị tóc mái che lại, cũng không rõ ràng. Không tổn hại gì đến gương mặt đạt điểm tối đa của anh, chỉ tăng thêm một ít sát khí cho anh mà thôi.
Thiếu niên cũng không quan tâm ánh nhìn đánh giá của cô, im lặng tùy ý để cho cô nhìn.
Trái lại, lúc này Thẩm Kiều lại có chút xấu hổ.
Cô khẽ ho một tiếng rồi hỏi: “Cậu tên là gì?”
Thiếu niên: “Kỳ Ngôn Chu.”
Thẩm Kiều sững sờ một chút: “A, cậu là Kỳ Ngôn Chu đó sao... là Kỳ Ngôn Chu của lớp số 1 kia?”
Kỳ Ngôn Chu: “Ừ.”
Thẩm Kiều: “Sao cậu lại biết tôi ở trong này? Tại sao lại đến thăm tôi?”
Mặc dù hai người cùng lớp, nhưng lại khác khoa, đi lại cũng không mảy may xuất hiện cùng một lúc. Giữa cả hai hoàn toàn không quen biết gì.
Kỳ Ngôn Chu: “Không tại sao hết.”
Đáp án này thật sự chẳng ra sao cả, Thẩm Kiều đành phải miễn cưỡng mỉm cười: “Vậy cậu có thể giúp tôi một việc được không?”
Kỳ Ngôn Chu: “Có thể.”
Thẩm Kiều: “Tôi còn chưa nói việc gì mà.”
Kỳ Ngôn Chu: “Việc gì cũng được hết.”
Đối với cô, anh chưa bao giờ lưỡng lự.
Cho dù là núi đao biển lửa, anh cũng có thể xông tới.
Nghe thấy vậy, Thẩm Kiều hít một hơi thật sâu, nghiêng người, nâng bản thân ngồi dậy một chút trên giường bệnh, nhìn thẳng vào Kỳ Ngôn Chu rồi lên tiếng: “Cậu có thể dẫn tôi đi được không? Rời khỏi nơi này.”
Xin giúp đỡ từ một bạn học xa lạ, thật sự không phải là hành động sáng suốt.
Nhưng cô đã đến bước đường cùng rồi, không muốn tiếp tục chịu giày vò ở nơi này nữa.
May mắn là Kỳ Ngôn Chu không chút do dự mà gật đầu như trong dự đoán.
“Được. Tôi dẫn cậu đi.”
Thẩm Kiều vẫn chưa biết, từ rất lâu trước đây, số phận của cô và Kỳ Ngôn Chu đã sớm lặng lẽ đan chặt với nhau.
Cũng không cần cơ hội gì đó, anh đang chờ đợi lời vẫy gọi từ cô bất cứ lúc nào.
(1) Rũ mi hạ mắt: ý chỉ dáng vẻ cúi đầu, lộ ra khiêm nhường cùng thuận theo
(2) Nguyên văn là “vô thố”: vô phương ứng đối, ở đây chỉ cực kì sợ hãi