Chương 9
Bên kia hành lang, Diệp Hân và Chu Tư Cầm đang sải bước đi về phía hai người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Kiều Kiều, Kiều Kiều, đằng trước có kết quả rồi đấy.”
Chu Tư Cầm có vẻ rất sốt ruột, sải bước rất dài, chỉ đi hai, ba bước là đã tới trước mặt Thẩm Kiều, nắm chặt tay cô, không hề để ý tới ai khác, hớn hở ra mặt: “Mình nghe lén thấy điểm chấm lần hai hầu như không thay đổi gì so với lần đầu, chỉ khác hai số sau dấu phẩy. Tốt quá rồi! Cuối cùng cũng không cho một số kẻ nham hiểm xảo trá thực hiện được âm mưu quỷ kế!”
Thẩm Kiều sững sờ.
Trong phút chốc, dường như cô cũng bị cảm xúc của Chu Tư Cầm ảnh hưởng lây, dẹp bỏ lo lắng trong lòng, trở nên vui vẻ.
Cô gật đầu, nói bằng giọng êm dịu: “Vậy là tốt rồi. Cầm Cầm, cám ơn cậu nhé.”
Chu Tư Cầm: “Chuyện này có gì đâu phải cảm ơn. Vốn dĩ kết quả phải là vậy mà. Mọi người đều biết rõ thực lực của cậu ra sao. Hiện giờ, bên ngoài đang phúc thẩm kết quả của bạn nữ kia, so sánh với video của cậu, mình thấy mặt cậu ta đỏ rần cả lên.”
Nói rồi, Chu Tư Cầm còn bất giác nhếch mép, rõ ràng là rất căm phẫn.
Thẩm Kiều không phụ họa theo, chỉ vỗ mu bàn tay Chu Tư Cầm, nói nhỏ: “Cầm Cầm, đừng nói như vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được rồi, mình biết rồi. Chẳng qua mình thấy giận thay cậu thôi, không có ý gì khác cả. Đều là người học múa, mình hiểu… Ôi, đây chẳng phải là bạn xếp nhất toàn khối bọn mình hay sao? Sao cậu ấy lại ở đây?”
Đến tận lúc này, cuối cùng Chu Tư Cầm mới thấy Kỳ Ngôn Chu đứng bên cạnh.
Cô ấy lập tức tròn mắt, cực kỳ ngạc nhiên, khó tin ra mặt.
“Kiều… cậu, các cậu??”
Thẩm Kiều giật mình, vội xua tay giải thích: “Kỳ Ngôn Chu là… bạn bè mình mời tới xem thi đấu.”
Hẳn là Kỳ Ngôn Chu có thể chấp nhận hai tiếng “bạn bè” này nhỉ?
Liệu Kỳ Ngôn Chu có cảm thấy cô hơi tự tiện quyết định không?
Rõ ràng là cô khăng khăng tiếp cận anh để tìm kiếm chân tướng, hết sức ngang ngược. Nhưng vừa rồi anh còn cố ý tới đây an ủi cô, chắc anh không ngại đâu nhỉ?
Thẩm Kiều mỉm cười, quay đầu lặng lẽ nhìn trộm Kỳ Ngôn Chu một cái.
Kỳ Ngôn Chu vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh nhạt như trước, đút hai tay trong túi áo khoác, ánh mắt sắc như dao, lộ ra nốt ruồi lệ, trông có vẻ lầm lì chán đời.
“Đi đây.”
Anh nghiêm túc nói.
Thẩm Kiều mấp máy môi, ấp úng: “… Đi luôn à?”
“Ừm.”
“Cậu có muốn cùng ăn cơm với bọn tôi không?”
“Không.”
Người ta đã nói vậy rồi, Thẩm Kiều cũng không có lý do gì để khăng khăng giữ người ta lại, cô đưa mắt nhìn Kỳ Ngôn Chu xoay người, nhanh chân rời đi.
Chàng trai trẻ cao ráo chân dài, sải chân rất lớn.
Anh đi dọc theo hành lang dài, gió thổi vào mặt, nhẹ nhàng hất phần tóc mái chạm xương mày của anh bay lên rồi chậm rãi rơi xuống, cứ thế lên xuống nhấp nhô.
Diệp Hân đứng ở đằng xa.
Không muốn quấy rầy Thẩm Kiều nói chuyện với bạn học nên không tới gần.
Đứng cách ba người khoảng tầm chục bước.
Bà ta gửi tin nhắn cho Thẩm Thành Tuấn xong, ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy bạn nam vừa mới đứng cùng Thẩm Kiều đang sải bước đi về phía này.
Diệp Hân thoáng dừng lại nhìn mặt anh nửa giây, sau đó hơi đờ ra.
Hàng mày cũng cau lại theo, dường như đang chìm vào suy tư.
“Mẹ?”
Cách đó không xa, Thẩm Kiều gọi bà ta một tiếng.
“Ừm.”
Diệp Hân thôi nhìn, nụ cười ấm áp nở trên khuôn mặt, bà ta đi giày cao gót tới trước mặt hai cô gái: “Hôm nay Kiều Kiều của chúng ta đã vất vả rồi. Chúc mừng con. Bất kể quá trình thuận lợi hay trắc trở, con cũng đã thể hiện rất tốt, nhảy rất giỏi.”
Ở trước mặt Chu Tư Cầm được Diệp Hân khen nhiều như vậy, Thẩm Kiều gãi mặt, cười có phần ngượng ngùng: “Con cảm ơn mẹ.”
Diệp Hân: “Đừng khách sáo. Lát nữa, đợi xong chuyện ở đây, con qua chào cô Trương, nói là cha mẹ muốn mời cô bữa cơm nhé. Cả Cầm Cầm nữa, cháu cũng đi cùng luôn nhé, được không nào?”
Chu Tư Cầm: “Vậy cháu mặt dày đi ăn chực vậy ạ.”
Diệp Hân vuốt tóc cô ấy rất dịu dàng.
“Sao lại gọi là mặt dày được, là cô mời cháu mà.”
Bà ta thoáng dừng lời rồi làm như tình cờ hỏi một câu: “Phải rồi, bạn nam vừa nãy thì sao? Đó cũng là bạn học của con à?”
Thẩm Kiều và Chu Tư Cầm liếc nhìn nhau.
Chu Tư Cầm tranh trả lời trước: “Dạ, là học sinh cùng trường ạ, học sinh cực giỏi đấy ạ.”
Thẩm Kiều: “Mẹ, sao vậy ạ?”
Diệp Hân lắc đầu, ngẫm nghĩ một thoáng: “Không có gì, mẹ cảm thấy cậu ấy khá quen mắt, hình như trước đây từng gặp ở đâu đó rồi.”
Thái dương Thẩm Kiều giật một cái.
Mặt biến sắc.
Có khi nào chính là chuyện này không?
Diệp Hân lại bảo trông Kỳ Ngôn Chu quen mắt.
Liệu có phải ngọn nguồn sâu xa giữa cô và Kỳ Ngôn Chu đang được ẩn giấu ở đây không?
Thế nhưng trước lúc hai người va vào nhau hôm khai giảng, Thẩm Kiều hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về con người cũng như khuôn mặt của Kỳ Ngôn Chu. Thật kỳ lạ.
Thẩm Kiều vội vàng hỏi: “Nhìn quen mắt ạ? Mẹ từng gặp cậu ấy ở đâu vậy?”
Diệp Hân: “Không nhớ nổi. Có lẽ là tình cờ gặp khi đi họp phụ huynh chẳng hạn?”
“Vậy ạ…”
Thẩm Kiều có phần nhụt chí.
Diệp Hân cười: “Sao Kiều Kiều của chúng ta lại không vui vậy?”
Thẩm Kiều miễn cưỡng xốc lại tinh thần, lắc đầu nói: “Không có gì ạ. Mẹ, Cầm Cầm, con đi thay đồ trước đã, phiền mọi người chờ con một chút.”
“Bé cưng cứ đi đi.”
...
Ở một bên khác, Kỳ Ngôn Chu đi theo hành lang ra ngoài.
Anh dừng bước, không rời khỏi nhà hát ngay.
Anh bẻ khớp ngón tay, xoay người lại, đi vòng một vòng, quay trở lại sân khấu bằng lối vào khác, sau đó đứng dựa vào tường, lạnh mặt nhìn bên ngoài chăm chú.
Bên phía ghế giám khảo, cô gái kia vẫn còn đang lý sự.
Chỉ có bờ mi đỏ ửng là trông có đôi chút yếu đuối.
Rõ ràng cũng xinh đẹp đó nhưng chẳng thể khiến Kỳ Ngôn Chu nảy sinh chút lòng thương tiếc nào.
Anh chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta như thể một con báo săn sẵn sàng lao tới bất kỳ lúc nào, toàn thân toát lên vẻ nguy hiểm.
Không biết thầy cô trong ban giám khảo nói gì mà cậu ta hét lên một tiếng: “Em không phục! Tại sao chứ? Các thầy nhất định phải tìm thầy cô có quyền cao hơn đến tổ chức phúc thẩm lại, nếu không sao xứng với nỗ lực và sự tin tưởng của các thí sinh?”
“...”
“Nếu vậy, em chỉ còn cách là tung chuyện bẩn thỉu của cuộc thi này lên mạng mà thôi!”
Bỏ lại một câu uy hiếp.
Cô gái nổi giận đùng đùng chạy đi.
Kỳ Ngôn Chu đợi một chút, xác nhận không có ai trong ban giám khảo tới an ủi cô ta, anh mới lặng lẽ đi vòng đường khác nhanh chân đuổi theo.
Anh chặn cô gái đó lại ở một chỗ vắng.
Cô gái bị chặn đường, thắng gấp lại, nước mắt bất giác trào ra.
Cậu ta tức hổn hển, quệt mu bàn tay chùi nước mắt.
Đang định mở miệng thì thấy ngoại hình điển trai của Kỳ Ngôn Chu, cậu ta giật mình, giọng điệu rõ ràng chần chừ mấy giây: “Cậu… là ai?”
Kỳ Ngôn Chu lạnh lùng nhìn cậu ta: “Trương Dĩnh? Trường số 17?”
“Là tôi. Cậu là ai?”
Kỳ Ngôn Chu không trả lời, chỉ hỏi: “Giờ cậu muốn đi đâu?”
Trương Dĩnh bắt đầu cảnh giác: “Sao hả?”
Kỳ Ngôn Chu nhướn mày, nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta từ trên nhìn xuống, gằn từng chữ cảnh cáo: “Nếu cậu muốn gây rắc rối cho Thẩm Kiều thì tôi không hề có nguyên tắc không đánh con gái đâu đấy.”
“Ý cậu là sao?”
“Ý là không giỏi bằng người ta thì tốt nhất là nên ngoan ngoãn nhận thua, đừng có thua nhưng lại không chấp nhận nổi chuyện thua cuộc, quay ra giở trò chơi xấu.”
“...”
“Thẩm Kiều không phải người cậu có thể chọc vào đâu. Nếu như cậu vẫn còn muốn tiếp tục khiêu vũ.”
Bất kể là ai, là nam hay là nữ, là người hay ma.
Chỉ cần có âm mưu làm tổn thương Thẩm Kiều, đối với Kỳ Ngôn Chu thì đó là tội đáng chết muôn lần.
Anh nhất định phải bảo vệ cô, dù có phải không từ thủ đoạn.
-
Trong vô thức, thời tiết ngày càng ấm dần lên.
Ban đêm.
Thẩm Hòa Nguyệt tắm xong đi sang phòng Thẩm Kiều.
“Thẩm Kiều!”
Lúc này, Thẩm Kiều đang nghiên cứu chiếc điện thoại di động kia.
Thực ra, chiếc điện thoại di động này trông không có gì khác những chiếc điện thoại khác, cũng có đầy đủ các tính năng, chẳng qua không cài sim nên không thể sử dụng mạng. Mấy cuộc gọi tới đó cũng không hiện số, chỉ hiển thị là “không xác định”.
Điều này đồng nghĩa với việc Thẩm Kiều không thể chủ động gọi lại, cũng không thể tìm kiếm thông tin dựa vào số điện thoại, chỉ có thể chờ đợi một cách bị động.
Nhưng, “Thẩm Kiều” đã không gọi điện tới gần một tháng nay rồi.
Kể từ đêm trời đổ tuyết lớn Thẩm Kiều nhặt được nó đến giờ đã qua xuân, sắp vào hạ.
Cuộc thi ba lê Lộc Xuyên sắp bước vào chung kết.
Sau chung kết, các thí sinh đứng đầu sẽ tham gia cuộc thi toàn quốc. Cô giáo Đới Tùng Xuân là giám khảo cuối cùng, mọi người đều phấn đấu với mục tiêu lộ diện để được bà chọn trúng.
Trong quá trình này, Thẩm Kiều không muốn xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, không nhịn nổi bắt đầu âm thầm chờ mong lời chỉ dẫn từ điện thoại.
Vậy nhưng mãi vẫn không thấy nó đổ chuông.
Giống như một dạng báo hiệu nào đó.
Cô có phần nhụt chí, thở dài.
Một giây sau, bỗng nghe thấy tiếng cửa phòng được người ngoài cửa mở ra.
Thẩm Hòa Nguyệt chạy vào, gọi cô một tiếng.
Thẩm Kiều giật mình, bất giác kéo ngăn kéo, nhanh tay bỏ điện thoại di động vào trong rồi đóng lại.
Thẩm Hòa Nguyệt khựng lại, vẻ mặt toát lên đôi chút ngờ vực.
“Thẩm Kiều? Chị đang làm gì đấy?”
Thẩm Kiều quay mặt đi chỗ khác: “... Không có gì. Khuya thế này rồi, có chuyện gì thế?”
Thẩm Hòa Nguyệt nhìn chăm chú Thẩm Kiều mấy giây, nghĩ đến chuyện còn phải nói khách sáo vòng vo với Thẩm Kiều nên không lằng nhằng chuyện Thẩm Kiều có tật giật mình vừa rồi.
Cô ta ngồi xuống giường Thẩm Kiều, ôm đầu gối, tỏ ra đầy ngây thơ hồn nhiên.
“Em muốn hỏi chị chuyện mấy hôm trước, hôm chị thi bán kết ấy, chị còn nhớ không?”
Thẩm Kiều không hiểu: “Nhớ gì?”
Thẩm Hòa Nguyệt: “Thì là, thì là lúc mẹ và bọn chị đi ra, em và cha đang ngồi trên xe. Em tình cờ nhìn thấy đằng sau bọn chị có một bạn cùng trường của bọn mình đi ngang qua.”
Hôm đó, Thẩm Kiều giành được điểm số cao nhất.
Trước khi Trương Dĩnh đưa ra yêu cầu chấm điểm lại, Diệp Hân đã gửi tin nhắn cho Thẩm Thành Tuấn, dặn ông ta chở Thẩm Hòa Nguyệt tới đón họ.
Cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm coi như liên hoan.
Vì xảy ra sự cố nên lúc Thẩm Kiều và mọi người ra khỏi nhà hát, Thẩm Thành Tuấn và Thẩm Hòa Nguyệt đã chờ trong xe đậu bên kia đường một lúc lâu.
Nghĩ đến chuyện cả nhà đi ăn mừng thành tích của Thẩm Kiều, Thẩm Hòa Nguyệt hơi bực bội, ngồi uể oải nghịch điện thoại. Thế nhưng, lúc Thẩm Kiều và mọi người đi ra, cô ta liếc nhìn thì thấy bóng Kỳ Ngôn Chu ở đằng xa!
Kỳ Ngôn Chu cũng đi từ trong nhà hát ra, có điều không đi chung với nhóm Thẩm Kiều.
Cảnh xuân vương trên người anh tạo ra cảm giác một bên mặt của anh sắc sảo như được đẽo gọt nên, khiến người ta khó lòng dời mắt.
Thẩm Hòa Nguyệt không ngó ngàng gì tới Thẩm Kiều, chỉ nhìn dán mắt vào Kỳ Ngôn Chu cho tới khi anh biến mất ở cuối đường.
Cảnh vừa rồi biến ngày hôm đó của cô ta trở thành một niềm vui bất ngờ.
Trong lòng Thẩm Hòa Nguyệt ngập tràn vui sướng.
Nhưng mấy ngày nay, càng nghĩ cô ta càng thấy không ổn.
Tại sao Kỳ Ngôn Chu lại có mặt ở nhà hát?
Hôm đó, ở nhà hát chỉ diễn ra mỗi mình cuộc thi của Thẩm Kiều, không còn sự kiện nào khác.
Chẳng lẽ anh cũng tới để xem Thẩm Kiều thi đấu sao?
…
Các suy đoán đủ kiểu khiến Thẩm Hòa Nguyệt cảm thấy khó chịu như bị móng vuốt cào vào tim.
Cuối cùng, cô ta không nhịn nổi, mò sang tìm Thẩm Kiều, muốn dò la chút tin tức gì đó từ miệng cô.
“... Hình như là một bạn nam cùng khối 11 với chị. Em thấy hình như trước đó hai người còn từng nói chuyện với nhau.”
Thẩm Kiều hơi ngạc nhiên, nhìn về phía Thẩm Hòa Nguyệt, có phần không hiểu: “Ý em là Kỳ Ngôn Chu à?”
Thẩm Hòa Nguyệt giả vờ hoàn toàn không biết gì hết, gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy. Có phải là bạn trai tin đồn của chị mà mọi người trong trường bảo không? Sao anh ấy lại đến đó?”
Thẩm Kiều: “Chị mời cậu ấy tới xem cuộc thi mà.”
“...”
Thẩm Hòa Nguyệt thôi cười, nghiến chặt răng.