Nhưng hắn ngoài việc xin lỗi thì không biết phải làm gì khác.
Về chuyện hôn nhân, hắn hoàn toàn không có suy nghĩ gì.
Hơn nữa, lần này trở về đế đô, sau này lại còn phải đi thượng tầng đại lục tìm phụ thân, tất cả đều gian nan, hắn không muốn dẫn theo nàng cùng chịu khổ.
“Bên ngoài lạnh, ngươi mau vào trong ăn cơm đi.” Hắn lùi lại vài bước, nhìn nàng nói: “Sớm nghỉ ngơi nhé.”
Nói xong, hắn quay người đi tiếp, A Liệt theo sau, cầm đèn lồng.
Sắp vào xuân, nhưng tiết trời vẫn lạnh, thường xuyên có tuyết rơi.
Mùa đông ở phương Bắc kéo dài, A Sắt Lâm cảm thấy trong tay cầm màn thầu đã lạnh ngắt, nàng xoa xoa chóp mũi, rồi xoay người vào nhà.
Tiêu Miên hướng đến một nhà khác, nhà của thủ lĩnh không có phòng trống, trong nhà này chỉ có một lão nhân.
Vợ và con đều đã mất vì bệnh, nên lão nhân không ra ngoài.
“Haizz, cô nương kia thật đáng thương.” Giang Diên nói.
Tiêu Miên không đáp, chỉ chuyên tâm đi đường.
Giang Diên lại nói: “Ngươi thật sự không hứng thú với cô nương ấy sao?”
Nàng nhớ lại nguyên tác, hình như ban đầu cũng từ chối, nhưng sau khi hắn cứu mỹ nhân, A Sắt Lâm nhất định phải đi theo hắn.
Tiêu Miên thở dài, theo A Liệt đến một ngôi nhà.
Cửa đã mở, một lão ông đứng chờ bên ngoài, thấy họ đến, vội vàng đi lên nghênh đón: “Tiêu đại nhân, mời vào trong, nhà ta đã chuẩn bị sẵn, giường đất cũng đã ấm.”
Tiêu Miên ôn hòa nói: “Cảm ơn, lão nhân gia.”
Lão ông tỏ vẻ xúc động: “Không có gì, đại nhân là khách quý của chúng ta, là người đến giúp đỡ bộ lạc, việc nhỏ này thật sự không đáng gì.”
Tiêu Miên không nói thêm gì nữa, quay sang nói với A Liệt: “Ngươi trở về đi, cảm ơn ngươi đã đưa ta đến.”
A Liệt gật đầu, cầm theo đèn lồng rời đi.
Tiêu Miên theo lão giả vào phòng, quả nhiên bên trong ấm áp, bàn đơn giản bày trên giường đất, đèn dầu tỏa ra ánh sáng mờ ảo, chăn màn được gấp gọn gàng, có thể thấy được sự hiếu khách chân thành của người dân bộ lạc nơi đây.
“Tiêu đại nhân, ngài ngủ sớm một chút, có việc gì thì cứ gọi ta.” Lão ông nói.
“Được, lão cũng vậy nhé.”
Sau khi lão ông đóng cửa rời đi, Tiêu Miên mới nhẹ nhõm thở phào, ngồi xuống mép giường, xoa xoa giữa mày.
Hai tháng qua, hắn chưa từng giao tiếp nhiều với người khác, giờ bỗng dưng đông đúc như vậy, hắn có chút xa lạ, vừa cởi bỏ áo ngoài vừa nhỏ giọng nói: “Tiền bối, về sau ngài đừng nói như vậy.”
Giang Diên: “Sao cơ?”
Tiêu Miên dừng một chút, “Ý của ta là...!lúc ngài nói ta có hứng thú với cô nương ấy không...!Ta…”
Hắn thở dài: “Ta thật sự không có ý tưởng đó, hiện tại ta chỉ muốn mạnh mẽ hơn, rồi đi tìm phụ thân ở Thương Hoằng phái mà thôi.”
Nếu lúc này Giang Diên ở hình người, chắc hẳn sẽ trợn mắt.
Nàng chỉ đùa chút, sao hắn lại nghiêm túc như vậy? Hơn nữa, ngoài việc nói chuyện với hắn, nàng cũng không làm gì được, thật sự buồn chán muốn chết.
“Được rồi, nếu ngươi không thích ta thì không nói, không lại nói là nhiều chuyện.” Nàng bỗng mất hứng thú nói chuyện.
“Không phải…” Tiêu Miên nghẹn lời, cảm thấy Giang Diên có phần không vui.
Từ khi họ quen nhau đến giờ hai tháng, hắn chưa bao giờ nghe thấy nàng dùng giọng điệu này.
Hắn suy nghĩ một chút, vừa rồi lời nói có phần nặng nề hay không.
Ai cũng không thể quản được nhiều như vậy, thấy nàng có vẻ không vui, hắn vội vàng giải thích: “Tiền bối, ngài cứ nói đi, đừng nóng giận, cũng đừng im lặng.”
Giang Diên vốn không tức giận, nhưng nghe hắn nói vậy lại cảm thấy buồn cười, ra vẻ giận dỗi nói: “Không nói nữa.”
“Vậy...!ta đi nghỉ đây.” Hắn nói, vứt quần áo lên ghế, thổi tắt đèn dầu, kéo chăn nằm xuống, nhắm mắt lại.
Giang Diên: “???”
Cứ ngủ vậy sao?
Như vậy thì tốt, nàng càng cảm thấy nhàm chán, cũng chỉ có thể bắt đầu tu luyện.
A Liệt dẫn theo đèn lồng rời đi nhưng lại không về thẳng nhà, mà lại đi vào một chỗ khuất trong rừng, thổi một tiếng huýt sáo, một con chim nhỏ toàn thân đen nhánh bay xuống, hắn buộc một mảnh giấy vào chân chim nhỏ, chờ nó bay đi mới quay về.
*
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Miên tỉnh dậy trong ổ chăn, còn có chút sững sờ.
Hắn đã trải qua nhiều tháng trời tong cảnh màn trời chiếu đất, không phải ngủ trong sơn động thì cũng là dưới tàng cây.
Nếu không nhờ có linh lực dư thừa bảo vệ, e rằng đã sớm bị đông chết.
Dù đã ngủ, nhưng không thể phủ nhận hoàn cảnh như vậy không thoải mái chút nào, một là vì hoàn cảnh không tốt, hai là phải đề phòng linh thú bất ngờ tấn công.
Đêm qua, rốt cuộc hắn có thể an tâm ngủ một giấc.
Khi tỉnh dậy, giường đất đã không còn ấm áp, nhưng trong ổ chăn vẫn còn hơi ấm.
Qua cửa sổ cũ kỹ, gió nhẹ lùa vào, ánh sáng xuyên qua, hắn mới nhận ra mình đã dậy trễ.
Dù cho ổ chăn thực sự êm ái, nhưng ý chí mạnh mẽ khiến hắn nhanh chóng xoay người ngồi dậy, mặc xong quần áo.
Hắn đẩy cửa, một cơn gió lạnh ùa vào, khiến hắn phải nheo mắt lại.
Thấy lão ông đang loay hoay làm việc ở bên ngoài.
“Lão nhân gia, để ta giúp!” Hắn vội vàng tiến lên, định nhận cái rìu từ tay lão ông.