Lời nàng nói chỉ có Tiêu Miên nghe thấy, nên trong lòng hắn cân nhắc về thực lực của một ngũ cấp Linh Sư, có lẽ do ảnh hưởng của Giang Diên, hắn cảm thấy thực lực đó cũng chẳng có gì đáng kể.
Điều khiến hắn kinh ngạc là Giang Diên lại có thể nhận biết cấp bậc Linh Sư của người khác.
Thông thường, trừ phi đối phương chủ động lộ ra Linh Sư ấn ký, nếu không rất khó mà nhận ra.
Dương Hiệt thấy Tiêu Miên im lặng, liền không kiềm chế được, trừng mắt nói: “Ngươi có nghe thấy ta nói chuyện không?”
Tiêu Miên hơi nghiêng đầu, đáp: “Nghe thấy rồi.”
Dương Hiệt tiếp: “Vậy sao ngươi không trả lời?”
Tiêu Miên bình thản đáp: “Rồi, chú ý dưới chân.”
Dương Hiệt nhất thời không hiểu ý của Tiêu Miên, chẳng mấy chốc, thiếu chút nữa ngã sấp xuống vì vấp phải ngạch cửa.
Hắn giữ vững thân mình, nhìn theo bóng lưng Tiêu Miên đi phía trước, tức tối nói: “Đồ phế vật, ngươi hãy chờ đó!”
Lần này, nhóm người Tiêu gia đến Bắc Thành là vì một tin tức quan trọng: phát hiện ra một quặng Kim Tinh trong rừng rậm gần đó.
Nhưng rừng rậm nơi đây quá lớn, việc khai thác mỏ không hề dễ dàng.
Quan trọng hơn là lấy thực lực của Tiêu gia cũng không thể độc chiếm toàn bộ được, nếu không sẽ dẫn đến sự tranh đoạt từ các gia tộc hùng mạnh khác.
Vì thế, những gia tộc địa phương quyết định liên minh lại để cùng khai thác.
Sau khi quặng Kim Tinh khai thác có thể chế thành Kim Tinh tệ, đồng tiền phổ biến trên đại lục, tương đương với vàng trong xã hội hiện đại.
Ngoài ra, nếu khai thác được mạch khoáng đặc biệt, còn có khả năng sản sinh ra Tinh Nguyên, vật liệu này có tác dụng lớn đối với việc tu luyện.
Lần này, các gia tộc cử người đến để tìm hiểu tình hình, rồi sẽ phái thêm người tới khai thác.
Dĩ nhiên, những điều này sẽ không nói cho Tiêu Miên, sau khi vào phủ Thành chủ, hắn bị thành chủ đuổi đến thiên thính để uống trà và ăn điểm tâm.
Tiêu Chập không tiện đuổi Tiêu Miên đi, nhưng Tiêu Miên cũng không phải là người không biết điều.
Hắn bị đưa đến thiên thính, nơi đây có hai nha hoàn phục vụ, ánh mắt của hai người không giấu nổi sự khinh thường, như thể đang nhìn một kẻ xin ăn.
“Đây là món ăn do đầu bếp của phủ Thành chủ làm, bên ngoài không có mà ăn đâu."
Một nha hoàn vừa mang thức ăn ra vừa nghĩ thầm loại người như Tiêu Miên này chỉ quen với những món ăn tầm thường, sợ rằng lâu lắm mới được thưởng thức món ngon, không biết có ăn ngấu nghiến làm trò cười không.
Nghĩ như vậy, nàng liếc nhìn một nha hoàn khác, trong mắt cả hai đều hiện lên ý cười.
Tiêu Miên đã trải qua hai năm khổ cực, nên rất nhạy bén trong việc quan sát sắc mặt người khác.
Hắn thấy rõ tâm tư của hai nha hoàn, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhã nhặn: “Đa tạ hai vị tỷ tỷ.”
“Vậy thỉnh dùng đi, chúng ta sẽ ở bên ngoài chờ, có việc gọi là được,” Hai nha hoàn cúi đầu rồi lùi ra ngoài, thực ra có thể đứng ở ngoài nhìn vào khe hở bên trong, Thành chủ đã nói không được để hắn rời khỏi thiên thính.
Tiêu Miên cảm thấy thật sự đói bụng, liền bắt đầu thưởng thức điểm tâm.
Sau khi Giang Diên quan sát nhóm người Tiêu Chập, phát hiện ra vài điều thú vị.
Trước hết, nàng có khả năng nhìn ra cấp bậc Linh Sư của người khác; thứ hai, nàng có thể nghe thấy và nhìn thấy nhiều điều hơn hẳn một người bình thường, mặc dù nàng dùng đôi mắt của Tiêu Miên nhưng vẫn có thể thu thập thông tin tốt hơn hắn.
“Ta cho ngươi biết một việc, ngươi không cần lên tiếng, chỉ cần động đậy ngón giữa là được,” Giang Diên nói.
Tiêu Miên nghe vậy, đặt ngón giữa lên đùi gõ nhẹ, biểu thị đã hiểu, trong khi tay kia vẫn cầm điểm tâm.
“Bây giờ ngoài cửa có người đang nhìn chằm chằm vào ngươi, nhưng ngươi có muốn biết Tiêu gia đang thảo luận gì không?”
Tiêu Miên nhỏ gật đầu.
Giang Diên nói: “Thiên thính này quá xa bọn họ, nếu ngươi có thể đến gần chính đường, ta sẽ nghe được bọn họ nói chuyện.”
Sâu trong mắt Tiêu Miên hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng hắn quy kết điều này vào khả năng đặc biệt của Giang Diên, không nghĩ nhiều, suy nghĩ một chút rồi đứng dậy tiến về cửa, nhưng đã bị chặn lại.
“Tiêu công tử, xin thỉnh ngài ở trong phòng chờ một lát, một hồi Thành chủ sẽ gọi đến,” một nha hoàn nói.
Tiêu Miên nói: “Đại sảnh này quá lạnh, ta muốn ra ngoài đi dạo một chút, thấy chữ trên bức tranh gần cửa chính chính kia khá đẹp nên muốn đi ngắm, nếu các ngươi không yên tâm thì có thể phái người theo ta.”
Hai nha hoàn nhìn nhau, cảm thấy đứng ở đây thật sự chán nản, nên đồng ý.
Họ cùng Tiêu Miên đi dạo, cho đến khi gần chính đường, Giang Diên mới bảo: “Đến đây là được rồi.”
Tiêu Miên dừng lại, đứng bên cạnh bức tranh, giả vờ như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật.
Người trên đại lục luôn thờ phụng cường giả vi tôn, người bình thưởng không chút linh khí nào luôn là hạ đẳng nhất.
Hai nha hoàn khịt mũi khinh thường nhìn Tiêu Miên, tùy ý để hắn đi lung tung.