Một bên khác, Nguyễn lão gia đã bắt đầu điều tra chuyện kia thật hay giả.
Dù sao quan hệ ngay từ đầu giữa Cảnh Nhất Thành và bọn họ đã rất xấu, ngộ nhỡ hắn cố ý nói lấp lửng để lừa ông cũng không chừng
=======================
Nguyễn lão gia hiếm khi phản ứng nhanh, ông bắt lấy điểm chính: “Mang thai, dưỡng thai?”
Ánh mắt Cảnh Nhất Thành trào phúng, giọng nói lại hờ hững: “Phải.”
Điện thoại truyền ra tiếng ho khù khụ của ông lão, có lẽ do kích động quá mức, giọng của ông run rẩy: “Được, nếu lời của Cảnh tiên sinh là thật, đến lúc đó, ông già này nhất định tự mời cậu uống rượu.”
Cảnh Nhất Thành thờ ơ.
Còn hơn cả uống rượu, hắn càng hy vọng Nguyễn lão gia nhanh chóng đón An Nhu Vũ trở về, tốt nhất là bắt cả cô và Nguyễn Thần Hiên kết hôn, buộc chặt bọn họ vào một chỗ làm một đôi vợ chồng đằm thắm, bớt cho tên kia không có việc gì lại đi quấy rối Hứa Thừa Hạo.
Nguyễn lão gia tử có tiếng trong giới là rất chú trọng chuyện con cháu kế thừa, nghe nói Nguyễn Thần Hiên là được ông một tay dạy ra, sau khi y được sinh, cứ bắt ở bên người, ai cũng không cho mang đi, việc này cũng làm cho Nguyễn Thần Hiên và ba mình không thân thiết được với nhau, thậm chí còn thường xuyên mâu thuẫn va chạm.
Còn nghe đồn rằng ba Nguyễn phát hiện mình không thể nắm được con trai, nên mới muốn có đứa con khác, đi ngoại tình cũng không thèm tránh thai.
Đương nhiên đấy là nghe đồn, tình huống thật thế nào thì không biết.
Nhưng Nguyễn lão gia có tâm lý muốn kiểm soát, đòi hỏi tứ đại đồng đường và hy vọng có người thừa kế thì là sự thật, nhìn phản ứng vừa nãy của ông, hẳn là rất để ý chuyện An Nhu Vũ mang thai, nói không chừng, sẽ thật sự đón An Nhu Vũ trở về.
Đến lúc đó, Nguyễn Thần Hiên phải chăm sóc cô ta, sẽ không lại đến quấy rầy Hứa Thừa Hạo.
Mới nghĩ đã thấy vui.
Làm xong tất cả, Cảnh Nhất Thành lại tỉnh rụi trở về văn phòng, làm bộ mình không làm gì cả, im lặng tưới nước cho chậu ớt.
Hứa Thừa Hạo bớt chút thời gian liếc hắn: “Lý Niệm đâu? Sao hai người không đi cùng nhau?”
Cảnh Nhất Thành: “Cậu ta đi rồi.”
Hứa Thừa Hạo ngạc nhiên, ngẩng đầu: “Hai người đã bàn giao công việc xong rồi à?”
Cảnh Nhất Thành: “Ừ.”
Hứa Thừa Hạo: “Không ngờ nhanh như vậy.”
Cảnh Nhất Thành thấy anh ngẩng đầu nhìn mình, muốn xoa đầu anh: “Tốt xấu gì cũng đã hợp tác cùng nhau một dự án, anh vẫn quen thuộc với quy trình làm việc bên em.”
Hứa Thừa Hạo gạt tay hắn ra: “Đầu của sếp mà anh muốn sờ là sờ sao? Tránh ra.”
Cảnh Nhất Thành tấn công tiếp vành tai của anh: “Em đã là của anh rồi, tại sao lại không thể sờ.”
Hứa Thừa Hạo đập bìa hồ sơ vào tay hắn: “Đừng quậy, không được làm phiền em làm việc.”
Cảnh Nhất Thành ngoan ngoãn thu tay lại, ngồi xuống đối diện Hứa Thừa Hạo, giúp xử lý văn kiện.
Hai người bận rộn mãi đến lúc tan tầm, rồi lại bắt đầu cuộc sống cùng đi cùng về cùng ăn cùng ở.
Một bên khác, Nguyễn lão gia đã bắt đầu điều tra chuyện kia thật hay giả.
Dù sao quan hệ ngay từ đầu giữa Cảnh Nhất Thành và bọn họ đã rất xấu, ngộ nhỡ hắn cố ý nói lấp lửng để lừa ông cũng không chừng…… Tuy ông vẫn chưa nghĩ ra lý do Cảnh Nhất Thành lừa ông để làm gì, nhất là thân phận trong quá khứ của hắn còn là tình địch với cháu ông, nhưng mà tự hắn gọi điện thoại tới báo rằng An Nhu Vũ mang thai…..
Nghĩ thế nào cũng thấy có điểm kỳ lạ.
Chuyện gì càng suy nghĩ không ra thì lại càng phải cẩn thận, Nguyễn lão gia tuy rằng sốt ruột nhưng vẫn sợ phía trước là bẫy, cho nên phái người điều tra vô cùng cặn kẽ, ngay cả báo cáo kiểm tra sức khỏe của An Nhu Vũ đã cầm được trên tay, ông vẫn phải đưa đi kiểm chứng thật giả mới có thể tin được.
Sự thật không thể thay đổi, đúng là trước khi xuất ngoại, An Nhu Vũ mang thai.
Trải qua một loạt điều tra cặn kẽ, Nguyễn lão gia rốt cuộc tin rằng Cảnh Nhất Thành nói thật, ông biết được Nguyễn Thần Hiên có người thừa kế, thì lập tức bắt đầu điều tra tình hình hiện tại của An Nhu Vũ thế nào.
Về hành tung của An Nhu Vũ, Cảnh Nhất Thành là người có quyền lên tiếng nhất, nếu hắn đã tự mình gọi điện báo cho Nguyễn lão gia, thì nhất định sẽ không ngăn cản như đã ngăn cản Nguyễn Thần Hiên trước đây — nói lại thì, Cảnh Nhất Thành giờ mới nghĩ ra sao trước kia mình lại ngu như vậy, cản để làm gì? Không đúng, tại sao lại đưa cô ta ra nước ngoài chứ, cứ để bọn họ tự loạn với nhau không tốt hơn sao? Thật sự là nghĩ lại mới thấy hối hận.
Tóm lại, nhờ Cảnh Nhất Thành mở một mắt đóng một mắt, Nguyễn lão gia tốn bốn ngày, tập trung tìm nơi ở của An Nhu Vũ, biết được đối phương mang thai đã bảy tháng, thì lập tức phái người đón cô về, đưa thẳng đến nhà lớn của Nguyễn gia.
An Nhu Vũ dĩ nhiên vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, hơn nữa cô còn không muốn trở về.
Nhưng cô chỉ là một cô gái mang thai, tay chân mềm yếu, tự thân đã vất vả, gặp phải cảnh bị mời về mà như bắt ép thì cũng chỉ có thể đi theo trở về.
Cô ngồi ở phòng khách, bối rối không thôi, nhưng cô vẫn siết chặt váy, mạnh mẽ trấn định bản thân, chờ tuyên án cuối cùng.
Tiếng bánh xe lăn truyền đến, An Nhu Vũ lập tức ngẩng đầu, cảnh giác nhìn, cô thấy một ông già có sắc mặt nghiêm túc ngồi trên xe lăn được đẩy lại đây, xương gò má của ông rất cao, miệng mím chặt, đôi mắt dù vẩn đục nhưng lộ ra ánh nhìn dò xét đủ để làm An Nhu Vũ đứng ngồi không yên.
Ông lão có diện mạo thiên về hung dữ, lúc không cười, đôi mắt nhìn người cho cảm giác khá đáng sợ, giờ phút này, An Nhu Vũ bị ông nhìn chăm chú vào bụng, cô cảm thấy lạnh cả người.
An Nhu Vũ tự nhiên biết ông lão này, nhìn thấy ông xong, tim cô đập ầm ầm, thậm chí có chút tuyệt vọng – cô biết bọn họ tới vì cái gì, bọn họ tới vì đứa bé trong bụng cô!
Tuy trong lòng căng thẳng, nhưng làm một người mẹ thì phải mạnh mẽ.
An Nhu Vũ nhanh chóng đứng dậy, làm bộ sửa sang lại quần áo để che giấu bụng, cô cố gắng trấn định, nói: “Hóa ra người cách ngàn dặm xa xôi vẫn nhất quyết phải gặp cháu là Nguyễn gia gia, chỉ cần gọi một cú điện thoại là được, làm chi phải cực như vậy.”
Nguyễn lão gia tựa lưng vào ghế, nhìn cô từ trên xuống dưới: “A? Nói vậy thì cô hẳn nên biết nguyên nhân tôi tìm cô rồi chứ?”
Trán An Nhu Vũ bắt đầu chảy mồ hôi lạnh: “Cháu thật sự còn không biết, chuyện gì lại làm cho Nguyễn gia gia ông không dưỡng thân thể, lại tự mình ra ngoài gặp cháu.”
Nguyễn lão gia lạnh lùng: “Ba tháng sau sẽ biết.”
An Nhu Vũ bị nghẹn lời, một lúc lâu sau, cô mới cố lấy dũng khí, hỏi: “Không lẽ Nguyễn gia gia muốn cháu ở đây ba tháng? Ông đang muốn hạn chế tự do của cháu sao?”
Nguyễn lão gia: “Cô vốn đang trốn ở nước ngoài, không có chỗ ở cố định, tôi hiện tại an bài chỗ ở cho cô, chẳng lẽ cô còn không muốn sao?”
An Nhu Vũ chủ động tránh ánh mắt của ông lão, gắng mạnh mẽ nói: “Đương nhiên không muốn, chỗ này của ông, cháu cũng thật sự ở không nổi.”
Nguyễn lão gia không nghĩ tới, đứa con gái trông có vẻ yếu đuối này lại dám ngỗ ngược, thậm chí cãi lại ông, nên ông cũng xé mặt luôn: “Không muốn cũng phải ở, cô đang mang thai con cháu của nhà họ Nguyễn tôi, cô cho là cô có thể trốn đi đâu?”
An Nhu Vũ sợ nhất chính là loại bắt ép giam giữ này, bao nhiêu suy nghĩ chạy qua trong đầu, cuối cùng cô quyết định kéo thời gian: “Ai bảo là tôi đang mang thai cháu của nhà họ Nguyễn ông? Nguyễn gia gia, không lẽ ông cho rằng tôi đang mang trong mình đứa con của Nguyễn Thần Hiên sao?”
Nguyễn lão gia nắm trong tay tất cả chuyện đã điều tra, làm sao lại bị một hai câu nói lung lay, ông nói thẳng: “Đây vốn là con cháu Nguyễn gia, là con của Thần Hiên, cô thật sự cho rằng tôi chưa điều tra rõ trước khi đón cô về sao?”
An Nhu Vũ cố gắng: “Vậy thì Nguyễn gia gia vẫn chưa điều tra rõ, nếu tôi và Thần Hiên có đứa bé này trong lúc vẫn còn yêu nhau mặn nồng, thế tại sao tôi không nhân cơ hội này bước vào Nguyễn gia của ông luôn, mà còn chạy ra nước ngoài làm gì?”
Nguyễn lão gia: “Bởi vì cô thấy Thần Hiên ở cùng với người phụ nữ khác.”
An Nhu Vũ: “Vậy sao Nguyễn gia gia không điều tra luôn nguyên nhân lúc trước tôi và Nguyễn Thần Hiên nguội lạnh với nhau?”
Nguyễn lão gia nhíu mày: “Tình nhân cãi nhau không phải là chuyện thường ngày sao?”
An Nhu Vũ lập tức bám vào điểm này, bắt đầu nói càn: “Nếu là chuyện thường ngày thì Nguyễn Thần Hiên sẽ không tìm người phụ nữ khác, tôi cũng sẽ không chia tay anh ta, ra nước ngoài.”
Ánh mắt Nguyễn lão gia sắc bén, nhìn chằm chằm cô: “Cô muốn nói cái gì?”
An Nhu Vũ vì muốn rời khỏi đây, bắt đầu nói dối: “Bởi vì anh ta phát hiện tôi và Hứa Thừa Hạo vẫn còn qua lại, thậm chí còn bắt gặp bọn tôi ở nhà Hứa Thừa Hạo, từ ngày đó trở đi, tôi và anh ta bắt đầu cãi nhau, tính thời gian thì…… vừa đúng thời điểm mang thai.”
Nguyễn lão gia đã điều tra đầy đủ nên cũng biết hai người từng đến nhà Hứa Thừa Hạo, cũng biết bọn họ từng cãi nhau, từng chiến tranh lạnh, cho nên mới dẫn tới An Nhu Vũ xuất ngoại.
Nhưng lúc điều tra sâu hơn thì lại không đào được gì, bởi vì chyện này có Cảnh Nhất Thành tham dự, tất cả hành tung và sự tình liên quan đến hắn đều thuộc về bí mật, không thể công khai, không thể điều tra, cho nên ông không biết bên trong thế mà còn có thêm cơ sự này nữa……
Trong lòng Nguyễn lão gia vốn còn nghi ngờ việc Cảnh Nhất Thành đột nhiên nói cho ông biết chuyện này, nên hiện tại ông lại càng cảnh giác, chỉ nói: “Mặc kệ có đúng hay không, ba tháng sau tự nhiên sẽ biết kết quả!”
An Nhu Vũ bắt lấy cơ hội: “Dù chuyện thế nào, tôi cảm thấy phải báo cho Hứa Thừa Hạo biết, dù sao anh ấy cũng là một trong những người có thể là cha đứa bé……”
Nguyễn lão gia trợn mắt: “An tiểu thư!”
An Nhu Vũ lập tức hoảng sợ.
Âm thanh của Nguyễn lão gia lạnh lùng: “Nếu cô vì trốn thoát mà nói những lời này, sẽ tương đương với bôi bẩn đứa bé, bôi bẩn cả thanh danh của chính cô, đến lúc đó, dù đứa bé có thật sự là người của nhà họ Nguyễn chúng tôi, cô cũng đừng nghĩ sẽ bước được chân vào cái nhà này!”
Cơ thể An Nhu Vũ cứng ngắc, cô cắn răng nói tiếp: “Chẳng lẽ Nguyễn gia gia không tin tôi nói thật sao? Ông không sợ sẽ uổng công nuôi một đứa con nhà họ Hứa sao?”
Hai người giằng co một lát, cuối cùng, Nguyễn lão gia nói: “Tôi có thể cho cô báo tin với Hứa Thừa Hạo, nhưng khi đã báo rồi, dù đứa bé có phải con của cậu ta hay không, điều đó chỉ chứng minh cô không còn trinh nữa, cả đời cô sẽ không thể bước vào Nguyễn gia chúng tôi, cô thật sự nghĩ kỹ chưa?”
An Nhu Vũ im lặng thật lâu, sau đó vẫn ngẩng đầu nói: “Đã nghĩ kỹ.”
Nguyễn lão gia bị tức đến bật cười, ông ho hai tiếng, ra hiệu cho người phía sau đưa mình rời đi, hoàn toàn không muốn ngó ngàng đến An Nhu Vũ nữa.
An Nhu Vũ lập tức thở phào, chân cô mềm oặt, ngồi phịch xuống sô-pha, cô vuốt bụng cười khổ.
Hai mẹ con bỏ đi đã lâu như vậy, e là Nguyễn Thần Hiên và người phụ nữ kia đã rơm bén lửa từ lâu, làm sao nhớ tới An Nhu Vũ là ai nữa…… Trong tình huống mà đến cả người yêu không thương cô, cũng không muốn cưới cô, cô thế nào lại muốn bước vào Nguyễn gia, trở thành vợ của Nguyễn Thần Hiên chứ.
So với việc phải hạ mặt mũi mới được cưới, cô thà tự nuôi con một mình, cho dù sống vất vả, tầm thường, vẫn tốt hơn nhiều so với Nguyễn gia ăn thịt uống máu này!
Cho nên, cô hy vọng Hạo ca ca sau khi hiểu được tình cảnh của cô, sẽ nhanh chóng đến cứu cô ra khỏi nơi này!
An Nhu Vũ kiềm chế kích động trong lòng, hai tay chắp lại đặt lên trán, nhắm mắt cầu nguyện, cô hy vọng đứa bé sẽ không bị Nguyễn gia cướp đi, cũng hy vọng Hạo ca ca nhanh chóng tìm đến đây, cứu cô đi khỏi chỗ này…… Chỉ cần Hạo ca ca đến bảo vệ cô, nhất định sẽ giữ lại được đứa bé!
=== Lời tác giả ===
Hứa Thừa Hạo: Hả? Hôm nay gió to thế, tui nghe không rõ lắm..