Sau Khi Trở Thành Bánh Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Lẫn Nam Phản Diện Đều Theo Dõi Ta

Nhất là Cảnh Nhất Thành, thằng cha này thật sự là âm hồn bất tán, mỗi lần ớt kết trái là thấy mặt hắn, thật sự là đáng ghét!!

——————–

Bốn người chính thức chạm mặt, không khí đang ngột ngạt liền ngay lập tức đóng băng, đầu Hứa Thừa Hạo muốn nổ tung, anh cảnh giác đứng ở cửa, hận không thể khóa chặt cửa, ai cũng không được phép vào.

Nói thật, nếu không phải nhiệm vụ ớt nhỏ chỉ có mình anh biết, chắc Hứa Thừa Hạo phải nghi ngờ mấy người này đang cố ý canh thời gian mà tới. Nhất là Cảnh Nhất Thành, thằng cha này thật sự là âm hồn bất tán, mỗi lần ớt kết trái là thấy mặt hắn, thật sự là đáng ghét!!

Âm-hồn-bất-tán Cảnh Nhất Thành chậm rãi bước ra khỏi thang máy, “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ đi theo Nguyễn Thần Hiên tới.”

Hứa Thừa Hạo không tin lời nói dối của hắn: “Hắn tới là chuyện của hắn, liên quan gì đến anh?”

Cảnh Nhất Thành kín đáo nhắc nhở: “Có chứ, ít nhất tôi phải chắc chắn một số chuyện không được phát sinh.”

Hứa Thừa Hạo ngẩn người, sau đó mới hiểu ra ý của đối phương là sợ mình cùng nam nữ chính hòa giải với nhau, sau đó liên thủ đào hố hại hắn.

Hứa Thừa Hạo suy nghĩ một chút, không lời nào để phản bác.

Lý do này cũng thật hợp lý.

Nam chính Nguyễn Thần Hiên thì không phải nói, bạn gái mình đột nhiên chạy đi tìm hôn phu cũ, là đàn ông, ai biết tin tức cũng không nhịn được, phải chạy tới xem là chuyện bình thường.

Cho nên… đây là trùng hợp?

Hứa Thừa Hạo đành tự nhận mình xui xẻo, chỉ có thể nhanh chóng tính toán trong đầu tỷ lệ thành công chặn đám người này ngoài cửa có lớn hay không.

Ý nghĩ này vừa dứt, Hứa Thừa Hạo liền cảm giác cánh cửa đang dựa sau lưng đột nhiên biến mất, anh bất ngờ không kịp phản ứng, té về phía sau, vừa lúc nhìn thấy dáng vẻ trợn mắt kinh hoàng của Lý Niệm.

“Đờ mờ đờ mờ đờ mờ!” Lý Niệm vừa đỡ lấy Hứa Thừa Hạo, vừa tranh thủ quan sát buổi tụ họp tóe lửa, ánh sáng hóng biến cháy phừng phừng trong mắt.

Hai người khác chỉ kinh ngạc một chút khi thấy cậu xuất hiện, cũng không có bất kỳ phản ứng nào, An Nhu Vũ thì ngược lại, nhìn cậu từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt vô cùng quái dị.

Đây là ý gì?! Lý Niệm không biết rõ, chỉ có thể mù mờ quét mắt Cảnh Nhất Thành và Nguyễn Thần Hiên, cậu ghé vào tai Hứa Thừa Hạo, thì thầm hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Từ lúc nào tới lắm người thế?”

Hứa Thừa Hạo bất đắc dĩ: “Vừa nãy… đại khái là tới bắt gian.”

Lý Niệm một giây hiểu ra: “A~~~”

Nguyễn Thần Hiên im lặng suốt nãy giờ liền giật gân xanh một cái, lạnh lùng hỏi: “Nếu Hứa tổng biết tôi tới làm gì, không bằng giải thích một chút, mới nãy cậu đang làm gì với bạn gái tôi?”

Hứa Thừa Hạo nhìn lên nhìn xuống y mấy lần, “Tôi giải thích với anh? Tôi thấy anh vẫn còn chưa biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra nhỉ? Tôi đang ở nhà chuẩn bị ăn tối thì bạn gái anh đến tìm tôi, nghe hiểu không? Anh muốn chất vấn thì người nên hỏi phải là bạn gái anh chứ không phải tôi.”

Lửa giận trong mắt Nguyễn Thần Hiên liền cháy to hơn, lập tức quay đầu nhìn An Nhu Vũ: “Em nói đi!”

An Nhu Vũ vừa bị tin tức nặng ký ‘người yêu tình đầu thích đàn ông’ đập cho ngây người, bây giờ lại bị bạn trai đương nhiệm bắt gian tại chỗ, nên cô cứ ngẩn ra, đầu như bị rót keo dính vào, không thể suy nghĩ được, chỉ có thể lắp bắp nói: “Vâng, em tìm anh ấy… là em có lòng tốt… Em…”

Nguyễn Thần Hiên âm trầm lạnh mặt nhìn cô, giống như cô không giải thích rõ ràng thì y sẽ không bỏ qua.

An Nhu Vũ bị tất cả mọi người nhìn chòng chọc, vừa căng thẳng vừa uất ức, mắt lại ậng nước, khóc kể: “Thần Hiên, anh phải tin tưởng em, em với anh ấy thật sự không có gì cả, em trong sạch… Anh nghe em giải thích…”

Hứa Thừa Hạo ngậm một búng máu mém phun ra ngoài, cô giải thích thì cứ giải thích, khóc cái gì! Nói rõ mọi chuyện không được sao? Ậm ừ thế này trông có giống như đang giấu diếm gì đó không?!

Lý Niệm cũng ra vẻ một lời khó nói hết, cậu nói: “An tiểu thư, cô muốn nói gì thì nói đàng hoàng, tốt nhất là cẩn thận rõ ràng, đừng khóc lóc làm mọi chuyện rối tung lên.”

An Nhu Vũ vốn đang vừa khóc vừa kể, nhưng ngay lập tức lại như bị chọc giận, gào lớn: “Tôi không cần anh quản!”

Lý Niệm ngạc nhiên, bị gào cho đứng người… Má ơi, không lẽ do cậu cắt chuông cửa nên bị ghi hận rồi sao?

Hứa Thừa Hạo biết nguyên nhân nên chỉ im lặng nhịn cười, giả bộ đàng hoàng: “Phiền An tiểu thư lễ độ với người của tôi một chút!”

An Nhu Vũ như bị oan ức, khóc còn to hơn: “Hạo ca ca, anh… anh sao… có thể…”

“Đủ rồi!” Nguyễn Thần Hiên ngắt tiếng khóc của cô, “Kiên nhẫn của anh có hạn, anh không muốn xem bọn em đứng chỗ này ve vãn nhau, An Nhu Vũ em nói rõ, rốt cuộc em tới đây làm gì?!”

An Nhu Vũ nức nở: “Thật xin lỗi, Thần Hiên, em tới để nói cho Hạo ca ca toàn bộ mọi chuyện… Em muốn anh ấy có thể rút lui kịp thời, tránh tổn thất, em biết em gạt anh là sai, nhưng em thật sự lo lắng hai người lưỡng bại câu thương, em hy vọng hai anh có thể sống chung hòa bình, có được không?”

Lửa giận trong mắt Nguyễn Thần Hiên tăng vọt: “An Nhu Vũ, em biết mình đang làm gì không? Lúc anh cố gắng làm việc vì tương lai của chúng ta, thì trong lòng em lại nhớ đến thằng đàn ông khác, thậm chí vì gã ta mà lừa dối anh, tổn thương anh phải không?”

An Nhu Vũ: “Không, không phải vậy… Em chỉ hy vọng không phải nhìn thấy ai trong hai anh bị tổn thương, em không muốn thấy tình cảnh như thế, anh là người em yêu nhất, anh ấy là người thân nhất của em, em không muốn nghĩ đến việc phải mất đi bất kỳ ai trong hai anh.”

Nguyễn Thần Hiên tức giận đến bật cười: “Không nghĩ mất đi bất kỳ ai? Có phải em đã quên những lời mình thề thốt ban đầu không? Là ai nói với anh sẽ yêu anh nhất, sẽ một lòng một dạ đối tốt với anh, sẽ vĩnh viễn ủng hộ anh?”

“Em nhìn xem bây giờ em đang làm cái gì? Em lo lắng cho gã ta vậy em có nghĩ đến anh không? Em có từng nghĩ nếu vì thế mà anh thất bại, anh sẽ phải đối mặt với nguy cơ gì không? Em chẳng lẽ không biết anh đã cố gắng bao nhiêu để nắm lại quyền lực sao?”

Dù là nam chính ác nghiệt trầm ổn của truyện, lúc đối mặt tình yêu cũng sẽ rối loạn, đau lòng tức giận. Y hoàn toàn không quan tâm có người ngoài đứng xem trò vui, cũng không quan tâm hình tượng của mình, y chỉ muốn biết trong lòng người phụ nữ này rốt cuộc có y hay không!

Đây có lẽ là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau, An Nhu Vũ chỉ biết khóc và khóc, cô khóc không thành tiếng, cũng không có cách nào giải thích.

Nguyễn Thần Hiên nhìn người phụ nữ này, đột nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười. Y vì đề phòng Hứa Thừa Hạo và Cảnh Nhất Thành, cố gắng lôi kéo tập đoàn Giang thị mở rộng thị trường, muốn dùng năng lực của mình để bảo vệ tương lai của bọn họ.

Nhưng đối phương lại không cảm nhận được chút nào tâm ý của y, thậm chí còn chà đạp nó – vì một thằng đàn ông khác mà chà đạp tâm ý của y!

Lần đầu tiên Nguyễn Thần Hiên sinh ra cảm giác đau lòng, y nghiến răng nói: “Em thật là giỏi, An Nhu Vũ, em thật là giỏi!!”

“Thần Hiên, anh đừng nóng giận… Thần Hiên…” An Nhu Vũ hoảng loạn nhào qua ôm lấy y, khóc nói: “Do em không suy nghĩ đến cảm thụ của anh, em nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, em tin Hạo ca ca nhất định sẽ không làm khó anh, em thật sự muốn hai người hợp tác… Thần Hiên anh hãy tin em… Em thật không cố ý…”

Nguyễn Thần Hiên: “Em không cố ý? Chẳng lẽ là anh bảo em chạy xa như vậy đến đây nói cho Hứa Thừa Hạo?”

“Em… Chẳng qua là em…” An Nhu Vũ càng lúc càng hốt hoảng, không biết nên giải thích thế nào, cô chỉ có thể nói: “Là do em nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, Thần Hiên, thật ra hai người có thể hợp tác, hai anh có thể cùng nhau đối phó Giang gia được không? Hai người đừng tổn thương lẫn nhau được không?”

Nguyễn Thần Hiên nhíu mày, không trả lời.

Thấy vậy, An Nhu Vũ biết có hi vọng, lập tức nói: “Em chỉ muốn Hạo ca ca kịp thời ngăn tổn thất, không bị Giang gia liên lụy, thật ra cái này cũng có chỗ tốt cho anh, nếu các anh hợp tác, nói không chừng lợi nhuận đạt được còn lớn hơn khi đối đầu nhau, phải không? Bọn anh có thể hợp tác, hai người căn bản không cần đối địch nhau.”

Nguyễn Thần Hiên gỡ tay cô ra, nhìn bộ dạng lê hoa đái vũ của cô, đột nhiên nói: “Anh thật không biết em đang muốn giúp ai.”

An Nhu Vũ bày tỏ: “Hai anh, một là người em yêu, một là người thân của em, em muốn giúp cả hai người… Mặc dù có chút biến khéo thành vụng, để anh đau lòng, thật xin lỗi, sau này em nhất định sẽ chú ý.”

Nguyễn Thần Hiên nhìn cô hồi lâu, cuối cùng không nói gì, y quay lại nhìn về phía Hứa Thừa Hạo: “Chuyện đã đến nước này, nếu Hứa tổng đã biết kế hoạch của tôi, không bằng chúng ta bàn bạc một chút thế nào?”

Hứa Thừa Hạo: “Không thế nào hết, bây giờ là thời gian tôi nghỉ ngơi, tôi cũng không muốn bàn bạc gì hết.”

Cảnh Nhất Thành đứng bên cạnh hơi nhếch mép, tựa hồ vô cùng hài lòng với câu trả lời này.

Nguyễn Thần Hiên trầm giọng: “Liên quan đến dự án của tập đoàn Giang thị, tôi tin rằng chỉ cần Hứa tổng bằng lòng bỏ qua ân oán, chúng ta hoàn toàn có thể đạt được song phương toàn thắng.”

Hứa Thừa Hạo: “Nếu Nguyễn tổng có thành ý thì đợi đến giờ làm việc của tôi, theo quy trình gọi điện hẹn trước, bây giờ tôi đói bụng chỉ muốn ăn tối, cáo lỗi không tiện mời vào nhà.”

Hứa Thừa Hạo vừa nói vừa ra hiệu cho Lý Niệm đi vào trước, mình thì từ từ lui về mấy bước, tay đặt sẵn ở tay nắm cửa, sẵn sàng chuẩn bị đóng cửa.

Nguyễn Thần Hiên: “Tôi nhường lợi nhuận cho cậu!”

Hứa Thứa Hạo dừng lại, rất ngạc nhiên nhìn Nguyễn Thần Hiên: “Anh nhường lợi nhuận cho tôi? Nếu tôi nhớ không nhầm, quý ngài đây muốn triệt hạ Hứa gia đó!”

Nguyễn Thần Hiên nói: “Hợp tác là vì lợi ích, tôi nói rồi, chỉ cần Hứa tổng bằng lòng bỏ qua ân oán quá khứ, chúng ta có thể đạt được song phương thắng lợi.”

Hứa Thừa Hạo có chút hứng thú, nhưng anh thật sự đói không chịu được nữa, mùi đồ ăn bay từ trong nhà ra làm nước miếng sắp chảy xuống đất rồi, anh đang định nhịn đau từ chối thì Cảnh Nhất Thành vốn im lặng đứng một bên từ nãy tới giờ, đột nhiên nắm lấy tay anh đang mở cửa, lạnh lùng nói: “Đã như vậy, không bằng ta làm ngay bây giờ, tôi ngược lại cũng muốn nghe một chút hai vị song phương thắng lợi như thế nào!”

Nguyễn Thần Hiên liền đáp lời: “Có thể.”

Hứa Thừa Hạo: “…” A đù, ai cho mấy người đi vào!!!

Cảnh Nhất Thành trời sinh vốn tính đa nghi, nếu hôm nay không bàn xong chuyện này thì hắn sẽ không buông tâm. Ngoài ra kế hoạch của Nguyễn Thần Hiên đã bị xáo trộn, trước mắt chỉ có thể cấp bách sửa chữa, tận lực kéo Hứa Thừa Hạo về phe mình.

Nhốn nháo một trận, một đám người lạch xạch đi vào nhà. Lý Niệm cầm chén đũa chuẩn bị ăn cơm, nhìn thấy tình huống này thì sựng người tại chỗ, vô cùng kinh ngạc ồ à một tiếng: “Này là vào ăn cơm chung à?”

Cảnh Nhất Thành đang đi về phía ghế sô pha liền lập tức quẹo sang phòng ăn: “Cám ơn, vậy tôi không khách sáo.”

Nguyễn Thần Hiên theo sát phía sau: “Cám ơn.”

An Nhu Vụ sụt sịt cũng đi theo vào phòng ăn ngồi: “Cám ơn.”

Hứa Thừa Hạo: “…”

Lý Niệm: “…”

Cậu thề cậu chỉ thuận miệng nói thôi mà!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui