Sau Khi Trở Thành Bánh Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Lẫn Nam Phản Diện Đều Theo Dõi Ta

“Không có việc gì, tôi gọi điện thoại…” là muốn nói cho anh biết vịt vàng nhỏ nhớ anh, rốt cuộc bao giờ anh mới về thăm nó!

======================

Do mỗi lần trợ lý xin phép hộ Cảnh Nhất Thành đều lấy lý do bận công việc khác, cho nên lúc bấm số gọi điện, Hứa Thừa Hạo có hơi lo không biết đối phương có mang di động theo bên người không, hoặc có khi quá bận để trả lời điện thoại. Còn có cả địa điểm bí mật cao cấp gì đó sẽ chặn sóng như trong phim chẳng hạn…

Tưởng tượng còn đang chạy loạn trong đầu, loa điện thoại để sát bên tai phát ra tiếng vang nhỏ, ngay sau đó là giọng nói của Cảnh Nhất Thành truyền rất rõ ràng từ đầu dây bên kia đến, hắn đi thẳng vào vấn đề, nói: “Hứa tổng? Có chuyện gì xảy ra sao?”

— Nhấc máy nhanh dữ vậy!

Hứa Thừa Hạo hơi kinh ngạc, giảm sốc ba giây mới trả lời: “Không có việc gì, tôi gọi điện thoại…” là muốn nói cho anh biết vịt vàng nhỏ nhớ anh, rốt cuộc bao giờ anh mới về thăm nó!

Lời trong lòng sắp phun ra khỏi miệng liền bị dằn trở về, Hứa Thừa Hạo quẹo cua cực mạnh: “Tôi gọi điện thoại là muốn xem người bận rộn như anh rốt cuộc là bận tới cỡ nào, cũng không nghĩ anh vẫn có thể tiếp điện thoại.”

Cảnh Nhất Thành chớp mắt đã hiểu: “Dạo này khổ cậu rồi.”

“Ra là anh cũng biết đấy…” Nhắc tới việc này, Hứa Thừa Hạo liền trút một bụng oán giận: “Không nói tới việc xin nghỉ trước, ở đâu có ai mà xin nghỉ một ngày xong bốn ngày sau cũng chưa thấy tăm hơi, không lẽ anh định không muốn đến làm nữa?”

Cảnh Nhất Thành: “Sao lại thế được, lần này tôi thật sự có việc đột xuất, chờ tôi giải quyết xong nhất định sẽ về chịu tội.”

Hứa Thừa Hạo thừa dịp hỏi dồn: “Vậy bao giờ anh về?”

Ở đầu dây bên kia, Cảnh Nhất Thành ngẩng đầu, soi qua soi lại trong gương, hắn cảm thấy vết bầm trên mặt cũng không nghiêm trọng lắm, nên tự tin trả lời: “Ngày mai, ngày mai có thể trở về.”

Hứa Thừa Hạo: “Anh nói đấy nhé! Nếu anh không tới thì sao?”

Cảnh Nhất Thành: “Tôi nói chuyện giữ lời. Nếu thất tín với cậu, tôi sẽ nhận hết tất cả công việc từ đây đến hết dự án, thế nào?”

Hứa Thừa Hạo đập bàn: “Được! Cứ thế đi!”

Cảnh Nhất Thành nghe tiếng hoan hô trong điện thoại, khóe môi khẽ nhúc nhích, nhưng còn chưa kịp nhếch lên cười đã chạm phải vết thương, hắn đau đến đanh mặt lại, hơi hít hà không khí – má nó, đau quá!

Đại khái thì hắn và Nguyễn Thần Hiên thật sự ngứa mắt nhau đã lâu, quy tắc đánh nhau không đánh vào mặt còn lâu mới áp dụng được với bọn họ, cả hai còn hận không thể tung toàn bộ đấm vào mặt nhau. Kết quả cuối cùng chính là, Cảnh Nhất Thành đánh Nguyễn Thần Hiên thành đầu heo, bản thân hắn cũng không khá khẩm hơn.

Nhưng không sao, hắn bây giờ đã dưỡng thương tốt lắm rồi, đợi ngày mai đến công ty gặp Hứa Thừa Hạo, hắn sẽ lại là ông chủ Cảnh anh tuấn tiêu sái khí độ bất phàm! So với Nguyễn Thần Hiên phải mang mặt heo ra ngoài đường lại còn bị chê cười thì tốt hơn nhiều, ha ha.

Tưởng tượng như vậy, tâm tình Cảnh Nhất Thành vui vẻ lên, còn lấy ảnh Nguyễn Thần Hiên được thuộc hạ gửi tới, chế thành meme — [đầu heo.jpg], rồi gửi cho Hứa Thừa Hạo vừa mới cúp điện thoại.

Hứa Thừa Hạo reply ngay lập tức: “Ha ha ha ha ha ha.”

Cảm hứng sáng tác của Cảnh Nhất Thành bị kích thích, lại làm liên tiếp thêm mấy cái: [Tui đẹp rực rỡ.jpg] [Em sợ phải yêu anh sao.jpg] [Hứa tổng bán manh không bán ớt.jpg]

Dis!!!

Cảnh Nhất Thành giật mình phản ứng, lập tức rút lại cái meme cuối cùng, nhưng tốc độ tay của hắn nhanh cỡ nào thì Hứa Thừa Hạo cũng thấy rồi.

Hứa Thừa Hạo: “……”

Hứa Thừa Hạo: “Rút về cũng vô dụng, tôi thấy rồi, nào, giải thích rõ ràng cho tôi:)”

Cảnh Nhất Thành trầm mặc một lúc lâu, yên lặng đánh chữ: “Trượt tay.”

Hứa Thừa Hạo: “Trượt tay? Nói vậy trong di động của anh vẫn còn meme khác? Đều là meme của tôi? Cũng giống như Nguyễn Thần Hiên?”

Cảnh Nhất Thành nỗ lực giải thích: “Không giống, của cậu đẹp hơn.”

Hứa Thừa Hạo: “…………”

Ai cmn cần anh khen, tôi hỏi chính là mấy cái meme!!

Hứa Thừa Hạo gửi vài cái meme cảnh cáo xong, chất vấn: “Nói! Anh còn bao nhiêu cái meme mặt tôi! Tôi muốn xem cap màn hình folder chứa đống đấy!”

Cảnh Nhất Thành nhìn folder dồi dào meme của mình, hắn cảm thấy nếu mình cap màn hình gửi qua thật, có thể sẽ chết.

Vì thế, hắn im lặng vài giây, sau đấy đột nhiên bẻ lái sang chuyện khác: “….Tôi vừa nhận được thông báo lại có thêm công việc mới, có thể ngày mai không đến tập đoàn Hứa thị được.”

Hứa Thừa Hạo: “……”

Hứa Thừa Hạo reply emo cười: “Không sao, không cần anh tới, đêm nay tôi sẽ tự mình đến nhà thăm anh:)”

Hứa Thừa Hạo: [Ảnh chụp chậu bông vịt vàng nhỏ x 1] [Ảnh chụp đặc tả mỏ vịt chu x 1] vịt vàng nhỏ nhớ anh đó, tối, nay, gặp!”

Cảnh Nhất Thành: “……”

Hắn sai rồi.

Hắn không nên cười nhạo Nguyễn Thần Hiên.

Gáy sớm thì ăn gì?

Cảnh Nhất Thành hiếm được trải nghiệm cảm giác bị nắm thóp, trong lòng vừa chột dạ vừa buồn cười lại vừa mới lạ, hắn dựa lưng vào sô-pha, xem lại toàn bộ đoạn chat hồi nãy, vết thương ở khóe miệng cũng không ngăn được ý cười của hắn.

Lúc trợ lý cầm thuốc đi vào, cậu còn tưởng mình bị hoa mắt — phải biết rằng, từ lúc sếp trở về sau vụ đánh nhau, do vết thương cùng tâm tình xấu, nên sếp vẫn là hợp thể biết di động của núi lửa và tảng băng, đụng một cái là vừa bùng nổ vừa phóng băng ngàn dặm, đây là lần đầu tiên sếp cười trong mấy ngày này.

Trợ lý đặt hộp thuốc lên bàn, vừa mở hộp vừa thăm dò: “Là tin nhắn của Hứa tổng?”

“Ừ.” Cảnh Nhất Thành thản nhiên trả lời, sự chú ý vẫn đặt trên điện thoại cầm ở tay.

Trợ lý lộ vẻ mặt quả nhiên thế, cậu mở nắp chai thuốc bôi, đưa cho hắn: “Sếp nên bôi thuốc.”

Cảnh Nhất Thành kéo khung chat mấy lần, thấy ô chat của Hứa Thừa Hạo không có động tĩnh, mới tắt màn hình điện thoại, nghiêm túc soi gương, bôi thuốc lên mặt.

……Đau quá.

Trợ lý lần lượt mở nắp từng lọ thuốc bôi đưa cho sếp, chờ Cảnh Nhất Thành dùng xong lại đậy nắp, cất cẩn thận, cậu dò hỏi: “Ngày mai có cần xin phép bên tập đoàn Hứa thị nữa không?”

Cảnh Nhất Thành bôi mấy lớp thuốc lên mặt, không lộ biểu tình gì, nói: “Không cần, ngày mai bắt đầu đi làm lại.”

Trợ lý nhìn mặt hắn: “Vết thương trên mặt sếp cũng chưa khỏi hoàn toàn.”

Cảnh Nhất Thành lấy điện thoại ra, nhìn tấm hình chụp đặc tả mỏ chu chu của vịt vàng, yếu ớt nói: “Có khi ngày mai còn bị thương nặng hơn.”

Vừa dứt lời, Cảnh Nhất Thành nhận được đống meme trả thù của Hứa Thừa Hạo — [sớm muộn gì cậu cũng tự sặc chết mình.jpg] [đỏ đỏ nóng nóng lên Tây Thiên.jpg] [không cay, thật sự một chút cũng không cay.jpg]

Những tấm ảnh này đều là ảnh chụp anh đăng trong nhóm chỉ có bạn bè thân thiết thấy, lúc đấy là ngày thứ N cay chết Cảnh Nhất Thành, hiện giờ, câu trên lại có thể lấy ra dùng lại.

Mặt than của Cảnh Nhất Thành nháy mắt bị chọc thủng, hắn vừa cười vừa xuýt xoa, trợ lý ngồi bên cạnh nhìn hắn nhăn mặt mà đau dùm.

— toàn bộ lý do cười của sếp đều mọc trên người Hứa Thừa Hạo.

———————

Tập đoàn Hứa thị.

Lúc Hứa Thừa Hạo định tiếp tục chế meme, Lý Niệm đi ngang qua vỗ bàn, ánh mắt như đang nhìn trẻ hư, cậu tận tình khuyên bảo: “Hứa tổng, còn mò cá(*) nữa là phải tăng ca thật đấy! Giờ nào rồi còn ngồi chơi di động? Làm chính sự trước được không?”

(*) Mò cá: cụm rút ngắn của thành ngữ “mò cá trong nước bùn” chỉ việc lợi dụng tình hình rối ren để mưu lợi riêng cho bản thân. Hiện tại nó cũng có nghĩa là thái độ làm việc lười biếng.

Hứa Thừa Hạo phản bác: “Đang làm chính sự đây, tôi đang liên hệ Cảnh Nhất Thành, hỏi bao giờ hắn quay lại.”

Lý Niệm nhìn anh không mấy tin tưởng, nhưng vẫn nể tình hỏi: “Thế bao giờ anh ta trở về?”

“Ngày mai.” Hứa Thừa Hạo nói: “Bọn tôi cũng nói rõ ràng rồi, ngày mai nếu hắn dám cho tôi leo cây, tất cả công việc dự án sau đó sẽ thuộc về hắn.”

“Tốt lắm.” Lý Niệm khen ngợi có lệ, lại nói: “Nhưng ngày mai là ngày mai, hôm nay ông mới bắt đầu thôi, làm việc nhanh lên!”

“Được rồi…” Hứa Thừa Hạo đuối lý, đành buông di động, bắt đầu làm việc, lúc mở bìa hồ sơ, anh nhớ tới cái gì, đột nhiên nói: “Niệm ca có thời gian không?”

Lý Niệm: “Làm chi?”

Hứa Thừa Hạo: “Mua cho tôi cái gối ôm hình con vịt vàng.”

Lý Niệm: “???”

Vị Hứa tổng này, mỗi ngày đều nghĩ gì trong đầu vậy??

Lầm bầm thì lầm bầm, Lý Niệm vẫn phái người đi mua về một cái gối ôm hình con vịt màu vàng tươi, cực kỳ giống chậu bông, khác biệt duy nhất chính là một cái có mỏ chu, một cái không có mỏ chu.

Hứa Thừa Hạo ôm nó một lúc, vô cùng vừa lòng. Đơi tan việc, anh sẽ đem gối ôm vịt vàng về nhà, chuẩn bị đi đánh Cảnh Nhất Thành một trận – dù sao vịt vàng mỏ chu của anh vẫn đang trồng ớt, cầm đi đánh người rất bất tiện, cho nên đành để huynh đệ của nó đi hỗ trợ!

Hứa Thừa Hạo tay trái cầm chậu bông vịt vàng chu mỏ, tay phải xách gối ôm vịt vàng, khóa cửa xe lại rồi hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang chạy hướng tòa nhà chung cư, ai ngờ lại ngoài ý muốn gặp nam chính Nguyễn Thần Hiên.

Đối phương hôm nay tự dưng không tăng ca, còn ăn mặc lịch sự, đeo phụ kiện đẹp đẽ, nhìn là thấy y vừa đi dự tiệc về.

Suy nghĩ xẹt qua trong lòng Hứa Thừa Hạo, anh đại khái hiểu ngay hợp tác giữa Giang gia và Nguyễn gia chắc đã thành công… Hành động cũng nhanh thật.

Nguyễn Thần Hiên cũng đồng dạng thấy Hứa Thừa Hạo, y nhìn đối phương mặc bộ âu phục màu đen, dáng người khôi ngô, nhưng lúc y nhìn thấy hai vật thể màu vàng được đối phương xách theo, khóe miệng cứ giật không ngừng được – đây là sự kết hợp quái dị gì thế này.

Hai người gật đầu chào nhau, cùng đi vào thang máy. Nhưng cả hai còn chưa kịp nói với nhau câu nào, đã có bốn, năm thanh niên ở lầu hai ầm ầm bước vào thang máy, chớp mắt đã tách hai người bọn họ ra.

Nghe nhóm người nói chuyện, chính là muốn lên lầu tìm bạn bè để tụ họp, nhưng đi nhầm tầng nên xấu hổ quá……

Hứa Thừa Hạo nghe xong cũng không quan tâm, anh ôm hai con vịt, đợi lên tầng của mình. Nguyễn Thần Hiên thật ra lại nhìn nhóm thanh niên mấy lần, y cứ cảm thấy cách di chuyển và đứng của bọn họ có gì đó sai sai.

Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, thang máy đã đến tầng của Nguyễn Thần Hiên, y đi ra ngoài trước, lúc đẩy cửa vào nhà mới nhớ tới cái gì đó, lại quay lại nhìn con số đang thay đổi của thang máy.

Thang máy dừng một lần ở tầng trên, hẳn là Hứa Thừa Hạo đi ra, sau đó con số tiếp tục tăng lên, dừng ở tầng 12.

Nguyễn Thần Hiên nhíu mày, thầm nghĩ: Không lẽ mình thật sự nghĩ quá rồi?

Cùng lúc đó, chiếc điện thoại bị chủ nhân của nó để lung tung trên ghế sô-pha tinh một tiếng, báo hiệu có tin nhắn mới.

Cảnh Nhất Thành đang tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, hắn lập tức mở mắt, với điện thoại di động, mở khóa để xem tin.

—“Nhiệm vụ hoàn thành”—

Cảnh Nhất Thành không lộ biểu cảm gì, xóa tin nhắn đi. Hắn ngẩng đầu nhìn máy tính đặt trên bàn trà, trên màn hình lúc này chính là cảnh camera chung cư đang quay, chẳng qua hiện giờ thang máy không có một bóng người, hoàn toàn trái ngược với cảnh náo nhiệt lúc nãy.

Cảnh Nhất Thành đưa tay gập laptop lại, tiếp tục dựa vào sô-pha nhắm mắt dưỡng thần, chuẩn bị tinh thần lát nữa ôm cây đợi thỏ – không, ôm cây đợi vịt vàng mới đúng.

Quả nhiên, hơn tám giờ, chuông cửa vang lên.

Cảnh Nhất Thành lập tức đứng dậy đi ra mở cửa, còn chưa kịp nở một nụ cười, nói câu chào đón thì chợt nghe một tiếng – “Đánh này!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui