Sau Khi Trở Thành Bạo Quân


Tổng quản nội vụ mang theo mật thư từ Đông Nam truyền về vội vàng bước vào thư phòng quốc vương, sau khi đi vào ông hơi ngạc nhiên một chút.
Quốc vương đưa lưng về phía ông, quốc vương đứng trước ô cửa kính có hoa văn tường vi chạm nổi, ánh nắng vừa phác họa đường nét của cậu sáng ngời, mà còn kéo cái bóng của cậu rất dài.
Tổng quản nội vụ giơ chân giữa không trung, trong phút chốc hô hấp của ông ngừng lại.
"Thư của Hawkins? Đưa tới đây."
Quốc vương không có quay lại mà ra lệnh.
Tổng quản nội vụ bước nhẹ hơn trước, ông dâng thư cho quốc vương.
Quốc vương mở thư.
Chữ viết rất nguệch ngoạc, viết còn xiêu xiêu vẹo vẹo, không phải xuất phát từ tay thuyền phó giáo sư Charles mà là từ tay thuyền trưởng Hawkins không đúng đắn kia.
Trong thư chỉ viết một câu.
Phong tỏa hải quan đã bắt đầu.
Tổng quản nội vụ đợi một hồi, không nhận được dặn dò nào khác nên ông lặng lẽ lui ra ngoài.
"Ngài ác ma, đến lượt ngươi xuất hiện rồi."
"Địa ngục cống hiến sức lực vì ngài."
Một làn sương đen thủy triều dâng lên trong phòng, ác ma mặc lễ phục màu đen như thường lệ bước ra từ trong bóng tối sền sệt.

Hắn trông vẫn như mọi khi, quần áo lộng lẫy hoàn hảo, khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười giả dối.
"Hy vọng lời nói dối của ngài sẽ không xuất hiện trong hành động lần này." Quốc vương không quay đầu lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó: "Còn bao lâu nữa?"
"Dịch bệnh đang đến."
"Không phải dịch bệnh." Quốc vương xoay người, đôi mắt băng lam đầy trầm tĩnh: "Ta đang hỏi luật lệ còn bao lâu nữa mới hết hiệu lực."
Nụ cười của ác ma đông cứng lại trên mặt, con ngươi của hắn hơi co lại.
Quốc vương bình tĩnh nhìn hắn.
"À, ngài đang nói gì vậy?" Ác ma nhanh chóng mỉm cười trở lại, hắn cúi người trước quốc vương: "Luật lệ luôn ở đó."
"Thánh Đình bắt đầu can thiệp vào chiến tranh, mà địa ngục can thiệp vào cái chết đen." Quốc vương chậm rãi nói: "Tại sao trước đây hai bên các ngươi không có ai trực tiếp lộ ra dấu vết của mình như vậy? Bởi vì khi đó luật lệ cấm kỵ trải dài khắp trời đất, sức mạnh trói buộc các ngươi càng mạnh hơn.

Nhưng hiện tại, dù là địa ngục hay Thánh Đình đều bắt đầu hoạt động rồi.

Tại sao chứ?"
Ác ma không trả lời.
Quốc vương tự trả lời.
"Bởi vì các ngươi biết, luật lệ sẽ sớm kết thúc, thế gian sẽ lại trở thành chiến trường giữa bóng tối và ánh sáng, phải không?"
Quốc vương nhẹ nhàng hỏi, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy giễu cợt.
Ác ma im lặng một lúc, giơ tay vỗ tay khen ngợi quốc vương.
"Bệ hạ, ngài rất nhạy bén." Ác ma mỉm cười rồi nói: "Chuyện này cũng không phải điều tốt gì.

Ngài bắt đầu có ý nghĩa đó từ khi nào?"
"Tàu ma."
Ác ma bừng tỉnh đại ngộ: "Ngài bắt đầu nói lời khách sao từ khi đó à?"
"Một ngàn năm còn lại bao nhiêu năm?" Quốc vương không trả lời câu hỏi này của ác ma:" Vương quốc ngàn năm thực sự có nghĩa gì?"
"Vương quốc ngàn năm có nghĩa gì?" Ác ma cười rồi lại cúi người: "Có nghĩa là sự tồn tại vĩ đại trở lại."
Sự tồn tại vĩ đại trở lại.
Quốc vương lặp lại lời của ác ma.
"Người của Thánh Đình đã cố giết ta." Ác ma vẫn giữ nguyên tư thế cúi người, quốc vương hiểu ra mình không thể lấy thêm thông tin nào về vấn đề này, vậy nên cậu chuyển sang hỏi chuyện xảy ra vào ban đêm: "Ngài ác ma, có lẽ ta nên phát cho ngươi một huân chương tường vi sắt?"
"Bệ hạ, điều này khiến ta được ưu ái mà lo sợ đó." Ác ma đứng thẳng dậy: "Ngài đã nhìn thẳng vào lòng trung thành của ta đối với ngài."
"Thân phận của họ là gì?"
Quốc vương phớt lời oán trách của ác ma.
"Kẻ phán quyết của Thánh Đình, hay ngài có thể gọi họ là những con rối của thần linh —— hoặc thần thị." Ác ma trả lời xong mới phát hiện có chỗ nào không đúng, hắn nhìn quốc vương một hồi, ấn trán một cái: "Ngài quá giảo hoạt! Ngài không hề nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm đó."
Hôm nay trên mặt quốc vương không lộ ra nụ cười, cậu thản nhiên nói:
"Hiện tại, nói đi."
"Về cơn ác mộng sẽ bị ta lãng quên, về thần thị."
...
Kossoya, trụ sở cũ của Liên minh Năm cảng.
Huy chương Tường Vi của hoàng tộc đã thay thế huy chương của Liên minh Năm cảng, nơi này đã trở thành trụ sở chính của "Thương hội Tự do" do quốc vương quản lý.
Phu nhân nhện độc và tộc trưởng Dawson đứng trên một tòa tháp cao nhìn ra đường phố bến cảng bên dưới.
"Cuối cùng ta cũng biết tại sao bệ hạ lại đưa ra yêu khắt khe như thế, tất cả thương hội đều phải đăng ký một cách thống nhất." Phu nhân nhện đọc nói sâu xa.
"Ai mà ngờ được chứ."
Tộc trưởng Dawson cũng thở dài.
Mấy ngày trước họ liều chết liều sống hoàn thành việc thành lập Thương hội Tự do.

Trong quá trình điều tra thì thương hội to lớn do hoàng gia thành lập này cũng có những yêu cầu nghiêm ngặt.

Tất cả các tàu ở các bến cảng, tất cả thủy thủ và thuyền viên của thương hội đều phải đăng ký thống nhất thành sổ, cuối cùng tập hợp tại trụ sở của Thương hội Tự do.
Họ vốn không hiểu tại sao lại nghiêm khắc như vậy.
Cho tới hôm nay.
Lệnh của quốc vương do thị trưởng tự công bố: Cái chết đen bên kia eo biển Abyss đã lan tràn đến thành thị bến cảng có quan hệ thương mại với Legrand, để phòng ngừa sự lây lan của cái chết đen, từ hôm nay trở đi, vùng biển phía Đông Nam chính thức tiến vào trạng thái phong tỏa.

Tất cả tàu thuyền không được ra khơi, không được vào bến cảng nữa.
Căn cứ vào "sổ đăng ký tàu thuyền bến cảng Đông Nam" đã hoàn thành mấy ngày trước, từ hôm nay trở đi, tất cả các tàu thuyền sẽ được tổng hợp theo sổ đăng ký, cứ hai mươi tàu sẽ thành một nhóm, mỗi nhóm sẽ bầu ra một người tổng phụ trách và chính quyền thành phố sẽ thành lập một đội tuần tra.

Mỗi ngày mỗi nhóm tàu phải kiểm tra số lượng tàu và số lượng thành viên hàng ngày.
Một khi có tàu mất tích hoặc thủy thủ mất tích, tất cả mọi người trong nhóm đó sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Bất cứ ai ra khơi không được sự cho phép đều sẽ bị xử tử ngay.
Bất cứ ai cố gắng giúp đỡ những người chạy trốn sẽ bị xử tử ngay.
Bất cứ ai tìm cách phá hoại phong tỏa vùng biển sẽ bị xử tử ngay.
...
Dưới đây là một loạt các thông báo dài yêu cầu mọi người tuyệt đối hợp tác với các hành động phòng ngừa của "Đội phòng chống dịch bệnh" trong thời gian phong tỏa vùng biển.
Cuối lệnh là chữ ký của quốc vương.
Lệnh từ cung điện Tường Vi bất ngờ như từng tia sấm nổ vang trên đầu mọi người.
Trên bến cảng, các thuyền viên đang tất bật chất hàng lên tàu thì sững sờ, điếu thuốc lá trên tay thương nhân đứng ở mũi tàu chỉ đạo các thủy thủ cẩn thận đặt những món hàng có giá trị đã rơi xuống boong tàu "bộp" một tiếng.

Vẻ mặt của người vừa mới tiễn người thân ra khơi đầy kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mọi thứ xảy ra thật bất ngờ.
Các thương nhân bốc dỡ hàng tại bến cảng hét lên, không thể tin vào tai mình, nhưng ngay sau đó hạm đội hoàng gia xuất hiện tại bến cảng, kéo dài các cây cầu nổi phong tỏa trên biển, mà quốc vương đã đến đường phố một thời gian trước, đã trang bị đầy đủ vũ khí và xuống phố.

Các quan chức thành phố như một đàn quạ, đi qua các khu nhà để truyền đạt thông báo mới nhất.
Khi nhận ra rằng tất cả những điều này là sự thật, tranh luận của mọi người nổ ra như sấm rền, các quan chức thành thị thông báo tin tức thì bị đám đông bao vây trên đường phố.
"Tại sao không thông báo trước về cái chết đen?"
Phu nhân nhện độc nhìn những người nhà của thương nhân thoáng cái đã ngất xỉu trên mặt đất, hoặc là nhào tới túm lấy quan viên thành thị đọc thông báo, ả có hơi không đành lòng hỏi.
Người thân của họ mới ra khơi không lâu, khi có lệnh phong tỏa vùng biển, họ bị ngăn cách ở bên ngoài tuyến phong tỏa, bị xếp vào diện "cấm vào".
"Bởi vì nhân tính."
Tộc trưởng Dawson lặng thinh một lát, chậm rãi nói.
"Nếu tin thức về sự bùng phát của cái chết đen được thông báo trước khi lệnh phong tỏa được thực hiện, vậy cô nghĩ trước khi dịch bệnh bùng phát sẽ có bao nhiêu người sẽ chọn để mạo hiểm bán hàng hóa? Có bao nhiêu người sẽ chọn tìm về người thân của mình? Có bao nhiêu người biết rõ người nhà của mình đến khu vực có khả năng lây nhiễm dịch bệnh nhưng vẫn lén đón họ lên bờ?"
Phu nhân nhện độc im lặng, không nói nên lời.
"Nếu mọi người được thông báo về dịch trước khi phong tỏa thì cuộc phong tỏa tiếp theo sẽ trở thành một trò cười."
Tộc trưởng Dawson hít vào một hơi thật sâu.
Cuối cùng thì ông cũng hiểu ra một loạt hành động của quốc vương ở bờ biển phía Đông Nam.
Giải thể Liên minh Năm cảng, thành lập Thương hội Tự do để nắm bắt thông tin tàu thuyền ở vùng biển phía Đông Nam, đặt cơ sở cho việc phong tỏa vùng biển nghiêm ngặt.

Quân đội được điều đến và đóng quân ở Kossoya, một khi có sự chống đối thì có thể lấy tốc độ nhanh nhất trấn áp, bỏ ra một số tiền khổng lồ để huy động và hình thành một lực lượng hải quân hoàng gia trong thời gian ngắn nhất, tuần tra toàn bộ đường ven biển và kéo tuyến phong tỏa thật dài...
Đợi cho đến khi việc phong tỏa đã hoàn thành một cách âm thầm lặng lẽ thì mới chính thức thông báo.
Lúc này đã không còn ai có thể ngăn cản cuộc phong tỏa này.
Thậm chí, tộc trưởng Dawson nhớ lại số lượng tàu trở lại trong khoảng thời gian này ngày càng ít.
—— anh ta không dám nghĩ đến những chiếc thuyền ra khơi kia đã thực sự không trở về hay họ đã bị đánh chìm vì dịch bệnh và mãi mãi chìm xuống biển lớn.
"Hãy chờ xem."
Tộc trưởng Dawson có chút sợ hãi nhìn kỵ binh đi qua con đường bên dưới, bọn họ giải tán đám đông đang tụ tập.
"Legrand lại bắt đầu ồn ào."
Legrand, tháng 12 năm 1432.
Quốc vương ban hành "Quyết định phong tỏa khẩn cấp bờ biển Đông Nam", cùng một ngày, tất cả các cảng lớn nhỏ ven biển Đông Nam đều không thể giương buồm, các bến cảng chìm trong giấc ngủ say, không một con tàu nào ra khơi cũng không có thuyền nào nhập cảng.
Ngày đầu tiên ban hành quy định phong tỏa, chỉ riêng thành thị bến cảng ở Kossoya đã có mười hai chiếc tàu tìm cách vượt qua tuyến phong tỏa.
Mười hai con tàu, tất cả đều bị đánh chìm.
Trên bến tàu là kỵ sĩ mặc giáp sắt lặng thin.

Những thủy thủ đó cố bơi vào bờ từ nước biển lạnh lẽo, cố hết sức để trèo lên bến tàu, nhưng thứ chào đón họ là trường kiếm "leng keng" ra khỏi vỏ.
Máu nhuộm đỏ bờ biển.
Quốc vương dùng sự máu lạnh của mình, cổ tay sắt lạnh để tuyên bố, đây là một cuộc phong tỏa lớn không được phép có lòng thương xót.
Trên tên của bạo quân lại chồng chất thêm máu tươi đậm đặc.
Trong cung điện Tường Vi quốc vương đang chờ báo cáo từ phía Đông Nam.
Trước biệt danh "bạo quân đẫm máu" của mình, cậu không đưa ra bất kỳ đánh giá nào, như thể người bị chỉ trích không phải là mình.
Phong tỏa vùng biển chỉ là khúc dạo đầu.
Câu trả lời thực sự đến từ địa ngục.
...
Giữa mùa đông tháng mười hai, gió thổi lạnh lẽo.
Chính phủ hoàng gia chỉ có thể cố hết sức để phong tỏa thành thị, nhưng bờ biển dài và sự lây lan của dịch bệnh không chỉ giới hạn ở con người.
Một chiếc thuyền đang lênh đênh theo thủy triều và cuối cùng bị mắc cạn.

Không có ai xuống thuyền.
Cách con tàu mắc cạn không xa có một ngôi làng nhỏ.
"Nơi này."
Ác ma từ trong màn đêm đi ra mặc lễ phục màu đen, hắn mở chiếc ô đen cất giấu thanh kiếm trong xương ô.

Gió biển thổi bay đuôi áo hắn.
Ác ma đi nhẹ nhàng bước lên chiếc thuyền chết chóc kia, trên thuyền nằm ngổn ngang rất nhiều xác chết.

Trên xác chết có những mụn mủ với nhiều kích cỡ khác nhau.
Một con chuột chạy trốn khỏi thuyền.
Ác ma búng tay một cái.
Ngọn lửa đen lặng lẽ bốc cháy, một cánh cửa địa ngục thu nhỏ hiện lên giữa không trung.
Kể từ khi quốc vương đeo chiếc nhẫn xương đó, dường như sức mạnh của ác ma mạnh hơn trước rất nhiều.
Hắn cúi chào một cách lịch thiệp.
"Các quý ngài, xuất hiện đi."
Phiên bản thu nhỏ của cánh cổng địa ngục mở ra từ từ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui