Hai con tàu mang đến cái chết ác mộng cho Blaise.
Những ngày đầu tiên của tháng 12 năm 1432, thành phố cảng Aville vẫn đang chuẩn bị cho lễ đón năm mới, nhưng hôm nay, tiếng chuông mừng năm mới sẽ không vang lên.
Trong vòng chưa đầy một tuần, thành phố cảng của vương quốc Blaise đã chết 47.000 người, toàn bộ thành phố gần như trống rỗng chỉ sau một đêm, số người chết giống như thành phố chưa từng có người ở.
Có thể thấy những ghi chép tuyệt vọng của tháng đó từ nhà biên niên sử đã may mắn sống sót:
"Mọi người đều đã chết, những tàu thuyền chở đầy hàng hóa trôi dạt theo sóng, các quan chức thành phố đã cấm rung chuông báo tử vì sợ quá nhiều hồi chuông sẽ khiến thành phố chìm trong tuyệt vọng.
Nhưng chẳng mấy chốc họ sẽ không phải lo lắng nữa, vì người rung chuông cũng đã chết.
Mười hai tên thảm phán của cảng đều đã chết...
Mọi người như bầy quạ sợ hãi, chạy tán loạn."
Cuộc chạy trốn đã lan truyền bệnh dịch nhanh chóng.
Trong một tuần, thành phố Grando gần Aville đã chết 30.000 người.
Trong vòng nửa tháng, Atel ở phía Bắc đã mất một nửa dân số.
Mỗi ngày hơn 540 người bị ném vào các ngôi mộ ở vùng đất thấp Cost.
...
Bắt đầu từ cảng Aville, dọc theo bờ biển dài, đi vào trong theo giao thông đường bộ như mạng nhện...!Dịch bệnh theo tàu thuyền tản ra, đám người chạy như che trời rợp đất.
Ai sẽ cứu nhân loại?
...
Vương quốc Blaise, thủ đô Yaseli.
Tướng quân Karl lo lắng bước vào cung điện lộng lẫy.
Karl Laxia.
Hắn ta là tướng lĩnh chỉ huy quân viễn chinh, người đã dẫn dắt quân viễn chinh Blaise xâm lược Legrand và giành được thắng lợi lớn.
Theo lý mà nói, với tư cách là tướng quân đã giành được thắng lợi to lớn như vậy cho Blaise, khi hắn ta trở về, có lẽ chào đón hắn ta là hoa tươi và reo hò.
Nhưng bây giờ không ai có tâm trạng để reo hò cho Blaise.
Dịch bệnh đang lan tràn ở phía Tây Blaise, báo cáo về cái chết ở từng thành phố đều đặt nặng một tảng đá lớn vào lòng mọi người khiến ai cũng lo sợ.
Dù quý tộc hay thường dân đều cảm thấy sự khó lường và khủng bố của thiên tai.
Quốc vương Blaise đã khẩn cấp ra lệnh chấm dứt thương mại hàng hải.
Nhưng cũng là chuyện vô ích.
Một mặt thành phố chưa bị dịch bệnh lây lan không muốn chịu tổn thất như vậy, mặt khác mệnh lệnh khẩn cấp khó có thể hoàn toàn thực hiện.
Tướng quân Karl hất áo choàng đen rồi quỳ gối trước tân quân.
Quốc vương Blaise, Ferri III, 23 tuổi.
Sở dĩ quân viễn chinh Blaise dừng lại ở pháo đài Moon River, hơn nữa sớm rút về một lượng lớn binh lực vì có liên quan đến anh ta.
Bởi vì cuối tháng mười, quốc vương lớn tuổi qua đời.
Trong khi quốc vương Legrand đang bình định nội loạn thì lúc đó thái tử Ferri của Blaise cũng đang bình định cuộc tranh giành quyền lực hoàng gia.
Nhưng mà, khác nhau chính là thái tử Ferri nhận được ủng hộ của Thánh Đình.
Đàm phán xong, tướng quân Karl dẫn phần lớn quân về nước để giúp thái tử Ferri chinh phạt các quý tộc làm loạn và mãi đến hôm nay hắn ta mới về được thủ đô.
"Đứng lên đi."
Ferri III đứng trước ngai vàng, trong đại sảnh không còn ai khác ngoài anh ta và Karl.
Tân vương trẻ này có mái tóc vàng sẫm được chải gọn gàng ra sau.
Gương mặt anh ta góc cạnh, đôi mắt xàm trầm tĩnh.
Khi còn là thái tử, anh ta được mệnh danh là "chàng trai đẹp".
Tướng quân Karl từng là thầy của thái tử Ferri, cũng là tâm phúc được anh ta coi trọng nhất.
Sau khi hắn ta đứng dậy thì phát hiện Ferri III đang cầm một cuốn sách dày trên tay, đó là lịch sử của vương quốc Blaise được dùng để giáo dục khai sáng khi còn là thái tử.
"Thầy, tình hình thế nào rồi?"
Ferri III ngẩng đầu, lúc đôi mắt xám của anh ta nhìn người, dễ dàng làm cho người ta có một loại cảm giác gần gũi dịu dàng.
Sau lễ lên ngôi không bao lâu, anh ta đã là tân quân của Blaise, nhưng anh ta vẫn ngầm giữ xưng hô lúc nhỏ của mình với tướng quân Karl.
"Rất tồi tệ."
Tướng quân Karl lắc đầu một cách nặng nề.
"Chúng ta không thể ngăn cản sự lây lan của cái chết đen."
"Con nghe nói Legrand cũng đã ra lệnh phong tỏa đường biển." Ferri III lật một trang sách rồi khẽ nói: "Chỉ cách một eo biển, Legrand ở bờ bên kia cho đến nay vẫn chưa bị cái chết đen ảnh hưởng.
Nghe nói tất cả hải cảng của họ dưới mệnh lệnh của tên bạo quân kia, trong một đêm đều chìm vào ngủ say.
Có phải vậy không?"
"...!Đúng thế."
Tướng quân Karl im lặng một lúc rồi trả lời.
"Tại sao họ có thể làm được, chúng ta lại không có cách nào làm được?" Ferri III khép sách lại: "Thành Sadin là thành phố đầu tiên nhận được mệnh lệnh phong tỏa, nhưng sau khi lệnh phong tỏa được truyền xuống được một tuần, vẫn có thuyền buôn âm thầm đi lại, vẫn có thuyền buôn cập bến...!Ngài nói xem, tại sao cùng một mệnh lệnh lại có kết quả khác nhau?"
Vấn đề này mang theo tín hiệu nguy hiểm, thần tử không nên trả lời thẳng.
Ferri khẽ nở nụ cười: "Xem kìa, ngay cả ngài cũng sợ hãi, không dám nói ra đáp án."
"Bệ hạ."
"Bởi vì hoàng gia Blaise và hoàng gia Legrand có địa vị căn bản khác nhau." Ferri "bốp" một tiếng khép sách lại, đôi mắt xám của anh ta đột nhiên trở nên sắc bén: "Chúng ta đến Legrand vì có thể cướp đoạt lợi ích từ vùng đất của Legrand, cũng bởi vì đây là cuộc chiến mà Thánh Chủ chinh phạt dị đoan được truyền xuống.
Có thẩm quyền còn cao hơn thẩm quyền của hoàng tộc Kurou."
"Ở Legrand, dù Thánh Đình có tồn tại thì các quý tộc cũng theo thói quen tuân theo vinh quang của hoàng tộc Tường Vi.
Nhưng ở Blaise, ngay cả quốc vương cũng phải là một tín đồ thành kính, mà tất cả các phong thần của ta, chiến kỳ chữ thập sai phái họ ra trận còn tốt hơn chiến kỳ có vẽ Uất Kim Hương."
"Hoàng gia chỉ là một con rối."
"Đó là lý do tại sao."
Giọng Ferri III lạnh lùng.
"Bệ hạ." Tướng quân Karl quá sợ hãi, hắn ta nhanh chóng quay đầu lại nhìn bốn phía, xác định xung quanh không có người khác: "Sao ngài lại đột nhiên như thế..."
"Trong một tuần nữa giáo hoàng sẽ đến để cử hành lễ lên ngôi cho con."
Ferri III lạnh nhạt nói.
"Giáo hoàng đích thân đến?" Tướng quân Karl nhíu mày: "Tại sao giáo hoàng lại đích thân đến."
"Trong thư nói là thiên tai giáng lâm, vậy nên đích thân đến chủ trì." Ferri III nói: "Đó mới thực sự là vua của các vua."
Hoàng tộc Blaise khác với Legrand, tuy giáo hội của Legrand hùng mạnh nhưng không là gì so với Blaise.
Trong ba cấp bậc của Blaise, các giáo sĩ đứng trên tầng lớp quý tộc không tôn giáo.
Điều này có liên quan đến việc thành lập vương quốc Blaise.
Công nguyên năm 217.
Vùng đất phía Đông eo biển Abyss vẫn đang hỗn loạn, quốc gia mọc lên như rừng.
Các dân tộc trung bộ được gọi là "man nô" tràn qua lục địa này, họ tràn qua nước này đến nước khác, dường như họ có sứ mệnh của trời cao phải tiêu diệt tất cả nền văn minh nhỏ bé.
Chính trong bối cảnh đó, tiền thân của vương quốc Blaise là vương quốc Kurou đã nghênh đón quân đội man nô đó.
Vào lúc đó anh hùng vĩ đại vua Blaise đã dẫn dắt đội quân cuối cùng của mình chiến đấu trong thung lũng của vùng đất thấp.
Trong tuyệt vọng, quốc vương đã thề với Thánh Đình, mà lúc đó còn chưa được chấp nhận.
Chỉ cần Thánh Chủ chơ chở họ, trợ giúp họ lấy được thắng lợi, vậy thì vương quốc Kurou bằng chốp chấp nhận Thánh Đình làm quốc giáo.
"...!Thánh Chủ nhân từ đã sai thần thánh và quân đội của ngài, các thiên sứ mặc áo giáp chiến đấu với những người phàm, họ đã ban vòng nguyệt quế chiến thắng cho quốc vương Climo vĩ đại và thành kính.
Các linh mục vẽ từng chữ thập xuống ngực anh hùng, thế là từ đó các kỵ sĩ dũng cảm đánh đâu thắng đó.
...!Họ đã chinh phục tất cả các quốc gia dị giáo và thành lập vương quốc Blaise vĩ đại trên vùng đất rộng lớn, nơi mà được các thần linh phù hộ.
—— "Biên niên sử Blaise quyển 1"
Khi bắt đầu lịch sử của Blaise, triều đại Kurou đã sử dụng sức mạnh ý chí khủng khiếp của Thánh Đình như một sợi dây liên kết, thống nhất hàng trăm quốc hỗn loạn và thành lập Blaise hùng vĩ trên cơ sở thống nhất tín ngưỡng.
Nếu dựng nước của Blaise là kết hợp chặt chẽ với sự giúp đỡ của Thánh Đình, như vậy đã định trước —— Thánh Đình một quái vật tinh thần sẽ là cây thế giới đồ sộ, nó cắm rễ sâu vào vùng đất của Blaise và mạng lưới của nó lan rộng ra khắp lòng đất.
Ferri III cười tự giễu, anh ta nhìn ngai vàng rực rỡ.
"Thầy có biết không? Khi con đứng trước chiếc ghế này, không có kích động hay vui vẻ, chỉ cảm thấy rất vô lý.
Bao nhiêu năm chúng ta đã chứng kiến Legrand vùng vẫy trong chiến tranh, cười nhạo họ tốn công sức, nghĩ họ đều là những kẻ ngu."
"Nhưng kết quả, ai mới là kẻ ngu?"
Legrand kẻ không tuân theo Thánh Đình đã nhận "thần phạt" từ một ngàn năm trước.
Đất nước bị chia cắt, quốc gia mọc lên như rừng, địch quốc xung quanh bỏ đá xuống giếng.
Suýt chữa nữa hoàng tộc Tường Vi đã biến mất hoàn toàn khỏi thế giới, nhưng cho dù như vậy, họ vẫn không cúi đầu trước Giáo Hội, cũng không khẩn cầu bất kỳ lực lượng nào trợ giúp.
Dựa vào khổ cực của họ từ thế hệ này sang thế hệ khác, cuối cùng trong ngọn lửa chiến tranh họ đã khôi phục lại đường nét của đất nước hùng mạnh đó từng chút một.
Bước chân của họ đầy vết thương nhưng vẫn đứng vững.
"Khi con dao của Thánh Đình vung về phía Legrand thì chúng ta hô vang Thánh Chủ muôn năm, nhưng đến khi con dao này vung về phía chúng ta thì mới cảm thấy đau đớn."
Ferri III ném biên niên sử lên ngai vàng.
"Bệ hạ..." Tướng quân Karl thống khổ nhắm mắt lại, hắn ta miễn cưỡng an ủi: "Chỉ là một buổi lên ngôi, không đến mức nghiêm trọng như vậy, có lẽ thật sự tới đây giải quyết cái chết đen."
"Không."
Ferri III bình tĩnh ngăn lời an ủi.
"Con nghĩ mục đích của họ không chỉ làm lễ lên ngôi."
"Vậy còn làm gì?"
"Con không biết."
...
Khi xe ngựa của giáo hoàng chạy về phía thủ đô Blaise, Legrand cũng sẵn sàng đương đầu với thử thách.
Legrand, cung điện Tường Vi.
Quốc vương đang đọc những lá thư được gửi về từ bờ biển phía Đông Nam.
Trong khoảng thời gian này, gia tộc Grew có tầm ảnh hưởng nổi bật trong ngành giao thông vận tải đã chính thức được sát nhập vào dòng chính của hoàng tộc.
Quốc vương thành lập "bộ giao thông vận tải Legrand" với tộc trưởng Grew giữ chức bộ trưởng bộ giao thông vận tải, đồng thời quốc vương bổ nhiệm hai kiểm toán viên và một phó trưởng.
Tất nhiên tộc trưởng Grew hiểu ý của quốc vương.
Quốc vương quả thật trojng dụng gia tộc Grew, không chút do dự trao cho họ quyền lực và địa vị, nhưng đồng thời kề dao vào cổ họ để giám sát và hạn chế, một khi họ có hành động nào vượt ranh giới thì cứ chờ rơi đầu.
Phong cách hành xử này rất "quốc vương".
Theo kế hoạch lâu dài của quốc vương, mạng lưới giao thông đường bộ sau này chắc chắn sẽ phải liên kết với vận tải đường thủy nội địa và vận tải đường biển.
Chẳng qua trước mắt chưa thể làm như vậy vì người phối hợp là các chuyên viên của quốc vương.
—— —— chính là những chuyên viên nhận lệnh của quốc vương tiến hành điều tra ở các quận huyện trước hội nghị huy hoàng.
Họ được gọi một cách trìu mến là "Hắc Dực của quốc vương".
Trong cuộc điều tra lớn đó, các chuyên viên đã làm rất tốt.
Sau khi hội nghị kết thúc, quốc vương không giải tán họ mà điều họ đến khu vực Đông Nam, hơn nữa thành lập một "ủy ban phản hồi tình cảnh của dân địa phương".
Thật ra, đó là tổ chức giám sát và tình báo của quốc vương.
Nhưng trách nhiệm hiện tại tập trung nhiều hơn vào phần "tình báo".
Lần phong tỏa lớn này, quốc vương có thể kịp thời kiểm soát được tình hình ở ven biển Đông Nam, còn phải nhờ những chuyên viên điều tra này.
Có lẽ các đại quý tộc rất ghét những chuyên viên này.
Nhưng khác với hồi đó người dân căm ghét các chuyên viên tình báo, bây giờ lại có thiện cảm với "Hắc Dực" của quốc vương.
Đội Hắc Dực cũng vui vẻ nhận "hối lộ" của họ —— số tiền này sẽ được ghi sổ và thống nhất giao nộp —— sau đó ghi chép lại hành vi bóc lột trái phép của quan chức nào đó rồi phản hồi lên cấp trên.
Để tiện cho chuyên viên điều tra thống kê nên có quy định một xu cho mỗi lần hối lộ.
Thậm chí điều này đã trở thành một truyền thống "đồng xu".
Đây là ảnh hưởng tích cực từ việc thay máu quận trưởng.
Các loại thư từ như tuyết bay liên tục về cung điện Tường Vi.
Công tước Buckingham đã nhiều lần thấy ánh đèn trong thư phòng của quốc vương sáng đến tận khuya.
"Quả nhiên, cái chết đen đã vượt xa trình độ y học của thời đại này."
Quốc vương day trán rồi khẽ cười.
"Nhưng mà, đúng là một lũ điên."
Công tước Buckingham nhận được bức thư từ quốc vương từ nhà bào chế thuốc ở viện khoa học tâm thần.
Sau khi cái chết đen bùng phát, quốc vương đã hỏi Charles thông tin về các hòn đảo không người ở phía Đông Nam, cuối cùng chọn một hòn đảo không người ở cách biệt với đất liền và không nằm trên đường đi.
Được quốc vương bỏ vốn riêng, cậu đã thành lập một "viện nghiên cứu bệnh lý đầu tiên của Legrand".
Gọi tắt là "bệnh viện tâm thần".
Khi ác ma đang xử lý cái chết đen lác đác lan đến bờ biển Legrand, dựa theo ý của quốc vương giữ lại một số xác chết bị nhiễm bệnh, sau đó dùng cách đặc biệt để đưa đến hòn đảo hoang đó.
Một đội y tế chủ yếu các nhà giải phẫu, dược sĩ và bác sĩ phẫu thuật từ viện khoa học tâm thần.
Họ được lệnh làm tất cả những gì có thể để nghiên cứu cái chết đen.
Nhưng rất khó.
Nếu không phải có cách đặc biệt của ác ma, dựa vào kỹ thuật cách ly của thời đại này, đừng nói đến việc nghiên cứu bệnh lý của cái chết đen, chỉ sợ tất cả người viện khoa học tâm thần sẽ bị nhiễm bệnh rồi chết sạch.
Ngoại trừ ba kẻ điên thì những nhà nghiên cứu còn lại đều là những bác sĩ được tuyển chọn bí mật từ nhiều nơi, sau đó vượt qua các kiểm tra.
Mỗi người đều được quốc vương triệu tập riêng, họ đều là những người đã thề và sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình cho nhân loại.
Họ biết sứ mệnh của mình và sẵn sàng hy sinh.
Nhưng quốc vương không có ý định để những bác sĩ ngu ngốc này thực sự hy sinh mạng sống của họ.
Dù...!ừ...
Sau khi những bác sĩ trẻ đầy nhiệt huyết và những bác sĩ già tốt bụng bi tráng đặt chân lên hòn đảo hoang, thì họ không chỉ trực tiếp đối mặt với ba cấp trên tinh thần không bình thường mà còn cả bác sĩ dịch hạch có mặt mạ xương bên ngoài hình mỏ chim.
Đó đúng là một trải nghiệm gà bay chó chạy làm lòng người mệt mỏi.
Dù chưa tìm ra cách giải quyết nhưng khi nhắc đến cái chết đen thì bệnh viện vẫn đạt được thành tựu có thể gọi là "đột phá" trong thời đại này.
Điều này có liên quan đến nhà dược sĩ điên giàu kinh nghiệm kia.
Ông ấy muốn hiểu hơn về quá trình bùng phát cái chết đen, mà tự chủ động bị lây nhiễm cái chết đen một chút...
Nếu như không phải có bác sĩ dịch hạch mà ác ma để lại ở bên cạnh, có lẽ ông sẽ trở lại địa ngục chỉ sau nửa ngày.
Sau khi khôi phục, nhà khoa học lại bằng vào loại tinh thần này của mình để ghi lại toàn bộ quá trình phát bệnh của cái chết đen.
Hơn nữa ông cũng định lây nhiễm lại, trải nghiệm nhiều lần rồi thử nghiệm thuốc giải lên người mình.
Ngay cả bác sĩ dịch hạch im lặng không biết nói chuyện cũng sợ phát khiếp trước sự điên rồ của ông.
May mắn thay trưởng kỵ sĩ đã kịp thời ngăn ông lại.
—— cơ thể yếu ớt của con người không thể chịu nổi giày vò liên tục này.
Nhưng tinh thần của ông đã giành được sự ngưỡng mộ và yêu mến của các bác sĩ khác.
Họ tranh nhau để thoát khỏi hàng ngũ của những người bình thường và đặt chân vào đại dương của những kẻ điên.
"Những người này."
Công tước Buckingham lật đến nửa sau bức thư, không nhịn được bật cười.
Trong nửa sau của bức thư, có kèm theo một yêu cầu được viết chung bởi các bác sĩ khác của bệnh viện tâm thần.
Các bác sĩ khác bị ba kẻ điên này đồng hóa, dường như đã nhảy từ cực đoan này sang cực đoan khác, không chỉ ném niềm tin vào Thánh Đình ra sau đầu, mà còn cố gắng viết thư cho quốc vương yêu cầu được đối xử giống như cấp trên trực tiếp của họ.
—— họ cố gắng thuyết phục quốc vương, cũng dựng cho họ một giàn thiêu.
"Một bác sĩ không có giàn thiêu không xứng đáng là thành viên của viện khoa học tâm thần! Chúng thần cũng yêu cầu được đối xử như ngài ấy."
"Thần nghĩ giàn thiêu đại diện cho vinh quang tối cao của y học, nó cho thấy sự theo đuổi không mệt mỏi của các bác sĩ với những học thuật và chân lý cuộc sống.
"..."
Công tước Buckingham bắt đầu suy nghĩ xem khả năng đồng hóa của người điên có thực sự mạnh như vậy không?
"Đúng là một đám điên."
Công tước Buckingham không nhịn được lắc đầu bật cười.
"Đúng vậy, đó là người điên, những người điên vĩ đại."
Công tước Buckingham mỉm cười, gật đầu tán thành ý kiến của quốc vương.
Đủ điên rồ, đủ vĩ đại.
"Ngài thật sự sẽ không...?"
Công tước Buckingham không nói gì, ông nhìn quốc vương cầm bút rồi bắt đầu viết thư.
"Nếu là yêu cầu của họ, vậy thì cứ làm cho họ."
Quốc vương khẽ cười trả lời.
Cậu cũng thực sự tạo ra một huy chương dành riêng cho viện khoa học tâm thần đầu tiên —— một giàn hỏa thiêu, hơn nữa tuyên bố rằng chỉ có những người có thành tích xuất sắc mới có thể nhận được huy chương này.
Công tước Buckingham lắc đầu mỉm cười, không phản đối quyết định của quốc vương.
Ông cầm một bản báo cáo khác.
Công tước Buckingham nhìn vài lần, sắc mặt ông tối sầm lại.
Quốc vương ký tên mình vào cuối thư, cậu đặt bút xuống rồi ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt trầm trọng của công tước Buckingham: "Sao vậy?".