Quân đội của quốc vương khỏi thành từ Metzl dọc theo sông Lessy, họ sẽ băng qua dãy núi Tatebo rồi băng qua đồng bằng Tonk đến tận miền Bắc Newcastle.
Khi màn đêm buông xuống, quân đội đóng quân gần đầm lầy ở thượng nguồn sông Lessy.
Sông Lessy và sông Doma đều là một trong năm con sông chính của Legrand.
Nó bắt nguồn từ dãy núi Field, chạy về phía Bắc qua toàn bộ khu vực phía Bắc của Legrand, cuối cùng chảy vào biển băng Bắc Cực thông qua bến cảng Bammore, chảy qua gần một phần tư diện tích của Legrand.
Trong sổ sách của quốc vương, từng tấm bản đồ quân sự được trải ra từng cái một.
Trong trận chiến này, toàn bộ quân đội được chia thành ba đường, quốc vương đích thân chỉ huy thiết kỵ Tường Vi làm đội tiên phong, tiến thẳng về phía Bắc và đi theo con đường ngắn nhất -- đó cũng là con đường mà công tước Buckingham đã vội vã đến viện trợ cho tòa thành Newcastle.
Quân đội bên trái do bá tước Henri chỉ huy, quân đội bên phải do tướng quân Roger chỉ huy.
Có chút bất ngờ về việc quốc vương bổ nhiệm quan chỉ huy.
Lý do chính là không ai ngờ tới quốc vương sẽ bổ nhiệm bá tước Henri làm chỉ huy quân cánh trái.
Tướng quân Roger là một lão tướng, từng theo William III chinh phục Newcastle nên quen thuộc địa hình của miền Bắc, hơn nữa còn là người đầu tiên chọn Tường Vi Sắt trong "biến cố Tường Vi".
Quốc vương bổ nhiệm ông làm chi huy quân cánh phải là hợp lý.
Nhưng bá tước Henri thì khác.
Trong cuộc nội chiến "biến cố Tường Vi" bá tước Henri đã chọn hoa hồng trắng.
Khi đó ông thuộc phe phái của đảng tân vương.
Hơn nữa, ông còn là người nổi bật trong đảng tân vương.
Tài chỉ huy quân sự của đại công tước Grice còn lâu mới xuất sắc như bá tước Henri.
Trong cuộc nội loạn đó, bá tước Henri đã đánh hạ không ít tòa thành, nếu không phải quốc vương trở về thì có lẽ ông đã tiếp tục mở rộng chiến công của mình.
Việc quốc vương bổ nhiệm một người từng định lật đổ mình làm quan chỉ huy quan trọng, thật sự vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Nhưng điều này quả thật đã khiến nhiều lãnh chúa thở phào nhẹ nhõm.
Trong cuộc nội chiến không ít người trong số bọn họ đã từng đứng về phía đại công tước Grice, sau khi "biến cố Tường Vi" lắng xuống, một số thanh lý trá hình của quốc vương khiến bọn họ hơi lo lắng.
Nhưng việc quốc vương đã bổ nhiệm bá tước Henri làm quan chỉ huy đã cho thấy thái độ của quốc vương:
Cậu không có ý định kéo dài mối thù nên cũng sẽ không vì sự lựa chọn trong nội chiến của bọn họ mà chèn ép.
Bá tước Henri trở thành chỉ huy khiến các lãnh chúa lạc quan hơn về lần xuất chinh này của mình.
Thái độ này của quốc vương đã chắc chắn rằng miễn bọn họ có đóng góp trong việc dập tắt cuộc nổi loạn ở miền Bắc thì có thể xóa bỏ nợ cũ của quá khứ.
Tướng quân Skien hỏi riêng quốc vương về bá tước Henri.
Quốc vương đang xem bản đồ, khi nghe thấy câu hỏi của tướng quân Skien thì cậu bảo anh xem một địa điểm trên bản đồ.
Tướng quân Skien nhìn theo chỗ quốc vương chỉ, đó là quận Percy nơi giao nhau với biên giới Newcastle.
"Phản loạn ở miền Bắc, người hy vọng có thể lập tức dẹp yên, không ai khác chính là bá tước Henri của chúng ta."
Quốc vương cười như không cười.
Có vẻ người khác thấy là lựa chọn khoan dung độ lượng, thật ra là lẽ tự nhiên với quốc vương.
Quận Percy là một lãnh thổ dưới danh nghĩa của bá tước Henri, nơi này có nhiều chợ buôn bán giữa Legrand và miền Bắc, gần như tương đương với một nửa huyết mạch kinh tế của bá tước Henri.
Sau khi chiến tranh nổ ra, các thương nhân bỏ chạy về phía Nam, kinh tế của Percy bị ảnh hưởng nặng nề.
Hơn nữa mười mấy năm qua Bá tước Henri và thân vương Newcastle đã xảy ra nhiều mâu thuẫn cá nhân.
Cả hai bều không tiếc nỗ lực hết sức để mở rộng lãnh thổ mà mình chiếm đóng ở biên giới.
Trước khi cuộc nổi loạn nổ ra đã có rất nhiều đơn xin xét xử tranh chấp đất đai giữa hai bên chất đống trên bàn làm việc của quốc vương.
Dù bá tước Henri từng thuộc đảng tân vương thì sao?
Cậu muốn đánh trận, muốn bình định miền Bắc, ai vừa có tài quân sự vừa có mối quan hệ lợi ích tuyệt đối không thể phản bội thì quốc vương dám bổ nhiệm người đó làm quan chỉ huy!
"Thay vì quan tâm đến ngài Henri, không bằng quan tâm đến kẻ địch của chúng ta."
Quốc vương thản nhiên nói.
"Quân phản loạn đang chờ quân cứu viện." Quốc vương nhìn chăm chú vào bản đồ, chậm rãi đưa ra phán đoán: "Hiện tại quân đội chủ lực của bọn họ đang đóng quân ở một nơi, nhưng mãi không có động tĩnh.
Ai sẽ đến hỗ trợ cho bọn họ?"
Miền Bắc tổng cộng có bảy tiểu bang quốc và hiện tại có đến ba cái chắc chắn gia nhập phản loạn.
Điều này không có nghĩa là các tiểu bang khác sẽ trung thành và chân thật -- có người gió thổi chiều nào theo chiều nấy, có người chờ thời cơ thích hợp để gia nhập.
Vậy ai sẽ hỗ trợ quân phản loạn đây?
Ngoại trừ ba tiểu bang đã phản loạn, thực lực của bốn tiểu bang còn lại đều không mạnh, thậm chí còn không bằng lãnh chúa có diện tích đất đai khá lớn ở Legrand.
Nhưng quốc vương cũng không khinh thường bọn họ.
"Bến cảng, đường biển, hải ngoại."
Đầu ngón tay của quốc vương lướt qua bản đồ miền Bắc, cuối cùng dừng lại trên bờ biển.
"Lính đánh thuê!"
Tướng quân Skien thốt ra, vẻ mặt của anh trở nên nghiêm túc.
Hiện nay sử dụng lính đánh thuê là một việc rất phổ biến.
Lớn thì như cuộc chiến hàng trăm năm giữa Blaise và Legrand, nhỏ thì như cuộc chiến riêng giữa các gia tộc đều sẽ thấy lính đánh thuê hoạt động mạnh trên chiến trường.
So với tốc độ chiêu mộ chậm và điều kiện phức tạp của quân đội kỵ sĩ thì lính đánh thuê chuyên nghiệp không bị ràng buộc bởi đạo đức kỵ sĩ, có kỹ năng chiến đấu mạnh mẽ nên thường được ưa chuộng hơn trong chiến tranh.
Vào thời kỳ William III, lúc bấy giờ vương hậu chiến binh Illino đã dùng lính đánh thuê từ vùng biển nội địa vô vọng trên chiến trường một cách xuất sắc.
Khi đó William III và công tước Buckingham đã dẫn quân đội của mình nghênh chiến với lực lượng quân viễn chinh Blaise, một cuộc nổi loạn đã xảy ra ở phía Nam Legrand, vương hậu Illino đã thuê một quân đội đổ bộ từ cảng phía Đông Nam.
Khi quân phản loạn đang cố gắng tiến về phía trước thì bọn họ bị đánh úp từ phía sau.
Vương hậu Illino và lính đánh thuê trước sau giáp công và dập tắt vụ phản loạn trong thời gian ngắn nhất có thể.
Nhưng, cái giá phải trả cũng không nhỏ.
Thậm chí vương hậu Illino còn tách bảo thạch trên vương miện của mình để trả tiền cho lính đánh thuê.
"Nếu bọn họ đang đợi lính đánh thuê hải ngoại đến thì bọn họ sẽ cố thủ một chỗ mà không phải vội vàng tiến lên." Quốc vương ở bến cảng Bammore gần với Newcastle nhất, "bến cảng không đóng băng".
Cửa biển Lessy, bến cảng Bammore là một bến cảng lớn với thành phố "bến cảng không đóng băng".
"Từ nơi này đổ bộ, sau đó tiến quân dọc theo dòng sông, ngay cả một quân đội không quen thuộc với địa lý phía Bắc của Legrand thì cũng có thể chính xác và nhanh chóng chạy tới chiến trường.
Sau khi hai bên gặp nhau, bọn họ có thể đi về phía Nam rồi đi thẳng đến tòa thành Newcastle." Tướng quân Skien nhanh chóng đưa ra dự đoán, anh ngẩng đầu nhìn quốc vương: "Bệ hạ, ngài nghĩ bọn họ sẽ thuê ai?"
Quốc vương nhìn bản đồ bằng ánh mắt sâu xa.
"Gulundi."
Cậu chậm rãi đưa ra một đáp án.
"Kỵ binh hạng nặng Gulundi!"
Tướng quân Skien hơi sững sờ, vô thức nhớ tới một nhóm nhỏ lính đánh thuê do đại công tước Grice thuê bên ngoài thành Teru.
Đến nay vẫn có thể nói kỵ binh hạng nặng Gulundi là kỵ sĩ có sức chiến đấu ghê gớm, bọn họ là những bóng ma trên mặt đất, là tử thần tấn công trên chiến trường.
Tướng quân Skien đã từng thấy chiến trường giữa quốc vương và kỵ binh hạng nặng Gulundi.
Nếu quốc vương không khéo léo lợi dụng bẫy rập của địa lý thì kế hoạch ám sát quốc vương của đại công tước Grice cũng không đến nỗi thất bại! Nhưng ngay cả như vậy, quốc vương cũng phải trả một cái giá rất đắt, các kỵ sĩ thệ ước đi theo bên cạnh cậu cuối cùng chỉ có vài người sống sót.
Ở một mức độ nào đó kỵ sĩ thệ ước cũng đã đại biểu cho kỵ sĩ đứng đầu lãnh thổ Legrand.
Nếu một số lượng lớn kỵ binh hạng nặng Gulundi tham gia chiến trường, vậy sẽ đảo loạn toàn bộ cục diện trận chiến.
"Ta dẫn thiết kỵ đi trước."
Quốc vương đứng dậy, cậu với tay lấy chiếc áo choàng trên lưng ghế.
"Tiếp theo anh và quân đội đuổi theo."
"Ngài thì sao? Ngài muốn làm gì?"
Đột nhiên tướng quân Skien dâng lên một loại dự cảm không tốt.
"Hỗ trợ."
Quốc vương trả lời ngắn gọn, cậu vén rèm lên rồi đi thẳng ra ngoài.
...
Trên sườn dốc sông Lessy, cách tòa thành Newcastle một khoảng.
Lúc này trời đã sáng, công tước Buckingham đã dẫn quân đến đây.
Có một khu rừng thưa thớt và một số bụi cây dọc theo biên giới sườn dốc.
Các kỵ binh đang chờ ở đây, rừng cây có tác dụng che chắn nhất định cho họ.
Người và ngựa đều im lặng.
Khi những chiến mã thở, một luồng khí trắng phun ra từ mũi, các kỵ sĩ siết chặt dây cương như đúc sắt.
Bên cạnh công tước Buckingham là tùy tùng nhiều năm đi theo.
Tùy tùng khẽ hỏi công tước Buckingham: "Sao ngài lại muốn chặn đánh sớm như vậy?"
Công tước Buckingham nhìn ông: "Quân tiếp viện của quân phản loạn sắp tới rồi."
"Cái gì?" Tùy tùng thảng thốt.
Công tước Buckingham khẽ gật đầu tỏ vẻ ông không nghe lầm.
Cách một khoảng cách rất xa, sau khi công tước Buckingham đến tòa thành Newcastle cũng đưa ra phán đoán giống như cháu trai mình: Quân phản loạn có quân tiếp viện, rất có thể bọn họ đã thuê kỵ binh hạng nặng Gulundi.
Nhưn khi ở trong tòa thành công tước Buckingham không nói ra phán đoán đó.
—— một trận đại chiến, đối mặt với tòa thành đổ nát, quan trọng nhất nhất là giữ vững hy vọng và sĩ khí, chứ không phải để binh lính rơi vào tuyệt vọng và sợ hãi.
Uy danh của kỵ binh hạng nặng Gulundi quá mức đáng sợ.
Hơn nữa, công tước Buckingham cho rằng quân phản loạn xông vào thành Newcastle mấy ngày nay có lẽ vì để mở đường cho kỵ binh hạng nặng Gulundi.
Có thể nói kỵ binh hạng nặng Gulundi đánh đâu thắng đó trên chiến trường trực diện, nhưng đối mặt với cuộc bao vây tòa thành, việc bọn họ phải làm không chỉ mỗi tấn công.
Chỉ cần quân phản loạn tấn công thành Newcastle, đợi đến khi kỵ binh hạng nặng Gulundi đến là có thể đánh thẳng một mạch, càn quét khắp nơi.
Vậy nên sau khi nhận được tin công thành thất bại, thân vương Will nhất định sẽ nhanh chóng điều binh tiếp tục tấn công thành Newcastle.
Việc công tước Buckingham "lấy công thay thủ" thực ra chỉ để xoa dịu các quan chỉ huy.
Điều ông thực sự muốn làm chính là đánh chặn và giết chết thân vương Will, sau đó dẫn dắt người trong thành Newcastle chiếm nơi đóng quân trước kia của thân vương Will, từ đó chống lại kỵ binh hạng nặng Gulundi có thể đến bất cứ lúc nào.
"Sắp tới rồi."
Đột nhiên công tước Buckingham hơi nheo mắt, lạnh lùng nói.
Tước sĩ đã làm việc với ông nhiều năm, ngầm hiểu và giương cờ báo hiệu chuẩn bị chiến đấu.
Các kỵ sĩ đặt thương trong tay xuống, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
...
"Cái thời tiết chết tiệt này."
Thân vương Will mắng thầm.
Kỵ binh ở giữa đội ngũ, bộ binh làm cánh trái và cánh phải, giữa đại đội là thang công thành, máy ném đá và các vũ khí công thành cỡ lớn, còn có phương tiện hạng nặng khác đang chậm rãi đi tới.
Thỉnh thoảng thân vương Will quay đầu lại nhìn những chiếc xe đó đang chậm rãi đi tới, gã ước gì có thể quất cho bọn họ vài roi để cho bọn họ tiến nhanh về phía trước.
Gã nhận được tin, lính đánh thuê Gulundi đã lên bến cảng bằng thuyền, những kỵ binh hạng nặng này được thuê theo ngày, mỗi ngày thuê, tiền của quân phản loạn lại ào ào chảy ra ngoài một ngày.
Làm cho thân vương là gã đây phải rùng mình.
Kết quả thấy kỵ binh hạng nặng Gulundi sắp đến, đáng lẽ ra theo kế hoạch phải chiếm được thành Newcastle mà nay vẫn còn nguyên vẹn.
"Tên công tước Buckingham chết tiệt."
Thân vương Will hít sâu một hơi rồi chửi thầm.
Nhưng vừa nhắc tới công tước Buckingham, gã vô thức siết chặt tay.
Khi còn trẻ, thân vương Will và công tước Buckingham từng gặp nhau trên chiến trường, trận chiến đó gã thất bại khiến gã không đụng đến bộ giáp của mình suốt một năm.
Người của gia tộc Tường Vi là kẻ điên trên chiến trường.
"Ông đang sợ?"
Một giọng nói trẻ trung vang lên bên cạnh thân vương Will.
Cơ mặt thân vương Will co giật, trên mặt thoáng qua vẻ tức giận, nhưng vừa quay đầu lại thì nở nụ cười cung kính: "Không hổ là ngài, nhạy bén như thế."
Bên cạnh thân vương Will là một tu sĩ mặc áo bào trắng, khuôn mặt của anh ta rất đẹp trai nhưng loại đẹp này có chút kỳ lạ —— cảm như một thiên sứ bước thẳng ra từ tranh tường.
Tên tu sĩ này là người tiếp viện của Thánh Đình được tất cả các thủ lĩnh của miền Băc đích thân chào đón.
Thân vương Will đã từng thầm suy đoán, tu sĩ áo bào trắng này có thân phận gì.
Người của Viện Phán Quyết? Không giống, Viện Phán Quyết lấy áo bào đen làm dấu hiệu.
Đoàn kỵ sĩ Thánh Điện? Càng không giống, người này cũng không có giáp hay trường kiếm.
Vậy đó là ai trong Thánh Đình?
Thân vương Will đã từng hỏi riêng vương huynh, nhưng ông ta không trả lời, chỉ nói rằng thần đủ mạnh để chống lại thiên quân vạn mã.
Thân vương Will phát hiện vương huynh mình sử dụng "thần" thay vì "anh ta".
Vì thế từ đó thân vương Will luôn cung kính trước tu sĩ áo bào trắng, lúc này gã tấn công thành Newcastle, tu sĩ áo bào trắng cũng tham gia.
Nhưng trong lòng thân vương Will vẫn còn nhiều điều khó hiểu —— tu sĩ áo bào trắng chỉ mang theo ba chiếc xe kỵ binh bịt kín, ngoài ra không còn gì khác.
Anh ta...!hay nói cách khác, anh ta định biến ba chiếc xe ngựa thành thiên quân vạn mã?
"Kẻ địch đang đến."
Trong lúc thân vương Will rối rắm thì đột nhiên tu sĩ áo bào trắng bên cạnh nói một câu.
Thân vương Will chợt ghìm ngựa, gã nghi ngờ nhìn về phía trước.
Trong khunh cảnh buổi sáng sớm, nhánh sông Lessy lặng lẽ chảy từ bên trái, ngoại trừ rừng cây thưa thớt bao phủ trong sương mù lờ mờ thì không còn gì khác.
Thân vương Will vừa ngẩng đàu lên, tu sĩ áo trắng bên cạnh đã lặng lẽ lùi về phía ba chiếc xe ngựa ở giữa quân đội, đây không phải điều mà nhân loại có thể làm được.
Lúc này khói bụi bốc lên từ phía sau khu rừng thư ở sườn núi đối diện.
"Mẹ kiếp!"
Thân vương Will vừa quay đầu đã thấy tu sĩ áo bào trắng đã không còn bên cạnh, gã chửi thề, mặc kệ những tiếng la hét:
"Kẻ địch tập kích! Phòng ngự!"
Gã vừa dứt lời, đối diện trong rừng cây thưa thớt vang vọng tiếng kèn hiệu.
Chiến mã của quân phản loạn sợ hãi hí vang.
Chiến mã là sinh vật nhạy cảm hơn nhân loại, trực giác của chúng cảm nhận được kẻ địch đang đến gần.
Mà lúc này trên sườn dốc kia, kẻ địch lao xuống giữa trời mưa tuyết.
Các bộ binh hai bên trái phải đều đã hành quân suốt một đêm, lúc này bọn họ hốt hoảng dựng lá chắn, tập hợp lại chuẩn bị phòng ngự.
Từ trong bụi tuyết kia, hơn trăm vương kỳ đỏ rực nối thành một làn sóng máu tươi đầy dữ dội.
Trái tim của hân vương Will nảy lên.
Trận chiến ác mộng hồi trẻ của gã bỗng quay trở lại.
"Phòng ngự —— phòng ngự —— "
Gã cuồng loạn rống lên, run rẩy giương khiên lùi lại, chỉ muốn trốn vào giữa quân đội.
Xe ngựa giữa đại quân bên cạnh, tu sĩ áo bào trắng lẳng lặng ngẩng đầu lên ngóng nhìn, con người của anh ta trong suốt đến quỷ dị, hệt như một chiếc gương mà cũng giống như bầu trời, thế giới đều phản chiếu trong con ngươi của anh ta.
"Là người của gia tộc Tường Vi...!kẻ giết rồng?"
Anh ta khẽ nói.
Giọng nói của anh ta bị nhấn chìm trong tiếng ồn.
Vương kỳ đã tới, kỵ binh của gia tộc Tường Vi như sóng dữ dâng trào tới..