Thành Bomari, hiện là chỗ đóng quân của quân phản loạn.
Khi tin tức về cái chết của thân vương Will truyền về đại bản doanh, lúc này thủ lĩnh Liên minh Phản loạn của ba nước, quốc vương Newcastle giật mình đánh rơi ly rượu trong tay.
"Sao có thể?"
Bất chấp sự hiện diện của những người khác xung quanh, quốc vương Newcastle kinh ngạc thốt lên, ông ta ấn tay vịn, nghiêng người về phía trước, vội hỏi.
"Công tước Buckingham không chết?"
"Chết rồi."
"Kỵ binh hạng nặng Gulundi không đến?"
"Bọn họ đã đến."
"Vậy ai chỉ huy trận chiến? Ai đã đánh bại Will?" Langtoft lo lắng hỏi với vẻ không tin được.
"Đó là...!quốc vương."
Người đưa tin trả lời với vẻ mặt tái nhợt.
"Quân đội do chính quốc vương chỉ huy đã chiếm lại tòa thành, hiện đang tiến về phía Bomari, có lẽ sẽ đến trong năm ngày tới."
"Quốc vương?"
Langtoft quay sang nhìn các mưu sĩ của mình, thấy được vẻ ngạc nhiên nghi ngờ như nhau trên khuôn mặt của bọn họ.
Trong đại sảnh yên lặng, các quý tộc phản loạn đang chờ tin vui đều lộ vẻ hoảng sợ, mỗi người có tâm tư riêng.
Sau một hồi im lặng, đột nhiên có mấy người trong đại sảnh lục tục đứng dậy cáo từ.
Bọn họ là sứ giả được cử đến từ bốn tiểu bang khác của miền Bắc.
"Cái lũ gió chiều nào xuôi theo chiều ấy!"
Langtoft gượng cười mời ở lại, nhưng chẳng có tác dụng, sau khi mấy sứ giả vội rời đi, nụ cười trên mặt ông ta lập tức biến mất, thấp giọng mắng chửi.
Quốc vương tiểu bang Newcastle là một người đàn ông trung niên tóc đỏ để bộ ria mép, vầng trán bóng loáng và gương mặt khá phúc hậu có hơi không hợp với sự cằn cỗi của miền Bắc, bình thường ông ta luôn cười tủm tỉm trông rất thân thiện.
Nhưng những người quen biết Langtoft đều biết ông ta lòng dạ ác độc, hành động chuẩn mực chỉ vì lợi ích.
Trong đại sảnh còn có đồng minh của ông ta, tướng lĩnh của tiểu bang Balbo và Chavos ở đây, Langtoft quay đầu nhìn quanh người trong đại sảnh, trong nháy mắt vẻ tức giận biến mất khỏi mặt ông ta, khôi phục lại khuôn mặt thân thiết cười tủm tỉm: "Bạn của ta, ta luôn biết tên Will kia quá kiêu ngạo và hèn nhát, hôm nay nó phụ lòng mong đợi của chúng ta, coi như chết cũng đáng đời —— đây không phải lần đầu tiên nó bị một thằng nhóc đánh bại!"
Langtoft nói xong bèn thở dài khổ sở: "Tuy nó là em ruột của ta, nhưng xét đến tổn thất mà nó gây ra cho chúng ta lần này, cho dù nó còn sống trở về, ta cũng treo nó lên cột cờ cho thiên hạ xem!" Mọi người ngầm liếc nhìn nhau, không có người nào hành động thiếu suy nghĩ là người đầu tiên mở lời.
Miệng ngọt bụng dao chừng như cùng nghĩa với Langtoft, ai thực sự tin lời giải thích của ông ta thì người đó là kẻ ngu nhất thế giới.
"Truyền lệnh xuống ——" Langtoft thu sắc mặt của mọi người vào trong mắt, ông ta không khỏi mắng thầm: "Bởi vì sự ngạo mạn của Will đã mang đến tổn thất to lớn cho Liên minh Tự do vĩ đại, bởi vì sai lầm không thể tha thứ của nó, ta chính thức tước tước vị và lãnh thổ của nó."
Mệnh lệnh này vừa ra, trong đại sảnh có nhiều người đều cảm thấy hơi ớn lạnh.
Lòng dạ lạnh lùng độc ác của Langtoft vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Anh em vừa mới chết trận vì ông ta, phản ứng đầu tiên của ông ta lại là làm thế nào để giảm bớt ảnh hưởng thất bại với sĩ khí thấp nhất...!Khỏi phải nói, khi lệnh này vừa đưa ra, đương nhiên mọi người sẽ cho rằng thất bại là do kiêu ngạo của thân vương Will, còn Langtoft đã đích thân tước tước vị và lãnh thổ của người anh em đã chết, thì có thể nhận được cái danh tốt "công bằng chính trực" vào thời điểm này.
Ông ta làm vậy, ở một mức nhất định còn có thể ổn định quân tâm đang bị dao động vì thất bại.
Bây giờ tiểu bang Newcastle đã làm gương như vậy, Balbo và Chavos không có lý do gì để rút lui.
Langtoft ra lệnh xong bèn nhìn về phía các quý tộc trong sảnh.
"Bây giờ, chúng ta bàn xem làm thế nào để tiễn vị bệ hạ đáng kính kia một đoạn đường nhỉ?" Ông ta nhẹ nhàng nói, giọng điệu thân thiện: "Nếu cậu ta đích thân dẫn quân đến Bomari, chúng ta không giữ cậu ta ở lại mãi mãi thì chẳng phải hổ thẹn với ý tốt này lắm?"
Các quý tộc trong đại sảnh nhìn nhau một lát, bắt đầu lần lượt phát biểu ý kiến của mình.
Có người cho rằng nên tấn công trước, thừa dịp viện quân hai cánh của quốc vương còn chưa hoàn thành giáp công trái phải với vùng phản loạn, giành trước đánh tan trung quân của quốc vương.
Có người cho rằng nên cố thủ Bomari, sau đó huy động quân tiếp viện...!Trong đại sảnh bắt đầu cãi vã, thảm bại của thân vương Will tạm thời bị dẹp xuống.
Quyết định cuối cùng là cố thủ thành Bomari.
Thời hạn nhập ngũ của Legrand chỉ có bốn mươi ngày, sau bốn mươi ngày trôi qua, các kỵ sĩ của Legrand sẽ không còn nghĩa vụ phải phục tùng quốc vương nữa.
Nhưng muốn chiếm một tòa thành kiên cố, cũng không phải chuyện dễ dàng, thường phải mất vài tháng, thậm chỉ là cả năm.
Chắc chắn thành Bomari là một trong những tòa thành khó chiếm nhất với Legrand.
Khi kết thúc hội nghị, Langtoft đã vẽ một dấu thánh giá trước ngực.
"Nhân danh Thánh Chủ, đây là cuộc chiến được trời cao ban phước cho chúng ta."
Sau khi đám người còn lại lục tục rời đi, Langtoft vội đến một căn phòng được bài trí lộng lẫy trong tòa thành.
Các trang trí của căn phòng thậm chí còn vượt qua cả phòng riêng của Langtoft.
Ông ta sửa sang lại quần áo của mình bên ngoài phòng, lúc này mới kính cẩn gõ cửa.
Sau khi được cho phép, Langtoft bước vào, quỳ xuống một cách khiêm nhường.
"Thánh chủ nhân từ phù hộ cho Newcastle khao khát tự do, bẩm ngài, Bomari đang gặp nguy hiểm, xin ngài phá lệ ra tay, giết quân chủ Legrand được không?"
Langtoft cúi đầu lạy, dán trán lên mặt đất lạnh lẽo.
Thái độ của ông ta khiêm nhường như một con chó vẫy đuôi mừng chủ.
Trong lò sưởi ngọn lửa đang cháy hừng hực, khi đa số người dân miền Bắc đang phải chịu đói rét thì căn phòng này lại ấm áp đến như giữa hè.
Một bóng người ngồi im bên lò sưởi.
...
Tháng giêng đã qua, bánh xe tháng hai chầm chậm quay.
Quốc vương xem xét bản đồ của thành Bomari.
Vào thời đại mà sự phát triển của thuốc súng chưa đạt đến mức oanh tạc được những bức tường thành dày nặng, bao vây thành là việc sẽ tốn rất nhiều sức và thời gian rất dài.
Thành Bomari được quân phản loạn làm nơi đóng quân, chắc chắn không phải là một thành trì đơn giản —— thật ra, nó vốn thuộc về gia tộc Tường Vi.
Thành Bomari có khả năng được xây từ một ngàn năm trước.
Đó là thời kỳ hùng mạnh nhất của Legrand, gia tộc Tường Vi thống nhất toàn bộ lục địa phía Tây, hoàng tộc đã xây pháo đài và tòa thành kiên cố ở nhiều nơi để trấn giữ bốn phương bảo vệ con dân.
Trong đó, một tòa kiến trúc vĩ đại cũng được hoàng tộc Tường Vi để lại ở miền Bắc.
Đó là thành Bomari.
Sau "cuộc chiến Thần phạt", Legrand chia làm mấy trăm quốc gia lớn nhỏ.
Trong suốt thời gian hỗn loạn đó, thành Bomari luôn là tòa thành mà các tiểu bang khác nhau ở miền Bắc tốn sức cố gắng giành lấy.
Cũng như hàng loạt thành hoàng gia Tường Vi, có thể nói đây là đỉnh cao kỹ thuật kiến trúc thời đó.
Trong một thời gian dài sau đó, thành Bomari liên tục thay đổi nhiều chủ sở hữu khác nhau.
Đáng buồn thay, sau "cuộc chiến Thần phạt", không còn huyết thống thứ hai nào của gia tộc Tường Vi đặt chân đến thành Bomari nữa.
Lúc trước William III đã từng tấn công tận nơi cách thành Bomari chưa đầy 20 dặm, nhưng do nội loạn nên sau khi nhận thư đầu hàng của quốc vương Newcastle, ông ấy liền lập tức điều động quân đội để dẹp yên nội chiến.
Bây giờ, thứ mà quốc vương sắp lấy lại là một tòa thành có khắc nỗi nhục nhiều năm của gia tộc Tường Vi.
Nó là một viên ngọc quý phủ bụi trên vương miện của gia tộc Tường Vi.
"Trực tiếp công thành rất khó."
Tướng quân Skien cũng đang nhìn bản đồ thành Bomari, anh cau mày.
Quốc vương cũng quan sát tòa thành.
Một thời là viên ngọc quý trên vương miện Tường Vi, thành Bomari có thiết kế cầu kỳ, nhiều năm qua nó đã được người đến sau bảo trì và sửa chữa cẩn thận.
Có một loạt các công sự bất khả xâm phạm ở ngoại ô thành Bomari —— pháo đài đá đen đứng sừng sững trên vùng đất ngập nước hình thành ở giữa hai nhánh sông Lessy, đối diện với pháo đài đất ngập nước ở trung tâm của dòng sông là một hòn đảo nhỏ biệt lập trong nhánh chính của sông Lessy.
Trên hòn đảo đó có một pháo đài khác và hai pháo đài nối với nhau bằng cầu phao.
Sau những bức tường che chắn bên ngoài là chủ thành của thành Bomari, chủ thành chia làm hai được bao quanh bởi sông ngòi lớn bên ngoài.
Một phần là vòng ngoài hình tam giác, phần còn lại bao gồm hai phần: phòng thủ bên trong và phòng thủ ở giữa.
Hai bên trái phải là đồi núi thoai thoải.
[1]
Nếu quốc vương muốn chiếm được thành, trước tiên phải phá vỡ hàng loạt phòng thủ bên ngoài.
Chiến tranh công thành chắc chắn sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Trong chiến tranh, việc công thành mất cả năm trời là chuyện bình thường, nhưng quốc vương không có đủ thời gian.
Tháng hai đến không chỉ có nghĩa mùa đông rét đậm dài sắp trôi qua, mà còn có nghĩa là một vấn đề khác nghiêm trọng hơn —— bốn mươi ngày nghĩa vụ quân sự bắt buộc đã trôi qua hơn phân nửa.
Hiển nhiên, quốc vương không thể dành thời gian quý báu của nghĩa vụ cho việc bao vây và phong thành dài đằng đẵng.
Phải biết, sau khi kết thúc nghĩa vụ quân sự, nếu muốn các kỵ sĩ tiếp tục chiến đấu vì mình.
Lúc này quốc vương sẽ phải trả một cái giá khác, giao cho quý tộc một đặc quyền mới chắc chắn không phải việc quốc vương muốn làm.
Cậu phải nhanh chóng lấy lại được tòa thành kiến cố với tốc độ ngắn nhất có thể.
Thậm chí, cậu phải bảo đảm quân đội tổn thất càng ít càng tốt.
Đó là một vấn đề khó.
"Đường thủy...!tòa thành, nội thành và ngoại thành..." Quốc vương chậm rãi phác thảo bản đồ, nhìn lên tướng quân Skien: "Người phụ trách phòng thủ quân sự của thành Bomari là ai?"
"Có ba người." Tướng quân Skien trả lời: "Để củng cố liên minh phản loạn, Langtoft đã nhượng lại quyền kiểm soát thành Bomari, hiện giờ do các tướng lĩnh đại diện của ba tiểu bang cùng phụ trách.
Phòng thủ quân sự bên ngoài do tiểu bang Balbo kiểm soát, thành lũy bên ngoài là tiểu bang Chavos, phòng thủ ở giữa và bên trong là do thân tín của Langtoft phụ trách."
"Cùng nhau phụ trách?"
Quốc vương như có điều suy nghĩ, cậu chợt mỉm cười.
"Cuối cùng Langtoft cũng làm được một việc tốt."
"Liên lạc với tướng quân Edmund, bảo anh ta tiến quân hết tốc lực." Quốc vương ra lệnh, cậu cầm bút bắt đầu viết thư.
Từ khi chiến tranh bắt đầu cho đến nay, có một đội quân mà quốc vương chưa bao giờ dùng —— đội quân của tiểu bang Anghel.
Một khi rời khỏi tiểu bang Anghel, mất đi sự bảo vệ của địa hình thì quân đội Anghel chỉ với bộ giáp da đơn giản, khó giành được nhiều lợi thế trong một cuộc bao vây như vậy.
Bởi vậy, quốc vương vẫn không phái quân tiếp viện quan trọng này đến chiến trường, mà để họ đi theo tiến quân với bá tước Henri, một mặt để ổn định chiến thắng cho bá tước Henri, mặt khác cũng là chờ cơ hội.
Bây giờ, cơ hội mà quốc vương chờ đã đến.
Đã đến lúc đội quân Anghel tham chiến, trở thành nước cờ quan trọng để quốc vương tấn công thành Bomari.
Khi quốc vương đang viết thư, một sứ giả vội bước vào.
Anh ta mang theo một lá thư từ cung điện Tường Vi, người viết thư là tướng quân John.
Nghe được là thư của anh họ, tay viết thư của quốc vương dừng một lát, cậu đặt bút xuống, quay đầu nhìn tướng quân Skien.
Tướng quân Skien hiểu ý, đứng dậy cáo từ.
Trong lều chỉ còn lại một mình quốc vương.
Quốc vương nhìn bức thư trên bàn, cuối cùng đưa tay rồi mở ra.
Bức thư rất dài nhưng không nói gì về cái chết của công tước Buckingham.
Tướng quân John chỉ nói hai điều trong thư.
"Thần đã chuẩn bị sẵn găng tay sắt, khi ngài chiến thắng, hãy cho phép thần trở thành người bảo vệ ngài." Khi tướng quân John viết dòng này, nét chữ của anh rất vững, nhưng trước chữ "trở thành" thì đã sửa, anh gạch bỏ chữ "thay thế".
Còn một chuyện khác tướng quân John đề cập, anh nhận được một bức thư từ Ferri III.
Tình hình ở Blaise phức tạp hơn họ tưởng, hiện tại Legrand cũng khó tìm hiểu được hết.
Nhưng trong thư, Ferri III đã nhắn nhủ một ít tin tức quan trọng.
Nhưng, Ferri III không chết, tự nó đã là một tin tức tốt.
"Hi vọng anh ta có thể sống lâu chút."
Cho đến khi đọc đến đây, quốc vương mới thản nhiên lên tiếng.
Cậu trả lời thư.
"...!Anh đã là người bảo vệ ta rồi."
...
Bức thư của quốc vương gửi cho quân đội Anghel nhanh chóng chuyển đi.
Lúc này, chỉ huy quân Anghel vẫn là người quen cũ của Legrand, tướng quân Edmund.
Khi dẫn quân đoạn đường này, cảm giác mình và anh họ như dân cờ bạc, lấy tương lai của Anghel để đánh cược —— anh họ đã đốt mật thư từ Thánh Đình, chọn Legrand.
Không ai trong họ biết kết quả của canh bạc lớn này cuối cùng là gì.
Nhưng, khi mới hay tin công tước Buckingham chết trận, thì quốc vương đã ngăn cơn sóng dữ thắng được trận thành Banz, trái tim thấp thỏm của tướng quân Edmund chợt yên ổn.
Có một loại dự cảm:
Họ lại đặt cược đúng.
Sau khi đọc thư của quốc vương, tướng quân Edmund ngẩng đầu ra lệnh:
"Hết tốc lực tấn công thành Balbo."
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
[1] Tham khảo một phần cấu trúc của thành Bomari và Gaillard.
Edit: Hình minh họa thành Bomari.
Do một số nhầm lẫn từ giờ thuốc nổ -> thuốc súng
.