Tô Nghi Thanh hướng Thái tử cùng Đại công chúa uốn gối nhẹ nhàng hành lễ.
Thái tử trên mặt không có lộ chút cảm xúc nào, theo như quy củ giơ tay ra hiệu Tô Nghi Thanh đứng dậy.
Tô Nghi Thanh ngẩng đầu, cùng Thái tử ánh mắt chạm nhau, như có gợn sóng trong đôi mắt đen sâu thẳm của Thái tử, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn liền quay đi.
Thái tử luôn luôn thận trọng, cho dù cùng Tô Nghi Thanh đã đính ước, nhưng hiếm khi làm bất cứ điều gì vượt quá phép tắc và càng cẩn trọng hơn trong cử chỉ nơi chốn đông người.
Mà Đại công chúa mới vừa rồi còn đang cười nói, thấy Tô Nghi Thanh đi vào, sắc mặt không vui.
Không đợi Tô Nghi Thanh ngồi xuống, Đại công chúa đã quay đầu lại mỉm cười nói với Mạnh Uyển Như ở bên cạnh: "Uyển Như, kĩ năng thêu thùa này của ngươi, đừng quá khiêm tốn, ngươi nếu là xếp thứ hai, trong thành Thịnh Dương chúng ta còn nơi nào có người dám xếp thứ nhất chứ?"
Mạnh Uyển Như mặc một chiếc áo khoác thêu hình bướm màu hồng, khi bị đại công chúa trêu ghẹo càng khiến nàng trông mềm mại thanh tú, nàng lén liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thái tử ở bên cạnh, vô thức đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Đại công chúa cứ trêu ghẹo thần nữ."
Hoàng hậu cười nói: “Nữ công của Uyển Như vốn dĩ rất tốt, so với cô con gái luôn được cưng chiều này của Bổn cung tốt hơn không biết bao nhiêu.”
Đại công chúa nghe vậy, cố ý lộ ra vẻ hờn dỗi, ở sau lưng Thái tử vỗ nhẹ vai hắn, nháo nói: "Điện hạ, người nhìn mẫu hậu luôn là nghiêng về người khác." Ngừng một chút, nghiêng đầu suy nghĩ, cười nói: "Có lẽ rất nhanh liền không còn là người khác nữa."
Thái tử nghe vậy, sắc mặt lập tức lạnh lùng, đặt chén trà trên tay lên bàn, phát ra âm thanh không nhỏ, trách cứ: "Đại công chúa nói chuyện đúng là càng ngày càng tùy ý."
Căn phòng im lặng trong giây lát.
Đại công chúa Tống Tĩnh Dao là trưởng nữ của hoàng hậu và là muội muội ruột của Thái tử, nhỏ hơn Thái tử hai tuổi.
Là đích công chúa duy nhất, Tống Tĩnh Dao từ nhỏ đã được nhận mọi sủng ái, bản tính ương ngạnh và tùy hứng.
Lớn đến chừng này, nàng chưa bao giờ ở trước mặt nhiều người bị mắng như vậy, mặt lập tức đỏ lên, một lúc không biết nên làm phản ứng gì.
Mạnh Uyển Như ở bên cạnh vốn đang ôm áp một mảnh tình cảm của thiếu nữ, nghe thấy câu mắng này của Thái tử, tuy không phải là mắng nàng, nhưng thấy rõ thái rõ bài xích rất rõ ràng, nàng trong lòng tựa như bị tạt gáo nước lạnh, trên mặt vẫn luôn một mực mang theo nụ cười thẹn thùng cũng không giữ được nữa.
Tô Nghi Thanh ngồi ở góc dưới bên phải, lặng lẽ nhìn Thái tử ở phía chéo đối diện.
Thái tử mặc bộ y phục màu đen, tôn lên dáng người cao ráo, thẳng tắp với bờ vai rộng và vòng eo hẹp.
Hắn ta sắc mặt nhợt nhạt, khí chất lạnh lùng, làm người khác khó nhìn thấu suy nghĩ trong lòng.
Lúc này Hoàng hậu chậm rãi mở miệng: "Được rồi, Tĩnh nhi trước nay nói chuyện không kiêng nể, Thành nhi, con cũng quá nghiêm túc rồi.
Hôm nay gọi con đến đây chỉ là để tán gẫu với Bổn cung thôi.
Mọi người cùng nhau vui vẻ, cũng không phải là đang lên triều, lẽ nào còn muốn cân nhắc từng câu từng chữ?”
Lời này ý tứ nói đỡ rất rõ ràng.
Thái tử cụp mắt xuống suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy đáp: "Mẫu hậu dạy bảo rất đúng, là nhi thần quá mức rồi."
Hoàng hậu gật đầu một cái, rồi hướng Mạnh Uyển Như nói: "Uyển Như, ngươi hôm nay liền lưu lại, thêu khăn tay cho Bổn cung, mấy chiếc khăn tay phòng thêu hôm nay giao cho ta không đẹp, ta vẫn thích chiếc khăn tay ngươi mang đến lần trước.
Hôm nay cứ thêu một chiếc khác như vậy đi, ngày mai Bổn cung cho người đưa ngươi về nhà."
Mạnh Uyển Như liền vội vàng đứng lên hành lễ: "Thần nữ tuân lệnh."
Tất cả mọi người đều biết triều đình hiện tại đang là thời của Mạnh gia, nữ nhi Mạnh gia tự nhiên mà trở thành người được quan tâm, Hoàng hậu chính là đang đích thân giúp Thái tử giải quyết cục diện xấu hổ vừa rồi.
Xem ra tin đồn Mạnh Uyển Như làm thái tử phi không phải là không có căn cứ.
Sau lời phân phó của Hoàng hậu, sắc mặt của Đại công chúa dịu đi rất nhiều, nàng đến trước mặt Thái tử, uốn gối ủy khuất nói: “Thái tử ca ca, Tĩnh nhi chỉ nói đùa thôi, mong điện hạ lượng thứ”.
Thái tử khôi phục thần thái ôn hòa, gật đầu một cái, chuyện này coi như vậy trôi qua.
Sau đó, Đại công chúa xoay người liếc mắt nhìn Tô Nghi Thanh, như có như không trào phúng, quay trở về phía bên phải thủ tọa ngồi xuống.
Hoàng hậu xuôi theo tầm mắt của Đại công chúa, nhìn Tô Nghi Thanh đang an tĩnh, mở miệng hỏi: "Xương Nghi, nghe nói thân thể ngươi không thoải mái, đã gọi ngự y xem qua chưa?"
Thái tử lập tức quay đầu nhìn sang, mới nhận ra sắc mặt Tô Nghi Thanh quả thực tái nhợt hơn ngày thường, dưới hốc mắt còn mơ hồ hiện một vòng tròn xanh.
Tô Nghi Thanh đứng lên trả lời: "Tạ mẫu hậu quan tâm, nhi thần dính ít khí lạnh, có chút ho khan, không có gì đáng ngại, sau khi uống thuốc con đã đỡ hơn nhiều."
Hoàng hậu gật đầu một cái, nói: "Làm khó ngươi rồi, thân thể không thoải mái còn tới thỉnh an Bổn cung.
Nếu người không thoải mái, liền đi về nghỉ ngơi đi."
Đại công chúa tiếp lời: "Đúng vậy, nhiễm lạnh cũng có thể lây qua, mẫu hậu cùng Thái tử điện hạ đang ở đây, đều là thân thể vàng ngọc, Quận chúa hay là trở về đi thôi."
Hoàng hậu mỉm cười cầm lên chén trà, cúi đầu uống, đối với lời của Đại công chúa không bình luận gì.
Thái tử khẽ cau mày, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng thấy Tô Nghi Thanh nhìn về phía mình, ánh mắt trầm tĩnh, có ý ngăn cản.
Tô Nghi Thanh mỉm cười như thường lệ: "Hôm nay mùng một, vốn dĩ là đến ngày thỉnh an mẫu hậu, quả thật là nhi thần cân nhắc không chu toàn, vậy nhi thần xin phép về trước."
Lúc này, Thái tử cũng đứng lên, hướng Hoàng hậu: "Mẫu hậu, nhi thần chính vụ bộn bề, còn rất nhiều tin chiến sự cần xử lý, hôm nay liền cáo từ trước."
Đại công chúa lập tức mở miệng: "Thái tử điện hạ mới tới một lúc, một chén trà còn chưa uống xong, sao đã đi gấp gáp như vậy? Uyển Như vào cung một chuyến cũng không dễ dàng gì, chúng ta cùng nhau ngồi một chút nữa đi?"
Hoàng hậu buông xuống chén trà, không nói lời nào, trên mặt không biểu tình, chỉ rũ mắt nhìn nhẫn ngọc trên tay.
Mạnh Uyển Như ôn nhu nói: "Công chúa, Thái tử lòng quan tâm quốc gia đại sự, tất nhiên có rất nhiều chuyện bận rộn, chúng ta vẫn là chớ làm trễ nải ngài."
Hoàng hậu lúc này mới ngước mắt lên, ngậm cười nói: "Vẫn là Uyển Như hiểu chuyện, sắp đến lúc dùng ngọ thiện rồi, dù chuyện quan trọng như nào, cũng không thể không ăn cơm, cho nên Thành nhi lưu lại bồi Bổn cung dùng xong ngọ thiện hãy rời đi đi."
Hoàng hậu giọng không nhanh không chậm, nhưng là ý tứ không thể khước từ.
Tô Nghi Thanh giành trước mở lời: "Mẫu hậu nói phải, Thái tử điện hạ ở lại dùng ngọ thiện đi, vậy Xương Nghi xin rời đi trước."
Mạnh Uyển Như cũng đứng dậy, khéo léo nói: "Uyển Như luôn muốn đi gặp Quận chúa tỷ tỷ, hôm nay thấy tỷ tỷ đến, Uyển Như còn chưa kịp cùng tỷ tỷ nói chuyện.
Không khéo hôm nay tỷ tỷ thân thể mang bệnh, lần sau Uyển Như sẽ đặc biệt đến thăm, rồi cùng tỷ tỷ trò chuyện."
Tô Nghi Thanh xoay người nhìn về phía Mạnh Uyển Như, vị quý nữ yểu điệu này từ trước đến nay vẫn luôn qua lại thân thiết với Đại công chúa, cùng mình không có lui tới bao giờ.
Hôm nay lấy lòng, đơn giản cũng là bởi vì muốn ở trước mặt Hoàng hậu cùng Thái tử bày ra bộ dáng một chút, thể hiện nàng ta là người khoan dung độ lượng, có thể đảm đương vị trí Thái tử phi mà thôi.
Khóe môi Tô Nghi Thanh cong cong, không nói gì, chỉ gật đầu một cái với Mạnh Uyển Như, sau đó hướng những người khác trong điện uốn gối hành lễ, rồi xoay người rời đi.
Rời khỏi chính điện, Tô Nghi Thanh hít một hơi thật sâu không khí trong lành bên ngoài, nội tâm lại dâng lên sự mệt mỏi vô cùng.
Mỗi lần tới thỉnh an Hoàng hậu, cùng mỗi một người hư tình dữ ý, Tô Nghi Thanh đều sẽ có cảm giác như này.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời vuông vức được bao quanh bởi bức tường cung điện bốn phía, thật làm người ngạt thở.
Bên ngoài bầu trời vẫn còn u ám, nhưng mưa đã tạnh.
Tô Nghi Thanh không ngồi kiệu, để cho Nam Ly đỡ mình từ từ trở về.
Phượng Vi cung ở chính giữa hậu cung, mà Hồng Hi cung nằm ở góc vắng vẻ nhất phía Đông Nam, cũng không gần nhau.
Trên đường Nam Ly muốn nói lại thôi mấy lần, cuối cùng Tô Nghi Thanh không nhịn được, cười nói: "Được rồi, có chuyện gì cứ nói đi, nơi này không có người, dứt khoát để cho ngươi nói thoải mái đi."
Nam Ly lập tức nói: "Ta chính là thấy không đáng thay Quận chúa, Mạnh Uyển Như đó không phải là ỷ vào có cha làm tướng quân.
Nếu nói về thân thế, gia thế của Quận chúa có chỗ nào không sánh bằng nàng, nếu không phải Tô tướng quân năm đó anh dũng, Tống quốc bây giờ còn không biết là tình huống gì nữa."
Tô Nghi Thanh không lên tiếng, rũ mắt tiếp tục chậm rãi đi.
Những phiến đá xanh trong cung được nước mưa rửa sạch, những bức tường màu đỏ trở nên sống động và bắt mắt hơn trên nền trời xám xịt, như thể được sơn bằng máu.
Mười năm trước, Tống quốc có nội loạn, loạn dân khởi nghĩa, tuy chỉ là bọn thổ phỉ nhưng dần dần lực lượng lớn mạnh.
Trong vòng vài tháng, quân nổi dậy hùng mạnh đến mức trực tiếp tấn công thành Thịnh Dương, đánh vào tới hoàng cung.
Tô gia là gia tộc tướng gia, phụ thân và huynh trưởng của Tô Nghi Thanh vì bảo vệ hoàng cung, cùng quân phản loạn liều chết chiến một ngày một đêm, huynh trưởng của Tô Nghi Thanh chết trận, phụ thân vào thời khắc cuối cùng cùng thủ lĩnh quân địch đồng quy vu tận, quân phản loạn thất bại, giữ được vương triều Tống gia.
Không may là sau trận chiến khốc liệt này, Tô gia chỉ còn lại một cô nhi là Tô Nghi Thanh.
Hoàng thượng hạ chỉ, phong Tô Nghi Thanh lúc ấy chỉ có sáu tuổi làm Xương Nghi Quận chúa, đưa vào trong cung, do Hoàng hậu nuôi dưỡng, ban cho đãi ngộ ngang hàng Công chúa, biểu thị an ủi đối với sự trung liệt của Tô gia.
Khi Tô Nghi Thanh mới vào cung, Hoàng hậu đối với nàng khá ân cần, giữ ở bên người, cùng với Thái tử và Đại công chúa được dạy dỗ cùng nhau.
Tô Nghi Thanh không thích nữ công, không thích ăn diện, không thể hòa hợp với Đại công chúa ngang ngược khoa trương, ngược lại thích đọc sách cùng cờ vây, rất hợp ở cùng với người nội liễm trầm ổn như Thái tử.
Hai đứa trẻ cả ngày vùi mình trong thư phòng, không phải nói về thơ ca bàn về luận kinh, thì là cùng nhau chơi cờ, thậm chí lúc Thái tử đi luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, còn lén mang Tô Nghi Thanh theo mấy lần.
Sau này Thái tử dần lớn lên, tính cách trở nên lạnh lùng đơn độc hơn, cùng với ai cũng có khoảng cách, thậm chí đối với mẹ ruột cũng không còn thân cận, nhưng vẫn đối với Tô Nghi Thanh càng ngày càng thân thiết.
Hoàng hậu làm sao lại không biết tâm tư con mình?
Tô Nghi Thanh là hậu thế của công thần, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô nhi, Thái tử tương lai phải đảm nhiệm trọng trách to lớn, một Thái tử phi như vậy có thể giúp gì được cho Thái tử?
Cho nên Hoàng hậu đối với Tô Nghi Thanh càng thêm hời hợt xa cách.
Tới khi Thái tử mười lăm tuổi, Hoàng hậu nói các con đã trưởng thành, nam nữ khác biệt, hướng Hoàng thượng thỉnh cầu, đem Tô Nghi Thanh chuyển ra khỏi Phượng Vi cung, để cho nàng dọn vào nơi vắng vẻ nhất hoàng cung Hồng Hi cung.
Tô Nghi Thanh sáu tuổi vào cung đến nay, thoáng cái đã mười năm.
Chiến loạn năm đó chỉ được ghi lại ít ỏi trong sử sách, trở thành lịch sử nhục nhã mà hoàng thất Tống quốc không muốn nhắc đến nhất.
Trong mười năm thái bình thịnh thế này, hoàng cung được trang trí bằng những cây cột chạm khắc xa hoa.
Người người đều ngợi ca hoàng quyền.
Ai sẽ nhớ đến cha con Tô gia đã ngã xuống dưới bức tường đỏ của hoàng thành vào mười năm trước?
Tô Nghi Thanh hoài niệm về điều này, lại nghĩ đến chiến sự thất bại liên miên của Tống quốc hiện tại cùng Bắc Di, lồng ngực đè nén lo âu, không khỏi lại ho khan.
Nam Ly biết lời của mình khơi lại nỗi thương tâm của Quận chúa, không khỏi áy náy, vội vàng vỗ nhẹ lưng Tô Nghi Thanh, khuyên nhủ: "Quận chúa, Thái tử đối với ngài vẫn rất tốt, vừa rồi phát giận cùng Đại công chúa, đánh vào mặt tất cả mọi người, nhìn thật hả dạ."
Tô Nghi Thanh mỉm cười, nàng tất nhiên là tin tưởng Thái tử.
Chẳng qua là Mạnh Uyển Như phía sau còn có Mạnh gia chống cho, mà Tô Nghi Thanh tự ngẫm rằng nàng chỉ có cảm tình mười năm với Thái tử.
Sau khi trở về từ Phượng Vi cung lộng lẫy, Hồng Hi cung dường như càng đơn sơ vắng lặng hơn.
Trong phòng lạnh lẽo không có chút nhiệt.
Nam Ly trong bụng bất mãn, nhưng cũng không dám lắm mồm, chỉ nhanh chóng đun nóng một chiếc lò cầm tay, đặt vào trong lòng Tô Nghi Thanh, đắp một chiếc chăn mỏng lên chân nàng.
Dùng bữa trưa đơn giản, Tô Nghi Thanh đến Đông Noãn các nơi nàng thường lui tới nhất.
Tô Nghi Thanh thích đọc sách, bất kể thể loại nào đều xem qua.
Thái tử biết nàng thích, thường xuyên mua những cuốn sách khác nhau từ bên ngoài cung cho nàng.
Trong thư phòng này hiện sắp không thể chứa được nữa.
Sai Nam Ly châm hương hoa mai hàng ngày dùng vào trong lư hương thanh hoa, Tô Nghi Thanh lục tủ sách một lúc, tìm được bản sao cuốn "Bắc Lịch Du Kí", trở lại ngồi bên thư án, chăm chú đọc.
Quyển sách này nói về kinh nghiệm làm ăn của buôn lái Tống quốc ở Bắc Di, bên trong ghi chép rất nhiều phong tục tập quán của Bắc Di quốc.
Mới đọc được ba bốn trang, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Nam Ly hành lễ với Thái tử ở trong sân.
Tô Nghi Thanh vừa đứng dậy, đã thấy Thái tử người mặc áo ngoài màu đen hoa văn ám long, từ bên ngoài sải bước đi vào.