Tô Nghi Thanh bước đến, uốn gối hành lễ, được Tống Phong Thành bước nhanh tới nắm tay ngăn lại.
Tống Phong Thành đi rất gấp, trên người còn vương lại khí lạnh bên ngoài.
Hắn cao hơn Tô Nghi Thanh nửa cái đầu, hơi cúi xuống quan sát nàng, ánh mắt quan tâm, thanh âm trầm thấp mang ý trách cứ: "Đã bị bệnh rồi, còn hành lễ gì nữa? Bị bệnh sao lại không nói cho ta?"
Tô Nghi Thanh mỉm cười không bào chữa, chỉ giơ tay lên cởi ra áo choàng cho hắn, mắc lên trên kệ áo, sau đó kéo hắn ngồi lên ghế la hán gần cửa sổ phía nam, bảo Nam Ly đi xuống bếp mang rượu đã được giữ ấm lên.
Tống Phong Thành tùy ý nói: "Không cần đâu, ta chỉ có thể ngồi một lát, vẫn còn rất nhiều chuyện phải xử lý."
Nam Ly nhỏ giọng thuyết phục: "Đây là Quận chúa trong người mang bệnh, dậy sớm đặc biệt chuẩn bị cho Thái tử."
Tống Phong Thành thật là không ngờ tới, ngây ngẩn một chút, nét mặt lạnh lùng cuối cùng cũng dâng lên chút nét cười ấm áp, nói: "Vậy thì bưng lên đi."
Nói xong, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của Tô Nghi Thanh, cau mày nói: "Sao lại lạnh thế này?" Rồi lại nhìn quanh phòng, hỏi: "Hôm nay lạnh như vậy, sao trong phòng ngay cả một chậu than cũng không có?"
Tống Phong Thành nhìn Nam Ly đứng ở cửa với vẻ mặt nghiêm nghị.
Thái tử lạnh lùng, không rõ vui giận, ánh mắt như này đã là quở trách nặng nề, Nam Ly hoảng sợ quỳ xuống đất, giải thích nói: "Nô tỳ sáng nay đã đến phòng nội vụ lãnh than, người ở đó nghe nói là Hồng Hi cung, thì bảo là năm nay còn chưa tới thời điểm phát than, nên không đưa cho."
Nam Ly còn muốn nói nữa, Tô Nghi Thanh đã ngắt lời nàng: "Được rồi, ngươi đi nhanh đem rượu bưng lên đi."
Nam Ly vội vàng đáp ứng rồi lui xuống, còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Bên phải Thái tử cách một bàn trà nhỏ, Tô Nghi Thanh cười nói: "Điện hạ cũng đừng tức giận, cũng không phải sẽ bị lạnh chết."
Tống Phong Thành đương nhiên biết việc phòng nội vụ cứ luôn gây khó khăn đối với Hồng Hi cung, sau lưng là ý của hoàng hậu.
Vì vấn đề này hắn từng nổi nóng mấy lần, cũng nhắc qua với mẫu hậu, nhưng lòng hắn biết rõ, gốc rễ vấn đề chính là thái độ phản đối của hoàng hậu đối với bọn họ.
Điều khiến Tống Phong Thành bất lực nhất chính là trước khi kế vị, hắn cũng không nghĩ ra biện pháp có thể lưỡng toàn đôi bên, để giải quyết vấn đề này.
Một bên là tình cảm tâm tâm tương duyệt, một bên là trói buộc của hiếu đạo.
Thân là Thái tử, mỗi một hành động của hắn đều phải mẫu mực, Tống Phong Thành sẽ không bao giờ cho phép mình có bất kỳ hành vi ngỗ ngược, bất hiếu nào.
Cho nên mấy năm nay, hắn một mặt cố gắng hết sức để được mẫu hậu chấp thuận, mặt khác hắn cũng tận lực chiếu cố Hồng Hi cung, cố gắng duy trì thế cân bằng.
Chỉ là mùa thu năm nay chiến tranh nổ ra ở Bắc Di, hắn quá bận rộn với chính sự nên khó tránh khỏi không thể chú ý tới Hồng Hi cung.
Hôm nay bởi vì phải nể trọng Mạnh gia, làm cho mâu thuẫn này càng gay gắt hơn.
Tống Phong Thành nhìn khuôn mặt xanh xao vì bệnh của Tô Nghi Thanh, trong mắt hiện lên một tia đau lòng.
Tô Nghi Thanh dường như không để ý lắm đến tình cảnh của mình, nàng mỉm cười trấn an: "Điện hạ không phải không biết, từ nhỏ sức khỏe của ta vẫn luôn tốt, chút bệnh nhẹ này có là gì, điện hạ thật sự không cần bận tâm, kỳ thực ta vẫn luôn lo lắng về chiến sự ở Bắc Di, tình hình chiến sự thật sự không ổn sao?"
Tống Phong Thành gật đầu, ngữ khí nặng nề: "Bại ba trận, người Di vốn mạnh cưỡi ngựa bắn cung, không theo lẽ thường xuất binh, mà mấy năm nay, quân Tống..."
"Quá mức an nhàn." Tô Nghi Thanh nhẹ giọng nói ra lời mà Tống Phong Thành chưa nói.
Tống Phong Thành nét mặt lộ vẻ mệt mỏi, cúi đầu nhéo nhéo mi tâm: "Những đại thần trong triều kia, ngày ngày hô hoán đất nước không thể bị sỉ nhục, đều chỉ được mỗi miệng lưỡi lợi hại thôi, muốn đánh thì quân lương từ đâu ra.
Chỉ có một đám quân lính đã quen lười biếng nhàn rỗi, làm sao có thể đánh bại quân đội dũng mãnh của Bắc Di?".
Tô Nghi Thanh đứng dậy đi tới bên người Tống Phong Thành, giơ tay nhẹ nhàng ấn vào huyệt thái dương của hắn, hỏi: "Vậy điện hạ tính thế nào?"
"Có thể trì hoãn được bao nhiêu hay bấy nhiêu, đồng thời tích trữ lương thực càng sớm càng tốt, gấp rút luyện binh."
"Nếu như có thể tranh thủ thời gian, tăng cường nhuệ khí của quân là tốt nhất.
Chỉ là vì sao Bắc Di lúc này lại không thừa thắng xông lên? Thế mà lại thu tay ?" Tô Nghi Thanh vừa nói vừa chậm rãi tiếp tục nhẹ nhàng xoa ấn.
Tống Phong Thành trong lòng thở dài, vốn là chuyện triều chính không nên mang vào khuê các, nhưng mỗi khi hắn phiền muộn chuyện chính vụ, hắn lại muốn đến Hồng Hi cung nói chuyện cùng Nghi Thanh, nàng luôn thông minh như vậy, đối với thế cục rối rắm, điều phân tích nắm bắt rõ ràng.
Bắc Di là nước chư hầu của Tống quốc từ xa xưa, hàng năm đều phải cống nạp cho Tống quốc.
Những năm gần đây, tộc Bắc Di phát triển lớn mạnh, bất mãn với việc làm một nước chư hầu, nên gây ra không ít chuyện.
Về bản chất, chuyện này đơn giản là mong muốn được độc lập và không phải cống nạp nữa.
Tuy nhiên Bắc Di chắc cũng không muốn cùng Tống quốc trở thành địch thủ, cho nên sau khi thắng mấy trận, đã phái sứ đoàn tới, muốn đàm phán điều kiện.
Như vậy xem ra, cuộc chiến này còn có thể có đường hòa giải.
Nghĩ tới đây, Tống Phong Thành liền yên lòng một chút.
Thấy Tống Phong Thành nhắm mắt suy tính, Tô Nghi Thanh cũng không lên tiếng nữa, chỉ an tĩnh ngồi một bên phụng bồi hắn.
Mùi hoa mai nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, thần kinh căng thẳng của Tống Phong Thành dần dần thả lỏng.
Hắn thân là Thái tử, ở trong trung tâm của vòng xoáy quyền lực, hắn chưa bao giờ dám thả lỏng dù chỉ một giây..
Trong hoàng cung to lớn này, chỉ khi ở cùng Tô Nghi Thanh, hắn mới có thể buông bỏ hết cảnh giác, hoàn toàn thả lỏng, cho dù là khi không nói gì, chỉ lặng lặng ngồi như vậy.
Tống Phong Thành nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của Tô Nghi Thanh, hưởng thụ sự bình yên hiếm có.
Trong buổi chiều cuối thu se lạnh, thư phòng trong góc nhỏ này, giống như một chiếc thuyền nhỏ nhẹ lay động.
Dù bên ngoài có mưa gió thế nào thì ít nhất thời khắc này cũng khiến người ta cảm thấy an toàn.
Tống Phong Thành trong lòng cảm thấy mỏi mệt, hắn thực sự không muốn rời khỏi nơi này, cứ thế mà ở bên nàng như thế này mãi mãi.
Lúc này, ngoài cửa có người nhẹ giọng mời: “Điện hạ, hoàng thượng triệu người mau chóng đến Nam thư phòng để bàn bạc về chuyện sứ thần Bắc Di đến.”
Tống Phong Thành mở mắt ra, những suy nghĩ trước đó lập tức biến mất không dấu vết.
Hắn buông tay Tô Nghi Thanh ra, đứng dậy.
Tô Nghi Thanh cũng đứng dậy theo, cầm lấy áo choàng khoác lên vai Thái tử, buột lại dây ở trước người hắn.
Tống Phong Thành cụp mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Nghi Thanh, đột nhiên mở miệng: "Nghi Thanh, chuyện của Mạnh gia, ta sẽ nói rõ với nàng."
Ngón tay Tô Nghi Thanh nhẹ ngừng một lát, ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt yên lặng chuyên chú, như thể nàng hoàn toàn tin tưởng hắn, dường như cũng hiểu rõ ý hắn.
Đôi mắt của Tô Nghi Thanh rất đẹp, to mà có thần, khóe mắt hơi cong lên khi cười, trông rất kiều mị, khi không cười lại mang chút anh khí.
Dưới ánh mắt của Tô Nghi Thanh, Tống Phong Thành nhìn đi chỗ khác, xoay người bước ra ngoài, đến cửa thì dừng lại, quay lại nói với Tô Nghi Thanh: “Nghi Thanh, gần đây có rất nhiều tin đồn, nàng đừng nghĩ nhiều.
Ta gần đây quá bận rộn, không thể chiếu cố chu toàn, nàng trước tiên dưỡng tốt thân thể, việc khác qua thời gian này chúng ta sẽ nói sau.
Tô Nghi Thanh đứng tại chỗ, bởi vì bị bệnh mà gầy đi, cằm càng nhọn hơn, bả vai mong mỏng, trông có chút cô đơn.
Bàn tay giấu dưới áo choàng của Tống Phong Thành siết chặt nắm đấm.
Tô Nghi Thanh đột nhiên mỉm cười, cúi đầu chậm rãi hành lễ: "Điện hạ yên tâm, điện hạ trong lúc bận rộn cũng phải bảo trọng thân thể, Nghi Thanh sẽ chờ lời của điện hạ."
Tống Phong Thành nhìn Tô Nghi Thanh thật sâu, mở cửa rời đi.
Khi Nam Ly mang rượu trở lại, Tô Nghi Thanh là người duy nhất còn lại trong thư phòng, nàng đang ngồi trước thư án, tay cầm một cuốn sách, ánh mắt không đặt vào cuốn sách mà có hơi xuất thần.
Nam Ly vội vàng đem rượu để lên bàn, hỏi: "Thái tử điện hạ đã đi rồi ạ?"
Tô Nghi Thanh hoàn hồn, đáp một tiếng.
Nam Ly nôn nóng: "Điện hạ còn chưa nếm thử rượu Quận chúa làm nữa."
Tô Nghi Thanh thấp giọng nói: "Cần gì phải nôn nóng như thế?"
Đúng vậy, quốc gia đại sự cùng một chén rượu, cái nào quan trọng hơn, Tô Nghi Thanh không có không biết tự lượng sức mình như vậy,
"Việc lớn thế nào cũng không phải lửa cháy đến mông, uống một chén rượu cần bao nhiêu thời gian chứ? Quận chúa đang mang bệnh mà dụng tâm chuẩn bị như vậy"
Nam Ly có chút vì chủ tử của mình mà bất bình "Mặc kệ có bao nhiêu chuyện, hoàng hậu lúc đó không phải vẫn giữ lại dùng bữa? Còn dùng lâu như vậy..."
Một tiểu nha hoàn từ cửa bước vào, trước tiên hành lễ với Tô Nghi Thanh, sau đó nói với Nam Ly: “Nam Ly tỷ tỷ, Thái tử điện hạ vừa mới phái người đưa rất nhiều đồ vật cho Quận chúa, đều đã chất đầy trong viện, tỷ xem xem nên sắp xếp thế nào ạ."
Nam Ly tinh thần tỉnh táo lại, không còn phàn nàn về chuyện rượu nữa, cô lập tức nói với Tô Nghi Thanh: “Quận chúa, em dìu ngài ra ngoài nhìn một chút nhé?”
Tô Nghi Thanh lắc đầu, nói: "Ngươi đi xem đi, Bổn cung không đi."
Nam Ly tưởng rằng Tô Nghi Thanh thân thể không khoẻ, lười hoạt động, hơn nữa nàng đối với những vật ban thưởng này luôn không thèm để ý, nghĩ rồi tự mình hào hứng đi ra viện tử.
Tô Nghi Thanh nhìn Nam Ly đi tới đi lui trên hành lang qua cửa sổ, nhưng trong lòng nàng đang vẫn suy nghĩ tới câu nói của Thái tử: “Ta sẽ cho nàng một lời giải thích.”
Là giải thích cái gì? Tống Phong Thành không nói rõ.
Hắn không phải không biết suy nghĩ của Tô Nghi Thanh, nhưng vẫn chỉ để lại một câu nói như vậy.
Tô Nghi Thanh trong lòng mơ hồ bất an.
Nghĩ ngợi một lúc, Tô Nghi Thanh lại đột nhiên tự giễu cười một tiếng.
Cùng Tống Phong Thành đã có mười năm cảm tình, nhận đủ các loại cản trở khó khăn từ phía hoàng hậu, hắn cố gắng duy trì thế cục, nàng tại sao lại không có chứ?
Chính sự tin tưởng của họ dành cho nhau đã giúp nàng trụ vững.
Nhất là trong hậu cung rét lạnh, lòng tin này đặc biệt trân quý.
Nếu như ngay cả phần tín nhiệm này cũng không có, như vậy phần cảm tình này còn có cái gì đáng trân trọng nữa?
Nghĩ tới đây, Tô Nghi Thanh thư thái trở lại.
Nam Ly ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó nha hoàn mang chậu than vào phòng, Nam Ly cũng ôm hộp lớn hộp nhỏ đi vào, cười nói: “Quận chúa, điện hạ vừa mới đưa tới mấy giỏ than, còn có những thứ này."
Vừa nói Nam Ly mở từng chiếc hộp ra, có nhân sâm, sữa ong, tổ yến, tất cả nhìn đều ở tình trạng rất tốt, còn có một chiếc áo choàng lông cáo màu trắng, thậm chí còn là màu lông thuần thiết hiếm có, chất lông sáng và mềm mại, vừa nhìn đã biết là cực phẩm.
Nam Ly cầm bộ lông cáo trong tay, giơ lên cho Tô Nghi Thanh nhìn: “Thái tử điện hạ thật sự rất quan tâm đến Quận chúa, vừa rời đi đã đưa than đến, cùng với chiếc áo choàng lớn này.
Công chúa.” , hãy nhìn xem bộ lông sặc sỡ đến mức nào.
Nam Ly đem hồ cừu bày ở trên tay, bưng qua vội tới Tô Nghi Thanh nhìn, "Thái tử điện hạ đối với Quận chúa thật là rất để ý, người vừa rời đi sẽ đưa tới thán, còn có kiện áo khoác lông này, Quận chúa người nhìn màu lông này xem, thật hiếm có."
Tô Nghi Thanh vô vị sờ lên lớp lông mềm mại, nâng cằm lên cười nói: "Bây giờ ngươi lại nói điện hạ quan tâm, thế mà điện hạ mới vừa rồi chưa nếm rượu, lúc đó ngươi tựa hồ rất tức giận không phải sao?"
Nam Ly mặt đỏ bừng, một lát sau mới nói: "Ôi chao, Quận chúa lại trêu chọc em, em còn không phải là vì Quận chúa."
Tô Nghi Thanh cười nói: "Rồi rồi, Bổn cung không làm khó ngươi, ngươi cũng đừng nháo Bổn cung nữa.
Mang mấy món này đi sắp xếp đi, để Bổn cung an tĩnh đọc sách, có được không?"
Nam Ly đáp ứng, cùng thị nữ thu thập sạch sẽ, lui ra ngoài.
Có chậu than, trong thư phòng ấm áp hơn rất nhiều.
Đây là loại than tốt nhất mà trong cung dùng, không có khói lửa.
Tô Nghi Thanh ở bên chậu than sưởi ấm đôi tay, thầm nghĩ mấy năm nay Tống Phong Thành mặc dù không nói gì, nhưng vẫn sẽ đưa những thứ tốt nhất cho nàng, cong cong khóe miệng ngồi về bên thư án, lại mở ra quyển sách "Bắc Lịch Du Kí" kia, tiếp tục nghiên cứu.
*
Trung Quế phụng mệnh đi Hồng Hi cung tặng đồ, đến Nam Thư phòng tìm Thái tử báo cáo, Thái tử vẫn còn ở bên trong cùng Hoàng thượng nghị sự.
Trung Quế từ nhỏ đã hầu hạ Thái tử, biết rõ Thái tử rất coi trọng Xương Nghi Quận chúa, hắn lo lắng Thái tử tùy thời sẽ hỏi tình hình của Quận chúa, nên không dám rời đi, tìm một chỗ ẩn tránh chờ đợi trước cửa.
Đợi đến trời tối, cuối cùng c người hầu cúi người vén rèm cửa Nam Thư phòng lên, Thái tử từ bên trong đi ra.
Trong phòng đã thắp đèn từ lâu, ánh sáng sáng ngời, bên ngoài lại tối tăm, Thái tử ở phía ngược sáng, chỉ có thể phác họa ra dáng người cao lớn, không thấy rõ biểu tình trên mặt.
Mà không biết tại sao, chỉ từ dáng dấp của hắn, Trung Quế cảm nhận được một cổ nặng nề suy sụp.
Thái tử không nói một lời, đi thẳng lên kiệu, Trung Quế đi theo bên cạnh, nghe thấy Thái tử thấp giọng phân phó: “Vĩnh Hoà cung ”.
Vĩnh Hoà cung là nơi ở của Thái tử, sát bên Phượng Vi cung của hoàng hậu.
Trung Quế có chút kinh ngạc, hiếm thấy hôm nay nghị sự kết thúc sớm, hắn tưởng rằng Thái tử sẽ đi Hồng Hi cung.
Kiệu của Thái tử rộng rãi xa hoa, bên trong đã sớm chuẩn bị chậu than, trải thảm mềm ấm áp.
Sau khi hạ rèm kiệu xuống, tấm lưng vốn luôn căng cứng của Tống Phong Thành bỗng nhiên thả lỏng.
Hắn ngửa đầu tựa lưng vào vách kiệu.
Cuộc trò chuyện buổi chiều với phụ hoàng ở Nam Thư phòng hiện lên trong đầu hắn.
"Mạnh gia nắm giữ binh quyền nhiều năm, bây giờ chúng ta cùng Bắc Di khai chiến, ngoại trừ Mạnh gia, trẫm không còn ai để trông cậy nữa.
Mà con biết đấy, cầm trong tay tấm hồ phù này lâu năm như vậy, lại còn là võ tướng thô lỗ, khó tránh khỏi việc trở nên ngạo mãn, trẫm cũng thật sự không an tâm."
"Gần đây Tam đệ của con đến gặp trẫm, nói nó tâm duyệt với nữ nhi Mạnh gia, muốn trẫm chỉ hôn Mạnh Uyển Như cho nó, nó còn muốn theo Mạnh Dương ra chiến trường rèn luyện, điều này ta rất hài lòng."
"Chỉ là, trẫm biết, nữ nhi Mạnh gia thích con, Mạnh Dương lại yêu thương nữ nhi bảo bối của mình nhất.
Nếu con lấy Mạnh Uyển Như làm thái tử phi, vì con gái của mình, Mạnh Dương sẽ càng tận trung hơn.
Thêm nữa Mạnh Uyển Như cũng coi như phẩm hạnh tướng mạo đều có, không tính là con bị thua thiệt, cho nên trẫm cảm thấy để con lấy Mạnh Uyển Như là một công đôi việc."
"Trẫm biết con và Xương Nghi lưỡng tình tương duyệt, đợi chuyện này xử lý xong, trẫm sẽ chỉ hôn Xương Nghi cho con, phong làm bình thê, địa vị sẽ không kém hơn nữ nhi Mạnh gia.
Con nghĩ đi, Xương Nghi là nữ nhi của công thần, làm sao trẫm có thể bạc đãi với nàng ta được?"
"Thật ra trẫm có thể trực tiếp hạ chỉ, nhưng trẫm không phải là người vô tình, con là con trai của trẫm, là thái tử, hôm nay trẫm nói cho con chuyện này, hy vọng con có thể giải tỏa nỗi lo lắng của trẫm, cũng hy vọng con có thể hiểu nối khổ tâm của trẫm."
Lời của phụ hoàng vừa thuyết phục lại vừa muốn lợi dụng điểm yếu mà uy hiếp người khác, tưởng chừng ôn hòa nhưng lại không khỏi rét lạnh.
Điều khiến Tống Phong Thành trong lòng hoảng nhất chính là hành động của vị tam đệ Tống Phong Thịnh.
Tống phong thịnh là do quý phi sinh ra, so với Tống Phong Thành chỉ nhỏ hơn một tuổi, tư chất thông minh, cùng Tống Phong Thành không phân cao thấp, vẫn luôn theo đuổi vị trí Thái tử.
Hôm nay phụ hoàng nói chuyện này, chỉ là để hắn hiểu được, lúc này không phải chỉ có hắn có thể vì Hoàng thượng phân ưu.
Tống Phong Thành rũ mắt suy tư hồi lâu, cuối cùng đứng dậy rồi quỳ xuống trước vị hoàng đế đang ngồi trên ngai rồng, nói: “Nhi thần thân là thái tử, vì phụ hoàng vì đất nước phân ưu, là đạo lý hiển nhiên, nhi thần...!nguyện cưới nữ nhi Mạnh gia."
Lúc này, kiệu dừng lại.
Thái tử trong xe không có động tĩnh gì, Trung Quế cũng không dám động đậy, chỉ ở phía trước kiệu bẩm báo: "Điện hạ, đã đến cung Vĩnh Hòa"
Tống Phong Thành hít một hơi, hắn biết mình từ khi sinh ra đã định tương lai đứng đầu xã tắc, đây là điều hắn phải làm.
Chỉ khi trở thành hoàng đế, mới có thể bảo hộ Tô Nghi Thanh, mới có thể thực hiện lời hứa của hắn.
Đây là lối thoát duy nhất cho Tô Nghi Thanh.
Nghi Thanh sẽ hiểu thôi.
Còn hiện tại, bệnh phong hàn của nàng còn chưa khỏi, cần tịnh tâm tĩnh dưỡng, trước cứ tạm giấu rồi tính tiếp.
Tống Phong Thành ngồi thẳng dậy, chậm rãi mở mắt, lạnh lùng hỏi: "Mạnh Uyển Như còn ở Phượng Vi cung không?"
Trung Quế có chút sửng sốt, Thái tử không có hỏi tới Hồng Hi cung, thế mà lại hỏi tới Phượng Vi cung, vội vàng đáp: "Đúng vậy, tối nay hoàng hậu giữ lại Mạnh quý nữ ở Phượng Vi cung."
"Cho người đi bẩm báo mẫu hậu, nói rằng lát nữa ta sẽ đến Phượng Vi cung bồi nàng dùng bữa tối." Tống Phong Thành chậm rãi phân phó.