Sau Khi Trở Thành Loli Tôi Được Nam Thần Tượng Nhặt Nuôi



Anh cười với Duy Duy, vừa sấy tóc cho Tư Lật vừa nói: “Sao thế? Muốn chơi với em sao?”

“Dạ.” Duy Duy chớp chớp đôi mắt nói: “Em gái vẫn chưa nói tên của mình với em.”

Tiếng của máy sấy tóc rất lớn, nhưng không cản được Tư Lật nghe thấy những gì Duyệt Nhất Trầm nói với bé gái kia: “Em gái tên Tiểu Khả Ái.”

Tư Lật nhìn anh một cái.

“Tiểu Khả Ái” Duy Duy lặp lại từng câu từng chữ, chớp đôi mắt đáng yêu hỏi: “Tên của em ấy là Tiểu Khả Ái sao?”

“Đúng vậy, em kêu em ấy Tiểu Khả Ái là được rồi.”

Thôi được, tốt xấu gì cũng là cái tên có ý nghĩ, cô không có dị nghị gì.

“Cái tên nghe rất hay a.”

“Tên của Duy Duy càng hay hơn.”

“Tên của Duyệt Nhất Trầm cũng rất hay.”

Duyệt Nhất Trầm xoa đầu của cô: “Muốn kêu tôi là chú?”

Kỹ thuật sáy tóc của anh thật chẳng ra sao, Tư Lật cảm thấy bản thân sắp thành tóc quăn rồi, cuối cùng đành phải vụn về quấn tóc lên.

Tóc quá nhiều, búi tóc trên đầu sắp to bằng đầu cô rồi.

Duyệt Nhất Trầm ngược lại yêu thích không ngừng, lúc xuống lầu luôn mân mê búi tóc trên đầu đó.

Lúc xuống lầu lần nữa thì dì Lý đã nấu cơm xong, đồ ăn thơm lừng, có tôm và thịt bò cô thích ăn nhất.

Bốn người ngồi xuống, Duyệt Nhất Trầm luôn nắm tay Tư Lật, vì vậy cô ngồi bên cạnh anh, Duy Duy ngồi đối diện anh, mà đối diện Tư Lật chính là chị Kết.

Vì đều là người thân quen, nên Tư Lật có chút chột dạ, không tự giác mà né tránh ánh mắt chị ấy, nhưng đối phương lại nhìn cô chằm chằm.

Tư Lật căng thẳng đến cầm không được muỗng rồi.

“Chị Kết?” Duyệt Nhất Trầm rất nhanh phát hiện được, ở bên cạnh cười nói: “Làm sao mà cứ nhìn chằm chằm Tiểu Khả Ái thế? Chị xem chị dọa cháu ấy sợ rồi kìa.”

Chị Kết thu hồi tầm mắt.

cười cười: “Không có, chỉ cảm thấy đứa trẻ này rất quen mắt.”

“Có sao?” Duyệt Nhất Trầm giống như không có việc gì nói, anh cầm lấy một con tôm, lột sạch sẽ từ đầu đến đuôi, lấy đũa chấm một chút nước chấm để vào trong bát nhỏ của Tư Lật.

“Rất giống Tư Lật nha, là em gái của Tư Lật sao? Sao chị nhớ cô ấy là con một nhỉ.” Nụ cười của chị Kết có chút ý vị thâm sâu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Duyệt Nhất Trầm.

Tư Lật giống như ăn trộm, tim đập như sấm đánh.

“Ừm?” Duyệt Nhất Trầm không hề có chút ảnh hưởng bởi tầm mắt của chị ấy, thản nhiên quay đầu lại nhìn Tư Lật, bộ dạng kia giống như đang ung dung, không hề nhìn ra có chút dấu vết nào, sau đó mới cười nói: “Chị vừa nói như vật, quả thật có chút giống.

Trở về phải hỏi cô ấy thử, có phải cô ấy bên ngoài sinh con riêng hay không?”

Nếu anh đã nói như vậy rồi, chị Kết ngược lại ngượng ngùng phỏng đoán tiếp.

Hơn nữa, Duyệt Nhất Trầm lúc nói những lời như vậy, Tư Lật cũng rất phối hợp bày ra vẻ mặt vô tội.

Vừa như vậy, ngược lại cũng không giống nữa.

Chị thuận thế nói: “Đừng nói bừa, Tư Lật nào có thời gian ở Mỹ sinh con chứ.”

Duyệt Nhất Trầm: “Haha.”

Tư Lật cũng muốn haha.

Chị Kết gắp một đũa thức ăn bỏ vào trong chén của cô: “Ăn nhiều một chút, dì không biết cháu ở đây, không đem quà tới, lần sau dì tới nhất định dẫn con đi chơi.”

“Cảm ơn” Tư Lật nhỏ tiếng nói.

“Cháu nó có chút mắc cỡ.” Duyệt Nhất Trầm cười bổ sung.

Sau khi dùng cơm xong hai người lớn ngồi trên sofa bàn chuyện, hai đứa trẻ ngồi trên tấm thảm bên bàn trà chơi xếp gỗ, vẫn là Tư Lật tặng xếp gỗ cho Duy Duy, chị Kết nói cô ấy rất thích, đi đâu cũng mang theo.

Tư Lật toàn bộ quá trình đều lạnh mặt, tại sao cô phải chơi cái trò này chứ!

Duy Duy dưới sự giúp đỡ của cô, thuận lợi xếp được một cái xe tăng.

Cô ấy bắt lấy cái xe tăng đó hưng phấn chạy đến trước mặt Duyệt Nhất Trầm, kích động nói: “Anh, anh nhìn xem xe tăng của em nè! Có phải giống với cái lần trước anh cho em không?”

Duyệt Nhất Trầm nhướn mi nhìn nhìn, khen nói: “Thật sự rất giống, Duy Duy giỏi thật.”

Duy Duy càng vui mừng hơn, chỉ chỉ gương mặt mình: “Phải có thưởng.”

Duyệt Nhất Trầm thực sự sáp lại hôn lên gương mặt của cô ấy.

Tư Lật siết chặt xếp gỗ trong tay.

Lúc sau Duy Duy cầm theo xe tăng trở lại, muốn cùng với cô xếp thêm một cái xe tăng, Tư Lật có chút thất thần, vì vậy lần này có chút chậm.

Vừa lúc hai người bên kia cũng bàn xong chuyện của Duyệt Nhất Trầm, lại bắt đầu nói đến chuyện của Duy Duy.

Hai người họ lúc nhắc đến phim điện ảnh mới của Ngô Thường, Tư Lật nhịn không được vểnh tai lên nghe.

“Bộ phim điện ảnh đó thật không tệ, đạo diễn Ngô Thường, vai chính là Ngu Kỷ.”

Duyệt Nhất Trầm gật đầu: “Tôi cũng có nghe nói, bộ phim này thực sự không tồi, phim điện ảnh của Ngô Thường lão sư luôn đáng để tôi mong đợi.”

Chị Kết do dự nửa giây, mới nói: “Hai người trước chị nhận được mail, nói là vai diễn nào thích hợp với Duy Duy, muốn để nó đi thử một chút.”

Duyệt Nhất Trầm lập tức nhíu mày, xem ra không cần nghĩ ngợi đã trả lời: “Duy Duy quá nhỏ, vẫn không thích hợp để đóng phim.”

Duy Duy biết người lớn đang nói mình, cũng ở bên cạnh vểnh tai lên nghe.

“Chị cũng nghĩ như vậy, nhưng vì người chỉ đạo là Ngô Thường, vì vậy cảm thấy có hội rất hiếm có.”

Duyệt Nhất Trầm không lập tức nói chuyện, cách một lúc mới hỏi: “Là ai gởi kịch bản cho chị?”

“Là Tư Lật, cô ấy không nói với cậu sao?”

Tư Lật cảm giác được ánh mắt của Duyệt Nhất Trầm như có như không đang dừng ở trên người cô một lúc, cô rụt rụt cổ, không dám quay đầu lại.

“Duy Duy quá nhỏ rồi, đóng phim không giống với chụp hình và phim ngắn, cần phải có tinh thần và sức lực rất lớn, ngộ nhỡ em ấy không thích thì sao? Hơn nữa phim của đạo diễn Ngô Thường đa phần đều là phim hành động, bị thường thì phải làm sao?” Anh dừng một chút, dùng âm thanh gần như không thể nghe thấy nói: “Con đường ngôi sao nhí này không dễ đi, chị ít nhiều gì cũng phải đợi em ấy có chút ý thức tự chủ mới quyết định.”

Chị Kết hiển nhiên bị nói lay động rồi, chị vẫy tay gọi Duy Duy qua, hỏi cô ấy có muốn đóng phim không.

Duy Duy dựa gần Duyệt Nhất Trầm, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn: “Không muốn.”

Duyệt Nhất Trầm xoa xoa đầu của cô ấy.

“Tại sao vậy?” Chị Kết hỏi.

“Vì anh không muốn con diễn.”

Duyệt Nhất Trầm dở khóc dở cười: “Bảo bổi, em phải tự mình suy nghĩ.”

“Bỏ đi, con gái này của chị đúng là cái đuôi nhỏ của cậu mà, cậu nói vậy thì cũng hết cách.” Chị Kết thở dài: “Cứ quyết định vậy định, vốn dĩ chị cũng không muốn nó gia nhập ngành giải trí.”

Tư Lật trong lòng cũng thở dài, biết chuyện này xem như thất bại rồi.

“Tư Lật mấy ngày này xin nghỉ phép rồi? Vậy mấy ngày này cậu lo liệu được không?” Chị Kết lại hỏi.

Duyệt Nhất Trầm vẫn cười nói: “Vẫn lo được, nếu như không được tôi sẽ bắt cô ấy trở về.”

Tư Lật cảm giác sống lưng lạnh cả người.

Sau khi chị Kết và Duy Duy ra khỏi cửa, Tư Lật nhanh như chớp chạy lên lầu, kết quả đang đứng giữa cầu thang đã bị một đôi chân dài lớn đuổi kịp, bế cô vào trong lòng.

“Tư Lật.” Vẫn là âm thanh ôn nhu đó, nhưng Tư Lật lại đọc ra được một chút dự cảm xấu, cô rụt cổ, nói yếu ớt: “Tôi không phải Tư Lật, tôi là Tiểu Khả Ái.”

Duyệt Nhất Trầm nháy mắt bị chọc cười: “Tiểu Khả Ái.”

Nhưng ngược lại không giống như bộ dạng tìm phiền phức cho cô.

Cô càng thêm nơm nớp lo sợ.

Bởi vì cô biết Duyệt Nhất Trầm rất yêu thương Duy Duy, chị Kết là mẹ đơn thân, Duyệt Nhất Trầm gần như là một nửa làm cha của Duy Duy, cô ấy học ngoại ngữ gì, học vũ đạo gì, đa phần đều do ăn quyết định.  

“Anh sẽ tức giận sao?” Tư Lật cẩn thận hỏi: “Lúc trước tôi không biết anh không hy vọng Duy Duy vào ngành giải trí, chính là có cơ hội như vậy nên tôi mới nói với chị Kết.”

Anh ừm một tiếng, mỉm cười ấm áp như gió mùa xuân: “Chuyện này có gì đáng để tức giận?” Lại xoa bóp mặt của cô: “Nói lớn tiếng với cô cũng không dám, nào nỡ tức giận chứ?”

Lực đạo trên tay ngược lại không nhỏ.

Sau khi anh buông lỏng tay Tư Lật chạy về phòng nhìn thoáng qua, gương mặt đều bị véo đỏ rồi.

Tư Lật: “Cái này gọi là không tức giận sao?”

Duyệt Nhất Trầm vòng tay dựa vào cửa, cong khóe môi: “Bây giờ thật sự không tức giận.”

“……”

***

Ngày thứ hai Tư Lật cản Duyệt Nhất Trầm trước khi anh ra khỏi cửa.

Lúc cô chạy đến trước cửa phòng Duyệt Nhất Trầm thì đối phương đang thắt caravat, ngón tay thon dài trắng nõn linh hoạt, caravat đen làm cho anh trở nên cẩn trọng hào hoa, giống như vai ác tinh anh trong phim điện ảnh.

Hôm nay anh phải tham dự một cuộc họp báo sản phẩm có quan hệ hợp tác với studio, tự nhiên phải ăn mặc trang trọng một chút.

Duyệt Nhất Trầm không cần quay đầu lại cũng biết cô chân trần chạy tới, liền dặn dò một tiếng: “Trở về mang giày vào.”

Tư Lật không phải Duy Duy, tự nhiên cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời anh.

“Hôm nay tôi phải ra ngoài.” Hôm qua cô đã bị uy hiệp rồi, hôn nay không thể thỏa hiệp thêm nữa.
Ngón tay của Duyệt Nhất Trầm dừng một chút, sau đó quay đầu lại nhìn cô, có lẽ vừa mới tắm gội qua, ánh mắt trong veo như nước: “Muốn đi đâu?”

Biểu cảm ôn nhu làm cho Tư Lật xém chút dao động rồi.

“Đi đâu cũng được, tôi không muốn ở nhà nữa.” Tư Lật nói, sau đó dùng ngữ khí thương lượng hỏi: “Tôi có thể trở về nhà mình không?”

“Không được.” Đối phương trả lời không chút suy nghĩ, lập tức cự tuyệt: “Trừ phi cô tìm người thân đến chăm sóc mình.”

Tư Lật nhíu mày: “Anh rõ ràng biết tôi không có người thân mà.”

Một người bác thân nhất mười năm trước đã ra nước ngoài rồi, xuống thêm chút nữa thì cách nhau rất nhiều, cô không muốn làm phiền người khác, cũng không biết phải làm sao để giải thích.

“Vì vậy a, tôi can tâm tình nguyện chăm sóc cô như vậy, cô vẫn không cảm kích sao?” Duyệt Nhất Trầm cười: “Một mình cô tôi thật không yên tâm, lại nói cô muốn về nhà làm gì chứ? Còn không bằng làm tổ trong nhà xem ti vi.”

Tư Lật không còn lời nào để nói, cô cũng biết rõ Duyệt Nhất Trầm giữ cô ở lại thực ra là sự trách nhiệm đối với cô, dù sao cô với hình dáng này cũng muốn có một người lớn bên cạnh. 

Chỉ là cô ngại làm phiền anh thêm,anh đối với cô quá tốt rồi, cô sợ bản thân sẽ nghiện, biến thành một con sâu gạo, trở thành một Duy Duy thứ hai.

Anh cuối cùng cũng thắt xong caravat, sau đó mặc áo vest vào, khom lưng bế cô lên: “Ở trong nhà đợi cảm thấy vô vị? Vậy buổi tối tôi trở về sớm một chút, dẫn cô ra ngoài dạo.”

“Duyệt Nhất Trầm, anh không cảm thấy tôi là một gánh nặng sao?”

Anh cười cười với cô: “Sẽ không có món quà nào quý hơn cô nữa.”

Nếu không phải quá hiểu rõ anh, Tư Lật thực sự cảm thấy lo lắng cho tình cảnh của mình, hoàn toàn chính là cuốn sổ tay cầm tù của tên biến thái.

“Duyệt Nhất Trầm, anh xem qua phim điện ảnh 3096 ngày chưa?”

Duyệt Nhất Trầm bật cười, nhịn không được chọc cô: “Xem qua rồi, cô đáng yêu hơn tiểu Lolicon trong đó nhiều, hơn nữa tôi cảm thấy phòng ngủ của cô với cái sân thượng đó còn thoải mái hơn nhiều so với hầm trong phim điện ảnh.”

Tư Lật run bần bật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui