Edit:〆Lâm Hạ Linhヤ
Sau khi thảo luận về tin tức trên TV, hai bà cô lại bắt đầu kể lại chi tiết những câu chuyện bát quái của các con phố xung quanh. Giang Vu Tận ghé sát vào, dựng lỗ tai lên cẩn thận nghe ngóng, bởi vì ngó đến quá gần làm quấy rầy đến công việc mà bị ông chủ Nguyên gõ đầu một cái.
Cậu lại chậm rãi trở về chỗ mình.
Nói đến chuyện gần đây, một bà cô vỗ đùi, nói: "Tôi nhớ ra rồi, không phải khu bên cạnh chúng ta có một dãy toà nhà chưa hoàn thành sao, lúc trước nghe Tiểu Tô ở lầu ba nói, cô bé lúc trước buổi tối tăng ca đi đường tắt đi ngang qua bên kia, lúc đó giống như nhìn thấy trên lầu có bóng người."
Một bà cô khác trong lòng muốn nhảy dựng, da gà da vịt nổi lên trong nháy mắt.
Giang Vu Tận cũng nghe rất nghiêm túc, nhưng lại cảm thấy trong tay thiếu thiếu thứ gì, không quay đầu mà hướng ông chủ tiệm cắt tóc vẫy vẫy tay, nói: "Cho một gói hạt dưa."
"..."
Giang Vu Tận cuối cùng bị ông chủ nắm tay siết chặt muốn chết đuổi ra khỏi tiệm.
Cửa của tiệm còn cách âm khá tốt, đứng bên ngoài hoàn toàn không nghe được bên trong đang nói gì. Công dân Giang còn muốn tiếp tục nghe chuyện bát quái, ở cửa rút được kinh nghiệm xương máu, cuối cùng quyết định đi mua bao thuốc lá nho nhỏ tới hối lộ ông chủ cho mình đi vào.
Cửa hàng tiện lợi trên đường phố chuyển đến nơi kỳ quái, cửa hàng xung quanh cứ mở rồi lại đóng, cuối cùng chỉ còn cửa hàng tiện lợi này còn tồn tại, cửa hàng bán lẻ xung quanh đều đóng cửa.
Vừa mới đến cửa hàng, cậu phát hiện bên trong dường như hơi khác với bình thường.
Chủ yếu là do nhân viên cửa hàng đột nhiên cao hứng mà giơ tay lên hơn nữa vẫn cứ giữ nguyên không thả xuống.
Giang Vu Tận đến gần, cửa tự động mở ra, cậu giương mắt nhìn về phía nhân viên cửa hàng, vừa đi vừa nói: "Cho một bao thuốc lá."
Cậu hơi tự hỏi một chút, nói thêm: "Loại hơi mắc một chút."
Cửa hàng tiện lợi rất yên tĩnh, nhân viên cửa hàng không có trả lời cậu, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào một chỗ, toàn bộ cả cửa hàng chỉ có cửa cảm ứng tự động phát nhạc hoan nghênh khi mở ra.
Giang Vu Tận nhìn theo ánh mắt của nhân viên cửa hàng thì nhìn thấy một người đội mũ đeo khẩu trang đứng cách đó không xa, trong tay đang giơ khẩu súng, họng súng nhắm vào nhân viên cửa hàng.
Súng nhìn không giống như mấy cây súng truyền thống, là loại súng đặc biệt, mép sườn có đường cong màu đỏ sẫm, giống như lưu động vậy, cứ một lúc lại phát sáng.
Đây rất rõ ràng là một hiện trường cướp cửa hàng tiện lợi.
Sự chú ý tạm thời rời khỏi bao thuốc lá, Giang Vu Tận giống như không chú ý tới xung quanh, mũi chân vừa di chuyển, lại hướng về tên cướp cầm súng.
Cậu đi tới gần, người đàn ông đội mũ cùng khẩu trang đen trong nháy mắt đem họng súng chỉa về phía cậu, thấp giọng uy hiếp: "Không được lại đây."
Giang Vu Tận lại đây. Cậu dí sát mắt vào nhìn súng, lúc sau hỏi tên cướp: "Anh biết đây là thứ gì à?"
Tên cướp nghẹn lại, lúc sau ương ngạnh nói: "Tao đương nhiên là biết."
Giang Vu Tận tò mò hỏi: "Thế cái này anh lấy từ đâu vậy?"
Nhân viên cửa hàng: "..."
Hai người kia đột nhiên đùa cợt với nhau, cậu ta chỉ cảm thấy mình giơ tay thật vô nghĩa.
Người đàn ông đội mũ đeo khẩu trang không có trả lời vấn đề của Giang Vu Tận, tay cầm súng càng ngày càng run.
Giang Vu Tận duỗi tay đặt lên vai người đàn ông: "Anh sao lại khách khí như vậy."
Tên cướp muốn cử động, lại phát hiện bên cổ truyền đến cảm giác quái dị, cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy tay đối phương đặt trên vai mình lại xuất hiện một thứ giống như dao nhỏ, nó rất nhỏ, mũi nhọn chĩa vào da hắn, dường như chỉ cần hơi dùng lực liền có thể đem toàn bộ cổ hắn một lần xuyên qua.
Cánh tay giơ lên bắt đầu tê dại, rất khó sử dụng lực lên trên súng, cây súng nắm chặt trong tay dần dần trượt xuống, cuối cùng bị một bàn tay tái nhợt chụp được.
Giang Vu Tận lấy súng nhìn qua, cuối cùng quay đầu nói với nhân viên cửa hàng đang còn giơ tay: "Đây là súng đồ chơi."
Tuy nhìn qua không giống, nhưng biểu cảm người này rất hiển nhiên, nhân viên cửa hàng vì thế nửa tin nửa ngờ buông tay.
Người đang ông đội mũ cứ như vậy bị người bên cạnh mang theo rời khỏi cửa hàng tiện lợi.
Sau khi rời khỏi cửa hàng, Giang Vu Tận mang theo người đàn ông vào một con hẻm nhỏ hẹp bên đường, tới một góc chết, tùy ý nhìn xuống cây súng trong tay nói, nói: "Cầm thứ này mà chỉ đi cướp cửa hàng tiện lợi, thật là không có tiền đồ."
Bỗng dưng không thể hiểu được mà bị khống chế, người đàn ông không dám nhiều lời, cũng không dám có động tác dư thừa nào.
Giang Vu Tận lại lần nữa cúi đầu hỏi hắn: "Thứ này lấy từ đâu?"
Cảm giác tử vong quá mức mãnh liệt, người đàn ông do dự nói: "Là.... là người khác đưa cho tôi."
Giang Vu Tận rất có kiên nhẫn, tiếp tục hỏi: "Ai cho anh?"
Người đàn ông nói là đại ca.
Giang Vu Tận nở nụ cười: "Làm phiền mang tôi đi gặp hắn."
Người này thoạt nhìn còn rất có lễ phép.
- --- Đó là nếu khi xem nhẹ thứ còn đang đặt bên cổ.
Người đàn ông đội mũ chỉ có thể dẫn đường cho cậu, hai người kề vai sát cánh, đi trên đường không hề có vẻ khác thường.
Ở trên đường Giang Vu Tận câu được câu không hỏi chuyện, mạng còn nằm trên tay cậu, người đàn ông đội mũ đem toàn bộ những thứ mình biết nói ra hết.
Hắn ta nói hắn ta làm đàn em ở chỗ đại ca, nhiệm vụ thường ngày là thu thập tin tức của dị chủng cùng người chơi, đôi khi nghĩ cách tìm một số vật tư bị thiếu, súng cũng là được đại ca cho.
Chỉ là không ngờ lần này ra ngoài cướp vật tư lại bị người khác uy hiếp.
Giang Vu Tận nghe người đàn ông đội mũ tiếp tục nói: "Tôi chỉ là tên du côn, nhưng đại ca lại là người chơi trở về từ trò chơi, rất lợi hại."
Hắn ta nói đại ca hắn thuộc về một tổ chức đặc biệt, tổ chức này rất thần bí, cũng rất mạnh, chỉ cần bọn họ làm việc tốt, liền có cơ hội tiến vào tổ chức giống như đại ca.
Lúc nói đến đại ca, người đàn ông đội mũ giống như muốn ưỡn ngực lên cao.
Giang Vu Tận dùng một câu trực tiếp nói toạc ra: "Mấy người thế này không phải tà giáo à?"
Người đàn ông đội mũ hơi nghẹn lại.
Xuyên qua mấy con phố, người đi đường ngày càng ít đi, ở đây thoạt nhìn như là nơi đánh nhau rất tốt, Giang Vu Tận làm một cái ngáp, hỏi còn bao lâu nữa thì đến.
Giữa trưa quả nhiên vẫn nên nằm nhà mà ngủ, không nên chạy đến nơi này.
Một lòng chỉ muốn ngủ trưa, công dân Giang hoàn toàn không nghĩ tới bản thân tới giữa trưa mới rời giường.
Người đàn ông đội mũ nói ước chừng còn một phần ba đoạn đường nữa.
Sau khi đi đến gần nửa chặng đường đa có thể nhìn thấy một tòa nhà đổ nát dựng trên mảnh đất trống. Ở một bên tòa nhà dựng một dàn ống thép đã bị sét, vôi trắng trên mặt tường cũng bị mưa gió ăn mòn, mọc ra loại thực vật màu xanh rêu.
Người đàn ông ánh mắt nhìn về tòa nhà này, rất rõ ràng đây là đích đến.
"Hóa ra bóng người nửa đêm xuất hiện là mấy người."
Giang Vu Tận nhìn về phía người bên cạnh, biểu cảm khó lòng giải thích, nói, "Điều kiện như này mà mấy người ở bên trong không cảm thấy bản thân sẽ mốc meo theo sao."
Người đàn ông lựa chọn không trả lời.
Cũng không mong chờ được đáp lại, Giang Vu Tận đi về phía tòa nhà.
Mới vừa đi vào tòa nhà đã bị rêu xanh che khuất, ánh sáng bên trong lập tức tối hơn, không khí bên trong giống như đều có chút ẩm ướt.
Tầng một có một đống rác sinh hoạt cùng vài ba đồ vật khác, nhìn qua còn khá mới, rõ ràng là dấu vết đã từng có người ở.
Đi vào tòa nhà, thừa dịp Giang Vu Tận còn đang đánh giá bên trong tòa nhà, người đàn ông phát ra tiếng kêu cứu nguyên thủy.
"Cứu mạng!"
Giang Vu Tận nhìn hắn một cái, có chút kinh ngạc.
Người này đi lâu như vậy rồi, hóa ra vẫn còn trung thành.
Chắc là tiếng gọi nguyên thủy này phát huy tác dụng, một góc lầu một nối với cầu thang tầng ngầm đầu tiên xuất hiện bóng người chạy qua, lát sau có vài người nhanh chóng chạy ra, trong tay đều cầm súng không khác nhau mấy.
Nhìn thấy người quen, người đàn ông đội mũ trong lòng cuối cùng cũng yên ổn lại, quay đầu nhìn về người bên cạnh, vừa tính nói cái gì đó, lại thấy đối phương từ trong túi móc ra cây súng y hệt lấy từ tay hắn.
Giang Vu Tận còn tốt tính nghiêng đầu, nói với hắn:
"Thứ này chắc là dùng như này."
Người đàn ông đội mũ nhìn đối phương một tay cầm súng, không chút do dự bóp cò.
Ngay trong nháy mắt, xi măng đã cứng lại nát ra, mặt đất sụp đổ, vài người ở cửa cầu thang thậm chí còn không kịp phản ứng, trực tiếp rơi xuống.
Người đàn ông nhìn những tấm thép cùng mấy tầng xi măng hoàn toàn bị xuyên thẳng, đôi mắt dần dần trợn to.
Hắn dường như đã hiểu được ý tứ trong câu nói "Cầm thứ này mà chỉ đi cướp cửa hàng tiện lợi, thật không có tiền đồ." của đối phương lúc trước.
Cũng ngay sau khi nổ một phát súng, Giang Vu Tận vừa mới chuẩn bị tiện tay né đi súng trong tay, kết quả lại đột nhiên nhớ tới gì đó, súng đang ở trong tay quay một vòng, cuối cùng một lần nữa được cho vào trong túi.
Từ lỗ thủng bị súng tạo ra truyền đến tiếng kêu đau, người đàn ông đội mũ hoàn toàn không dám nói lời nào, cho đến khi nhìn thấy người từ cửa cầu thang bị phá nát nhảy ra mới không tự giác gọi "Đại ca", ánh mắt tràn ngập mong chờ.
Người bị hắn gọi đại ca một cánh tay có xăm một con rắn, giơ súng trong tay lên.
"Đùng ---"
Trong tay anh trai xăm mình là một cây súng bình thường, sau khi tiếng súng vang lên, trán người đàn ông đội mũ có thêm một cái lỗ thủng, nhẹ nhàng ngã về phía sau, ánh sáng trong mắt cũng chưa tắt đi.
Anh trai xăm mình một lần nữa lên đạn, ở lỗ thủng phía trước bắn ra mấy phát súng, trong mắt không có chút dao động nào: "Có một người cũng không ngăn được, thứ vô dụng."
Tiếng kêu từ lỗ thủng biến mất.
Giết vài người trong hố, hắn giương mắt nhìn về Giang Vu Tận vẫn luôn yên tĩnh đứng một bên, lại lần nữa giơ súng trong tay lên.
Viên đạn bay ra, cuối cùng bị một tay vững vàng bắt được.
Giang Vu Tận nắm lấy viên đạn, lát sau lại đổi chiều, viên đạn giống như đồng xu bắn ra, dáng vẻ nhẹ nhàng.
Xương bả vai phải cầm súng bị xuyên thẳng, người đàn ông xăm mình cúi đầu, nhìn thấy trên người mình chẳng bị bao giờ bị bắn ra một lỗ, máu loãng bắt đầu chảy ra.
"Lần này tới anh dẫn đường."
Người đứng đối diện lỗ thủng cười một cái, nói: "Thứ hữu dụng."
Ngay trong một cái chớp mắt, người ban đầu còn đứng cách một khoảng đã xuất hiện bên cạnh, trên cổ truyền đến cảm giác khác thường.
Anh trai xăm mình tốc độ phản ứng cũng rất nhanh, trở tay tránh thoát, mới vừa cử động đã bị người khác nhẹ nhàng đè lại.
Giang Vu Tận đem súng của người lúc trước ngã xuống hố đánh rơi đá đến trước mặt anh trai xăm mình, nói: "Đem tôi tới nơi của người tạo ra cái này đi."
Anh trai xăm mình rốt cuộc so với người đàn ông đeo mũ khá hơn nhiều, còn có thể miễn cưỡng ổn định, không có trả lời vẫn đề của cậu, ngược lại hỏi: "Mày là ai?"
Một âm thanh "lạch cạch" rất nhỏ, Giang Vu Tận rũ mắt từ băng đạn của cây súng trong tay lấy ra một tá đạn*, lại lấy đi một viên.
*Một tá đạn = 12 viên đạn.
Lần này viên đạn nhắm thẳng ngay tim.
Một giọt mồ hôi trượt xuống theo sườn mặt, người đàn ông xăm mình nói: "Tao đưa mày đi."
Giang Vu Tận đem viên đạn kia cho lại vào băng đạn: "Nào đi thôi."
Đường đi lần này rất xa, liên tục đi ra khỏi thành thị đến vùng ngoại ô, cuối cùng đi vào tận núi sâu, nhưng vì có Anipop làm bạn, cho nên còn khá vui vẻ.
Ở đây núi sâu tín hiệu yếu, Anipop không thể tải, pin điện thoại cũng đang nguy hiểm, Giang Vu Tận chỉ có thể cất điện thoại, bắt đầu thưởng thức phong cảnh thiên nhiên.
Nhưng nếu ăn ngay nói thật, rừng già núi sâu thật sự không có phong cảnh gì để thưởng thức, cậu chỉ có thể quay sang nói chuyện phiếm với người bên cạnh.
Khoảng cách không còn xa lắm, cậu hỏi ra được tổ chức này gọi là [Linh], ý tứ có tồn tại người chơi sở hữu sức mạnh siêu việt, nơi bọn họ tới là một nhánh nhỏ của tổ chức, người cần tìm cũng là một thành viên ở đấy.
Mí mắt Giang Vu Tận không tiếng động gục xuống, hơi nhướng mày, nói: "Mấy người bây giờ hoạt động cũng rất sôi nổi." Hiển nhiên còn dư sức làm mấy thứ này.
Đối mặt với đánh giá như vậy, người đàn ông xăm mình khóe miệng run rẩy, lựa chọn không nói.
Cho đến khi đi qua gần nửa vòng núi, một căn nhà cũ rách nát lợp bằng lá xuất hiện, anh trai xăm mình đưa cậu vào nhà cũ.
Miệng vết thương trên người không được xử lý tốt, trạng thái người này đã không thể nói là tốt, sắc mặt so với lúc trước trắng lên không ít. Hắn chỉ vào tủ quần áo màu đỏ có khắc họa tiết hoa nói: "Mở cửa tủ quần áo này ra sẽ tới."
Giang Vu Tận không nhúc nhích, cửa tủ quần áo cuối cùng vẫn là để anh trai xăm mình chịu đựng vết thương trên cánh tay mở ra.
Sau khi cửa tủ mở ra, một cánh cửa kim loại xuất hiện phía sau.
Bên trên rõ ràng có một cái khóa thông minh, người đàn ông xăm mình đi vào.
Mắt hắn nhìn về phía người phía sau, lúc sau bấm một chuỗi số. Mật khẩu chính xác, cửa kim loại mở ra.
Cửa lớn tự động mở sang hai bên, sau khi mở ra thì xuất hiện một cầu thang dài nhìn không tới cuối.
Nhìn thấy cầu thang, Giang Vu Tận liếc mắt một cái liền nhớ đến cầu thang ở trang viên lúc trước, tưởng tượng lại cảm giác leo lên rồi leo xuống, có hơi trầm mặc.
Cậu cuối cùng vẫn đi xuống cầu thang.
Cũng may cầu thang chỉ là nhìn dài, trên thực tế đi cũng không bao lâu liền tới.
Nói chỉ là một nhánh nhỏ nhưng nơi này lại không có ai, những căn phòng đều đóng lại, chỗ cầu thang rẽ xuống thông đến nơi còn sâu hơn.
Giang Vu Tận đối với tổ chức này không có hứng thú quá lớn, cũng không có tâm tình dạo chơi, hỏi người bên cạnh: "Người tạo ra thứ đó ở đâu?"
Anh trai xăm mình nói: "Ở nơi sâu nhất."
Vì thế Giang Vu Tận tiếp tục đi xuống phía dưới.
Lại đến tầng tiếp theo, tầng này khác với tầng ban nãy đèn đuốc sáng trưng, nơi này chỉ có ánh đèn lờ mờ, hoặc có thể nói là vốn dĩ không có ánh đèn, chỉ có đèn đường cầu thang miễn cưỡng chiếu xuống.
Không mở đèn pin điện thoại, Giang Vu Tận nhìn thoáng qua bên trong, nhìn thấy hai bên đường đều là nhà giam thật lớn, đa số lồng sắt đều có gì đó.
Rất lớn, lại quái dị, là dị chủng. Chúng đều còn sống, vẫn tỉnh táo, lại mười phần ầm ĩ, đụng chạm khắp nơi trong phòng, nhưng âm thanh bị thứ đặc biệt hấp thụ, không nghe ra chút âm thanh nào.
Cấp bậc dị chủng từ cao đến thấp đều có đủ, chỉ là cao cấp rất ít, đa số vẫn là loại bình thường.
Vẫn còn đang nhìn dị chủng bị giam giữ, phía sau lại truyền đến tiếng vang rất nhỏ, Giang Vu Tận quay đầu, nhìn thấy trên dưới cầu thang đứng đều những người che mặt mang trang phục đặc biệt.
Lúc nhập mật mã đôi mắt người đàn ông xăm mình láo liên đến mất tự nhiên, động tác nhập mật mã cũng không tính là thành thục, không giống như ngày nào cũng nhập mật mã, mà dù chỉ là một nhánh nhỏ cũng không nên trống vắng như vậy.
Nếu đoán không nhầm, mấy người này chắc hẳn là dùng loại mật mã giống như ám hiệu, sau khi vào liền tương đương thông báo cho người bên trong biết có người ngoài xâm nhập. Chắc vì phòng ngừa cậu sau khi tiến vào liền chạy trốn, những người này chờ cậu đi vào tầng này mới bắt đầu hàng động.
Còn khá thông minh, nhưng không nhiều lắm.
Giống như không nhìn thấy người trên cầu thang, cậu lại gần xem một dị chủng bị nhốt trong nhà giam, quay đầu tò mò hỏi anh trai xăm mình bên cạnh: "Mấy người mang chúng tới đây làm gì, bán à?"
Anh trai xăm mình không có trả lời cậu, người đứng trên cầu thang cầm lấy vũ khí rõ ràng đã qua cải tiến nhắm thẳng vào cậu, khí thế khác hoàn toàn với những người gặp được ở tòa nhà trước đó, càng giống như đã được huấn luyện bài bản.
Ngoài dự đoán, anh trai xăm mình vẫn luôn cận kề cái chết dễ dàng được thả ra.
Khi hắn vừa được thả ra, những người đứng trên cầu thang lập tức hướng về phía Giang Vu Tận điên cuồng nổ súng, khói thuốc súng lập tức tràn ngập.
Chờ đến khi khói thuốc súng dần dần tan đi, những người khác khiên vũ khí chậm rãi tới gần, lại đây mới phát hiện người ban đầu đứng ở đây đã không thấy bóng dáng.
Giống như đột nhiên ý thức được gì đó, anh trai xăm mình sờ dao găm được giắt bên mình, phát hiện nó đã không thấy tăm hơi.
Trong bóng đêm truyền đến tiếng vang rất nhỏ, lúc sau âm thanh đột nhiên lớn lên, âm thanh đủ loại dị chủng mấp máy cùng tiếng bò sát, còn có những tiếng kêu lớn, bọn họ vừa ngước mắt, đối diện chính là đôi đồng tử bị vẫn đục cực lớn.
Lúc xông vào người thì không thấy bóng dáng nhưng dị chủng lại xuất hiện ở cậu đứng ban đầu.
Lúc trên lầu truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Giang Vu Tận đã đi về nơi sâu nhất.
Nơi này giống với căn cứ nhỏ nơi sâu nhất chỉ có một gian phòng, còn nằm ở cuối hành lang. So với nơi phía trên, tầng này rõ ràng nhìn qua đơn sơ hơn không ít.
Đi giữa đống tạp vật lộn xộn, cậu đi đến trước cửa, đầu tiên là lễ phép gõ cửa.
Người bên trong không trả lời, cậu trực tiếp phá cửa bước vào.
Là một gian phòng không tính lớn, cũng không có bật đèn, chỉ có ánh đèn màu xanh u tối từ màn hình điện tử tràn ngập cả một mặt tường, ánh sáng chiếu vào người trên bàn, cung chiếu vào chiếc bàn chất đầy hộp cơm cùng ly mì gói, còn có một đống túi nhựa đựng rác xung quanh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, không cần nghĩ cũng biết người này mấy nay sinh hoạt như thế nào.
Lúc nhìn thấy người đàn ông đội mũ trên tay cầm súng Giang Vu Tận đã cảm giác được, hiện tại sau khi nhìn thấy một đống rác này, cậu lại càng thêm xác nhận trước mặt là người quen.
Một chân trực tiếp đá lăn người nằm bò trên bàn ngủ như chết, Giang Vu Tận nói: "Thức dậy."
Một đạp này cậu dùng sức cũng không tính là nhỏ, người bò trên bàn nói một tiếng "Đệt", trong nháy mắt từ cơn ngủ mơ tỉnh lại, quay đầu lại nhìn, buột miệng nói: "Anh là ai?"
Sau đó lại bị cậu cho một đạp.
Lúc này cậu ta đã hoàn toàn tỉnh táo. Cẩn thận nhìn kỹ người phía sau, cậu ta nghĩ lên nghĩ xuống, ánh mắt nhiều lần dừng lại ở mái tóc màu đen, lúc sau cực kỳ không chắc chắn nói: "001?"
Giang Vu Tận nói "A" một tiếng.
Đúng rồi. Sự thay đổi này thật sự có hơi quá lớn, khó trách cậu ta không nhận ra.
Cậu ta hỏi: "Mấy người Nguyên Tam Thủy đâu?"
Giang Vu Tận nói: "Ông chủ Nguyên chắc còn đang cắt tóc giúp người ta."
Đem rác rưởi xung quanh dọn đi chừa cho mình một vị trí, Giang Vu Tận ngồi xuống ngay tại chỗ thậm chí còn không quên sạc pin cho điện thoại, nói ngắn gọn những gì mình trải qua khi tới đây, lát sau hỏi: "Cậu làm sao lại đến đây?"
Trước khi hỏi ra vấn đề này cậu đã chuẩn bị đầy đủ công tác tâm lý.
Thạch Bố, xếp hạng mười hai, trong miệng người khác là kho vũ khí di động, thực chất lại là tên ngốc, trong trò chơi đã ngu ngơ, sau khi ra khỏi trò chơi cũng không khá lên chút nào, nếu cậu ta có trả lời ra vấn đề gì cậu cũng sẽ không kinh ngạc.
Lâu như vậy rốt cuộc mới gặp lại được một người bạn, Thạch Bố bắt đầu kể hết bi thảm mình phải trải qua.
"Sau khi ra khỏi trò chơi, tớ ban đầu đi làm ở một phòng thí nghiệm, kết quả phòng thí nghiệm đó bởi vì nghiên cứu hạng mục phản nhân loại mà bị tóm; sau lại đi làm ở một xưởng chế tạo bật lửa, nhưng sau vài ngày xưởng đó bị niêm phong; cuối cùng tớ đi làm phục vụ, kết quả tiệm cơm vì sử dụng loại thịt lạ nên bị tra xét."
"Hiện tại tổ chức này nguyện ý cho tớ phòng riêng, còn bao ăn bao ở, mong muốn tớ có thể ở đây lâu dài."
"... Tiện thể nhắc tới," Giang Vu Tận hỏi, "Tiền lương bao nhiêu?"
Thạch Bố: "Cả năm không nghỉ, một tháng hai ngàn năm*."
Giang Vu Tận không còn lời nào để nói, không tự giác ngẩng đầu lên nhìn lầu trên đã yên tĩnh.
Cái tổ chức này khả năng mở không lâu dài được.
*Hai ngàn năm này là 2500 tệ, nếu tính bên mình khoảng 8 triệu rưỡi, so với mặt bằng chung bên đó thì khá bèo:))))))
________________
Góc nhỏ của editor: Thạch Bố trẻ người non dạ bị bóc lột sức lao động ròi¯_(ツ)_/¯