Ông Bạch không bị Bạch Đào ‘ly gián’, ngược lại còn có cảm thấy được con cái hiếu kính, vui cười hớn hở ăn miếng thịt cô gắp cho.
Ông ăn xong miếng thịt không khỏi tặc lưỡi, thịt thơm quá, con cái đều đã lớn, ông cùng vợ rất nhanh sẽ được hưởng phúc.Bà Bạch thì không nghĩ vậy, xem hành động của con trai, hình ảnh hai mẹ con Lại Phúc không hiểu sao lại hiện lên trong đầu bà.
Bà nhìn miếng thịt trong bát được A Ba gắp cho, lại nhìn thái độ thờ ơ lấy lệ của con trai, nó lúc này chỉ đang lo ăn miếng thịt mỡ béo ngậy.Bà nhịn không được nói với Bạch Điền Sinh: “Con trai, chị ba con gắp thịt cho cha mẹ, con cũng gắp cho cha mẹ một miếng thịt nhé.”Bạch Điền Sinh còn chưa nuốt hết đồ ăn trong miệng, nó bất mãn nghĩ sao hôm nay mẹ nó nhiều chuyện vậy, nó không kiên nhẫn nói: “Mẹ, mẹ muốn ăn thì tự mình gắp đi, mẹ cũng đâu phải không có tay, con còn chưa có ăn no!”“Không được, hôm nay con nhất định phải gắp đồ ăn cho cha mẹ.” Bà Bạch lạnh mặt, ánh mắt mang theo mong đợi, trong lòng còn vì con trai bảo bối kiếm cớ, có lẽ là con trai đang rất đói bụng mới có thái độ như vậy.Ông Bạch và Bạch Điền Sinh có suy nghĩ giống nhau, không biết bà Bạch hôm nay bị làm sao.Trước kia bà chỉ cần nhìn con trai béo múp đáng yêu thì dù hai ông bà không ăn đồ ăn, chỉ ăn một chén cơm cũng không hề gì, ngược lại còn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.Ông Bạch khuyên ngăn: “Con trai, mẹ con chỉ cần con gắp cho mẹ miếng thịt là được.”“Đúng vậy, em trai, người mẹ thương nhất là em, em gắp cho mẹ miếng thịt đi để mẹ vui lòng.” Bạch Chi nói.Mấy người anh rể cũng nói theo, khuyên nhủ nó.“Đúng đó, em trai, em đừng làm mẹ giận, chỉ một miếng thịt mà thôi.
Tiếc là mẹ không cần chị gắp cho, nếu không một bàn thịt này chị không ăn miếng nào cũng không sao.” Bạch Đào làm bộ nói, lời này nói ra có chút giống trà xanh, chính cô cũng nghe không lọt, nhưng không sao, trong hoàn cảnh này chỉ cần dùng tốt là được.Quả nhiên, giờ đây mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt bà Bạch càng thêm khó coi.Bạch Điền Sinh ‘cạch’ một tiếng, đập mạnh cái bát xuống bàn, thấy tất cả mọi người đều nhìn nó, khuôn mặt béo mập không nhịn được, đành phải gắp cho bà Bạch một miếng thịt, nó tức giận nói: “Ăn ăn ăn, bà cũng không có to khỏe bằng tôi, ăn nhiều như vậy để làm gì!”“Em trai, em ăn nói với người lớn như vậy sao! Người mẹ thương nhất là em, em chỉ cần gắp cho mẹ một miếng thịt liền kiến bà vui vẻ, như vậy cũng thể hiện em là người có hiếu.
Sau này cha mẹ chỉ có thể dựa vào em an ổn tuổi già, một bàn đồ ăn này món nào cũng có thịt, em tùy tiện gắp cho mẹ một miếng không phải được rồi sao.Nhìn thái độ này của em, em không thương cha mẹ nhưng chị cùng các chị, các anh thấy rất đau lòng đó! Nếu em không biết thương cha mẹ thì các chị đều muốn dạy dỗ em một chút.” Bạch Đào tức giận nói.Bà Bạch nghe xong, càng thêm đau lòng.
Con trai và con gái đối lập rõ ràng, bà không khỏi đỏ mắt, chỉ tay vào mặt con trai nói không nên lời, quay người lo lắng nói với chồng: “Ông xem, đây là con trai tốt của ông đấy!”“Bà bảo con gắp thịt nó chẳng phải cũng gắp rồi sao? Tức giận như vậy làm gì? Con trai chọc giận bà sao? Đợi lát nữa tôi sẽ dạy dỗ nó một chút cho bà nguôi giận, con gái cùng con rể đều ở đây, bà đừng làm loạn nữa.”Ông Bạch vẻ mặt khó hiểu, nhưng đương nhiên ông cũng chỉ nói vậy thôi, con trai lớn vậy rồi, ông cùng vợ cũng chưa từng động một ngón tay đến nó.Ông có chút trách vợ hôm nay đầu óc không bình thường, muốn ăn thì bà tự gắp là được, sao lại phải cố chấp như vậy, đồ ăn con trai gắp cùng tự mình gắp có gì khác nhau sao?Không biết hôm nay vợ ông bày trò gì, bình thường đừng nói để ông đánh con, ông chỉ cần nói nặng một chút, vợ ông liền đau lòng, ngay lập tức chạy lại ngăn cản.Bà Bạch nén giận, “Ông cảm thấy là tôi đang làm loạn?”“Không có, tôi không có ý này, bây giờ cả nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm vui vẻ được không? Có chuyện gì chờ đến tối lại nói sau.”Ông Bạch nói xong lại nói với mọi người: “Được rồi được rồi, ăn cơm thôi, để lát nữa nguội rồi sẽ ăn không ngon.”Tất cả mọi người lúc này mới bắt đầu cầm đũa.Tâm tình của bà Bạch cũng không ảnh hưởng đến Bạch Điền Sinh, nó ăn xong thì nhanh chóng lau miệng, lấy hai cái bánh rồi chạy ra ngoài chơi.“Chúng ta ăn thôi.” Ông Bạch nói.Bạch Đào nhìn đồ ăn trên bàn bị Bạch Điền Sinh làm cho lộn xộn liền cảm thấy ăn không vô, cầm đũa gắp vài món bỏ vào trong bát của bà Bạch.“Mẹ, mẹ đừng giận nữa, ăn nhiều một chút.”Tâm tình của bà Bạch cũng không được Bạch Đào an ủi, con trai là người hai ông bà coi như kiếp sau mà dựa vào, tục ngữ có câu ba tuổi xem như lớn, con trai bây giờ cũng đã mười một tuổi.
Nếu là con nhà khác đều đã phải chăn trâu, làm ruộng, bằng không thì đi làm công nhân.Con trai bà lại mỗi ngày chạy ra ngoài chơi bời, cũng do hai ông bà nuông chiều đứa con trai duy nhất này, không nỡ cho nó làm việc nặng nhọc nên bình thường không cho nó đụng tay vào bất cứ việc gì.
Thế mà nó còn không thấy cảm kích, ngược lại có thái độ bất kính với ông bà.Con gái làm bà yên tâm bao nhiêu, con trai lại làm bà tức giận bấy nhiêu....Bạch Đào và Cố Tranh chỉ ăn những món mà Bạch Điền Sinh chưa đụng qua.
Sau khi ăn cơm xong, chị hai Bạch Tú cùng anh rể Từ Gia Thành đưa hai đứa nhỏ về nhà, hai vợ chồng bọn họ chỉ được nghỉ buổi sáng, buổi chiều phải trở về đi làm.Bạch Đào nghe Bạch Tú nói ở xưởng dệt có vải lỗi, công nhân trong xưởng dệt có thể mua lại, cô cảm thấy rất vui, nghĩ thỉnh thoảng sẽ đến xưởng dệt tìm chị hai, thuận tiện nhờ chị mua giúp một ít vải lỗi.Bạch Chi và Bạch Vân thì dọn dẹp bàn ăn.
Sau khi mấy chị em dọn dẹp xong, Bạch Đào lấy thịt mỡ trong nhà bếp ra, ước chừng còn bảy tám lạng, cô nói với bà Bạch:“Mẹ, thịt này lát nữa nên cho chị cả, mẹ xem, chị cả đến đây giúp mẹ rất nhiều việc, mẹ không cần làm gì cả.
Chị cả đúng thật là người siêng năng lại chịu khó, hôm nay hai cháu gái không đến, chút thịt này con đưa cho chị cả đem về cho hai đứa nhỏ ăn.”“Đứa nhỏ này, sao con lại tự động thu xếp thế, chút thịt đó còn chưa đủ cho em trai con ăn đâu.
Sao lại đưa cho cháu gái ăn, cũng may hôm nay chị cả con không đưa hai đứa nó đến, nếu không lại ăn bớt đồ ăn của chúng ta.”Bà Bạch vừa nghe Bạch Đào nói đã đau lòng, bà đã quên vừa rồi con trai khiến bà tức giận cỡ nào, theo bản năng lại muốn đem tất cả những thứ tốt đều đưa cho con trai.Bạch Đào nghiêm mặt, không nể tình nói: “Mẹ, sao mẹ lại bất công như vậy, nếu đã như vậy thì sau này không riêng gì con trai mẹ sẽ mặc kệ mẹ, con cũng sẽ không thèm quản mẹ.
Hôm nay con trai tốt của mẹ ngay cả một miếng thịt cũng không muốn gắp cho mẹ, vậy mà mẹ lại muốn giữ thịt cho nó ăn.Chị cả con bận trước bận sau mẹ lại không nhớ một chút nào.
Mẹ nên cẩn thận ngẫm lại nên trông cậy vào ai, chờ mẹ già rồi chị em bọn con cùng em trai không giống nhau, chúng con đều có lương tâm, biết suy nghĩ, biết người nào đối với bọn con tốt, người nào đối với bọn con không tốt.”Bà bạch khẽ cắn môi, ngộ nhỡ con trai không thể trông cậy thì ít ra bà còn có con gái, “Được, miếng thịt này con cứ đứa cho chị cả con mang về đi.”Bạch Chi ở bên cạnh ngập ngừng nói: “Không cần đâu.”Bạch Đào nói: “Chị cả sao lại không cần, chúng ta đều là người một nhà, sau này cha mẹ già rồi chúng ta đều phải hiếu kính cha mẹ.
Đây là mẹ nói cho chị đem về cho mấy đứa nhỏ ăn, đừng linh tinh nói không cần, chị xem em và mẹ như người xa lạ thì em và mẹ sẽ giận đấy,”“Vậy...!con cảm ơn mẹ.”Dựa theo tính tình của ông bà bạch, thịt dù có ở đây thì một mảnh vụn cũng không đến miệng hai người.
Hôm nay bà Bạch bị Bạch Đào làm lung lay, cô nói cái gì bà Bạch cũng nghe theo, thế nhưng không chừng chờ lát nữa bọn cô đi rồi bà Bạch liền hối hận.
Bạch Đào vẫn là nhanh chóng để chị cả cầm thịt đi.Bà Bạch đau lòng nhìn miếng thịt được Bạch Đào đặt vào giỏ Bạch Chi.
Đồ tốt trong nhà còn có thể bay đi, điều này trước nay chưa từng có..