Bạch Đào rất nhanh đã đến được khu chợ đen nằm khuất trong một con hẻm nhỏ hẻo lánh.
Cô đưa năm đồng cho người gác cổng, người nọ cũng không thèm nhìn cô, phất tay một cái ý cho cô đi vào.Bạch Đào đeo giỏ đi tìm một vị trí tốt, đến nơi, cô lấy ra một ít gạo và thịt lợn đặt lên trên một tấm vải trải dưới đất, để người đi qua có thể dễ dàng nhìn thấy.Ngay khi cô vừa dọn xong, liền thấy một bà lão khoảng năm sau mươi tuổi cầm giỏ đi đến.“Cô này, gạo và thịt bán sao đấy?”Bạch Đào khom người, cố gắng che bớt bộ ngực, cố ý giả giọng ồm ồm, sao cho giống như một tên tiểu tử vỡ giọng, nói: “Gạo một tệ bảy đồng một cân, thịt lợn một tệ chín đồng một cân, bác gái, bác cứ thoải mái xem.
Gạo tôi bán là loại cao cấp, hạt gạo to tròn, thơm dẻo, đảm bảo không có sạn hay trấu gì hết, tìm khắp cả thôn này cũng không có bán đâu.
Bác gái, mong bác đừng trả giá, bác mà mua nhiều tôi còn giảm giá cho bác đấy, bác mà mua hơn ba cân gạo tôi sẽ giảm giá cho bác năm đồng.”Giảm giá năm đồng, một cân gạo chỉ còn một tệ sáu, thịt lợn một cân chỉ còn một tệ tư, nếu không nhân cơ hội này mua thật nhiều thì chính là kẻ ngốc.Phương pháp giảm giá này chính là trực tiếp đánh vào điểm yếu của khách hàng, lại xét đến sự thiết yếu của lương thực thời nay, bán ra chắc chắn có lời.Bác gái âm thầm tính toán trong lòng, mỗi cân được giảm giá năm đồng, mua ba cân gạo được giảm mười lăm đồng, ba cân thịt giảm mười lăm đồng, tổng cộng tiết kiệm được ba mươi đồng, quá lời!“Được, lấy cho tôi bốn cân gạo và bốn cân thịt.”“Được, bác à, bác có lấy túi không?”Bác gái lấy túi từ trong giỏ của mình ra, lắc lắc, bình thường người ra vào chợ đen đều mang theo túi riêng.Bạch Đào nhận túi, gói kỹ hàng lại rồi giao cho bác gái.
Nhận được hàng, bác gái đưa tiền cho cô.Bạch Đào nhận lấy, nhỏ giọng nói với bác gái: “Bác à, tôi thấy bác ăn mặc sang trọng, chắc chắn là gia đình khá giả, bác có chị em tốt nào không, có thể giới thiệu cho tôi vài người không? Chắc chắn tôi sẽ không để bác giúp không công.
Hay là như vậy, giá cả vừa rồi tôi giảm giá cho bác mỗi cân năm đồng, bác nói với người khác, muốn nói giá bao nhiêu cũng được.”Ánh mắt bác gái nhìn cô như muốn nói ‘Cô thật có mắt nhìn’, chồng bà cùng con trai và con dâu đều là công nhân, chồng bà lại là công nhân lâu năm.
Mỗi người trong nhà bà đều làm công nhân, lương tháng cộng lại cũng không ít.Trong nhà có hai cháu trai, lại đang tuổi ăn tuổi lớn, chút thức ăn mỗi ngày căn bản không đủ.
Cho dù nhà bà có tiền nhưng không mua được nhiều lương thực, bà không thể nhìn mấy đứa cháu ở nhà đói khát, gào khóc.
Hôm nay, bà bất đắc dĩ lắm mới đến chợ đen mua lương thực giá cao.
Mấy anh chị em của bà hoàn cảnh cũng không khác nhà bà là mấy.Bác gái kéo Bạch Đào qua một bên, “Cô có nhiều hàng hóa như vậy sao? Chúng ta có rất nhiều người.”Bạch Đào chớp mắt, “Không nhiều cũng không ít, nếu như nhiều người mua thì mỗi ngày mua đủ khẩu phần, tôi sẽ có đủ hàng cung cấp cho mọi người mỗi ngày.”Bác gái nghe vậy cũng đồng ý, “Vậy cô cứ đi đến cổng sau nhà ta, chỗ đó ít người qua lại, tôi họ Phó, cô cứ gọi tôi là bà Phó là được.”Bạch Đào nghe lời, gọi bà là bà Phó.Sau khi xác nhận thời gian và địa điểm, gật đầu nói: “Lát nữa tôi sẽ lấy thêm hàng, đảm bảo đủ cung cấp.”“Được, bây giờ tôi về nhà thông báo cho mọi người, cô gái, cô đừng có quên đấy.” Sau khi bác gái căn dặn xong thì liền nhanh chóng cầm giỏ rời đi.Chờ người đi rồi, Bạch Đào lại tiếp đón khách hàng tiếp theo, lần này là một cậu trai trẻ tuổi.
Lần này cô báo giá cho cậu trai rẻ hơn so với bác gái vừa rồi mười đồng, chỉ cần là người cầm phiếu đến mua, mặc kệ là phiếu gì đều sẽ được giảm giá mười đồng.Cậu trai vui vẻ, sảng khoái đưa tiền và phiếu, tấm phiếu cậu ta đưa là phiếu công nghiệp, sau khi thanh toán xong cũng không thèm nhìn lại, cầm lấy đồ chạy mất.Thông thường, phiếu công nghiệp chỉ được sử dụng khi mua những mặt hàng lớn, đối với nhu yếu phẩm hàng ngày, cần có loại phiếu khác nhau cho từng mặt hàng, do đó, phiếu công nghiệp đắt hơn phiếu thực phẩm, phiếu thịt, phiếu vải, phiếu dầu,..., nhưng nếu không mua thứ gì lớn thì phiếu công nghiệp so với phiếu hàng nhu yếu phẩm chẳng có giá trị gì.Bạch Đào kinh doanh theo phương pháp giảm giá bán hàng, chỉ một lát đã bán hết đồ, kiếm được không ít tiền.
Gạo và thịt lợn của cô chất lượng tốt, giá cả bán ra lại hợp lý, người đến gần như chưa từng hỏi giá đã mua sạch.Những người bán hàng xung quanh đều hướng mắt về phía quầy hàng của cô, không khỏi hâm mộ.Bạch Đào thấy mình đang quá nổi bật, sợ bị người khác nhìn ra nên cô nhanh chóng thu dọn quầy hàng đi đến nhà bà Phó.Cô mua thêm vật phẩm, lần này mua nhiều hơn, một trăm cân gạo, một trăm cân mì và một trăm cân thịt lợn.
Hàng hóa nhiều nên cô không thể cho vào giỏ mang đi nữa, dù sao thân thể cô cũng rất yếu ớt.Gặp chuyện khó phải tìm hệ thống vạn năng thôi!Có chuyện gì cứ tìm hệ thống.Bạch Đào mua một cái xe đẩy nhỏ trong hệ thống, đem hàng hóa đặt lên trên xe đẩy rồi nhanh chóng đẩy đến nhà bà Phó.Khi cô đến nơi đã thấy bà Phó đó đợi sẵn, xung quanh bà còn có một đám người, có người nói: “Cô à, người cô nói thật sự đáng tin sao? Cô ta thật sự bán đồ chất lượng cao sao? Chúng ta đứng đây đợi lâu như vậy cũng chưa thấy bóng dáng cô ta, chúng ta sẽ không bị lừa chứ?”Bà Phó: “Này, tôi có phải là người thích nói bừa không? Cô muốn mua thì chờ, không mua thì mau đi đi, cô đi rồi thì người khác sẽ mua được nhiều.
Tôi là thấy nhà mọi người lương thực không đủ ăn, vô tình tìm được chỗ bán đồ tốt liền nghĩ tới mọi người.
Cô không niệm tình thì thôi, làm sao còn nói tôi như vậy.”“Con chỉ tùy tiện nói vậy thôi, cô hai đừng giận con, con ăn nói vụng về, là con nói chuyện không có đầu óc.”“A, là cô ta phải không? Mau đến đây, mau đến đây.”Có người chỉ vào xe đẩy của Bạch Đào la lên.“Đúng, chính là cô ta, nhìn xem, tôi không có lừa các người chứ? Đợi lát nữa các người tự mình xem hàng, xem xem có phải thật là đồ tốt không.
Là tôi có lòng tốt nghĩ cho các người, tôi nhàn rỗi lừa các người làm gì chứ.
Trước cứ xem cho kỹ, các người muốn mua thì mua, cũng không ai ép các người.”…“Xin lỗi, tôi tới muộn.” Bạch Đào dừng xe đẩy lại, mấy cô mấy bác liền vây lại quanh cô.Bà Phó cười ha hả nói: “Không muộn, không muộn, là bọn ta đến sớm.”Phải nói sức mua mọi người rất lớn, cái này tám cân, cái kia năm cân, cái gì cũng phải mua tận vài cân, hàng hóa mà Bạch Đào mang đến đã nhanh chóng bán hết.Bà Phó thật sự kêu gọi người tới mua, Bạch Đào theo thỏa thuận đưa bà năm đồng tiền lời.
Bạch Đào không thể trực tiếp đưa nhiều tiền, cũng không thể chỉ trả mỗi năm đồng nên đưa thêm cho bà Phó hai cân gạo xem như là thù lao.Bà Phó vui vẻ nhận lấy, lại nói: “Tôi nhìn hàng xóm chung quanh không đủ ăn, nhà mình lại đủ đầy, cũng không nỡ nhìn bọn họ chết đói.
Cũng may gặp được cô, nếu không thì tôi cũng chẳng biết làm sao.
Giá cả tôi không hét quá cao, tránh cho bọn họ khổ sở, cả nhà tôi đều là công nhân, nói trắng ra là không thiếu số tiền này, nhất định không thể làm loại chuyện mất nhân tính như vậy, gạo này tôi có thể nhận, nhưng tiền thì tôi không nhận đâu.”Đây chính là một bác gái thấu tình đạt lý..