Đoạn Thanh Thanh ngay từ đầu đặt ra mục tiêu cho mình là thi đậu sư chuyên, sau khi tốt nghiệp xong sẽ có thể trực tiếp sắp xếp đi làm giáo viên.
Nửa năm sau, cô giảm mục tiêu của mình xuống cho thích hợp với bản thân hơn, trung chuyên khó thi, trong lớp cũng chỉ có mấy người hạng đầu mới có thể thi đậu trung chuyên, cô chỉ có thể lấy lùi làm tiến, không thi trung chuyên nữa, đổi nguyện vọng thành cao trung.
Học xong cao trung, lại thi đại học, cũng giống như anh trai, học đại học Sư Phạm, tốt nghiệp xong cũng làm giáo viên, học sinh cao trung không bằng học sinh trung chuyên, nhưng sinh viên đại học nhất định lợi hại hơn học sinh trung chuyên nhiều.
Nhưng đến sáu tháng cuối của sơ nhị, trong hai mươi hạng đầu vẫn không xuất hiện tên của Đoạn Thanh Thanh, cô đột nhiên ý thức được cao trung cũng không phải dễ thi như vậy, ít nhất lấy trình độ hiện tại của cô là không thi đậu.
Trước học kỳ hai của sơ nhị, thành tích học tập của cô quả thật được cải thiện hơn không ít, nhưng đến học kỳ hai, gần như hơn một nửa học sinh bắt đầu học tập nghiêm túc, cô có thể duy trì thành tích trung bình, đã tương đối khó khăn.
Sai một li đi một dặm.
Đêm khuya tĩnh lặng, lúc nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, Đoạn Thanh Thanh đều nhịn không được nghĩ đến đời trước, nếu như đời trước cô không bị Phương Ái Ái rủ rê thành công, thì sẽ không bỏ học, khi đó đơn thuần bao nhiêu, không có nhiều chuyện tâm sự như bây giờ, muốn làm tốt việc học hẳn là không khó.
Nếu như khi đó có thể học thêm một chút, hiện tại cũng sẽ không lao lực đến mức như thế này.
Nghĩ tới nghĩ lui, đầu sỏ gây tội không ai khác ngoài Phương Ái Ái.
Kiếp trước rõ ràng là cùng nhau bỏ học, Phương Ái Ái còn là người dẫn đầu, nhưng kết quả thì sao, mười mấy năm sau cô chưa từng được trải qua cuộc sống tốt đẹp gì, Phương Ái Ái thì dựa vào Phương gia, dựa vào tay nghề mà tổ tiên truyền lại, dựa vào Phương Minh Khải, trở thành đại tiểu thư không thiếu tiền, cuộc sống muốn thoải mái bao nhiêu thì thoải mái bấy nhiêu.
Đoạn Thanh Thanh bỗng nhiên cảm thấy, đời trước cô sở dĩ lăn lộn thảm như vậy, không phải bởi vì không có bằng cấp, mà bởi vì không có tiền.
Phương Minh Khải có thể buôn bán, vậy vì sao cô không thể.
Lúc ban đầu, Phương Minh Khải không phải dựa vào tay nghề của Phương gia để khởi nghiệp, bây giờ là thời điểm làm ăn tốt nhất, cô so với những người khác trên thế giới này, ưu thế chính là biết mười mấy năm sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Bây giờ Phương Minh Khải đã bắt đầu buôn bán, không giống đời trước, đời này Phương Minh Khải không cãi nhau với Phương gia, ngược lại còn buôn bán cái gì mà món kho, đời trước cô cũng từng ăn qua món kho của Phương gia, có điều đó hẳn là chuyện qua vài năm nữa, hơn nữa người mở cửa hàng cũng không phải Phương Minh Khải.
Bằng cấp là thứ Đoạn Thanh Thanh chấp nhất mười mấy năm, nếu như có thể, cô không muốn từ bỏ, nhưng con người chung quy vẫn phải chuẩn bị tốt đường lui của mình, con đường này đi không được, thì chọn một con đường quang minh chính đại khác.
Sống lại một đời, cô không thể vẫn luôn nghèo túng như đời trước được.
******Phía trước cửa hàng món kho đã bắt đầu chuẩn bị thu dọn trang trí, chợ bán thức ăn mới xây được nửa năm, bên ngoài chợ một dãy phong ở, cũng đều vừa mới sửa lại dịp tết năm nay.
Vì phòng mới nên bên trong không có gì cả, ngoại trừ tấm bảng “Cửa hàng món kho trăm năm Phương gia” treo ở cửa ra, cái gì cũng chưa có.
Hiện giờ miễn cưỡng có thể xem như "tài đại khí thô", một hơi liền giao tiền thuê nhà ba năm, muốn làm việc lớn thì phải lấy ra chút khí phách.
"Em gái ở nhà ăn ngay cả công nhân tạm thời cũng không phải, một tháng chỉ có thể lãnh mười đồng tiền lương, đã nói muốn con bé học nấu ăn còn gì, ông nội ông nói xem, trong nhà ăn nhiều người nhiều mắt, nguyên liệu nấu ăn lại ít, em gái ở đó học không được bao nhiêu thứ, còn không bằng đến cửa hàng món kho nhà chúng ta, nơi này có bao nhiêu lợi nhuận mọi người biết rõ mà, con cùng em gái hợp tác, lợi nhuận chia đều.
"Nói đến "chia đều", Phương Minh Khải hơi có chút đau thịt, đây chính là số tiền lớn, có điều luyến tiếc đứa nhỏ thì không thể bắt sói, trước đó hắn cùng người trong nhà hợp tác làm ăn cũng là chia đều, cùng em gái làm buôn bán, chia đều cũng không chịu thiệt.
Nếu hắn thuê người khác trông cửa hàng cũng không yên tâm, hơn nữa em gái có tay nghề, hắn bỏ tiền vốn, xuất nhân mạch, phụ trách mua nguyên liệu nấu ăn.
Bây giờ chính sách càng ngày càng lỏng lẻo, nhà nông cũng có không ít người bắt đầu nuôi heo nuôi gà, chờ những thứ này trưởng thành, vậy việc buôn bán của cửa hàng món kho bọn họ nhất định còn tốt hơn trước đây trước đây nhiều.
.