Hai cái huyệt nhỏ phía trước và phía sau bị kích thích đồng thời khiến Giản Vi muốn phát điên, nhưng tay cô đã bị trói nên dù vùng vẫy thế nào cũng vô ích.Điều tệ hại hơn là, hai cái lỗ này đã quá quen với việc bị đối xử thô bạo như vậy.
Miệng cô cầu xin nhưng bên dưới lại đã bắt đầu tiết ra dịch nhờn.Toàn thân cô như ngâm trong suối nước nóng, nóng rực lên từng phút.Ham muốn của cô ngày càng tăng, ngoài sự thô bạo của anh, cô còn khao khát tinh dịch của Thẩm Dữ Bạch, muốn anh bắn tinh đầy vào trong cô.Cơ thể Giản Vi đã bị Thẩm Dữ Bạch điều khiển đến mức có thói quen tình dục."Con đĩ, bây giờ mới biết van xin à? Mới rồi không phải còn trốn chạy như điên mà, hả? Đụ chết em, xem em còn dám chạy lung tung nữa không."Anh hưng phấn rút ra đẩy vào, đôi mắt đầy tham lam và cuồng dại.Dương vật to lớn và gậy mát-xa cùng lúc dồn dập rung động trong hai cái huyệt nhỏ của cô.Khoái cảm mãnh liệt khiến Giản Vi không thể chịu đựng thêm được nữa, âm hộ đỏ au đang không ngừng rỉ ra dâm thủy bị dương vật to đánh vào bắn tung lên khắp nơi."Không chạy nữa...!cho tôi...!tôi muốn dương vật to… đụ thật mạnh..."Giản Vi vừa khóc vừa van nài, đồng thời cố sức xiết chặt âm hộ quấn lấy dương vật của Thẩm Dữ Bạch.Tiếng nước “phốc phốc” vang lên từ âm hộ cô đang bị dương vật khuấy động là thứ âm thanh tuyệt vời đối với tai Thẩm Dữ Bạch."Con đĩ, tôi đụ chết em!"Thẩm Dữ Bạch mạnh mẽ đâm từng cú vào âm hộ Giản Vi, não anh trắng xóa khi sắp đạt cực khoái nhưng thân dưới vẫn theo bản năng tấn công vào âm hộ chật hẹp của cô.Dương vật khổng lồ như con trăn liên tục đột kích vào tử cung, hoàn toàn không để ý đến người con gái dưới thân đang yếu dần.Giản Vi biết mình không thể thoát, trước khi bị Thẩm Dữ Bạch bắt lại, cô đã dùng chiếc nhẫn kim cương đổi lấy thuốc độc.Giờ thuốc đã phát tác.Nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của Thẩm Dữ Bạch, khóe miệng Giản Vi cuối cùng cũng nở một nụ cười.Thẩm Dữ Bạch, tên quỷ dữ.Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ tránh xa anh! Không bao giờ dây dưa với anh nữa!Bóng tối ập đến trước mắt, Giản Vi hoàn toàn mất ý thức."Vi Vi, đừng ngủ nữa.
Sắp tới Thẩm gia rồi."Một giọng nói quen thuộc vang lên.Giản Vi mở mắt, thấy mình đang ngồi ở ghế sau chiếc BMW.Cô không phải đã chết rồi sao? Tại sao lại ở trên xe?"Không thể nào, rõ ràng mình đã chết rồi mà."Giản Vi vội vàng đưa tay tới tay nắm cửa xe, nhưng một bàn tay to lớn kéo tay cô đang nắm cửa lại."Vi Vi, con làm gì thế? Mở cửa khi xe đang chạy rất nguy hiểm đấy, biết chưa?"Nghe giọng nói quen thuộc, Giản Vi vội ngước lên nhìn.Người cha đã chết rồi nay lại đang ở trước mặt cô.Ba cô trông vẫn đẹp trai và phong độ như xưa, mới chỉ khoảng hơn 40 tuổi."Ba!"Bị Thẩm Dữ Bạch giam cầm nhiều năm, nỗi uất ức trong lòng Giản Vi khiến cô không kiềm chế được mà ôm chầm lấy ba mình, khóc to."Con khóc cũng vô ích.
Lần này con buộc phải ở Thẩm gia vài ngày để sửa đổi bản thân đi đã."Nhưng Giản Vi vẫn cứ khóc, đôi vai mảnh mai run lên bần bật..