Vì y nói lời cảm tạ, Khúc Trầm Chu đứng lên, khom lưng xuống, trả lễ lại, lại lần nữa ngồi xuống.
"Đã ăn cơm chiều chưa?"
"Đã ăn." Bên này quản sự cũng không có khắt khe với hắn.
"Vậy vừa lúc, ta mang về chút sữa đông chưng đường, ăn xong lại trở về." Liễu Trọng Minh đem bát vẫn còn ấm nóng lấy ra, thời điểm đưa qua cái muỗng lại hỏi: "Thích ăn ngọt không?"
Khúc Trầm Chu do dự một chút, vẫn là tiếp nhận cái muỗng.
Không có ai sinh ra lại không yêu thích vị ngọt, đặc biệt đối với người như hắn vậy, ở Kỳ Thịnh Lâu một hai năm cũng không thấy được một chút ngọt, theo lý mà nói, hắn vốn nên thích đồ ngọt.
Nhưng kinh nghiệm trước đây làm thân thể hắn mãnh liệt mà kháng cự loại hương vị này, ít nhất ở đời trước, cho dù ở trong cung, hắn cũng chưa từng một lần ăn qua điểm tâm ngọt.
Liễu Trọng Minh lo tự mình cúi đầu ăn hai miếng, mới phát hiện hắn không có động cái muỗng: "Nơi này không có người ngoài, ngươi không cần câu nệ như vậy."
"Không......" Khúc Trầm Chu nhẹ giọng trả lời: "Ta không ăn đồ ngọt."
"Không quen sao?" Liễu Trọng Minh đối với điều này tỏ vẻ không hiểu, đến người như Tam đệ lạnh như băng đối với đồ ngọt cũng không cự tuyệt: "Nếm thử xem, nương ta làm sữa đông chưng đường rất ngon."
Cái muỗng trong tay Khúc Trầm Chu chậm rãi cắt một miếng pho mát mềm, nếm một miếng nhỏ —— nói cũng phải, sống thêm một lần, hắn cũng nên thử vứt bỏ những thứ đã qua, thử lại một chút vị ngọt.
Pho mát theo đầu lưỡi ở trong miệng lăn lộn, vị ngọt mãnh liệt kích thích đến hai má khó chịu.
Hắn nhíu lại chân mày, miễn cưỡng nuốt xuống một ngụm, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Liễu Trọng Minh mới vừa nhận thấy được hắn khác thường, còn không kịp dò hỏi, hắn đã đem mặt vặn qua một bên, đột nhiên nôn ra một ngụm.
Không chỉ sữa đông chưng đường mới vừa nuốt vào, liền cơm chiều cũng phun ra.
Liễu Trọng Minh sợ hãi, vội tiến lên một tay nâng thân thể hắn có chút diêu diêu dục trụy (run rẩy, lung lay sắp đổ), một bên gọi người tiến vào thu thập hỗn độn đầy đất.
"Sao lại thế này?" Y chưa từng gặp qua người đối với đồ ngọt có phản ứng lớn như vậy, hồ nghi từ trong bát kia nếm một muỗng, cùng với bát của hắn cũng không có cái gì bất đồng.
Khúc Trầm Chu ngực phập phồng không ngừng, cố nén miệng đầy ghê tởm, nhẹ giọng đáp: "Thực xin lỗi."
"Tại sao lại như vậy?" Liễu Trọng Minh truy vấn.
Trên người trước mặt này chổ quái dị càng lúc càng nhiều, y liền muốn tìm tòi đến tột cùng, hơn nữa mỗi lần nhìn thấy chút bình tĩnh kia trong lúc lơ đãng bị xé rách, hắn đều nhịn không được đem người trước mắt chính là người ở trong giấc mộng.
Sau khi hạ nhân thu thập xong, đóng cửa lại lui xuống, phòng ngủ chỉ còn lại có hai người.
Khúc Trầm Chu rũ mắt nhìn bọn họ trong lúc lơ đãng nắm tay nhau, lui một bước, rút tay ra.
Rất nhiều chuyện giữa bọn họ liên quan đến kiếp trước ân oán dây dưa, tất nhiên là không thể nói ra.
Thật có chút chuyện chỉ có liên quan đến một mình hắn, cũng không phải là bí mật gì.
Chỉ cần đối phương đi Kỳ Thịnh Lâu tùy tiện hỏi, ai cũng đều biết, đó là câu chuyện trong lâu rất nhiều người đem ra nói như một chuyện chê cười.
"Thế tử chớ trách, ta đây là......!Khi còn nhỏ bị bệnh."
Liễu Trọng Minh đưa cho hắn một chén nước, chờ nghe.
Hắn gật đầu cảm tạ, chậm rãi uống một ngụm, bình tĩnh trở lại.
Nhắc đến chuyện đã qua, hắn trong lòng bình tĩnh đến không có một tia gợn sóng, giống như đang kể về chuyện cũ của một người khác.
"Ta mơ hồ nhớ rõ, lúc còn rất nhỏ, cũng từng thực thích ăn kẹo, sau lại có một ngày, cha ta nói chỉ mang một mình ta đi họp chợ, mua kẹo cho ta ăn."
Liễu Trọng Minh nghĩ tới tờ giấy Phương Vô Dạng lấy về, trong lòng căng thẳng.
"Cha ta mua cho ta một bao kẹo, sau đó bảo ta đi theo một người khác lên xe ngựa, nói sẽ đưa ta về nhà," Khúc Trầm Chu nhìn bóng dáng đong đưa trong chén trà, hơi hơi cong cong khóe miệng: "Sau đó ta đã bị bán cho Kỳ Thịnh Lâu."
Ngoại trừ chuyện này, những ký ức khác đều đã mơ hồ, hắn thậm chí không nhớ rõ dọc theo đường đi hắn đã khóc nháo giãy giụa như thế nào, chỉ nhớ rõ đã làm tan chảy một tay kẹo, khổ đến khó có thể nuốt xuống.
Từ đó về sau, hắn rốt cuộc ăn không ăn được thứ có vị ngọt.
Trong phòng nhất thời an tĩnh đến làm người hít thở không thông, hắn đem chén nước uống hết, mới làm dịu đi dự khó chịu trong yết hầu, áy náy nói: "Thực xin lỗi."
Sinh hoạt của Liễu Trọng Minh cách quá xa câu chuyện này, chỉ thấy được chính mình trong nhà quạnh quẽ áp lực, lại chưa từng nghĩ tới sẽ có người ngay cả nhà cũng không có.
"Ngươi......" Khi mở miệng, hắn mới nghe được chính mình trong cổ họng khô khốc: "Ngươi hận cha mẹ ngươi không?"
"Hận sao?" Khúc Trầm Chu bình tĩnh nhìn y: "Chỉ có đối với người ở trong lòng quên không được, mới có yêu hận, đối với người xa lạ, cái gì đều chưa nói tới.
Ta đến diện mạo bọn họ đều sớm đã quên, dĩ nhiên cũng chưa nói tới hận."
Lúc này chăm chú nhìn trong ánh mắt, trong ngắn ngủn mấy câu nói, mấy năm áp lực cùng buồn khổ đồng thời phá thành dâng lên ngập trời, lao về phía Liễu Trọng Minh, lại bị một bàn tay nhẹ nhàng bâng quơ mà tản ra thối lui.
Y không biết nếu chính mình bị vây hãm ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng cả tinh thần lẫn thể xác như vậy, còn có thể bảo trì được bộ dáng thong dong như thế, nghĩ cũng không thể nghĩ rõ được, là hoàn cảnh như thế nào mới có thể đúc ra được một người như vậy.
Nhìn như tính trẻ con lại thành thục, nhìn như điên cuồng lại lý trí, nhìn như đơn thuần lại phức tạp, nhìn như hèn mọn lại cao ngạo lãnh đạm, nhìn như yếu ớt lại cứng cỏi.
Như là có thể nhìn thấu y, Khúc Trầm Chu mỉm cười một chút: "Thế tử, trên đời này mỗi người đều có nỗi khổ riêng, ấm lạnh tự biết.
Trừ bỏ chính mình, không có ai có thể giúp được.
Cho nên không cần tự oán tự ngải*, cũng không cần cảm thông người khác, cắn răng chịu đựng, luôn sẽ có lúc kết thúc."
*Tự oán tự ngải: Mặc cảm tội lỗi, ăn năng hối hận.
Có lẽ là đêm nay không khí rất phù hợp, có lẽ là hiếm hoi hai người lại một lần nữa có cơ hội ở chung, hắn không có lại cố tình bảo trì vẻ trầm mặc, cũng không có che giấu chính mình.
Những phiền não bối rối của Trọng Minh, trước đây hắn còn nhỏ không rõ, chỉ biết lệ thuộc ỷ lại vào Trọng Minh, nhắm mắt theo đuôi, lúc này lại so với ai đều thấy được rõ ràng.
Bàn tay trước đó nắm lấy hắn, làm hắn đang phủ phục ở bụi bặm dần dần đứng lên, cuối cùng đứng ở nơi tối cao cửu trọng môn khuấy động phong vân.
Vậy lúc này đây, hãy đển cho hắn dẫn dắt Trọng Minh ra khỏi tuổi thiến niên, bước ra khỏi sương mù, ngay cả khi chỉ có một chút cơ hội.
Liễu Trọng Minh như là bị lời này dẫn dắt nhập ma, ngơ ngẩn ngây người hồi lâu, nhất thời thế nhưng quên mất chính mình đang là An Định hầu Thế tử cao cao tại thượng, mà đối phương bất quá là một hạ nô hèn mọn.
Hắn thậm chí cảm thấy chính mình về tới khi còn nhỏ, bởi vì việc học không thuận, bực bội mà quăng ngã giấy bút, ca ca đem đồ vật nhặt trở lại cho hắn, ôn nhu mà xoa đầu hắn.
"Trọng Minh, không nên gấp gáp, làm từng chút." Ca ca tươi cười như là cảnh xuân tháng tư: "Vạn vật hữu tự, tĩnh đãi hoa khai,* những lời này ngươi hiện tại còn không hiểu, nhớ kỹ là được, một ngày nào đó ngươi sẽ minh bạch."
*Vạn vật hữu tự, tĩnh đãi hoa khai: Vạn vật đều theo thứ tự của nó, yên lặng đợi đến một ngày hoa sẽ nở.
Nước mắt hắn theo gương mặt chậm rãi chảy xuống, không nghĩ đi lau, thậm chí không có đi suy xét thân phận đối phương, vì cái gì sẽ nói ra những lời như vậy.
Đã rất lâu, lần đầu tiên có thể làm thống khổ trong lòng chảy ra, không hề ngạnh chống kiên cường, có loại nhẹ nhàng xưa nay chưa từng có.
Chỉ có lúc này hắn mới có thể nhớ tới, hắn cũng chỉ có mười bảy tuổi, vốn hẳn là tuổi của sự tùy hứng làm càn.
Khúc Trầm Chu cứ như vậy bồi hắn ngồi, nhìn nước mắt hắn lăn xuống từ từ khô cạn, mới đổ nước đưa qua.
"Cảm ơn thế tử hôm nay còn nghĩ mang về điểm tâm ngọt cho ta," thấy hắn dần dần bình tĩnh trở lại, Khúc Trầm Chu mới đứng lên: "Trời đã khuya, thỉnh thế tử nghĩ ngơi sớm chút, hạ nô cáo lui."
"Không!" Thấy y muốn lui về phía sau, Liễu Trọng Minh không chút nghĩ ngợi, đột nhiên nhảy dựng lên, một phen dắt lấy xích sắt trên tay Khúc Trầm Chu: "Đừng đi!"
Người tuy rằng bị dắt lấy, hắn lại xấu hổ đến không biết nên nói cái gì.
Hiếm khi bộ dáng thất thố, nếu là Bạch Thạch Nham nhìn thấy, chỉ sợ không chỉ là đơn giản chê cười hắn như vậy, thậm chí sẽ lo lắng hắn có phải hay không thật sự mắc mưu, nhập ma.
"Đừng đi." Hắn cổ họng lăn lộn một chút, chỉ có thể lẩm bẩm mà lặp lại một lần.
Cũng không biết là bởi vì nước mắt đột nhiên rơi xuống nên trong lòng trống rỗng, cần một ít thứ khác tới bổ khuyết.
Hay là bởi vì ban đêm an tĩnh như vậy, những cảnh trong mơ giống như chân thật không mời tự đến.
Khúc Trầm Chu không hỏi nhiều nguyên do, biết lắng nghe mà trở về ngồi xuống.
Một người như là quên mất kiếp trước kiếp này, một người như là quên mất trách nhiệm cùng hoài nghi, cứ như vậy, vô cùng an tĩnh, ai cũng không nói gì.
Dầu thắp dần dần thấy đáy, ánh lửa lấp lóe vài cái, trả lại sự yên tĩnh cho màn đêm.
Ánh trăng như nước chiếu vào, vẫn luôn chiếu đến dưới chân hai người.
"Ánh trăng thật đẹp." Khúc Trầm Chu nhẹ nhàng tán thưởng một tiếng.
Có lẽ ông trời đối với hắn, thật sự không tệ..