Tô Dục kinh ngạc nhìn chằm chằm Lăng Mặc đột nhiên tiến đến trước mặt mình, đồng tử hơi chấn động, trong đầu không khỏi sinh ra sự sợ hãi không rõ nguyên nhân.
Theo lý thuyết, chuyện này ngoại trừ quản lý Triệu Kính Thuần với mấy phương tiện truyền thông đã đưa phí bịt miệng, không nên có người khác biết được mới phải.
Dù sao thì Lăng Mặc cũng chỉ là một con nhóc lỗ mãng đến từ nông thôn, rõ ràng không có khả năng có bất kỳ qua lại nào với người trong giới.
Đã là như vậy, cô biết được tin này từ đâu?
Tô Dục hoang mang, nhưng chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ hỏi:
“Là ai nói chuyện này với mày?”
“Lúc má Ngô với chị Trương nói chuyện phiếm còn làm ra vẻ thần bí nói ra khỏi miệng. Tôi còn cho là bà ta chỉ tùy tiện nói một chút, không ngờ lại là thật.”
“Không thể nào.”
Tô Dục lắc đầu, cũng không hề tin lời Lăng Mặc nói.
Lăng Mặc nhún vai, cười hỏi:
“Vậy dì cảm thấy, tôi biết được chuyện này từ đâu?”
“…”
Tô Dục nhìn cặp mắt đen sâu không thấy đáy của Lăng Mặc, mí mắt co giật, đột nhiên phát hiện ra mình suýt thì bị con đĩ này hố lần nữa.
“Giữa ban ngày, nói mê sảng gì vậy?”
Bà ta tạm thời gác những nghi ngờ trong lòng xuống, cố gắng phủ nhận chuyện phí bịt miệng giá trên trời: “Đóng phí quan hệ công chúng là cái loại phì gì? Nếu như tao thật sự tiêu số tiền đó, những nội dung chướng mắt kia sẽ không nên xuất hiện trên hot search, đúng không?”
Lăng Mặc không tỏ rõ ý kiến, trên mặt từ đầu đến cuối lộ ra nụ cười hời hợt.
Chỉ cười như vậy, hoàn toàn không chạm tới đáy mắt.
Ban đầu Tô Dục vốn có chút chột dạ một hồi, lần đầu nhìn thấy một mặt bệnh kiều kỳ dị như vậy của Lăng Mặc, chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh sởn cả gai ốc.
“Mày cười cái gì.”
Giọng của Tô Dục mang theo một chút run rẩy, có hơi biến điệu do thần kinh căng thẳng quá độ.
Advertisement
“Tôi đang cười lá gan nhỏ xíu có cái rắm của dì. Dì đang sợ cái gì? Đây là xã hội pháp trị, chẳng lẽ tôi còn có thể ăn thịt dì?”
Lăng Mặc thong thả bước đến bên cạnh tủ đầu giường, lấy tư thái của người ở trên cao liếc Tô Dục đang tái nhợt như tờ giấy, dừng lại một chút nói:
“Tôi nghe nói, diễn viên có kinh nghiệm phong phú sẽ dùng khí chất áp đảo của mình để áp chế người khác lúc đối diễn, khiến cho đối phương liên tục phạm lỗi. Vốn còn nghĩ rằng, diễn viên xuất sắc như dì ở phương diện phong thái phải vô cùng mạnh mẽ, không ngờ khinh địch lại bị tôi đè ép dễ dàng như vậy.
Lúc này Tô Dục mới lờ mờ hiểu ra, chờ đến lúc bà ta ý thức được mình lại có thể bị một con nhóc “áp diễn”, tức giận tóm lấy gối ngủ phía sau, ra sức ném về phía cửa phòng ngủ.
Đối với chuyện này, Lăng Mặc ngoảnh mặt làm ngơ.
Cô không quan tâm, thẳng sống lưng bình tĩnh bước ra khỏi phòng ngủ chính, trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu trêu tức:
“Hai lần ảnh hậu, cũng tầm thường thôi.”
“Con đĩ sinh loại ti tiện, xem tao trừng trị mày thế nào!”
Tô Dục không ngờ lá gan của Lăng Mặc lại lớn như vậy, mới quay về nhà họ Lăng được một tuần, đã dám công khai tuyên chiến chủ mẫu nhà họ Lăng nắm thực quyền trong tay là bà ta.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, còn không phải là tạo phản giữa ban ngày?
Để cho đánh cho Lăng Mặc một đòn ra oai phủ đầu, cuối cùng Tô Dục cũng bất chấp lời đồn trên Weibo, xoay người thay một bộ trang phục màu hoa hồng đỏ, đi đôi giày cao gót mười phân, hùng hổ đi xuống dưới lầu.
Ở lối rẽ cầu thang, Lăng Mặc vừa mới thay đồng phục học sinh cũng thay đổi sự lạnh nhạt trước kia, tươi cười nhét tiền mừng vào trong tay má Ngô: “Má Ngô, sinh nhật vui vẻ.”
“Sao cô Mặc lại biết ngày sinh nhật của tôi?”
Má Ngô áng chừng tiền mừng nóng hổi, tính toán sơ qua, tiền mừng bên trong ít nhất cũng phải hai ngàn, trong nháy mắt mặt mày hớn hở.
Tô Dục nhìn thấy người thân cận của mình bị Lăng Mặc xoay quanh mòng mòng dễ dàng như vậy, trong cơn tức giận, lớn tiếng quát má Ngô: “Má Ngô! Sáng ngày bà làm cái gì thế hả? Ngay cả một cái bóng cũng không thấy.”
“Bà chủ, tôi vừa mới quét dọn vệ sinh cùng với mấy người chị Trương.”
Vẻ mặt má Ngô hoảng hốt, vội vàng nhét tiền mừng vào trong túi quần, đảo mắt lại chỉ chị Trương đang lau sàn, chứng minh mình không lười biếng.
“Tôi không quen bạch nhãn lang.”
Tô Dục lạnh lùng hừ một tiếng, tín nhiệm đối với má Ngô trong nửa phút đã biến mất hơn nửa
Lăng Mặc thản nhiên nhìn lướt qua sắc mặt ngày càng khó coi của Tô Dục, khóe môi gợi lên một độ cong quỷ dị.
Trong đầu cô hiểu rõ, một tay Tô Dục có thể đánh từ ván bài nát trở thành ván bài vương giả, thực lực chắc chắn không thể khinh thường.
Nếu hệ thống tình báo cao cấp cũng chưa thể bắt được điểm yếu của Tô Dục, cô đành phải lùi về tìm cách tiếp theo, bắt tay điều tra ra từ những người trợ giúp bên cạnh Tô Dục.
Tuy nói, Tô Dục vẫn rất tín nhiệm má Ngô, nhưng điều này cũng không có nghĩa là quan hệ của họ thật sự ổn định như trước mắt. Trong lúc đó nếu muốn làm tan ra tín nhiệm giữa bọn họ, vẫn còn phải chọn cách luộc ếch trong nước ấm, dùng tiểu tiết nói chuyện, ăn mòn phòng tuyến tâm lý của họ từng chút một.
Lăng Vân Long đang muốn đi ra ngoài, thấy Tô Dục vẫn rầu rĩ không vui như cũ, ấm áp dỗ dành: “Dục Nhi, còn tức giận à? Không cần phải quan tâm mấy lời đồn nhảm trên mạng, lát nữa anh đi tìm người can thiệp một chút.”
“Em có gì đáng để ý? Thanh giả tự thanh. Chỉ là sợ người có tâm muốn tóm lấy chút chuyện này của nhà chúng ta không chịu buông tha lại ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty.
Tô Dục yếu ớt thở dài, nhỏ giọng nói thầm: “Hai ngày nay chuyện gì đến cũng đều không vừa lòng. Hay là, qua vài ngày nữa em để cho anh họ đến tính xem?”
Đuôi lông mày Lăng Mặc hơi nhướng lên, lúc này mới nhớ tới Tô Dục còn có một anh họ thần côn.
Bảy năm trước, người anh họ thần côn này của Tô Dục một mực khẳng định mệnh cô mang sát, nuôi ở nhà thời gian dài, chẳng những ảnh hưởng vận thế, còn có thể ảnh hưởng đến con cháu đời sau.
Lăng Vân Long nóng lòng cầu có con trai đối với lời nói bậy này lại vô cùng tin tưởng không chút nghi ngờ, thật sự coi chuyện Tô Dục sinh non, Lăng Điềm ngã xuống cầu thang và mọi nguồn tai họa đổ hết tội lỗi lên người Lăng Mặc, không nói hai lời đã gửi Lăng Mặc về quê.
Lúc đó nói là đưa về quê gửi nuôi, thực chất là để chối bỏ nuôi dưỡng. Bảy năm qua, ông ta căn bản không bỏ ra chút phí nuôi dưỡng nào.
Nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt Lăng Mặc lạnh đi vài phần.
“Mấy năm gần đây anh họ của em vẫn còn đang ở Chùa Hàn Sơn khổ tu sao?”
Lăng Vân Long đang nghĩ tới để anh họ của Tô Dục thay mình tính toán vận thế sự nghiệp, mới vừa nói ra suy nghĩ, đúng lúc lại bị sở cảnh sát gọi điện đến quấy rầy.
Sau khi ông ta ấn phím nghe, theo thói quen mở loa ngoài.
Âm thanh thanh lạnh, rõ ràng vang lên từ đầu bên kia điện thoại: “Ông Lăng, bọn bắt cóc tống tiền gây náo loạn trong bữa tiệc sinh nhật hôm qua của con gái ông đã bị bắt về quy án. Theo như kẻ đứng đầu trong nhóm bắt cóc tống tiền khai báo, bọn chúng chỉ là lấy tiền làm việc, còn người thuê phía sau là ai, bọn chúng cũng không rõ.”
Mắt Lăng Mặc không liếc quan sát vẻ mặt của Tô Dục, thấy vẻ mặt bà ta thấp thỏm, càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng.
Dựa vào tình huống trước mắt, Tô Dục rất có khả năng là người thuê phía sau của bọn bắt cóc tống tiền có trang bị súng kia. Nói một cách khác, cho dù bản thân bà ta không tự mình thực hiện việc này, cũng tuyệt đối không trốn khỏi liên quan.
Nghĩ tới điều này, Lăng Mặc đột nhiên đi gần tới điện thoại đang đặt bên tai Lăng Vân Long, nhẹ giọng hỏi một câu:
“Có thể kiểm tra tài khoản ngân hàng của bọn chúng thử không? Bọn chúng lấy tiền làm việc, người thuê phía sau chắc tám, chín phần đã gửi một phần tiền công tới tài khoản của bọn chúng rồi. Nói không chừng, bắt đầu từ tài khoản ngân hàng, vừa vặn có thể điều tra được tin tức liên quan đến người thuê phía sau.”
Vừa nghe Lăng Mặc nói như vậy, trong lòng Tô Dục thoáng rơi lộp bộp, trong mắt hiện ra một tia hoảng loạn.
Tuy chuyện này bà ta không tự mình thực hiện, nhưng nếu cố kéo tơ lột kén điều tra tiếp, nhất định sẽ dính líu đến mình.