Lăng Mặc liếc nhìn khuôn mặt mang thần kinh căng chặt quá mức của Tô Dục, dáng vẻ tươi cười càng rõ ràng, giọng nói nhẹ nhàng, sạch sẽ không hề mang theo một chút tạp chất:
“Anh cảnh sát, đề nghị của tôi có thể thực hiện không?”
“Hơi khó. Nhóm bắt cóc này đều có lai lịch là người nước Z, vả lại chưa từng mở tài khoản ngân hàng ở khu vực trong nước ta. Về phần thông tin tài khoản ngân hàng ở nước ngoài, nói chung là không thể tra được.”
Nghe thấy lời cảnh sát giải thích, Lăng Vân Long vội vàng bịt ống nghe, lạnh lùng quát Lăng Mặc: “Không hiểu thì đừng nói chen vào.”
Ở dưới góc độ của ông ta, Lăng Mặc đơn thuần là vì muốn thể hiện, muốn gân chuyện, cuối cùng cũng chỉ là muốn gây chú ý trước mặt người khác.
Thực sự mà nói có chút bản lĩnh thì cũng thôi đi.
Vấn đề ở chỗ, Lăng Mặc vốn là một cái bị rơm đựng gạo làm gì cũng sai, nếu để cho cô nói tiếp, khó tránh khỏi việc để lộ chỉ số thông minh khiến cho người ta chê cười.
“Bố nói cái gì?”
Trong mắt Lăng Mặc hiện lên một cỗ áp lực khiến người khó đoán.
Lăng Vân Long bị cô nhìn như này, chỉ cảm thấy như có gió thổi sau gáy, máu trong cơ thể như đông cứng lại trong giây lát, khiến ông ta ngơ ngẩn, mất hồn.
Khí thế của Lăng Mặc, sao lại giống như kia như vậy!
Tô Dục thấy vẻ mặt của Lăng Vân Long có chỗ không thích hợp, lo lắng hỏi:
“Vân Long, có phải cơ thể khó chịu không?”
“Không sao.”
Lăng Vân Long lắc đầu, tắt loa ngoài xong lại trò chuyện thêm vài câu với cảnh sát.
Lăng Mặc nhận ra trong mắt Lăng Vân Long lóe lên tia sợ hãi rồi biến mất, càng cảm thấy nghi hoặc.
Chẳng qua cô chỉ trừng mắt liếc ông ta một cái, căn bản cũng không làm chuyện gì khác thường, ông ta mắt mù căng thẳng cái búa gì?
Chẳng lẽ ông ta lóa mắt lại nhìn nhầm cô thành mẹ của cô, Thời Oanh?
Không đúng, nói vậy cũng không thuận.
Ngoại hình của cô và mẹ có thể nói là hoàn toàn không có điểm gì giống nhau. Lăng Vân Long đã không cận thị cũng không bị viễn thị, không đến mức nhìn như vậy mà có thể nhận sai đấy chứ?
Giữa lúc cô đang bối rối trăm suy nghĩ không thể giải thích được này, Lăng Vân Long đã cúp điện thoại, đi cùng thư ký cấp cao của tập đoàn Thời Giản, vội vàng hừng hực đi đến cuộc họp báo dự kiến diễn ra vào chín giờ sáng nay.
Tuy nói vụ náo loạn trong bữa tiệc sinh nhật của Lăng Điềm vẫn chưa gây ra thương vong nào cho nhân viên nhưng dù thế nào đi nữa, cho dù thế nào, với tư cách là người đứng ra tổ chức bữa tiệc, Lăng Vân Long cũng phải đứng ra làm rõ sự việc càng sớm càng tốt, đồng thời làm rõ mối quan hệ giữa tập đoàn Thời Giản và bọn cướp có súng thì tổn thất của tập đoàn mới có thể được giảm thiểu xuống mức thấp nhất được.
Lăng Vân Long vừa đi, vẻ mặt của Tô Dục lập tức lạnh xuống.
Đuôi mắt hẹp dài của bà ta liếc nhìn khuôn mặt mộc thản nhiên của Lăng Mặc, không có gì ngoài chán ghét, còn mang theo chút đắc ý.
Cảnh sát rõ ràng đã bày tỏ,tạm thời họ không thể tìm thấy thông tin tài khoản ngân hàng ở nước ngoài của đám cướp kia. Vì vậy, cho dù Lăng Mặc có muốn điều tra thì cũng không bao giờ có thể tìm ra nguyên nhân.
Sau khi trái tim hoàn toàn thả lỏng, Tô Dục giống như một con công kiêu ngạo, kiêu kỳ cầm chiếc túi ly hợp da mùa hè mới ra mắt của ELLA do má Ngô đưa cho, đạp trên đôi giày cao gót lắc lư đi qua trước mặt Lăng Mặc đến chỗ chiếc xe công vụ màu đen đang đỗ ở sân trước.
“Lưu Trung, lái xe.”
“Vâng, bà chủ.”
Lưu Trung đang đợi ở một bên ngượng ngùng mỉm cười, nhanh chóng bước tới mở cửa xe cho Tô Dục.
Lăng Điềm theo sát phía sau Tô Dục, vốn định ngồi cạnh bà ta, nhưng lại bị bà ta đẩy ra khỏi ghế sau: “Tiểu Điềm, con ngồi ghế phụ đi.”
“Vâng.”
Lăng Điềm lập tức hiểu ý, khóe mắt tự nhiên liếc Lăng Mặc lãnh đạm một cái, nhếch khóe môi, ý cười đầy ẩn ý.
Lăng Mặc hoàn toàn không quan tâm đến những việc nhỏ này, cô thu lại ánh sáng lấp lánh trong mắt, cong đôi chân dài, lười biếng ngồi xuống ghế sau bên cạnh Tô Dục.
Tô Dục cũng không nói gì, vừa dặm lớp trang điểm trước gương trang điểm to cỡ lòng bàn tay, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lăng Mặc đang dang rộng chân ngồi bên cạnh.
Quả nhiên, nhỏ đĩ đến từ nông thôn này chỉ là thứ không có giáo dưỡng.
Ngồi cũng không đúng tư thế thô tục quê mùa, mất mặt!
Trái lại nhìn Lăng Điềm quy củ ngồi trên ghế phụ yên tĩnh như xử nữ, trong lòng Tô Dục không khỏi thầm sảng khoái một hồi.
Nghĩ đến những năm đó, Thời Anh luôn tìm cách đè ép bà ta xuống.
Mà bây giờ, con gái bảo bối của bà ta đã bộc lộ tài năng, đã hoàn toàn áp đảo toàn bộ loại ti tiện mà Thời Oanh sinh ra xuống dưới.
Nhận ra Tô Dục thường liếc mắt tới nhìn, Lăng Mặc mất kiên nhẫn nhíu mày, thuận tay gửi tin nhắn WeChat cho Mị Hồ.
[Giúp tôi kiểm tra thử xem thông tin tài khoản ngân hàng nước ngoài của đám cướp đã làm náo loạn trong bữa tiệc sinh nhật của Lăng Điềm.]
[Lão đại, có phải nhà họ Lăng xúc phạm chị không? Chị có muốn sử dụng quan hệ, tận diệt?]
[Cảm giác trải nghiệm tận diệt chỗ nào? Hơn nữa, thứ tôi muốn không chỉ có tận diệt bọn họ.]
Lăng Mặc cất điện thoại đi, khóe môi hiện lên một đường cong tà mị.
Hễ là người đã từng khi nhục cô, xưa nay cô đều không có ý định bỏ qua.
Không những vậy, cô còn muốn dùng thủ đoạn mà bọn họ không thể tiếp nhận nhất, hoàn toàn tập tan hy vọng muốn sống của bọn họ.
“Mặc Mặc, lát nữa gặp giáo viên chủ nhiệm của mấy đứa, không được quậy nữa.”
Tô Dục dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Lăng Mặc, trong lời nói tràn đầy sự chán ghét: “Còn có nắm rõ bài thi, cho dù không biết trả lời một câu nào thì vẫn phải điền hết các đáp án. Nếu lại các môn đều bị 0 điểm, vậy thì cứ chạy về quê ở đi, nhà họ Lăng không dạy nổi người như vậy.”
Lăng Mặc tỏ vẻ đùa giỡn, hỏi ngược lại:
“Dì muốn tôi thi được bao nhiêu điểm?”
“Đương nhiên càng cao càng tốt.”
Tô Dục vừa bị cô hỏi như vậy, càng cảm thấy quái lạ.
Mọi người đều biết, Lăng Mặc trời sinh không phải để học hành nhưng giọng điệu lúc nói chuyện lại luôn kiêu ngạo như vậy.
Cái gì mà kêu dì muốn tôi thi được bao nhiêu điểm?
Nói cứ như cô có thể khống chế được điểm vậy, thật sự là nực cười!
“Nếu đã như vậy, đương nhiên tôi nên cố gắng hết sức để hoàn thành tâm nguyện của dì.” Lăng Mặc dứt lời, ngước mắt nhìn Lăng Điềm đang lật giở sách giáo khoa tiếng Anh: “Bài kiểm tra mô phỏng lần trước cô thi được bao nhiêu điểm?”
Lăng Điềm nhướng mày, trong đầu có chút khinh thường.
Chỉ bằng một học sinh có trình độ kém như Lăng Mặc này, còn muốn so với cô ta?
“677 điểm.” Im lặng một lúc, Lăng Điềm lộ vẻ kiêu ngạo báo ra kết quả thi thử của mình.
Vừa nói xong, cô ta cũng không quên nghiêng đầu, nở nụ cười khích lệ với Lăng Mặc đang ngồi ở ghế sau với vẻ mặt lưu manh: “Chị gái có khiếu thông minh, chỉ cần chịu học, chắc chắn sẽ tiến bộ vượt bậc.”
“Sao thế, cô lại bị trừ 73 điểm à?”
Lăng Mặc khoanh tay, khiêu khích nhìn Lăng Điềm kiêu ngạo tự mãn.
Lăng Điềm lạnh lùng cười giễu cợt, ngạo mạn trả lời một câu: “Chẳng lẽ, chị còn có thể thi được điểm cao hơn 677 điểm sao?”
“Phải xem tâm tình tôi.”
Lăng Mặc thuận miệng đáp, mở cửa xe trước, vừa định xuống xe, lại đúng lúc đụng phải chạm trán Lương Phi Phàm.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí nhất thời rơi vào trạng thái giằng co.
Lương Phi Phàm rũ mắt, căng mắt nhìn chằm chằm cô gái lạnh lùng cắm đầu vào trong ngực mình, trong giọng nói trầm thấp cũng lộ ra chút nghiền ngẫm: “Em đói khát đến mức này cơ à?”
Lăng Mặc: “…”
Cô không nói gì mà nhìn trời, tránh né Lương Phi Phàm như tránh loài rắn rết đang đứng bất động trước người cô như một tác phẩm điêu khắc.
“Đứng lại.”
Lương Phi Phàm nhìn thấy sự chán ghét và mất kiên nhẫn trong mắt cô, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.
Cậu ta nhanh chóng quay người lại, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Lăng Mặc: “Trò lạt mềm buộc chặt, em còn muốn chơi tới khi nào?”