Tần Bắc Minh đi ra khỏi thang máy, đã không còn thấy bóng dáng Lăng Mặc ở cửa thang máy nữa.
Anh liếc nhìn số “23” có mũi tên hướng lên trên màn hình thang máy, rồi lại quay đầu nhìn về phía cầu thang tối đen qua cửa kính đang hé mở.
Theo lý thuyết, cô nàng kia dù tính tình nóng vội đến mấy cũng không có khả năng không chờ được mấy chục giây đợi thang máy mà lại chọn đi cầu thang dài và hẹp.
Không nói đến cô đang mang giày cao gót, dù sao thời gian đi từ lầu 25 xuống dưới, tuyệt đối càng tốn thời gian hơn so với chờ thang máy.
Cùng lúc đó, sảnh tiệc trở nên hỗn loạn vì sự xâm nhập của bọn cướp có mang súng. Các thiên kim tiểu thư có mặt tại đó như những con chim sợ hãi, chạy tán loạn tứ hướng.
Tần Bắc Minh lạnh lùng liếc nhìn vào bữa tiệc hỗn loạn, những âm thanh la hét chói tai không ngừng đánh vào màng nhĩ, cảm xúc bình tĩnh ban đầu dần trở nên nóng nảy.
Anh vô thức đút tay vào túi quần, dò xét một vòng, trong túi quần chẳng còn gì khác ngoài nửa bao thuốc lá đang hút dở.
Vãi...
Tại sao mỗi lần phát bệnh, đều quên mang thuốc vậy chứ?
Tần Bắc Minh sắc mặt ũ rủ, vốn định vòng về đường cũ, trong lúc vô tình nghe thấy có người trong sảnh tiệc nôn nóng kêu tên Lăng Mặc.
“Lăng Mặc...”
Tiểu nha đầu kia không lẽ đã bị bọn cướp trói đi rồi?
Tần Bắc Minh tiện thể thu tay muốn ấn nút thang máy, bước chân thoăn thoắt, đi đến chỗ bữa tiệc đông đúc.
“Hàn Thuật, cho người đến lầu 25 xử lý một số tình huống khẩn cấp.”
Anh một bên gọi điện cho giám đốc trên danh nghĩa của khách sạn Đế Hoàng, một bên cố nhịn đau đớn cả người, dùng đôi mắt sắc bén như đại bàng quét nhìn phòng tiệc đông đúc.
Đảo mắt qua, anh rốt cuộc cũng thấy được bóng hình xinh đẹp của Lăng Mặc. Tuy rằng hiện tại cô đã thay một bộ đồ nam thoải mái có mũ áo hoodie, nhưng anh liếc mắt một cái đã nhận ra cô.
Thấy cô nhanh chóng lẻn vào toilet nam, Tần Bắc Minh không chút do dự theo sát phía sau cô.
Trong lòng Lăng Mặc hiểu rõ, mục tiêu của bọn cướp kia là cô, bọn họ có thể lật tung cả tầng lầu này để tìm ra cô cho bằng được.
Mà toilet nam, chắc chắn là nơi an toàn nhất trong lúc này.
Dù có người vào, trong thời gian ngắn cũng không thể sinh ra hoài nghi với một người mặc đồ nam giới và đội mũ che mặt.
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng cô vẫn có một chút lo lắng.
Cô không sợ chết, mà sợ sẽ gây sự chú ý.
Lỡ như cô làm lộ điều bất thường trước mặt mọi người, không chừng trong một đêm liền nổi tiếng toàn mạng xã hội, đến lúc đó, nhất cử nhất động của cô đều sẽ bị phóng đại vô hạn.
Cô trời sinh tính tình đam mê tự do, quyết không thể cho phép việc ăn uống hàng ngày của bản thân đều bại lộ dưới ánh đèn truyền thông.
Đốc đốc đốc ——
Một loạt tiếng bước chân trầm thấp vang lên làm nhiễu loạn suy nghĩ của Lăng Mặc, khiến cô nhanh chóng chui vào gian phòng toilet nam không rộng lắm.
Tần Bắc Minh nhờ ánh sáng mờ nhạt nhìn quanh bốn phía, âm thanh lạnh lùng trầm thấp vang vọng lại:
“Xem đủ chưa?”
Lăng Mặc đang ghé vào kẹt cửa nhìn trộm Tần Bắc Minh xấu hổ lùi về phía sau một bước, đè nặng giọng xuống, ồm ồm nói:
“Anh đang nói chuyện với tôi?”
Tần Bắc Minh đút hai tay vào túi quần, bước đến đứng yên ở trước cửa ngăn cách, môi mỏng vô thức gợi lên một độ cong vừa đủ để làm điên đảo chúng sinh:
“Lăng tiểu thư, nếu không ra thì một chút nữa bọn cướp đuổi đến, cô muốn chạy cũng không chạy được”
“Anh theo dõi tôi?”
Nghĩ đến vừa nãy, chính người nam nhân trước mắt này khiến cô không thể kịp thời vào thang máy chuyên dụng của tổng tài, Lăng Mặc cảm giác như có mười vạn con ngựa đang phi nước đại gào thét trong lòng.
Nghe ra mùi thuốc súng trong lời nói của Lăng Mặc, Tần Bắc Minh cúi đầu cười nhẹ:
“Tính tình khá nóng nảy nhỉ”
“Nói. Anh muốn làm gì?”
Tuy rằng còn cách Tần Bắc Minh một cánh cửa gỗ, Lăng Mặc vẫn nhạy bén nhận ra hơi thở nguy hiểm trên người anh.
Loại khí chất như vậy, so với những tên cướp có súng kia mạnh hơn nhiều.
Cũng chính vì vậy, cô mới kiên quyết giữ chặt cửa gỗ, rất sợ anh sẽ đột nhiên tiến vào.
Tần Bắc Minh hơi sửng sốt, suy nghĩ một lát, buồn bực lúng ta lúng túng lên tiếng:
“Không biết.”
Ngay từ đầu, anh chỉ hơi hoang mang, một cô gái thiếu kinh nghiệm sao lại có một đôi mắt sắc bén như vậy.
Mà thời điểm anh bước đến gần cô, anh đột nhiên lại quên mất mục đích tìm kiếm cô ban đầu.
Lại thêm cảm giác bị kích thích bởi những tiếng thét chói tai trong phòng tiệc, bệnh của Tần Bắc Minh sắp bộc phát làm cho anh không thể tập trung chú ý.
“Nếu không biết phải làm gì, hãy biết điều mà sang một bên chơi đi.”
Lăng Mặc bị một tiếng “Không biết” nhẹ nhàng của anh làm tức đến mức đá mạnh lên cánh cửa, khiến cho Tần Bắc Minh vốn đang đứng trước cửa choáng váng.
“Cô bị điên à?”
Tần Bắc Minh cau mày, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, tiến đến một bước nhanh chóng nắm lấy tay Lăng Mặc.
“Ai khiến anh cản đường tôi?”
Lăng Mặc cũng không thật sự muốn động thủ đánh anh, rốt cuộc thì với gương mặt đẹp trai như vậy, cô vẫn có chút không nỡ xuống tay.
Chỉ là tình thế cấp bách, vì bảo vệ bản thân cô không thể không nhanh chóng thoát khỏi cái người phiền phức này.
Cô hít sâu một hơi, đang định dùng hết sức để thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh, lại nhận ra sức lực của anh lớn đến đáng kinh ngạc.
“Này... anh không buông tay ra, tôi sẽ động thủ thật đấy.”
Nhận thấy khoảng cách sức lực hai người cách rất xa nhau, trong lòng Lăng Mặc sinh ra cảm giác thất bại.
Những năm gần đây, xét về giá trị vũ lực, cô chưa từng thua ai. Không nghĩ đến, hôm nay lại bị tên trai bao hoa hòe lòe loẹt này ức hiếp.
“Bên ngoài có người.”
Tần Bắc Minh bỗng mấp máy môi mỏng, đột nhiên đẩy Lăng Mặc vào một gian toilet gần đấy, trở tay khóa chốt cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, sự tức giận trong mắt Lăng Mặc càng thêm mãnh liệt.
Cô phát hiện ra, mình không phải là đối thủ của nam nhân trước mặt này. Nếu hắn muốn làm gì tại gian toilet chật hẹp này, có thể nói là cô không hề có đường sống để phản kháng.
Nghĩ đến đây, lông mày của cô nhảy dựng lên, liền nói chuyện không nhanh nhẹn như vừa nãy, “Toilet nam cũng không phải nơi nằm ngoài pháp luật, tôi khuyên anh nên tự trọng.”
“Chẳng lẽ không phải cô mạo phạm tôi trước à?”
Có là là không khí trong gian toilet quá ngột ngạt, hoặc do bệnh tình của Tần Bắc Minh bộc phát càng rõ, anh bắt đầu điên cuồng lôi kéo cà vạt, ánh mắt nhìn về phía Lăng Mặc càng thêm sâu.
Lăng Mặc thấp giọng chửi rủa, không nghĩ đến cốt truyện ngày đầu tiên trọng sinh lại sai lệch đến vậy.
Cô ngập ngừng đưa tay ra, thật cẩn thận vòng qua eo anh, cố gắng mở chốt cửa ra.
Mà từ góc nhìn của Tần Bắc Minh, cô gái lạnh lùng kiêu ngạo trước mắt đang cố gắng đến gần người anh hơn.
Nếu là ngày thường, anh chắc chắn sẽ một tay đẩy cô ra.
Nhưng giờ phút này, anh lại cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng từ trên người cô khác với mùi nước hoa, không tự giác được mà duỗi tay siết chặt eo cô.
“Dùng nước hoa của hãng nào vậy?”
“Biến thái!”
Lăng Mặc nghiêng người, nhấc chân lên, hung hăng trực tiếp đá vào đũng quần của Tần Bắc Minh.
Cô đối với những chiêu trò này đã gặp không ít lần, mấy năm nay, không ít thanh niên lêu lỏng muốn tiếp cận cô. Chẳng qua, kết cục của những đám côn đồ có ý muốn động tay động chân với cô đều không tốt lắm,không gãy tay thì thì cũng gãy chân.
Ác liệt hơn thì, đó chính là trực tiếp bẻ gãy chân thứ ba...