“Cô!”
Tần Bắc Minh cau mày, đột nhiên anh buông người con gái đang nhe nanh múa vuốt ở trước mặt ra, vô thức bảo vệ vị trí quan trọng.
“Tôi cái gì mà tôi? Đừng để tôi gặp lại anh, nếu không gặp lần nào đánh lần đó.”
Lăng Mặc bĩu môi, đẩy anh sang một bên, chân không phá vỡ vách ngăn cửa, dường như nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Cùng lúc đó, bọn bắt cóc tống tiền vừa mới lẻn vào trong đại sảnh của bữa tiệc, đột nhiên mở chốt, giống như ong vỡ tổ đi vào trong nhà vệ sinh nam cũng không rộng rãi lắm.
“Lão đại, anh nói xem con đĩ kia thật sự sẽ trốn trong nhà vệ sinh nam sao?”
“Nói nhảm gì? Tìm nhanh lên! Phải tìm được cô ta trước khi bảo vệ ở trong khách sạn đuổi tới.”
“Vâng!”
Vừa dứt lời, bọn bắt cóc tống tiền cố gắng hết sức, xông vào các vách ngăn.
Lăng Mặc biết rõ mình không thể trốn được, đang muốn nghênh chiến, đột nhiên Tần Bắc Minh giơ tay ra kéo cô vào trong lòng: “Tin tôi một lần?”
“Tôi có thể tin tưởng anh, nhưng điều này không cần thiết.”
Lăng Mặc ý thức được Tần Bắc Minh đang che chở cho mình, do dự một lúc, cuối cùng thoát khỏi tay anh, với một cú đá quét nhanh gọn, đã đánh ngã hai kẻ bắt cóc tống tiền không hề phòng bị ở vách ngoài.
“Tiểu tử thối này từ đâu đến vậy? Các anh em, giao nó cho bố mày!”
Bọn bắt cóc tống tiền ngã chổng vó lên trời hung dữ nhìn chằm chằm Lăng Mặc không biết từ đâu đi ra, trong chốc lát, không nhận ra cô chính là đại tiểu thư nhà họ Lăng – người mà kim chủ* chỉ đích danh muốn họ làm hại.
*Kim chủ: chỉ những người giàu có, hào phóng, người sẵn sàng hỗ trợ tài chính cho người khác.
“Chỉ bằng mấy thằng nhóc như mấy người, cũng dám ở trên đầu ông nội tôi giở thói ngang ngược hả?”
Trong ánh mắt hẹp dài của Lăng Mặc lộ ra vài phần thờ ơ, khóe môi nhếch lên lộ ra một nụ cười đầy sự mỉa mai.
Khi nói chuyện, cô đã cướp khẩu súng lục trong tay bọn bắt cóc đang bị ngã xuống đất, một loạt hành động liền mạch, lưu loát rồi bóp cò, đánh mạnh vào ót của bọn bắt cóc tống tiền.
“Nói, là ai sai mấy người đến đây hả?”
“Xin chị tha mạng, tiểu nhân có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, không cẩn thận đụng phải chị, mong chị rộng lượng bỏ qua.”
Tên cầm đầu sợ tới mức cả người cứng đờ ngồi phịch xuống đất, liên tục cầu xin tha thứ.
Mấy tên còn lại thấy lão đại bị chĩa súng vào đầu, cũng không dám manh động, chỉ nhìn chằm chằm Lăng Mặc như hổ đói, nhìn chằm chằm ánh đèn u ám toàn thân đang tản ra khí lạnh.
“Con mẹ nó, vô dụng ai bảo anh nói ra những lời vô nghĩa này hả?”
Khuỷu tay của Lăng Mặc đè mạnh xuống ngực tên bắt cóc tống tiền, làm cho người đàn ông phía dưới gào khóc kêu rên.
Tần Bắc Minh đút hai tay vào túi, kiêu ngạo đứng yên ở trong vách ngăn giữa, từ trên cao nhìn xuống Lăng Mặc – nhìn người tràn đầy sự ngang bướng đang cúi người xuống đất, lông mày xinh đẹp không tự giác nhíu lại.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã chú ý đến sự ngang ngược, bướng bỉnh trong mắt cô. Nhưng quan trọng là, nhìn cô nhỏ như vậy đã có thể đứng lên đáp lại, còn chưa tính đến những hành động, cử chỉ thô lỗ, sao lúc trở nên tàn nhẫn lại có thể nói ra những lời thô tục như vậy?
Tần Bắc Minh tỏ vẻ không đồng ý lắc đầu, lần đầu tiên muốn làm một người tốt, muốn tự mình dẫn những con mèo hoang nhỏ ngạo mạn, điên cuồng trở lại con đường đúng đắn.
Bọn bắt cóc tống tiền buồn rười rượi bị Lăng Mặc dùng một tay khống chế không thể cử động được, vì muốn giành được sự đồng cảm, còn chớp mắt như ngôi sao truyền hình, nói: “Chị, em biết sai rồi.”
“Ai sai mấy người đến đây? Mục đích là gì?”
“Chúng tôi chỉ nhận tiền làm việc, thực sự không biết kim chủ phía sau là ai, chỉ biết kim chủ phía sau có thù với đại tiểu thư nhà họ Lăng ở thành phố Lâm Giang, chi một số tiền lớn muốn bọn tôi bắt cóc cô ta, cưỡng hiếp rồi sau đó tung video lên mạng.”
“Á…” Cũng đủ độc ác.
Lăng Mặc tự phụ chưa bao giờ cahwnj đường người khác, cũng không chủ động đi gây sự, dù sao cũng không thể đoán được sẽ có kẻ tiểu nhân ngang ngược độc ác không biết lượng sức đến để tìm đánh.
Tần Bắc Minh mím chặt môi mỏng, bình tĩnh nhìn ánh mắt nguy hiểm của Lăng Mặc. Đột nhiên nhận ra, anh dường như đã hiểu, sao trong ánh mắt Lăng Mặc có nhiều thứ hỗn tạp làm cho anh không hiểu được.
Có lẽ, bởi vì đã trải qua quá nhiều đau khổ, nên cô mới bọc mình lại bằng bộ khôi giáp không thể phá vỡ.
Điểm này, ngược lại, bọn họ lại rất giống nhau.
Bọn bắt cóc tống tiền trong nhà vệ sinh bị nụ cười chế nhạo cửa Lăng Mặc dọa sợ, run rẩy hỏi.
“Cô…cô cười cái gì?”
“Hôm nay tâm trạng của tôi tốt, tạm thời giữ lại một con đường sống cho mấy người, thức thời thì cút khỏi đây đi.” Lăng Mặc chậm rãi đứng dậy, đá vào người kẻ bắt cóc tống tiền – người đang sợ hãi mà chưa thể bình tĩnh ở trước mặt.
Đợi đến lúc bọn bắt cóc chạy trốn như chuột, cô cởi áo nỉ nam một cách lưu loát, coi như không có chuyện gì sửa sang lại chiếc áo len dệt kim hở cổ viền lá sen ở bên trong.
Tần Bắc Minh rất bình tĩnh quay đầu đi, mặc dù trên người cô không phải là không có mặc gì, nhưng vẫn lễ phép tránh đi.
Đợi cô cởi chiếc quần âu màu đen, chỉ để lại một cái váy ngắn kiểu đại học dài đến đầu gối, anh mới đảo mắt nhìn người cô: “Cô Lăng đã rèn luyện công phu từ người thầy nào vậy?”
Lăng Mặc cũng không quay đầu lại đi ra khỏi nhà vệ sinh nam, giọng nói lạnh lùng mang theo sự kiêu ngạo mà người bình thường không khó có thể có được:
“Anh cho rằng, có người được làm thầy tôi sao?”
Vừa dứt lời, từ trong túi lấy ra một cây kẹo mút, ‘uỳnh’ một tiếng, trên đường đi đánh nát mặt kính camera ở ngoài hành lang nhà vệ sinh.
Đôi mắt sâu thẳm của Tần Bắc Minh trở nên u ám hơn, khác với người bình thường, anh không cho rằng cô đang nói khoác.
Hoàn toàn ngược lại, dù sao anh cảm thấy cô khá khiêm tốn, ánh sáng rực rỡ thỉnh thoảng lại để lộ ra ngoài, nhưng có lẽ đó chỉ là một góc của núi băng.
Một lúc sau, đã vứt bỏ dáng vẻ lạnh lùng, mạnh mẽ của Lăng Mặc ra khỏi đầu, Tần Bắc Minh từ từ ngồi xổm xuống, ma xui quỷ khiến giơ hai ngón tay bằng xương bằng thịt ra nhặt áo nỉ nam đã bị cô đã vứt sang một bên lên.
Tầng 1, trong đại sảnh tiếp khách của khách sạn Đế Hoàng, liên tiếp những nhóm thiên kim xinh đẹp nổi tiếng, phú bà* để lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, những làn sóng phóng viên truyền thông chen chúc nhau đi vào trong đại sảnh khách sạn, nằm vùng chờ đợi.
*Phú bà: chỉ những phụ nữ giàu có, nổi tiếng (kể cả nổi trên mạng xã hội)
Trong chớp mắt, Lăng Vân Long và Tô Dục đã bị một đám phóng to lớn vây quanh ở giữa.
“Ông Lăng, đêm nay, sao lại có bọn cướp mang theo súng gây ra một cuộc khủng hoảng quy mô lớn trong bữa tiệc sinh nhật của con gái ông, chuyện này có phải do kẻ thù của ông sai khiến không?”
Sắc mặt Lăng Vân Long tái nhợt, ông ta vốn định dùng bữa tiệc sinh nhật của Lăng Điềm để lấy lòng mọi người, nhưng không ngờ lại xảy ra sơ xuất lớn như vậy.
Nhưng mà, đối mặt với micro đang chĩa thẳng vào miệng ông ta, ông ta đành phải cố gắng nhịn sự tức giận vào trong lòng, trầm giọng nói:
“Cảm ơn các đồng nghiệp trong giới truyền thông đã quan tâm, chuyện xảy ra đêm nay quá bất ngờ, quả thực là gây ra hỗn loạn không nhỏ, may mắn mấy vị khách quý không có ai bị thương. Trước mắt, chuyện này giao cho cảnh sát xử lý, sau khi bắt được phần tử phạm tội, trong thời gian sớm nhất, cảnh sát sẽ thông báo với công chúng.”
Mấy phóng viên giải trí nhiều chuyện nghĩ rằng sẽ không hỏi được bất cứ thông tin có liên quan nào từ Lăng Vân Long, may mà đã đưa microphone đến trước mặt Tô Dục – cựu diễn viên nổi tiếng bây giờ là bà chủ nhà họ Lăng.
“Theo sự phản hồi của khách quý, trong bữa tiệc này, đại tiểu thư nhà họ Lăng vừa mới trở về nhà họ Lăng đã mất tích một cách ly kỳ, giống như đã bị bọn cướp bắt đi, bà nghĩ thế nào?”
Nói nhanh trước mặt giới truyền thông, từ đầu đến cuối trên mặt Tô Dục vẫn luôn duy trì sự bình tĩnh.
Bà ta cầm lấy chiếc micro gần nhất, giọng nói nhẹ nhàng, không nhanh cũng không chậm nói:
“Thân thể Mặc Mặc không được khỏe, nên giữa buổi tiệc đã rời đi, cũng không có chuyện như vừa nói bị bọn cướp bắt cóc.”
Phóng viên giải trí nhiều chuyện ngồi bên rìa vẫn chưa đào ra được tin tức nào để duy trì sự lên men trên internet, không cam tâm hỏi Tô Dục:
“Bên ngoài có tin đồn bà và đại tiểu thư nhà họ Lăng có tình cảm bất hòa, chuyện này có phải là thật không?”