Hai ngày sau, Tống Hiểu và em gái của Tiết Hữu Bân, Tiết Vô Ưu, lo lắng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.
Tiết Vô Ưu ngồi trên ghế, nhìn thân hình mập mạp, ngăm đen của Tống Hiểu đi đi lại lại trước mặt mình, giống như một con ruồi béo ú, ghê tởm.
Cô ta cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng, an ủi: "Chị đừng lo lắng, anh trai và...!Phó tiên sinh nhất định sẽ không sao đâu."
Tống Hiểu nghe vậy, ngồi xuống bên cạnh Tiết Vô Ưu, nắm tay cô ta an ủi nói: "Vô Ưu, tất nhiên Hữu Bân sẽ không sao.
Về phần gã bệnh hoạn kia, lúc trước sớm biết có ngày hôm nay hắn ta hà cớ gì phải đẩy Hữu Bân xuống cầu thang, vậy nên hắn phải trả giá...!Hậu quả như thế nào đều dựa vào vận may của hắn đi!"
Tiết Vô Ưu nhìn bàn tay to béo của Tống Hiểu đang nắm lấy mình, không tiếng động rút ra, thở dài: "Chắc là anh ta thích chị quá nên bốc đồng, nên nhất thời xúc động làm anh trai bị thương." Nghe vậy, Tống HIểu lập tức kích động
"Hắn không thích chị, rõ ràng là hắn thích tiền của chị! Từ khi chị mắc một căn bệnh lạ cách đây ba năm, chị đã trở nên như thế này, chỉ có em và Hữu Bân đối xử chân thành với chị, những người khác...!Trong thâm tâm chị biết rằng mặc dù bề ngoài họ đối xử với chị rất tôn trọng, nhưng thực chất sau lưng họ lại cho rằng chị ghê tởm và xấu xa..."
"Chị, sao chị có thể nghĩ như vậy, chị đã từng rất xinh đẹp, trong mắt em và anh trai, chị là đệ nhất mỹ nhân." Tiết Vô Ưu trong lòng cười nhạo, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra vô cùng chân thành.
"Vô Ưu, em nói như vậy chị cũng yên tâm.
Kỳ thực,chị vẫn luôn lo lắng Hữu Bân sẽ không thích chị, dù sao chị..." Vừa nói, Tống Hiểu sờ sờ mặt mình, trong mắt hiện lên tia âm trầm, nhưng lập tức lại trở nên vui vẻ, "Chị đã thỏa thuận với luật sư rồi, để hắn đưa ra thỏa thuận ly hôn, chị sẽ ly hôn với tên bệnh hoạn đó ngay lập tức, sau đó chị và Hữu Bân có thể ở bên nhau một cách danh chính ngôn thuận rồi."
A ~
Tiết Vô Ưu trong lòng cười lạnh một tiếng, còn muốn ở cùng anh trai, thật là một giấc mộng ngu xuẩn!
Lúc này, đèn trong phòng mổ vụt tắt.
Bác sĩ mặc áo khoác trắng bước ra, Tống Hiểu và Tiết Vô Ưu tiến đến.
"Bác sĩ, Hữu Bân sao rồi?"
"Tiết tiên sinh vẫn ổn..." bác sĩ nói
Cả hai nghe vậy vui sướng.
Bác sĩ lắc đầu, ánh mắt nặng trĩu, thở dài nói tiếp: "Nhưng mà Tống tiểu thư, Chồng cô không được tốt lắm.
Anh ấy đã rất yếu rồi, sau ca phẫu thuật đã yếu đi rất nhiều, chúng tôi thực sự bất lực, có lẽ chống đỡ không được bao lâu nữa, cô mau vào nhìn anh ấy một chút đi, anh ấy muốn gặp cô..."
Tống Hiểu nghe vậy sắc mặt cứng đờ, nhưng lại không có động.
Tiết Vô Ưu trong lòng mừng thầm, nhưng ngoài mặt lại buồn bã an ủi: "Dù sao thì Phó tiên sinh cũng vì anh trai.
Chị Hiểu, chị nên đi gặp anh ta lần cuối đi."
"Hắn chẳng qua là gieo gió gặp bão thôi!" Tống Hiểu cảm xúc có chút kích động, "Hiện giờ hắn sắp chết, chị sẽ không sợ hắn cản trở chị bất cứ chuyện gì, tiền của chị hắn cũng không lấy được một phần, không lo, chúng ta nên vui vẻ mới phải!" Nhưng, có thật sự như vậy không?
Cô không biết, chỉ cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng...
Cảm giác này khiến cô khó chịu!
Phó Lễ được hỏa táng sau khi chết, cái chết như ngọn đèn tắt.
Mà Tống Hiểu cũng sớm tổ chức hôn lễ với Tiết Hữu Bân, cô có tiền, hôn lễ rất long trọng.
Vào đêm tân hôn, Tống Hiểu ngồi trong phòng tân hôn, đợi Tiết Hữu Bân với vẻ mặt hạnh phúc.
Cuối cùng cô cũng có thể ở bên người mình yêu.
Tuy nhiên, khi cánh cửa được đẩy ra, Tiết Hữu Bân và Tiết Vô Ưu bước vào.
"Hữu Bân!" Tống Hiểu vui vẻ tiến lên nghênh đón, thấy Tiết Vô Ưu ở đó, sắc mặt có chút ngượng ngùng, "Vô Ưu, em cũng tới..." "Cạch!" Tống Hiểu còn chưa nói xong thì đã bị Tiết Vô Ưu tát vào mặt.
"Em làm cái gì!" Tống Hiểu không thể tin nhìn Tiết Vô Ưu.
Tiết Vô Ưu trên mặt mang theo nụ cười giễu cợt, "Tống Hiểu, cô không biết cô là cái thứ xấu xa gì sao? Cô còn mặt mũi dựa vào anh trai! Cô cho rằng anh trai thật sự muốn lấy cô sao? Người anh trai thích, là tôi, cô chỉ làm anh ấy ghê tởm."
Tống Hiểu nghe vậy, quay đầu nhìn người đàn ông đẹp trai mặc âu phục, trong lòng sót lại một tia hy vọng, "Hữu Bân, sao vậy? Tiết Vô Ưu không phải em gái của anh sao?"
Tiết Hữu Bân chế nhạo, những lời anh ta nói vô cùng tàn nhẫn, "Tống Hiểu, tôi vẫn chưa mù.
Diện mạo này của cô sợ là chỉ có tên bệnh hoạn Phó Lễ mới có thể chịu đựng được.
Không có hắn, tôi cùng Tiết Vô Ưu mới thực sự không có trở ngại.
Nhiều lần, tôi muốn giết cô nhưng đều vì hắn mà không ra tay được.
Lần đó hắn đẩy tôi chỉ để cứu cô.
Thật đáng tiếc cho đến chết cô cũng không nguyện ý gặp hắn.
Vô Ưu vẫn luôn là người phụ nữ yêu dấu của tôi, chỉ vì lừa cô, mới ủy khuất cô ấy giả làm em gái của tôi.
Bây giờ cô đã kết hôn với tôi, nếu cô chết đi ngoài ý muốn, tài sản của cô sẽ là của chúng tôi!"
"Anh từ đầu đến cuối đều lừa tôi!" Tống Hiểu tức giận đến đỏ mắt.
Cô không ngờ mọi chuyện lại như thế này!
"Vậy thì sao, Tống Hiểu, có trách chỉ trách cô ngu ngốc không biết gì, bị chúng tôi lừa, ha ha ha..."
Tiết Vô Ưu cười điên cuồng, lấy trong túi ra một ống tiêm, hung hăng đâm Tống Hiểu.
"Thật ra, tôi là một dược sư, bộ dáng của cô, cũng là tôi gây nên.
Hiện tại tiêm cho cô chỉ là thuốc an thần.
Cuối cùng, Tống Hiểu sẽ ngoài ý muốn chết trong đám cháy vào đêm tân hôn..." Vẻ mặt dữ tợn của Tiết Vô Ưu và Tiết Hưu Bân dần dần biến mất, Tống Hiểu chỉ cảm thấy vô lực, cả người nóng như lửa đốt.
Mở mắt liền nhìn thấy gương mặt Phó Lễ.
Trên khuôn mặt có chút tái nhợt, với một đôi mắt mờ mịt, lộ ra vẻ lo lắng.
Trước đây, cô chưa bao giờ nhìn anh như vậy, ngoại trừ bệnh tật ra, anh thật sự rất đẹp.
Nghĩ đến đây, Tống Hiểu nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt.
Sau khi chết, cô vẫn có thể nhìn thấy Phó Lễ.
Nhưng suy cho cùng, cô nợ anh quá nhiều, không còn mặt mũi nào gặp anh.
"Tỉnh lại ăn chút gì đi, nếu thật sự không muốn gả cho tôi, tôi thật sự không ép cô." Giọng nói quen thuộc vang lên, Tống Hiểu đột nhiên mở mắt ra..