Đêm đó Lâm gia thực náo nhiệt, Từ lão phu nhân tận tình khuyên bảo Lâm Hành Chi không cần vì Lâm gia ủy khuất chính mình như thế.
Lâm Uyển cùng tẩu tử Lâm Hành Chi vừa nắm vừa kéo Lâm Tu lại không để anh đi tìm Lệ Vương liều mạng.
Lâm Hành Chi đứng ở trung gian hai đầu giải thích, việc y muốn gả cho Sở Chiêu việc này một chút cũng không ủy khuất, cũng không phải vì Sở Chiêu bắt cóc rồi làm cái gì với y, mà là y coi trọng Sở Chiêu, thèm thân thể hắn!
Người rảnh rỗi nhất là Chu thị, bảo người hầu đem hạt dưa tới ngồi bên cạnh ăn.
Lâm Hành Chi: “……”
Lâm Hành Chi ném ánh mắt lên án, sau đó Chu thị mỉm cười đưa tặng y hai chữ, “Xứng đáng.”
“Nương, người là nương ruột của ta sao?” Lâm Hành Chi bi thương rống giận.
Nhìn vẻ mặt nhi tử như muốn khóc, Chu phu nhân ân cần rút lại câu nói “Cũng có thể không phải”
Sau khi cắn một nắm hạt dưa, bà đứng dậy đảm đương thuyết khách, kết thúc cuộc chiến gia đình không thuốc súng này.
Chu thị đối với từ lão phu nhân khuyên, “Nương, Hành Chi cũng đã trưởng thành, có người trong lòng, muốn cưới muốn gả cũng bình thường, chỉ là người kia có chút đặc thù.
Cũng là con cháu nó thích, bản thân nó cũng nghĩ kỹ, chúng ta cần gì phải cản nó.”
“Nương yên tâm, nhà chúng ta muốn ủy khuất cũng không tới phiên nó mà, huống chi là hy sinh chung thân đại sự của nó.”
Mà đối Lâm Tu, Chu thị cũng không khách khí như vậy, giơ tay gõ đầu:, “Cái thứ trên đầu con là gì vậy, sao không biết dùng? Đệ đệ con có cái gì tốt, đáng để một Vương gia tới bắt cóc, nó muốn gả, mà Lệ Vương điện hạ còn không thấy nguyện cưới đâu.”
Lâm Hành Chi: “……” Mẫu thân, ngài có thể lúc dạy bảo đại ca đừng giẫm lên nhi tử của mình không?
Ngược lại phản ứng của Lâm Tu càng mãnh liệt hơn, anh tức giận nói:" Vương bát đản, hắn dựa vào cái gì mà coi thường đệ đệ con? Coi thường mà còn muốn bắt?"
“Ta liều mạng với hắn!”Ý niệm đồng quy vu tận như cũ không bị đánh mất.
Chu thị lắc đầu thở dài, nghi hoặc chính mình sao có thể sinh ra một đứa ngốc như vậy.
Cuối cùng Lâm Tu là bị đại tẩu Lâm Hành Chi, cũng chính là thê tử của anh chế phục.
Lâm Hành Chi nhìn đại tẩu một tay nhéo lỗ tai đại ca y, đồng thời không thể nhịn được nữa nổi giận gầm lên một tiếng câm miệng, đại ca y nháy mắt thành thật, so con thỏ còn ngoan hơn.
Việc nữ nhân Lâm gia làm chủ gia đình không phải là vọng ngôn.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Cuối cùng Lâm Hành Chi đứng ra vì chính mình biện hộ, “Hết thảy đều là ta tự nguyện, ta cũng không phải là thích nam nhân, ta chỉ là thích Lệ vương điện hạ.”
Còn bổ sung nói: “Trừ hắn ta không gả!” Thâm tình trung mang theo kiên định.
Từ lão phu nhân thở dài, nói câu “Con cháu đều có phúc của con cháu” liền không tính quản việc này, đến nỗi thật sự tiếp thu hay không cũng chỉ có chính bà rõ ràng.
Mà Lâm Tu bên này, vẫn là đối Sở Chiêu rất bất mãn, còn cho rằng ánh mắt Lâm Hành Chi có vấn đề, nhưng vì bị thê tử trấn áp nên không dám lên tiếng nữa.
Chuyện này cuối cùng cũng được giải quyết thỏa đáng, chuyện Lâm Hành Chi thích Sở Chiêu và muốn gả cho hắn cũng đã rõ ràng.
Lâm Hành Chi xoa xoa tay, có chút kích động, mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Sở Chiêu tới cưới y.
……
Chỉ là Sở Chiêu không có tới, lời đồn đãi lại bay đầy trời.
Lâm Hành Chi buổi sáng đi ra cửa Hàn Lâm Viện, bên đường đều có thể nghe được có người mắng y không biết liêm sỉ.
Y cùng Sở Chiêu như cũ bị buộc vào một chỗ, khác lúc trước ở chỗ lúc đó y bị Sở Chiêu cướp đi, nhưng bây giờ lại là y chủ động câu dẫn Sở Chiêu, muốn làm tiểu thiếp của hắn.
Lâm Hành Chi giữ cửa xe, im lặng phản bác“Không phải muốn làm tiểu thiếp, mà là Vương phi!”
Còn có bịa đặt y cùng người khác có một chân, trong đó có Thái Tử, nói Thái Tử liên tiếp bảo vệ y, nơi chốn bênh vực y, nên chắc chắn là y dụ dỗ Thái Tử.
Lâm Hành Chi thực sự nghi ngờ rằng tin này là do Thái tử lan truyền.
Y chạm vào ván cửa, phát ra tiếng cọt kẹt, trong lòng phi vài tiếng, y mới không có một chân với tên Thái tử đáng ghét kia đến chết cũng không!
Thạch Nghiên đang điều khiển xe ngựa nghe thấy động tĩnh trong xe thì không khỏi vén rèm lên, “Thiếu gia, xe ngựa đều bị người cào hư.”
Lâm Hành Chi yên lặng lùi thu móng vuốt về, nhưng không nhịn xuống cùng Thạch Nghiên lên án: “Ta tức giận!”
Thạch Nghiên gật đầu tỏ vẻ đã biết, “Vậy thiếu gia nghỉ một chút, đến Hàn Lâm Viện.”
Lâm Hành Chi: “…… Ờ.”
Nên xuống xe và đi làm việc.
Nhưng trước khi rời đi, y bảo Thạch Nghiên đi quanh phố hỏi thăm, người ta đồn y có một chân với ai.
Vừa bước vào Hàn Lâm Viện, Lâm Hành Chi liền nhận ra rất nhiều ánh mắt khác thường, bình thường vị Thám hoa Lý Hằng phụng mệnh lệnh Thái tử tới lôi kéo Lâm quen y, hôm nay lại làm bộ không thấy y còn trốn đến rất xa.
Lâm Hành Chi cười khẩy, cho dù y có thích nam nhân thì cũng không phải thứ gì cũng nhìn trúng.
Bất quá cũng có chỗ lợi, không có kẻ làm phiền, lỗ tai thanh tịnh.
Có lẽ là Lâm Hành Chi vô cùng cao hứng đi ôm một đống địa chí tới sao chép.
Hàn Lâm Viện nói là nơi sửa sách, kỳ thật cùng Tàng Thư Các cũng không có gì khác nhau, bên trong trừ bỏ kinh, sử, tử, tập, danh gia thi họa, còn có không ít nông thư, dân gian khắc bản phong tục tạp ký, địa chí chờ.*
[*( lịch sử, thư pháp, hội họa nổi danh, sách nông nghiệp, tạp chí phong tục nhân gian, ghi chép địa lý) ]
Chỉ là những cuốn sách này rất ít được sử dụng, không được ưa chuộng trong Hàn Lâm Viện, phần lớn người được phân công sửa sách đều là những người đắc tội người khác, bị sung quân đến đây ăn không ngồi chờ.
Mà Lâm Hành Chi là tự bản thân yêu cầu, một là y không có ý định tranh công với người khác, hai là việc đọc những quyển sách này còn có ích hơn đọc kinh, sử, tử, tập.
Ngôi vị hoàng đế không như vậy hảo tranh, muốn người đòi tiền, đều đến nghĩ biện pháp tránh.
Muốn tranh ngôi vị Hoàng đế không phải dễ dàng như vậy, muốn người hay tiền, đều phải nghĩ biện pháp.
Long ỷ cũng không phải dễ ngồi như vậy, muốn cai trị mấy ngàn vạn bá tánh, nếu không có đủ hiểu biết về Đại Sở, mỗi bước đi tới ngôi vị Hoàng đế cũng khó khăn.
Y muốn ghi nhớ nhiều điều hơn trong đầu để sau này có thể làm việc cho Sở Chiêu.
Chính là không thể thanh tĩnh một lúc, bên tai liền vang lên một giọng nói mỉa mai khó nghe vang lên, “Người có xuất thân tốt còn có tướng mạo, thì không chỉ có ái nữ nhà quyền quý nguyện gả, mà cả nam nhân cũng có thể bị đùa giỡn trong lòng bàn tay, thực sự là khiến người ta hâm mộ.”
Lâm Hành Chi thậm chí không ngẩng đầu lên, tiếp tục làm việc của mình.
Bất quá người này hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, còn có người phụ xướng, “Đùa bỡn nam nhân, vậy không phải là đoạn tụ sao? Đây chính là bệnh khiến đoạn tử tuyệt tôn, là ai?”
“Còn có thể là ai? Đã truyền khắp kinh thành, lại có kẻ mặt dày làm bộ không nghe thấy.”
“Nguyên lai nói chính là……” Không nhắc đến tên Lâm Hành Chi, nhưng phản ứng lại rất rõ ràng.
Sau đó lại cười hai tiếng, “Cũng không nhìn xem người ta là nam thiếp của ai, hầu hạ chủ tử tốt thì muốn có cái gì mà không có, da mặt dày thì sao?”
Nghe được lời này, Lâm Hành Chi rốt cuộc có phản ứng, bất quá không có mở miệng mắng trở về, mà là trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
Lý Hằng ở phía trước đang trốn Lâm Hành Chi cũng xuất hiện, đi tới trao đổi ánh mắt với hai người đang giễu cợt Lâm Hành Chi, sau đó đi tới hỏi Lâm Hành Chi:" Lâm biên soạn, đây là muốn đi đâu?"
“Tiến cung,” Lâm Hành Chi đạm mạc phun ra hai chữ.
Lý Hằng mặt lộ vẻ nghi hoặc, “Chính là hôm nay không ai an bài ngươi tiến cung đọc sách?”
Lâm Hành Chi quay đầu lại, hướng gã hơi hơi mỉm cười, "Ta đương nhiên không phải đọc sách, mà là đi hầu hạ chủ tử.”
Nói xong, y nhanh rời đi.
Lý Hằng hoàn toàn choáng váng, hắn nhớ tới Quỳnh Lâm Yến ngày ấy, Lâm Hành Chi từng nói chủ tử của y chỉ có một……
Lâm Hành Chi đây là muốn vào cung cáo trạng!
Ý thức được điểm này, Lý Hằng cùng hai người đang giễu cợt Lâm Hành Chi trong nháy mắt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Lâm Hành Chi đã dám ở trước mặt Hoàng đế thừa nhận mình là đoạn tụ, chắc chắn chuyện cáo trạng có thể làm được.
Ba người từ trong mắt nhau đều thấy được sợ hãi, Lý Hằng phản ứng nhanh nhất, lập tức tiến lên giữ chặt Lâm Hành Chi không cho y ra cửa, giả vờ bình tĩnh bắt đầu thuyết phục: “Lâm biên soạn, ngươi đừng nóng giận, bọn họ vẫn chưa nói thẳng tên của ngươi, có lẽ là nói người khác."
Hai người còn lại lập tức gật đầu, “Đúng đúng đúng, chúng ta chưa nói ngươi, nói chính là một…… hàng xóm của ta.”
Một người khác lập tức phụ họa, “Đúng vậy, là hàng xóm!”
Lâm Hành Chi không khỏi bật cười trước khả năng ứng biến này, nói:" Ta không tức giận, ta chỉ nên là việc một tên đoạn tụ nên làm."
Đoạn tụ vào cung hầu hạ chủ tử, này không phải đang nói Hoàng Thượng cũng là đoạn tụ sao?
Chỉ vì một câu này của Lâm Hành Chi mà cả ba người bắt đầu túa mồ hôi trán.
Nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên mặt ba người, Lâm Hành Chi nhướng mày, trực tiếp chỉ ra:" Nếu không có của cải hay năng lực thì ít học người khác khua môi múa mép, có ngày mất lưỡi."
Ba người còn chưa kịp phản ứng, Lâm Hành Chi lại nói thêm:" Cũng ít bịa đặt dã nam nhân cho ta đi, cái vị ta coi trọng chỉ cần một đầu ngón tay cũng có thể lấy mạng của các ngươi!”
“Nếu không tin, các ngươi có thể thử xem.”
Nói xong, Lâm Hành Chi trở về vị trí ngồi xuống, tiếp tục chép sách, tuy rằng y không có ý định tiến cung cáo trạng, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng ba người Lý Hằng vẫn không hề giảm.
Lâm Hành Chi thực vừa lòng phản ứng của bọn họ, ngay cả động tác chép sách cũng nhanh hơn.
……
Lệ Vương phủ, Sở Chiêu đang nghe thuộc hạ báo cáo tin đồn trên đường về mối quan hệ nam nam của hắn và Lâm Hành Chi.
Thuộc hạ có chút không vui, “Sao có thể nói Vương phi tương lai câu dẫn Vương gia, rõ ràng cái gì y cũng chưa làm.”
Sở Chiêu ngón tay đang khỏ dừng lại, ngẩng đầu, “Hử?”
Lâm Hành Chi tự xưng là Vương phi của hắn, lại vài lần ám chỉ hắn nhanh cưới y, đây là cái gì cũng chưa làm?
Thuộc hạ cực kỳ có mắt, thấy chủ tử bất mãn, lập tức sửa miệng: “Chuyện giữa Vương gia và Vương phi sao có thể gọi là câu dẫn, đây gọi là tình thú!”
“Ừ” Sở Chiêu miễn cưỡng đồng ý cách nói này.
Thấy vậy, thuộc hạ nhân cơ hội xin chỉ thị phải làm gì tiếp theo.
Sở Chiêu trầm ngâm một lát rồi nói: “Những tin đồn khác vốn không nên xuất hiện đã làm sáng tỏ rồi,” sau đó hắn đợi có người khiến hắn và Lâm Hành Chi thực hiện tâm nguyện của mình.
Kinh thành này mà nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, náo nhiệt mỗi ngày đều có, có cái chỉ qua miệng là mất, nhưng có cái thì tồn tại mãi mãi.
Tỷ như Lệ vương Sở Chiêu, đã từng ở biên quan đánh giặc, bá tánh kinh thành mỗi ngày đều ca ngợi hắn bằng cách khác nhau, những người kể chuyện trong các tửu lầu, quán trà đều nói về chiến công của hắn trong việc đánh bại Tây Giao.
Vì hiếm khi thua trận nên hắn được bá tánh tôn xưng là chiến thần, cùng với cha ruột của Lâm Hành Chi, cũng được xưng là tướng tài giỏi nhất Đại Sở.
Sau đó, Sở Chiêu lâm bệnh nặng trên đường trở về kinh thành, khiến vô số người thương xót, tuy nhiên, dù bị bệnh nhưng Sở Chiêu chưa bao giờ rời khỏi tầm mắt của bá tánh.Hắn bị bệnh, “Điên”, bắt đầu hành sự hoang đường, bá tánh kinh thành liền không hiểu được hành động của vị Lệ vương điện hạ.
Hiện giờ lại cùng con trai út của Lâm đại tướng quân, tân khoa Trạng Nguyên hư hư thực thực bị nghi là đoạn tụ, chuyện náo nhiệt như vậy đương nhiên bá tánh sẽ bàn tán mấy ngày.
Mới đầu Thái Tử còn có tên trong đó, cũng không biết từ khi nào, tất cả những cái tên liên quan đến Lâm Hành Chi đều biến mất, chỉ còn lại Sở Chiêu.
Dân chúng càng ngày càng tin chắc:“Ta dám đánh đố, Lâm Trạng Nguyên tuyệt đối cùng Lệ vương điện hạ có một chân!”
“Ta thề, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ thành thân!”
Có người rút ra được điều gì đó, “ Một kẻ bệnh điên cưới một nam nhân, thật sự là một chủ ý tuyệt vời.”
_____________
Cả nhà ơi có một số xưng hô trong truyện bị lộn xộn mình sữa chữa lại sau nha..