“A a a a a… Thiếu gia!”
Lâm Hành Chi là bị tiếng hét của Thạch Nghiên doạ tỉnh, y lăn lăn cọ cọ ngồi dậy, xốc chăn lên liền xuống giường mang giày, ngoài miệng hoảng loạn đặt câu hỏi: “Làm sao vậy làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Thạch Nghiên một bộ muốn khóc lại khóc không được, duỗi tay chỉ ngực Lâm Hành Chi, “Chính người nhìn đi.”
“Người đã không còn trong sạch!”
Lâm Hành Chi cúi đầu, nhìn thấy vết đỏ trên ngực mình, y vô thức siết chặt quần áo, lộ ra vẻ mặt sợ hãi giống như Thạch Nghiên: " Chuyện này....sao lại như vậy?"
“Thiếu gia, tối hôm qua người không có cảm giác gì sao? Người thỉnh cầu Lệ Vương....!Kia cái đó, mấy cái dấu vết đó đều do hắn lưu lại!”
Vừa nghe là Sở Chiêu, Lâm Hành Chi lập tức nhẹ nhàng thở ra, trong tiềm thức y cảm thấy Sở Chiêu sẽ không làm gì thương tổn y.
Lâm Hành Chi hỏi Thạch Nghiên tại sao Sở Chiêu lại đến đây, một bên kéo ra quần áo kiểm tra vết đỏ trên ngực mình, y dùng ngón tay chọc chọc, một chút cũng không đau, trừ bỏ vết đỏ, cũng không có cảm giác gì khác, cũng không biết Sở Chiêu làm như thế nào.
Thạch Nghiên thấy thiếu gia nhà mình vừa nghe dấu vết là Lệ Vương lưu lại liền lập tức biến sắc mặt, trong lòng có chút oán hận sắt không thành thép, không trả lời câu hỏi của Lâm Hành Chi, nhưng lại nhắc đi nhắc lại: " Thiếu gia, người còn trong sạch không? Không còn nữa, không còn trong sạch nữa."
Lâm Hành Chi chọc chọc những vết đỏ trên ngực đến nghiện, cười nhẹ với Thạch Nghiên: " Còn mà, Sở Chiêu không có làm gì ta đâu, ngươi đừng kích động."
Thạch Nghiên: “……”
Thạch Nghiên không hề cảm thấy an ủi chút nào, càng tức giận hờn, bị hôn đến thành ra như vậy, mà gọi là không làm gì sao?
Cậu ta nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chẳng lẽ phải đem người lột sạch sẽ ăn gọn ghẽ mới gọi là làm gì đó hả?”
Lâm Hành Chi nghe vậy, lập tức phản bác, “Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, ta đây biến thành như vậy ngươi không sai sao? Lệ vương tới ngươi không gọi ta thức, còn để hắn lưu lại trên người ta nhiều dấu vết như vậy!”
Thạch Nghiên cúi đầu chỉ vào ngón tay mình, cảm thấy có chút đuối lý.
Bởi vì cậu ta không hề giãy giụa mà đem thiếu gia nhà mình giao cho Lệ Vương, nên tối hôm qua Lệ Vương điện hạ cũng dạy hắn, nói không nên tín nhiệm người ngoài như thế, dù sao hắn còn chưa thành thân với thiếu gia nhà cậu ta.
Thạch Nghiên lúc ấy nói: “Là bởi vì thiếu gia tin ngài, Thạch Nghiên mới tin, Thạch Nghiên chỉ tin khi thiếu gia tin người đó” còn thề son sắt mà tỏ vẻ, “Thiếu gia nói ngài không nỡ làm tổn thương thiếu gia.”
Cậu ta rõ ràng nghe được Lệ Vương điện hạ cười, tựa hồ rất hài lòng, trước khi đi còn bảo cậu ta tiếp tục bảo trì cái thói quen tốt này, hơn nữa lúc cậu ta vào cửa xem thiếu gia, quần áo chỉnh tề, môi cũng không đỏ, không có dấu hiệu bị khi dễ, lúc này mới yên tâm.
Lại không ngờ sáng nay lúc cậu ta đi vào gọi người, liền nhìn thấy quần áo thiếu gia vì tư thế ngủ không tốt làm áo lộn xộn lộ ra một đống vết đỏ.
Lệ vương điện hạ lớn lên tuấn tú nho nhã, lại cầm thú như vậy!
Nhìn thấy vẻ mặt đuối lý và áy náy của Thạch Nghiên, Lâm Hành Chi không trêu cậu ta nữa, kéo quần áo đứng dậy:" An tâm, không có gì đâu.
Những gì ta nói đều là sự thật, hắn không làm gì ta cả."
Kiếp trước y nơi chốn nhằm vào Sở Chiêu, Sở Chiêu cũng chưa từng động qua y dù một đầu ngón tay, cuối cùng còn vì y mà báo thù.
Đời này y muốn gả cho Sở Chiêu, Sở Chiêu là sao có thể bằng lòng làm tổn thương y chứ.
“Bất quá hắn vào bằng cách nào, thủ vệ của tướng quân phủ kém như vậy sao?”
Lâm Hành Chi mang theo bối rối đi ra cửa nhìn đám thị vệ trong sân, Thạch Nghiên duỗi tay chỉ vào cục đá ở góc tường đã từng chạm vào mông Từ Văn Ngạn, “Tiểu thế tử muốn trèo tường, Hải Đường Uyển của thiếu gia cũng không có thủ vệ."
Lâm Hành Chi từ trước chính là thư sinh thành thật, không có thù oán với ai, trong tiểu viện của của y cũng chẳng có gì cơ mật, ngay cả đạo tặc cũng chẳng muốn đến thăm, hơn nữa còn có Từ Văn Ngạn thích trèo tường tìm y, cho nên...
Thạch Nghiên giải thích xong, nhìn Lâm Hành Chi cái “Thiếu gia người hiểu đi"
Lâm Hành Chi là rất hiểu, tóm lại tiểu viện của y tạo cơ hội cho Sở Chiêu vào, là địa phương hoàn hảo để lén gặp mặt.
Lâm Hành Chi hiểu ý, nhắc nhở Thạch Nghiên, “Nếu là lần sau hắn đến ngay lúc ta ngủ, ngươi nhớ phải đánh thức ta.”
Thạch Nghiên: “……” hy vọng ngài ấy đừng tới nữa.
Bởi vì buổi sáng một phen tranh luận sự trong sạch, Lâm Hành Chi đi điểm danh ở Hàn Lâm viện còn xíu nữa là muộn.
Từ lần trước y uy hiếp mấy người Lý Hằng, Hàn Lâm Viện liền không ai dám ở trước mặt y khua môi múa mép, Lâm Hành Chi ngày qua ngày sống một cuộc sống bình yên, cũng đã đem những nơi trong Đại Sở nhớ kỹ.
Bất quá hôm nay có chút bất đồng, Lâm Hành Chi vừa vào Hàn Lâm Viện liền nhìn thấy vị trí ngày thường y ngồi lại thêm một người, cũng một trong những người quen là y lui tới vì lợi ích.
Lâm Hành Chi đi tới hành lễ, “Bái kiến Ninh Vương điện hạ.”
Ninh Vương ngồi xếp bằng trên ghế Lâm Hành Chi, đọc một cuốn sách, cũng không phải sách đúng đắn gì, cuốn thoại bản về cá chép tinh và chàng thư sinh đang nổi tiếng trên thị trường hiển nhiên là do Ninh Vương mang đến.
“Tới rồi,” nghe được giọng của Lâm Hành Chi, Ninh Vương lập tức khép thoại bản, từ vị trí Lâm Hành Chi đứng dậy, “Tới, ngươi mau ngồi xuống đi.”
Khách khí lại ân cần.
Lâm Hành Chi mặt mang nghi hoặc ngồi xuống, “Ninh Vương điện hạ tìm hạ quan chính là có chuyện gì?”
Ninh Vương tay chống lên bàn chống cằm, vẫy tay với Lâm Hành Chi, để y tới gần thêm một chút, làm ra vẻ thần bí.
Ngược lại Lâm Hành Chi ngã người về phía sau nói:" Ninh Vương điện hạ, nếu ngài muốn nói gì thì cứ nói như thế này, hạ quan nghe thấy."
Ninh Vương lộ nụ cười ác ý, “Một khi đã như vậy, cũng đừng trách bổn vương không cho ngươi mặt mũi.”
"Nghe nói hôm qua ngươi đến phủ của tam hoàng huynh, thế nào, gạo nấu thành cơm chưa? Được không?"
Lâm Hành Chi: “!!!”
Biết ngay người này tới tìm y là không có chuyện gì tốt.
Lâm Hành Chi nhìn Ninh Vương lạnh nhạt cười, “Ninh Vương điện hạ tin tức thật là linh thông nha ”
Ninh Vương xua xua tay, tỏ vẻ này không tính là linh thông, “Ngươi cũng biết, trong phủ tam hoàng huynh ta nhiều tai mắt như vậy, ngươi một người lớn như vậy đi vào, sao có thể giấu được, ngươi chờ xem đi, sẽ có nhiều người đến tìm ngươi."
“Bất quá mấy cái đó đều không quan trọng, ngươi trả lời trước cho bổn vương vấn đề đó đi.
Trước đó ngươi còn nhận tiền cọc từ bổn vương còn hứa sẽ cho bổn vương biết kết quả.”
Lâm Hành Chi bởi vì Ninh Vương nói mấy lời này liền không cao hứng, trả lời có lệ:" Còn chưa nấu, không biết."
Ninh Vương tuy không làm việc đàng hoàng, nhưng đầu óc sáng suốt, nhìn thoáng qua cũng có thể đoán được Lâm Hành Chi vì cái gì mà không vui, đem thoại bản mình mang đến đẩy đến bên tay Lâm Hành Chi, nhỏ giọng nói:" Hiện giờ ngươi thời thời bị theo dõi, nhân lúc còn sớm mà làm quen đi, tam hoàng tẩu tương lai."
Nói xong, Ninh Vương nháy mắt với Lâm Hành Chi, sau đó đứng thẳng, “Vậy lần sau bổn vương hỏi lại, đi đây.”
Ninh Vương dứt khoát rời đi Lâm Hành Chi trầm tư nhìn bóng dáng bóng dáng hắn ta rời đi.
Cho nên đến đây là để truyền lời.
Lâm Hành Chi đột nhiên lại cao hứng, làm quen thì làm quen thôi, một ngày nào đó, y sẽ làm Lệ Vương phủ không có người dám nhìn trộm.
Đúng như lời Ninh Vương nói, việc hắn ta đến chỉ là bắt đầu, không bao lâu sau Tề Vương cũng đến, lấy cớ lần trước làm đổ hộp thức ăn, mời Lâm Hành Chi đi ăn cơm, lại giới thiệu hai người với Lâm Hành Chi.
Nói thẳng ra là gã ta đến với vai diễn bà mối.
Lâm Hành Chi mỉm cười nói với Tề Vương, mẹ y không cho y đi ăn cơm với người không thân, nếu không sẽ đánh gãy chân y.
Tề Vương thất bại trở lại sau khi hầu như không nỗ lực gì, nhưng vẻ mặt không sẵn lòng hiện rõ, và có lẽ gã sẽ phải trở thành vật cản trong tương lai.
Nhưng Lâm Hành Chi cũng không thèm để ý, bất luận là Tề Vương hay là Lệ phi sau lưng gã, bọn họ cũng chỉ là đá kê chân trên con đường tranh vị của Thái tử, hiện tại mẹ con Trần Hoàng hậu đều đang nhắm vào Sở Chiêu, chờ y cũng Sở Chiêu thành thân, hai người này sẽ chuyển mục tiêu sang Lệ phi cùng Tề Vương.
Thái Tử đến hơi muộn, xuất hiện đúng lúc Lâm Hành Chi hi chuẩn bị về nhà, nhìn tâm sự nặng nề tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói.
Bất quá trước hết câu hỏi vẫn là, “Hành Chi, cô nghe nói ngươi hôm qua đi phủ tam đệ?”
Lâm Hành Chi thừa nhận thực dứt khoát, "Vâng thần đã đến đó.”
Thái Tử cau mày, lời nói buột miệng thốt ra, “Ngươi biết rõ hắn có ác ý đối với ngươi, tại sao lại còn tự mình đưa tới cửa……”
Có lẽ là ý thức được lời nói của chính mình có vấn đề, Thái Tử giữa chừng lại đổi, “Tóm lại, ngươi hẳn là rõ ràng tam đệ là dạng người gì, cô cảm thấy ngươi vẫn nên ít tiếp xúc với hắn.”
Lâm Hành Chi thật là có chút ngoài ý muốn, Thái Tử đây là không muốn y gả cho Sở Chiêu?
Lâm Hành Chi cười nói: “Thái Tử điện hạ cảm thấy thần là người dễ bị khi dễ sao?”
Thái Tử trong lòng chợt động, vội vàng hỏi: “Cho nên ngươi là đi tìm tam đệ tính sổ?”
Lâm Hành Chi chỉ cười không nói.
Thái Tử vừa mừng nhưng cũng có nghi hoặc, “Ngươi vào Lệ Vương phủ, sao tam đệ có thể dễ dàng để ngươi đi, Hành Chi, ngươi nói cho cô, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì?”
“Điện hạ, ta lần đầu tiên vào Lệ Vương phủ có thể bình yên vô sự mà rời đi, lần thứ hai giống nhau đều có thể, một người dù cuồng vọng đến đâu cũng có uy hiếp, cũng có kiêng kị.”
Y dùng một loại ngữ khí chắc chắn nói cho Thái Tử, “Lệ vương hiện tại không dám đụng đến ta.”
Những lời nói tự tin mười phần này khiến Thái tử tâm động, thứ nhất là cảm thấy Lâm gia có thể phù trợ gã thì không ai có thể lay động vị trí Thái tử của gã, thứ hai, Lâm Hành Chi quả nhiên bất hòa với Sở Chiêu, những bố trí trước đó đều hữu dụng.
“Tam đệ hành sự từ trước đến nay bất kể hậu quả, vạn nhất ngày nào đó hắn sinh khí bốc đồng…… thì tốt nhất nên cẩn thận, đề phòng một chút.” Thái Tử đảm đương thầy tốt bạn hiền, kiên nhẫn ở trước mặt Lâm Hành Chi hát tuồng.
Lâm Hành Chi cũng rất phối hợp, trông ôn hòa so với hai lần trước nhiều.
Đến lúc tách ra, Thái Tử gọi Lâm Hành Chi lại, ngữ khí trịnh trọng mà nói: “Hành Chi, cô vẫn là câu nói kia, bất luận là ngươi làm cái gì cô đều đứng ở bên phía ngươi, cô tin ngươi.”
“Ngày sau nếu có chuyện gì khó xử, cứ việc tới tìm cô.”
Lâm Hành Chi không biết có phải ảo giác của chính mình hay không, thế nhưng lại cảm thấy có chút thâm tình chân thành trong đó.
Lâm Hành Chi trong lòng cười khẩy, giả vờ tốt như vậy thú vị thật.
Chờ Thái Tử đi xa, Lâm Hành Chi lên xe ngựa, xe ngựa rẽ vào một góc, Lâm Hành Chi bảo Thạch Nghiên dừng xe, “Ngươi đi về trước, ta đi Lệ Vương phủ.”
Thạch Nghiên bất mãn nói,“Thiếu gia, sao lại đi Lệ Vương phủ, hiện tại nhiều tai mắt như vậy đều nhìn chằm chằm người.”
Lâm Hành Chi chỉ chỉ ngực chính mình, phồng má mặt hung dữ nói: “Đi tính sổ!”
“Không cần phải đi, bổn vương ở đây.”
Vừa dứt lời, một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh xe ngựa.
Trong khi Lâm Hành Chi nghi hoặc, người đã trèo vào qua cửa sổ bên cạnh một cách nhanh chóng lại lưu loát.
Người vừa lên xe, Lâm Hành Chi mặt đã bị nắm lấy, y nghe được đối phương hỏi: “Kẻ lừa đảo, ngươi chuẩn bị tính sổ với bổn vương như thế nào?"
" Hôn ngược lại?".