Sau Khi Trọng Sinh Hoắc Phu Nhân Chỉ Muốn Ly Hôn

Trình Uyển Hân gửi đến một loạt tin nhắn.

Có hình ảnh, cùng video và ghi âm.

Kiều Thời Niệm trước tiên mở ảnh ra xe, là ảnh chụp phía bên dưới tòa nhà Bạch Y Y ở.

Đoạn video dài chừng mấy phút, Kiều Thời Niệm nghe đoạn ghi âm trước.

Niệm Niệm, mình thay cậu dạy dỗ tiện nhân kia! Mình không thể trơ mắt nhìn cậu chịu ủy khuất như vậy.

Vừa nghe xong, Chu Dương Ưng đã mang trà sữa tới.

"Tiểu thư, trà sữa của cô đây."

"Cảm ơn." Kiều Thời Niệm nhận lấy, bất đắc dĩ nói: "Thật ngại quá, tôi đột nhiên có chút việc gấp, phải đi trước."

Chu Dương Ưng thấy nét mặt lạnh lùng của cô, cũng không hỏi nhiều, chỉ vẫy tay: "Chúng ta sẽ gặp lại ở phòng tập sau."

"Được."

Cầm theo trà sữa ra ngoài, Kiều Thời Niệm ngồi vào xe, mở ra đoạn video Trình Uyển Hân gửi.

Nhìn vào đoạn video, Trình Uyển Hân đã đến mở cửa phòng Bạch Y Y.

Quả thực Hoắc Nghiên Từ đang ở đó. Trình Uyển Hân dáng vẻ kiêu ngạo, mắng Bạch Y Y không biết xấu hổ, dám lén lút cặp kè với chồng người khác.

Bạch Y Y vẻ mặt xấu hổ ủy khuất: "Trình tiểu thư, tôi vì cảm ơn Nghiên Từ mới mời anh ấy ăn bữa cơm."

"Ai tin lời cô, họ Bạch kia, tôi cảnh cáo cô, Kiều Thời Niệm mới là vợ của hắn. Đừng tưởng rằng cô cùng Hoắc Nghiên Từ quen biết nhau lâu thì sẽ đạt được tâm tư gì. Suy cho cùng cô cũng chỉ là người hầu mà thôi, mặc lên trang phục đẹp đẽ cũng không xứng với Hoắc Nghiên Từ."

"Trình tiểu thư, xin chú ý lời nói, cô đang đột nhập bất hợp pháp đấy." Hoắc Nghiên Từ lạnh lùng lên tiếng.

"Anh đừng có hù dọa tôi. Tôi đang giúp Niệm Niệm đòi lại công bằng."

Trình Uyển Hân lại nói: "Hoắc Nghiên Từ, Niệm Niệm nói mỗi ngày chờ anh về ăn cơm, anh đều nói bận, hóa ra là bận đến phục vụ người đẹp."

"Trình tiểu thư, cô cùng Hoắc phu nhân thực sự hiểu nhầm rồi.. A"

Bạch Y Y nghĩ muốn giải thích, Trình Uyển Hân lại lấy tay đẩy cô ta một cái: "Cô cút ngay, đừng ở đây diễn trò đáng thương."

Bạch Y Y bị Trình Uyển Hân đẩy, hơi lảo lảo lùi lại phía sau, Hoắc Nghiên Từ vội tiến tới đỡ cô ta.

"Đủ rồi, cô lập tức cút khỏi đây." Hoắc Nghiên Từ khuôn mặt tuấn tú trầm lãnh: "Nói cho Kiều Thời Niệm, nếu cô ta không an phận, đến bà nội cũng không thể giúp được cho cô ta."

Trình Uyển Hân không phục còn muốn nói thêm vài câu, bên ngoài nhân viên bảo vệ đã tiến vào.

Đoạn video cũng đến đây thì dừng lại.

Bên dưới, Trình Uyển Hân lại gửi cho cô một đoạn ghi âm.

"Niệm Niệm, Hoắc Nghiên Từ vẫn bảo vệ tiện nhân kia, thật làm cho mình tức giận vô cùng. Chờ khi hắn trở về, cậu nhất định phải chất vấn hắn rõ ràng mới được."

"Đừng sợ hắn ta, mình luôn ủng hộ cậu, cùng lắm chúng ta vẫn còn chiêu bài cuối cùng là cầu cứu Hoắc lão phu nhân."

Kiều Thời Niệm không trả lời cô ta, tắt điện thoại.

Uống một ngụm trà sữa, Kiều Thời Niệm khởi động xe, trở về biệt thự Long Đằng.

* * *

Buổi tối, Kiều Thời Niệm bảo Dì Vương về phòng nghỉ sớm, còn cô thì mở cửa phòng ngủ, vừa xem lại kế hoạch vừa đợi Hoắc Nghiên Từ trở về.

Như cô dự đoán, hơn nửa giờ sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân của Hoắc Nghiên Từ.

Kiều Thời Niệm khép lại máy tính, cầm hai phần văn kiện lên, đi ra ngoài. Vừa lúc cùng Hoắc Nghiên Từ gặp mặt.

Hoắc Nghiên Từ vẫn mặc bộ tây trang giống như trong bức ảnh chụp tại nhà Bạch Y Y, thân hình cao lớn, ngũ quan xuất chúng nhưng vẫn mang vẻ mặt lạnh lẽo, thâm trầm khó đoán.

Vừa nhìn thấy Kiều Thời Niệm, Hoắc Nghiên Từ ánh mắt có chút phức tạp, vừa muốn mở miệng, Kiều Thời Niệm liền nhanh hơn một chút nói trước.

"Tôi biết anh muốn nói gì, tới thư phòng đi, tôi sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng."

Hoắc Nghiên Từ không nói, liếc mắt nhìn Kiều Thời Niệm một cái rồi nhấc chân đi về hướng thư phòng.

Kiều Thời Niệm bình tĩnh đi theo sau anh ta.

Hoắc Nghiên Từ ngồi xuống sofa trong thư phòng, tay nới lỏng cà vạt, lạnh giọng hỏi: "Cô định nói chuyện gì?"

Kiều Thời Niệm đưa ra trước mặt hắn hai phần văn kiện đã chuẩn bị trước.

"Ở đây có hai phần thỏa thuận ly hôn. Một bản là tôi sẽ tay trắng ra đi, một bản là thỏa thuận anh sẽ cho tôi một trăm triệu tệ, cả hai bản tôi đều kí rồi, anh chọn một bản kí đi."

Hoắc Nghiên Từ giương mắt nhìn cô: "Một trăm triệu tệ?"

Quả nhiên là bản chất thương nhân, hắn nghe thấy tiền liền có phản ứng đầu tiên.

"Đúng." Kiều Thời Niệm nói: "Trước đây anh có nói sẽ cho tôi một ngàn vạn nhưng tôi cảm thấy như vậy không đủ."

"Nói đúng ra, người sai trong cuộc hôn nhân này là anh, hơn nữa, anh cũng là người cần phải vội vàng thoát khỏi mối quan hệ này, cho nên tôi cảm thấy được một trăm triệu tệ này là đáng giá."

Kiều Thời Niệm trước đây chỉ nhanh nhanh chóng chóng muốn ly hôn với Hoắc Nghiên Từ, không nghĩ tới tiền của anh ta.

Nhưng hôm nay, cô muốn dùng một triệu tệ này để hợp tác với Mạc Tu Viễn. Nếu có thể lấy tiền từ túi Hoắc Nghiên Từ sau đó lại dùng khoản tiền này để đối phó anh ta, cảm giác sẽ càng kích thích hơn nhiều.

Nghe vậy, khóe miệng Hoắc Nghiên Từ khẽ nhếch lên, nhưng cũng không dễ nhận ra, khó có khi hắn kiên nhẫn chờ Kiều Thời Niệm nói hết.

"Tuy cuộc hôn nhân này là do tôi sắp đặt cùng ép buộc anh, nhưng trong suốt thời gian qua cũng chưa từng làm những chuyện có lỗi với anh phải không? Nếu ra tòa, phân chia tài sản chắc cũng không chỉ là một trăm triệu này."

Kiều Thời Niệm tiếp tục: "Hiện tại anh dùng một trăm triệu tệ này có thể mua được tự do cùng sự yên bình, sau này, anh muốn ở bên cạnh ai liền có thể quang minh chính đại ở bên người ta, không bao giờ sợ phát sinh những tình huống như hôm nay nữa rồi. Thế chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?"

Hoắc Nghiên Từ mỉa mai: "Trước đây không phát hiện ra có có tài hùng biện như vậy."

Chuyện anh chưa phát hiện ra còn rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui