Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người


Sau khi Thẩm Minh Lãng nói xong, đạo diễn cảm thấy như trời đất sụp đổ.
Thực ra lần này nhà đầu tư và đạo sư đều được mời từ các doanh nghiệp lớn.

Thậm chí vì may mắn mời được Phó Kim Tiêu mà nhóm đạo diễn còn nhảy nhót ba ngày ba đêm.

Nhưng không nghĩ tới bây giờ những chuyện này lại là nguyên nhân khiến họ tiến thoái lưỡng nan.
Nhà Thẩm và nhà Giản đều là nhà đầu tư lớn nhất, tất nhiên là nhà Thẩm cao hơn một phần.

Vốn từ trước tới nay nhà Thẩm chưa từng yêu cầu ưu đãi đặc biệt gì cho Thẩm Tinh Thần, duy chỉ có nhà Giản là hay làm này làm kia.

Tổ chương trình còn đang mừng thầm, tưởng chỉ cần hầu hạ một vị là được.

Ai ngờ đâu sự việc cũng chẳng đơn giản tới vậy.
Hiện tại nhà Thẩm đã lên tiếng.
Mà trước đó còn có một vị tổ tông đang ngồi là Phó Kim Tiêu.

Anh là nghệ sĩ chuyên nghiệp được mọi người hết sức khen ngợi, nhưng không có nghĩa anh là người dễ nói chuyện.

Nếu phải nghiêm túc lựa chọn đắc tội giữa nhà Thẩm và nhà Giản hay đắc tội với Phó Kim Tiêu, đạo diễn sẽ nghiêng về trước.

Đắc tội mấy nhà kia cùng lắm thì chương trình bị hủy bỏ giữa chừng, nhưng động chạm tới Phó Kim Tiêu thì chắc chắn phải dây với cả giới giải trí.
Hai vị tổ tông đã lên tiếng.

Nên lựa chọn như nào, trong lòng đạo diễn đã quyết.
"Được" Đạo diễn quyết định nhượng bộ: "Thật ra chúng tôi cũng thấy rằng video trước có vấn đề, muộn nhất là ngày mai sẽ đăng bản hoàn chỉnh và phần quay đặc biệt tặng cho khán giả."
Thẩm Minh Lãng vừa lòng: "Cũng được, tôi rất thích trao đổi với đối tác thông minh như này."
Đạo diễn nhìn về phía Phó Kim Tiêu.
Người đàn ông ngồi trên ghế cũng lộ ra nụ cười vừa lòng: "Đạo diễn vất vả rồi."
Nội tâm đ*o diễn đã khóc huhu nhưng ngoài mặt, ông chỉ có thể trưng nụ cười miễn cưỡng: "Hai người khách sáo rồi, đều là việc chúng tôi nên làm thôi."
......
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Thẩm Minh Lãng nhìn về cha mẹ phía sau.
Từ Ân Chân nói: "Minh Lãng, nói rõ chưa?"
Thẩm Minh Lãng gật đầu: "Vâng, nói rồi.


Bọn họ đồng ý đăng thêm một video khác."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Rốt cuộc Từ Ân Chân cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, lộ ra tươi cười: "Như vậy là có thể giúp đứa bé kia một chút rồi."
Cha Thẩm ngồi trên sô pha nói: "Thằng nhóc Tinh Thần kia lớn như cái sào rồi còn dám gọi về mách người nhà, cũng không sợ bị mất mặt!"
Buổi chiều hôm ấy, Thẩm Tinh Thần lén lút mãi mới lấy được di động, hùng hổ gọi về điện thoại bàn trong nhà.

Hắn như học sinh tiểu học nhao nhao nói một bài văn tế về hai việc: thứ nhất là bản thân và bạn cùng phòng cực khổ giành chiến thắng nhưng lại không được lên hình nhiều, thứ hai là nhấn mạnh việc chỉnh sửa một cách ác ý, không thể chấp nhận nổi chương trình lại bắt nạt đàn em của hắn.
Từ Ân Chân an ủi chồng mình: "Sao anh lại nói vậy.

Con nó ở ngoài bị bắt nạt sao lại không thể mách người nhà.

Lỡ đâu thằng bé thật sự bị gì, anh có thể vui vẻ được không?"
Cha Thẩm hừ lạnh, không nói gì nữa.
Nề nếp nhà Thẩm là bao che cho con.

Ngoài mặt thì ghét bỏ em trai như học sinh tiểu học, nhưng Thẩm Minh Lãng trước tiên vẫn liên lạc với tổ chương trình xử lý chuyện này.
Sau khi Thẩm Minh Lãng nói chuyện điện thoại xong thì ngồi xuống sô pha, hỏi bà: "Mẹ hình như rất thích cậu bé Giản Tinh Tuế kia, là có nguyên do gì sao?"
Từ Ân Chân bị hỏi, bà hoàn hồn, sau đó nhẹ nhàng cười cười: "Minh Lãng, có lẽ con không biết.

Đứa bé này nha, cậu ấy với em trai của con có bộ dáng rất giống nhau.

Mẹ vừa thấy đứa bé liền cảm thấy như nhìn thấy con và em, giống như con trai của mình vậy."
Thẩm Minh Lãng nhìn bà khẽ mỉm cười, bỗng nhiên thơ thẩn.
Năm đó, thời điểm Từ Ân Chân mang thai em ba lại không phải là lúc thích hợp để có con.

Khi đó, thân thể của bà suy nhược nhưng vẫn kiên trì tới cùng, sau khi sinh lại xuất huyết nhiều khiến mọi người ồn ào hoảng loạn.

Không nghĩ tới sau khi cứu được thai phụ thì lại có tin dữ truyền tới: đứa bé mà ai ai cũng chờ mong, đứa bé mà phu nhân Từ dùng cả sinh mệnh để sinh ra đã ngừng thở.
Một năm đó đối với người nhà Thẩm quả thật chính là nỗi đau chưa bao giờ có.
Sau đó, Từ Ân Chân mắc bệnh trầm cảm sau sinh, lúc nghiêm trọng còn xuất hiện ảo giác, nói sảng.

Rất nhiều lúc bà bật tỉnh từ trong giấc mộng, sau đó nói với người trong nhà rằng con bà không chết, là bà mơ thấy, đứa bé kia chắc chắn chưa chết.
Người nhà Thẩm nhìn trong mắt, đau trong lòng.
Phải mất tầm khoảng 6 năm, Từ Ân Chân mới chậm rãi thoát khỏi bóng ma kia, lại hình như không phải.


Hai đứa con lần lượt lớn lên rồi rời đi, trong nhà ngày càng quạnh quẽ.

Thẩm Minh Lãng từng nghe người làm trong nhà nói phu nhân thường nhốt mình trong phòng của cậu ba, một lần ở là cả một buổi trưa.
Thậm chí khi Thẩm Tinh Thần tốt nghiệp, Từ Ân Chân tới tham gia hoạt động của trường hắn.

Khi đó có mấy đứa bé tiểu học chạy từ hành lang ra, còn trò chuyện với bà một lúc.

Tới khi biết được tuổi của bọn họ, bà đứng tại chỗ nhìn trân trân một lúc lâu, chua xót cười: "Vậy mà đã lớn như thế rồi sao."
Sự ra đi của đứa bé kia là nỗi đau của nhà Thẩm.
Thẩm Minh Lãng cũng có thiện cảm với Giản Tinh Tuế, chỉ là hắn còn nghi hoặc: "Trước đó vài ngày con có qua, thấy có một số thí sinh khác có ý kiến với cậu ta, hình như là do cậu ấy đã làm việc gì đó, chắc hẳn tính nết có vấn đề."
"Minh Lãng, mẹ không phải đã dạy con rồi sao.

Không được đánh giá một người qua lời của người khác." Từ Ân Chân trừng mắt nhìn con mình: "Nếu con nói như vậy, không phải Thần Thần nhà mình là ác quỷ sao?"
Thẩm Minh Lãng cong miệng cười, hắn cũng thừa nhận ý này.
Từ Ân Chân lại thở dài: "Thật ra, mẹ cũng không hiểu rõ đứa bé Giản Tinh Tuế kia lắm.

Nhưng mẹ cảm thấy, một cậu nhóc tủi thân cũng chỉ dám trốn đi trộm rơi nước mắt, có thể hư đến mức nào chứ?"
Không phải bà muốn hết mình giúp đỡ ai.
Chỉ là khi bà hơi chút thay đổi suy nghĩ, nghĩ tới đứa con yểu mệnh nếu còn sống mà phải chịu tủi nhục như vậy là bà cảm thấy đau lòng không chịu nổi.
.....
Hôm sau, video bản hoàn chỉnh của [Tinh Quang] vừa đăng đã nằm trong top video hot.
Sau khi cư dân mạng xem xong, một số người tức bay màu, một số thì cảm khái, thậm chí có người suýt chút nữa chạy tới Weibo của chương trình nhắn: "Biên tập viên lăn ra đây nhận cái chết!"
Tuy rằng [Tinh Quang] mới ra mắt một hai tháng, nhưng đã có rất nhiều thí sinh được chú ý, một số người vì vậy mà thu hút được không ít người hâm mộ.

Trên thực tế, Giản Tinh Tuế cũng có fans.

Chỉ là khi biến cố xảy ra, sở dĩ hầu hết mọi người bất đắc dĩ im lặng bởi có quá trời bình luận ác ý.
Nhưng dù hôm nay oan sâu đã được rửa cũng chẳng có một ai nháo nhào nơi nơi tìm cảm giác tồn tại.

Dưới Weibo của [Tinh Quang] có một người hâm mộ bình tĩnh để lại một câu, sau đó nhanh chóng trở thành bình luận hot.

Câu văn rất ngắn, nhưng lại vô cùng lay động lòng người:
"Tôi không buồn khổ, nhưng tôi không dám tưởng tượng khi cậu ấy thấy video bị chỉnh sửa được đăng lên, cậu đã tuyệt vọng tới nhường nào."

Một câu ngắn ngủi lại giống như cây kim, đâm tới đau xót vô cùng.
Đối với việc chỉnh sửa không công bằng, Giản Tinh Tuế chỉ có thể im lặng nuốt xuống tủi nhục.

Vậy nếu bản hoàn chỉnh mà không được đăng lên cũng như những góc khuất không bị đưa ra ánh sáng, cậu đã bao nhiêu lần cũng một mình khổ sở như vậy.

Lần này là bị lộ ra, vậy còn những việc không lộ thì sao.

Các cô không dám nghĩ, chỉ cảm thấy kinh hãi rùng mình.
Rất nhiều người từng công kích Giản Tinh Tuế biến mất.

Bọn họ đã từng sôi nổi chế giễu, bây giờ lại lựa chọn giả câm giả điếc trốn đi, thậm chí còn chẳng để lại một lời xin lỗi.

Đến nỗi trong thời điểm này, vẫn còn không ít fans của thí sinh khác thể hiện sự yêu thích của mình.

Dưới video bản hoàn chỉnh, fans của An Nhiễm vẫn luôn miệng khen ngợi vẻ đẹp và tài năng của hắn.
Chỉ là lần này khác với những lần khác, một số dân mạng cảm thấy vô cùng phản cảm.
Cuối cùng có người nói:
"Tôi thấy An Nhiễm hình như được nâng đỡ."
"Cậu ta chiếm rất nhiều thời gian lên hình, nhiều tới mức tôi thấy phiền vl."
"Hơn nữa, mọi người xung quanh tôi cũng không nhiều người là fans của An Nhiễm.

Thế nhưng tại sao vote của cậu ta lại cao như vậy?"
"Lúc trước vẫn tung hô nhan sắc tung hô thực lực, thật ra xem bản hoàn chỉnh thì tôi thấy còn rất nhiều anh trai không tệ đâu."
Khi sử dụng marketing quá độ sẽ đem tới hậu quả vô cùng đáng sợ.
Sau đó cũng có nhiều người bắt đầu chú ý tới Giản Tinh Tuế, thậm chí có người tinh ý phát hiện vấn đề:
"Có ai phát hiện ra Tinh Tuế với Tinh Thần rất giống nhau không."
"Ái chà chị em phía trên, cuối cùng cũng có người nói được tiếng lòng của mị."
"Ha ha ha, hai người này hôm nào cũng xưng em xưng anh, hay đi làm xét nghiệm ADN đi?"
Chỉ là mấy người bình luận vì vui vẻ, mà người có tật giật mình khi nhìn thấy thì không vui vẻ tới vậy.
Vợ chồng nhà Trương chậm rãi bỏ điện thoại xuống.

Trong phòng yên tĩnh, hai người đồng thời chìm vào suy nghĩ của bản thân, không khí xung quanh đọng lại tới sợ.
Sau một lúc lâu, Trương Hướng Dương nhẹ giọng thở dài: "Bà nhà à, nếu không chúng ta đi tự thú đi?"
"Tự thú cái gì!" Trương Hà bỗng nhiên kích động: "Chỉ cần chúng ta không nói, chắc chắn sẽ không có ai phát hiện!"
Trương Hướng Dương nhìn vợ mình điên khùng mà trong lòng thở dài một hơi.
Trước kia vợ lão đã từng là hộ sĩ của một bệnh viện nọ.

Vừa khéo là mụ cũng ở đó sinh, cùng con nhà Thẩm và con nhà Giản gần như là ra đời cùng một ngày.

Bất hạnh là con của bọn họ không may mắn, vừa sinh ra không lâu thì tim ngừng đập.

Khiến Trương Hướng Dương cảm thấy sụp đổ là vợ lão không thể tiếp nhận chuyện này, và bọn họ đã làm ra hành động sai lầm lớn nhất cuộc đời.

Mấy năm ấy hệ thống theo dõi còn chưa phát triển, ỷ vào sự quen thuộc với bệnh viện, mụ tránh camera lẻn vào phòng giữ ấm tráo con.

Vốn ban đầu đứa trẻ bị ôm đi là con nhà Thẩm, nhưng sau khi biết thân thể sản phụ suy nhược, mụ lo rằng đứa bé lớn lên không khỏe mạnh nên mới đổi cho nhà khác.
Thật ra chỉ cần đặt lại đứa trẻ vào lại chỗ cũ là được.

Nhưng lúc ấy vợ lão vừa biết được con nhỏ qua đời, tinh thần không tỉnh táo nên đã làm ra hành vi quá đáng.

Cho tới khi Trương Hướng Dương phát hiện ra thì hết thảy đã chậm.
.......
Trương Hướng Dương nói với vợ: "A Hà, nhiều năm như vậy, Nhiễm Nhiễm cũng về nhà rồi.

Chúng mình cũng cho Giản Tinh Tuế về nhà thôi."
Trương Hà làm sao không biết, mụ chảy nước mắt: "Nếu bên kia là gia đình bình thường thì được, nhưng đó là nhà Thẩm một tay che trời đấy.

Bộ dáng phu nhân Thẩm năm đó anh không nhớ sao, nếu biết đầu sỏ gây tội là hai chúng ta, bà ta không phải sẽ lột bằng được một tầng da ư?"
Nói tới đây, Trương Hướng Dương cũng do dự.
Trương Hà nói: "Dù chúng ta không nói, Giản Tinh Tuế vẫn sống ổn đấy chứ.

Nhưng chúng ta nói, vợ chồng mình chắc chắn không sống nổi.

Làm người không thể ích kỷ như vậy, cùng lắm sau này mình đối xử với thằng bé tốt một chút, hoặc rời đi nơi này.

Em tin thằng bé chắn hẳn cũng sẽ không trách chúng ta."
Sau khi nghe, Trương Hướng Dương nhớ lại biểu hiện của Giản Tinh Tuế trong chương trình.

Lần này bị biên tập ác ý, rồi là chịu thiệt thòi, hơn nữa Giản Tinh Tuế lại gần người nhà Thẩm tới vậy, thậm chí còn suy đoán các kiểu.

Trong lòng ông vẫn cảm thấy giấy chẳng gói được lửa.

Có lẽ là trời cao đã sắp đặt, bọn họ làm sai nên chắc chắn phải chịu trừng phạt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trương Hướng Dương rốt cuộc vẫn nói: "Có lẽ chúng ta nên chờ tới khi chương trình kết thúc, tìm một cơ hội nói chuyện với thằng bé.

Anh thấy nó không giống như lời đồn ngang ngược tới mức đấy.

Nếu chúng ta chủ động nhận sai và tự thú, nói không chừng cũng có thể nhận được sự thông cảm của thằng bé ấy chứ?"
So với ngày ngày sống trong bất an, lão rất muốn thẳng lưng làm người, dù có phải sống trong ngục giam cũng cam lòng....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận