Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người


Người tới người lui rất nhiều, hôm nay không biết vì gì mà vô cùng đắt hàng.

Vợ chồng họ Trương ở bên trong làm bánh mật, Giản Tinh Tuế ở ngoài làm thu ngân để hỗ trợ.

Ban đầu, cậu chưa từng làm việc này bao giờ, chân tay có chút luống cuống.

Nhưng sau một khoảng thời gian học việc, động tác cũng lưu loát hơn nhiều, tuy rằng còn chưa chuyên nghiệp nhưng giao tiếp với khách hàng cũng đâu vào đấy.
Người xung quanh ồn ào náo nhiệt, cậu vội vàng trả lại tiền lẻ, vội vàng phục vụ đồ ăn.

Khách tới lượt gọi món, có giọng nam hơi trầm thấp vang lên: "Phiền cậu đóng gói hai phần bánh gạo nếp, thêm một phần món tủ của quán."
Giản Tinh Tuế cứng đơ cả người.
Âm thanh có chút quen lọt vào tai, tim Giản Tinh Tuế như nhỡ một nhịp.

Cậu đột nhiên ngẩng đầu, người trước mắt mặc một kiện áo khoác tối màu, đeo thêm kính râm cùng khẩu trang.

Dù không rõ khuôn mặt, nhưng tay cậu bất giác mà run rẩy, ngay cả hô hấp cũng thắt lại.

Khi bản thân hâm mộ một người nhiều năm, chỉ cần nghe được thanh âm thôi là cũng có thể nhận ra rõ ràng thân phận.
Phía sau vọng ra tiếng của Trương Hà: "Tuế Tuế, phần bánh gạo này xong rồi đây."
Tâm cậu loạn thành một đoàn.

Xung quanh ồn ào, hơn nữa còn có người ngắt lời, vốn có chút chắc chắn mà giờ đây trong lòng lại có chút do dự.

Phó ảnh đế làm sao sẽ tới địa phương như thế này? Dùng đầu ngón chân ngẫm lại cũng không thể, OK? Trên thế giới không chừng cũng có người có giọng nói rất giống nhau ấy chứ.

Còn nữa, bản thân cậu vốn là một pháo hôi độc ác, đâu ra vận khí tốt như vai chính được?
Ổn định lại tâm tình, hoàn toàn không có khả năng.
Trường Hà đem phần đồ ăn làm xong đặt ở trong khay, Giản Tinh Tuế đóng gói gọn gàng rồi đưa cho Phó Kim Tiêu.

Cậu đã bình tĩnh hơn nãy, vì thế mở miệng: "Đơn hàng của anh tổng cộng hết 67 tệ, xin hỏi anh muốn trả tiền mặt hay quét mã?"
Phó Kim Tiêu: "Tiền mặt."
Người đàn ông lấy từ túi ra ví tiền.

Đó là một chiếc ví màu đen, không rõ thương hiệu, kiểu dáng kinh điển, bên trong sắp xếp chỉnh tề.

Anh lấy từ bên trong một tờ 100 đồng đưa cho Giản Tinh Tuế, ngón tay thon dài sạch sẽ, quen thuộc xa lạ làm cho Giản Tinh Tuế trong nháy mắt mất tập trung.
Phó Kim Tiêu nhướn mày, ánh mắt dừng trên cậu, dò hỏi: " Làm sao vậy?"
Giản Tinh Tuế vội vàng hoàn hồn, thậm chí còn có chút thẹn mà đỏ vành tai.
Cậu thế mà nhìn chằm chằm vào một khách hàng xa lạ tới ngu người luôn! Thật sự là thèm thuồng đến vứt hết cả mặt mũi rồi còn đâu!
"Không, không có gì!" Giản Tinh Tuế luống cuống tay chân nhận lấy tiền, mở ra ngăn kéo bắt đầu lấy tiền lẻ để trả lại.


Bởi vì biên độ động tác có vấn đề, tay áo bị kéo xuống, lộ ra miệng vết thương còn chưa khép lại.

Cậu cũng không có phát hiện, đem tiền thừa đưa cho Phó Kim Tiêu: "Tiền thừa của anh"
Phó Kim Tiêu nhàn nhạt gật đầu: "Cảm ơn."
Người đàn ông chỉ tùy ý quét mắt một vòng tiền thừa được trả lại, anh rút ra một tờ 20 đồng đưa cho Giản Tinh Tuế, nói: "Thừa rồi, đưa tôi một tờ 10 đồng là được."
Quá hoảng hốt mà đi trả tiền thừa!!
Giản Tinh Tuế cảm giác cái bản mặt này không biết nên cất đi đâu nữa, cậu vội vầng nhận tiền, khom lưng: "Rất xin lỗi anh."
Vợ chồng họ Trương ở phía sau đem cặp mắt tìm tòi, dò xét mà nhìn.

Giản Tinh Tuế vội vàng tìm một tờ 10 đồng đưa cho Phó Kim Tiêu, thuận miệng nói thêm một câu: "Anh mua 2 phần bánh gạo không nên ăn quá nhiều vào buổi tối, sẽ dễ bị đầy bụng.

Nếu ăn không hết có thể để ở ngăn mát bảo quản."
Phó Kim Tiêu nhận lại tiền thừa: "Cảm ơn đã nhắc nhở."
Trong lòng Giản Tinh Tuế còn loạn, cứ tưởng là đúng rồi mà lại không dám xác định.

Bên ngoài mùa hè oi bức, bên trong lạnh lẽo, rối như tơ vò.

Nóng lạnh đan xen dày vò tâm trí cậu, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, người sắp đi rồi, người sắp đi rồiiii (≧﹏ ≦)
Trong lúc cậu hoảng loạn hết sức, trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói: "Tôi cũng lời nhắc cho cậu"
Giản Tinh Tuế sửng sốt, có chút kinh ngạc ngầng đàu.
Người đàn ông với thân hình cao lớn đứng ở quầy, anh đem đồ ăn xách lên, ngữ điệu nhẹ nhàng, chậm chạp: "Bị thương thì cần phải chú ý mà xử lý kỹ miệng vết thương.

Thời tiết rất nóng, cậu dễ bị nhiễm trùng hơn đấy."
Giản Tinh Tế hóa đá tại chỗ.

Cánh tay cậu vẫn chưa xử lý vết thương kỹ càng, dù đã ở chung mấy ngày, vợ chồng họ Trương còn làm như không thấy.

Thế mà người đàn ông trước mắt này chỉ là bèo nước gặp nhau lại chú ý tới.

Loại cảm giác này quá đỗi kỳ diệu, trong lồng ngực như thể ập tới một luồng ấm áp ngọt ngào.

Nhìn kỹ lại, cư nhiên trên quầy hàng còn có một miếng băng cá nhân.
Là của người đàn ông đưa.
Giản Tinh Tuế không biết vì sao, bỗng chốc tất cả do dự biến mất, cậu nhìn bóng người sắp đi mà nói: "Cảm ơn!"
Cầm lấy băng cá nhân, vẫn còn dư lại chút hơi ấm, thật giống như là nhiệt độ cơ thể của người đàn ông còn lưu lại.

Có thể là thần tượng, có thể là thật.

Nếu bỏ lỡ cơ hội này, khả năng cao là sẽ không được gặp lại được nữa.

Giản Tinh Tuế gom đủ dũng khí, nhìn hắn nói: "Tôi có thể biết anh là ai được không? Lần sau..


Tôi sẽ cảm tạ anh thêm."
Người đàn ông dừng lại, quay đầu: "Chuyện nhỏ, không có gì."
Rất kỳ quái.

Rõ ràng không thể nhìn được khuôn mặt hoàn chỉnh, nhưng nhìn anh đứng dưới ánh mặt rời, Giản Tinh Tuế khó có thể bình ổn tâm tình của mình.

Cả thân hình cao lớn lộ ra ký chất ưu nhã, anh cười cười: "Còn việc tôi là ai..."
Giản Tinh Tuế nhìn liền thấy người đàn ông vẫy vẫy tay với cậu, ngữ điệu có phần trêu chọc: "Chỉ là người qua đường thôi."
.....
Chạng vạng.

Kết thúc công việc trong tiệm, Giản Tinh Tuế liền về phòng của mình.
Ngồi ở giường nhưng thần trí vẫn còn lưu luyến sự tình buổi chiều.

Cậu chắn chắn sẽ không nhận sai giọng nói của Phó Kim Tiêu, dù có cảm thấy không có khả năng, cậu vẫn cảm thấy người đàn ông kia hẳn là Phó ảnh đế.

Đổi lại là người khác, nhìn thấy một người che kín mít như vậy, chỉ có giọng nói thôi thì rất khó xác định.

Nhưng cậu lại không phải người khác, cậu là fan lão làng 10 năm của Phó Kim Tiêu.
Phó ảnh đế năm 19 tuổi lấy danh ca sĩ xuất đạo.

Khi đó, Giản Tinh Tuế mới 15 tuổi, ngẫu nhiên bên đường nghe được tiếng hát liền u mê không lối về.

Mười năm không đếm xuể tháng ngày, cậu luôn chạy ở sau lưng mà theo đuổi anh.

Bước từng bước dấu chân, chứng kiến Phó Kim Tiêu từ tiểu tốt vô danh đến nổi tiếng, bị người ghen tị mà bôi đen trên mạng, lượng lớn fan rời đi, cho tới khi bước lên đỉnh cao, cậu vẫn chưa bao giờ rời đi.
Thật sự là anh ấy sao...
Giản Tinh Tuế luyến tiếc dùng băng cá nhân trong tay, lăn qua lộn lại mà nhìn xuất thần.
Nhớ tới nguyên tác, Phó ảnh đế và Giản An Nhiễm cuối cùng ở bên nhau ở trong kết cục, lòng cậu co rút từng cơn đau đớn.

Dựa theo định luật của thế giới, pháo hôi độc ác cũng sẽ có thể có được kỳ ngộ như vậy sao? Giản Tinh Tuế nghĩ nghĩ mà nhớ tới một tình tiết trong cốt truyện mà đờ người -
Nếu dựa theo cốt truyện kiếp trước, vì bản thân lì lợm la liếm không chịu rời đi, nên An Nhiễm vẫn ở lại cửa hàng bánh gạo.

Nói cách khác, chiều nay vốn dĩ là cuộc gặp mặt của hắn, là của An Nhiễm và Phó Kim Tiêu!
Bởi vì mình trọng sinh, lại thay đổi lựa chọn, cho nên mới xuất hiện hiệu ứng bươm bướm, thay đổi cục diện vốn có?
Giản Tinh Tuế lăn lộn trên giường, thở phào: "Không thể nào..."
"Ting linh linh"
Có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Giản Tinh Tuế tiếp máy, không nghĩ tới chính là người đại diện 8 tỷ năm không liên lạc của mình.


Cậu cũng từng ký hợp đồng giải trí với một công ty, nhưng vẫn như cũ là một tiểu tốt.

Lý do là vừa tốt nghiệp mới đây, thứ hai là trước kia vẫn luôn chú ý đấu đá với An Nhiễm, chưa bao giờ nghĩ tới chăm chỉ làm việc.
Người đại diện nói: "Tiểu Tuế à, dạo này như nào? Chuyện của cậu tôi nghe người ta nói rồi.

Người có lúc gặp họa gặp phúc, cậu cũng đừng quá để tâm vào mấy thứ vụn vặt này."
"Anh Vương." Giản Tinh Tuế thành thật nói: "Anh yên tâm, em còn lo được."
Người đại diện thở phào nhẹ nhõm, hắn nói: "Cậu thấy ổn là được.

Thực ra dạo này tôi đang có một chương trình tuyển chọn idol, mời một trăm người mới tham gia, cuối cùng chọn thành một nhóm xuất đạo.

Tôi thấy khá hợp với cậu, cậu xem có muốn tham gia không?"
Giản Tinh Tuế nhớ tới cái chương trình này, cũng không có nhớ rõ có là tuyển chọn idol, liền hỏi: "Có phải là [Tinh Quang] hay không?"
Người đại diện khiếp sợ: "Cậu như nào mà biết được nha?"
Giảin Tinh Tuế không có cách giải thích, chỉ có thể nói: "Có nghe qua, nhưng không rõ lắm"
Anh Vương cầm điện thoại nói: "Có thể xem như là cơ hội tốt, gia tăng cơ hội lộ mặt, còn thể hiện tài nghệ.

Nếu mà có thêm vận khí tốt, cậu được vào nhóm xuất đạo, có thể nói là tiền đồ vô lượng."
Giản Tinh Tuế biết, bản thân không có khả năng vào nhóm xuất đạo được.
Vai chính An Nhiễm ở đời trước chính là dựa vào độ hot của chương trình này cộng thêm việc xuất đạo ở C vị, hơn nữa chương trình còn mời đến đạo sư là ảnh đế nổi tiếng hàng top Phó Kim Tiêu.

Đây cũng là cốt truyện lúc mà thụ chính cùng Phó ảnh đế phát triển tình cảm, bất quá đời trước cậu không có tham gia, bởi vì lúc đấy vừa bị đuổi ra khỏi nhà, cầm chi phiếu ra ở khách sạn tự cáu tự bực.
Anh Vương dò hỏi: "Thế nào, có đi không?"
Giản Tinh Tuế có chút do dự: "Để em suy xét đã."
Nếu nói tới khả năng có thể thấy được thần tượng, hơn nữa hiện tại tình trạng không có thu nhập cũng không thể kéo dài hơn, cậu đương nhiên muốn đi.

Nhưng cậu cũng không muốn cùng An Nhiễm chạm mặt, không muốn có bất kì quan hệ gì với hắn ta hay nhà Giản.

Cái chết ở kiếp trước vẫn còn rõ ràng trước mắt, đối nghịch với vai chính chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.

Hiện tại, cậu chỉ nghĩ cách xa An Nhiễm thật xa, tốt nhất là đời này không cần gặp lại nữa.
Anh Vương thở dài: "Vậy trong hai ngày này cứ nghĩ thật kỹ, có gì thì nhớ gọi cho tôi một cuộc."
Giản Tinh Tuế lên tiếng.
Vừa lúc điện thoại kết thúc, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra chính là Trương Hà, bà nói: "Tuế Tuế, xuống tầng ăn cơm thôi."
Giản Tinh Tuế đáp lại rồi đi theo xuống.

Cậu vẫn ở trong phòng nhỏ, quan trọng là phòng này không có điều hòa, chỉ có quạt điện, giữa mùa thật sự rất oi bức, may mà ở dưới cũng mở điều hòa, mát mẻ hơn rất nhiều.
Trương Hà gắp cho cậu một chén mỳ: "Tuế Tuế, thế này đủ chưa?"
Giản Tinh Tuế đáp: "Đủ rồi ạ"
Cậu không có trực tiếp ngồi xuống ăn, mà đi vào buồng trong cầm bát đũa ra giúp.
Chờ Trương Hướng Dương ở bên ngoài đóng cửa đi vào ăn cơm, mọi người mới cùng ngồi xuống bắt đầu ăn.

Giản Tinh Tuế mấy ngày nay trừ bỏ buổi chiều sẽ ra giúp bán hàng, cơm tối cũng là ăn cùng nhau.
Trương Hà nói: "Hôm nay, em tính một chút, bán được nhiều hơn 1000 đấy."
Trương Hướng Dương gật đầu: "Bây giờ là cuối tuần, buôn bán cũng sẽ tốt hơn một chút."
"Em tính đại khái một chút, số lượng cơm nắm cùng một số điểm tâm cũng nhiều hơn.


Hôm nay chúng ta lời được hơn 2000." Trương Hà vốn là người thích tính toán: "Nhưng hôm trước rõ ràng số lượng bán ra cũng tầm tầm như này, nhưng em thu được 3000 cơ."
Trương Hướng Dương vừa ăn mì vừa nói: "Chắc do số lượng các món khác nhau.

Hôm trước là An Nhiễm giúp thu tiền, bây giờ là Tuế Tuế.

Anh cũng không rõ ràng lắm."
Giản Tinh Tuế cuối cùng biết bữa cơm này là có mục đích gì.
"Mỗi lần thu tiền, cháu đều lưu lại trong máy thu ngân." Giản Tinh Tuế buông chén đũa nói: "Nếu có gì không rõ ràng, cả hai có thể đi xem xét."
Trương Hà thấy cậu không vui, vội vàng nói: "Tuế Tuế, dì không có ý tứ kia.

Con xem, chiều nay lúc có người đàn ông kia tới, con không phải còn lấy sai tiền lẻ, đúng chứ.

Coi như không cẩn thận đi, thực ra chú dì cũng làm khó con.

Trước kia làm thiếu gia nhà giàu, khẳng định là con chưa bao giờ trải nghiệm qua cuộc sống như này nhỉ.

Nếu không thì từ mai vẫn là dì làm thu ngân đi, con ở đằng sau giúp chú Hướng Dương..."
Mấy ngày nay, bởi vì trong tiệm có quá nhiều việc không lo liệu hết được, Giản Tinh Tuế mới đi hỗ trợ thu ngân.

Ai ngờ, không nghĩ tới lại bị nghi ngờ như này.

Cậu nhìn Trương Hà, bỗng nhớ tới An Nhiễm, cuối cùng cũng minh bạch sự tương đồng dữ dội của vai chính là từ đâu tới.
Khóe miệng Giản Tinh Tuế gợi lên có chút châm chọc, cười nói: "Không cần đâu ạ."
Trương Hà sửng sốt.
"Hai ngày sắp tới cháu phải đi có việc, đại khái sẽ ở lại ký túc xá của công ty, hẳn sẽ không về được đây." Giản Tinh Tuế đứng lên: "Nếu hai người thật sự vội thì có thể thuê người về làm giúp đi.

Cháu vừa không có kinh nghiệm lại còn là làm không lương, thật sự khó có thể làm được."
Trương Hướng Dương không nghĩ sẽ thành ra thế này.

Ông trừng mắt nhìn vợ mình, vội vàng nói: "Tuế Tuế, con đừng hiểu lầm, dì con...!mẹ con không có ý như thế, còn định dọn ra ngoài là thế nào?"
Giản Tinh Tuế đứng cạnh bàn nhìn ông, thu hết sắc mặt của hai người vào đáy mắt, mở miệng: "Có hay không? Cháu nghĩ hai người đều rõ ràng.

Bản thân cháu đúng là không được ưu tú như An Nhiễm, nhưng cũng sẽ chẳng vì mấy đồng tiền mà hành động hạ lưu như vậy.

Cháu cũng không biết tại sao hai người lại nhìn nhận cháu như vậy.

Hai mươi năm qua, có thể làm sai với An Nhiễm, nhưng cháu cũng không phải có lỗi với hai người."
Ngược lại, việc ôm sai con để dẫn tới đống bi kịch ngày hôm nay, người cần phải xin lỗi là hai người mới đúng.
Giản Tinh Tuế nói xong liền xoay người lên tầng.

Đóng cửa lại, cậu lấy di động gọi cho đại diện: "Anh Vương, xin lỗi vì đã quấy rầy.

Em muốn cùng anh xác nhận một chút.

Cái chương trình tuyển idol kia, em sẽ đi."
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận