Cùng lúc đó trong phòng của Phó Kim Tiêu, Thẩm Tinh Tuế đang cùng anh xem nhiệm vụ.
Phó Kim Tiêu ngồi trên sô pha, vừa xem lịch trình quản lý gửi tới vừa nói với cậu nhóc ở bên cạnh: "Mở ra xem manh mối tìm được hôm nay đi."
Thẩm Tinh Tuế gật đầu: "Vâng!"
Hôm nay bọn họ tìm được một manh mối về sát thủ ở nhà hàng.
Thẩm Tinh Tuế mở tờ giấy ra, cẩn thận đọc từng chữ: Từ nhỏ thiếu gia đã anh tuấn ngời ngời, ai ai cũng khen ngài trổ mã phi phàm.
?
Thẩm Tinh Tuế đọc cho Phó Kim Tiêu nghe, chần chờ hỏi: "Cái này là đang miêu tả sát thủ? Hắn ta là thiếu gia sao?"
Phó Kim Tiêu buông điện thoại xuống, cầm lấy tờ giấy đọc qua rồi phân tích: "Có hai lớp nghĩa: Có thể là thiếu gia thật ngoài đời, hoặc thân thế trong chuyện xưa của sát thủ."
Nếu xét đời thật thì người xứng với cái danh thiếu gia chỉ có Thẩm Tinh Thần và Phó Kim Tiêu mà thôi.
Tuy Thẩm Tinh Tuế đã trở lại nhà Thẩm nhưng tổ chương trình cùng các thành viên khác lại chưa biết nên nội dung trong tờ giấy này chắc hẳn không nhắm vào cậu.
Ngón tay thon dài của Phó Kim Tiêu miết nhẹ tờ giấy, cong môi: "An Nhiễm cũng tính mà."
Thẩm Tinh Tuế chợt tỉnh ngộ.
Đúng vậy, cậu út nhà Giản cũng tính là thiếu gia hàng thật giá thật mà?
Thẩm Tinh Tuế trầm tư, lẩm bẩm: "Vậy phạm vi bây giờ vẫn còn lớn lắm, hơn nữa chúng ta cũng chưa biết những người khác đã nhận được manh mối gì."
Phó Kim Tiêu nói: "Ít nhất trước mắt chúng ta có thể xác định sát thủ là nam."
Thẩm Tinh Tuế cười khổ: "Nhưng cả nhóm chúng ta chỉ có cô Đồ Nhã là nữ thôi."
"Ít nhất cũng biết được sát thủ có cái mặt đẹp." Phó Kim Tiêu trêu chọc: "Những ai nổi bằng thực lực tạm thời bỏ qua, tập trung chú ý vào ai đi lên bằng nhan sắc trước đi."
Thẩm Tinh Tuế theo bản năng đáp lại: "Thế thì không phải người đáng nghi nhất là anh sao?"
Phó Kim Tiêu nhướn mày, ý cười bên khóe miệng càng đậm: "Hóa tôi là người nổi bằng nhan sắc sao."
!!
Tuy Phó ảnh đế vẫn giữ nụ cười ôn hòa nhưng Thẩm Tinh Tuế vẫn cảm thấy da đầu tê dại.
Cậu biết mình nói sai nên lập tức cuống quít xua tay: "Không phải không phải, em không có ý đó.
Ý của em là anh rất giỏi, nhưng nhan sắc cũng rất..."
Phó Kim Tiêu lười biếng dựa vào sô pha.
Vì vừa tắm xong nên anh khoác ngoài một chiếc áo ngủ tối màu rộng thùng thình, lấp ló cơ thể khỏe khoắn được chăm sóc cẩn thận.
Dạo đây trên mạng có một câu nói nổi tiếng "Đẹp trai hay không phải xem cổ anh ta".
Phó Kim Tiêu có một cái cổ thon dài đầy gợi cảm, cộng thêm khuôn mặt anh tuấn khiến bản thân anh lúc nào cũng toát ra một sức hút khó cưỡng.
Hai người vì bàn bạc mà chỉ ngồi cách nhau một bàn tay.
Thậm chí, Thẩm Tinh Tuế còn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt của sữa tắm trên người anh.
Rõ ràng tổ chương trình cung cấp cho mọi người cùng loại sữa tắm, nhưng kỳ quái là khi người đàn ông này dùng lại tạo ra một thứ hương thơm độc lạ, quyến rũ vô cùng.
Thẩm Tinh Tuế nói đến đó thì mặt đỏ bừng.
Phó Kim Tiêu đợi mãi mới lên tiếng nhắc: "Nhan sắc cũng gì cơ?"
"Đẹp."
Thẩm Tinh Tuế cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng.
Cậu lo anh nghĩ nhiều liền bổ sung: "Anh là diễn viên, ca sĩ vừa giỏi lại vừa đẹp."
Cậu cúi đầu xuống, bỗng nghe thấy tiếng cười khe khẽ.
Sau đó, Phó Kim Tiêu lại hỏi: "Vậy cậu thích người giỏi hay người đẹp?"
!!!
Câu hỏi gì còn khó hơn triết học vậy?
Thẩm Tinh Tuế rối như tơ vò, chỉ có thể nhẹ giọng đáp: "Đều, đều thích ạ."
Tiếng cười phát ra từ người cạnh cậu càng nhiều hơn.
Đó là niềm vui thực sự toát ra từ trong lòng.
Thẩm Tinh Tuế khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn thấy một Phó Kim Tiêu đang ngả ra sô pha cười.
So với nụ cười giả tạo thường ngày, anh lúc này lại điển trai một cách lạ thường.
Thanh âm Phó Kim Tiêu thong thả mang theo ý cười khó giấu: "Nghệ sĩ thỏa mãn được yêu cầu của cậu không nhiều lắm đâu nha, gặp được phải giữ thật chặt bên người đấy!"
Mặt Thẩm Tinh Tuế đỏ lựng.
Cậu cảm tưởng bản thân không thể ngồi nổi trong căn phòng này nữa!
"Thầy Phó, tự nhiên em nhớ ra mình chưa bật điều hòa trong phòng.
Em đi nhé." Thẩm Tinh Tuế hoảng loạn đứng lên.
Cậu sợ nếu mình còn nán lại đây một giây nào nữa thì bản thân lại làm chuyện gì điên khùng: "Ngủ ngon!"
Phó Kim Tiêu ngoài ý muốn nhướn mày.
Chậc.
Không cẩn thận dọa người chạy mất rồi.
Quả nhiên là thanh niên mới lớn không chịu nổi bị chọc ghẹo.
Thôi, lần sau phải chú ý hơn mới được.
.....
Ngày thứ hai.
Vừa sáng tinh mơ, An Nhiễm đã tỉnh giấc.
Do nhiệm vụ ngày hôm qua của chương trình mà hắn không tài nào ngủ nổi, trong đầu chỉ quanh quẩn suy nghĩ làm sao để lợi dụng thật tốt cơ hội này.
Khán giả thấy An Nhiễm cũng nháo nhào:
"Sao lại là cậu ta vậy."
"Thái độ này không giống như đang khó xử lắm nhỉ?"
"Tự nhiên nhớ Tuế Tuế quá à."
"Đúng nha, nhóc thẹn thùng vẫn là đáng yêu nhất!"
Xét về mặt nào đó thì fans Phó Kim Tiêu cũng giống thần tượng của họ ở chỗ đều rất hay phán xét.
Người quay phim chỉ chỉ phòng thứ nhất: "Bắt đầu từ đó đi."
Đó là phòng của Phó Kim Tiêu.
An Nhiễm gật đầu, nhẹ nhàng mở cửa.
Hắn sợ kế hoạch thất bại nên cố hết sức để không phát ra tiếng động, thậm chí còn quay đầu ra hiệu im lặng cho người quay phim.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
An Nhiễm tới gần vị trí của giường, cuối cùng cũng thấy Phó Kim Tiêu đang ngủ say.
Phải nói rằng ông trời đã quá ưu ái cho nhan sắc của anh.
Chẳng sợ vì ngủ mà mái tóc lộn xộn, nhưng góc nghiêng thần thánh cùng khí chất độc lạ đem tới vẻ đẹp lười biếng một cách gợi cảm.
Dù xét tới vẻ đẹp hay gia thế, anh đều là người đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Đây cũng là lý do lớn nhất mà An Nhiễm không muốn từ bỏ ý định.
Phó Kim Tiêu là nam chủ, là đứa con cưng của trời đó! Tất cả điều tốt lành đều tụ tập hết trên người đàn ông này.
Có thể nói rằng có được Phó Kim Tiêu chính là người chiến thắng nhân sinh thật sự.
Vậy nên không ai có thể cướp người đàn ông này khỏi tay hắn, đây là người của hắn, không ai có tư cách để đoạt hết.
Khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng cảm thán:
"Chồng iu ngon zai quá xá!"
"Ánh mắt An Nhiễm nguy hiểm ghê."
"Ha hả, lui ra ngoài mau.
Bổn cung không đồng ý cho nhà ngươi chạm vào anh ấy!"
"Kỳ lạ, tui là fans anh Phó nhé.
Hôm qua lúc Tuế Tuế tới thì chẳng thấy phản cảm gì đâu, nhưng hôm nay nhìn thấy An Nhiễm tui lại hận không thể xé cái mặt đó ra."
"Giống mị giống mị!"
An Nhiễm chậm rãi cúi người.
Cả người hắn lúc này đang khẩn trương tới mức run rẩy.
Khi cả hai càng ngày càng gần, bỗng nhiên, người đàn ông đang say giấc chợt mở mắt.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến An Nhiễm sững người.
Sau đó hắn cảm giác trời đất đảo lộn, còn chưa kịp định hình đã bị hất xuống đất!
Phó Kim Tiêu chậm rãi ngồi dậy, trên mặt vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Anh nâng mắt nhìn về phía An Nhiễm, giọng bực bội khó giấu: "Mới sáng ngày ra đã làm cái gì vậy?"
An Nhiễm ngã trên đất đau không nói nổi.
Khóe mắt hắn đỏ bừng, tỏ vẻ đáng thương: "Anh Phó, em tới gọi anh rời giường ạ."
Không khí xung quanh Phó Kim Tiêu ngày càng lạnh xuống.
So với dáng vẻ tủm tỉm thường ngày, anh lúc này xụ mặt lạnh lùng khiến người khác sợ hãi: "Hôm qua làm quần quật cả ngày, phải tới rạng sáng tổ chương trình mới cho ngủ.
Bây giờ mặt trời còn chưa thấy đâu đã phải rời giường?"
Toàn bộ căn phòng như thể đông cứng lại thành băng.
An Nhiễm bị dọa, lắp bắp: "Là đạo diễn, đạo diễn bảo em đi làm nhiệm vụ..."
"Nhiệm vụ?" Con ngươi tối đen như mực của Phó Kim Tiêu nhìn thẳng vào hắn.
Lúc này anh tựa như Diêm Vương thẩm vấn tội nhân: "Vậy cậu làm xong chưa?"
An Nhiễm gật như gà mổ thóc.
Phó Kim Tiêu: "Thế còn ở đây làm cái gì?"
Như nhận được kim bài miễn tử, An Nhiễm bật dậy chạy ra khỏi phòng, ngay cả kế hoạch mà hắn thức cả đêm suy tính cũng chẳng màng tới.
Thậm chí người quay phim bị bỏ lại cũng mặc kệ cả hai đã hôn chưa mà vắt chân lên cổ đuổi theo An Nhiễm ra khỏi phòng.
Lạch cạch.
Cửa bị đóng lại.
Lúc này cả hai người cảm tưởng cứ như bản thân vừa sống sót sau tai nạn khủng khiếp.
An Nhiễm lẩm bẩm: "Đáng sợ quá."
Người quay phim cảm khái: "Hóa ra truyền thuyết anh Phó rời giường là thật."
Khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng bùng nổ:
"Tính khí lúc rời giường ác thật."
"Mệt như thế mà còn bị gọi dậy sớm hai ngày liên tiếp, nếu là tôi thì chắc còn tức hơn."
"Nhưng mà hôm qua anh ta đối xử nhẹ nhàng với Tuế Tuế lắm mà."
"Ngoài mặt thì do mệt mỏi cộng với ngủ không đủ nên mới cáu giận, nhưng thật ra là do tiêu chuẩn kép thôi."
Có người nhắc tới chuyện tiêu chuẩn kép nên dân mạng bắt đầu nhớ lại cảnh ngày hôm qua:
"Hơn nữa các chị em có phát hiện ra là chưa chạm vào anh ấy đã tỉnh không, mà hôm nay còn mệt hơn nhiều so với hôm qua nhé."
"Cuối cùng cũng có người phát hiện!"
"Hình như thế thật.
Vậy hôm qua anh ta có phải đã tỉnh trước rồi không?"
"Hắc hắc, ái chà chà!"
Người xem suy đoán vô cùng sôi nổi, tranh đi luận lại xem rốt cuộc có phải Phó Kim Tiêu đã tỉnh hay không.
Nhưng tất cả bọn họ đều không tìm được chứng cứ đủ thuyết phục, bởi danh hiệu ảnh đế của anh không phải tự nhiên mà có.
Chỉ cần Phó Kim Tiêu muốn thì anh diễn thế nào cũng vô cùng tự nhiên, sao có thể để công chúng suy đoán được đây?
.....
Một lúc sau, các phòng khác đều truyền ra tiếng kêu khóc ghê rợn.
Thẩm Tinh Tuế tự mình dậy sớm nên An Nhiễm không thể gọi dậy.
Còn Thẩm Tinh Thần dù không tỉnh nhưng tư thế khi ngủ rất kém, chẳng những không thể bị đánh thức còn quơ tay khua chân đá lại.
Sau vụ này hắn đã được vinh danh là đệ nhất ngủ nướng.
Những người khác thì càng khó, không phải trùm chăn kín mít thì cũng thét chói tai vì hoảng sợ.
An Nhiễm xui xẻo phải chịu sự tức giận của mọi người khi gọi bọn họ dậy.
Thẩm Tinh Tuế hôm qua tại sao lại may mắn tới như vậy cơ chứ? Chẳng những hôn được Phó Kim Tiêu mà những rắc rối về sau đã được giải quyết bởi vụ mất điện đột ngột.
Tại sao tới lượt hắn lại trở thành như vậy?
Tổ đạo diễn tập trung mọi người lại, mỉm cười: "Mọi người nghỉ ngơi như thế nào?"
Ai cũng kêu rên: "Đạo diễn, nếu ông không bắt chúng tôi dậy sớm như vậy thì sẽ rất là hạnh phúc đấy."
Đạo diễn nói: "Bởi vì hôm qua mọi người đã chăm chỉ làm việc nên chúng tôi đã chuẩn bị bữa sáng như một phần thưởng.
Mong mọi người ăn uống thoải mái nhé."
Tốt như vậy sao?
Mọi người không tin, dù sao chương trình này chó tính như nào họ đều rõ.
Đạo diễn như muốn tăng độ tin cậy, vẫy vẫy tay cho người đẩy xe tới chỗ họ.
Có tổng cộng tám chiếc xe đẩy, trên mỗi chiếc đều chuẩn bị bữa sáng phong phú: Nào là bánh bao, sữa đậu nành, sữa bò rồi cả bánh bao cuộn,....
Thẩm Tinh Thần khiếp sợ: "Đạo diễn, cuối cùng ông cũng hóa kiếp người rồi à!"
Đạo diễn: "..."
Cảm ơn đã quan tâm tới tôi nhé!
Chỉ có Phó Kim Tiêu hỏi: "Mấy món này đều có thể ăn sao?"
Cáo già nói một câu đã chọc trúng trọng điểm.
Quả nhiên, đạo diễn nghe được càng tươi cười: "Tất nhiên là không phải rồi.
Mọi người chỉ có thể chọn ba loại thôi nha."
Quả nhiên vẫn sống chó.
Nhưng so với món bánh khó nuốt hôm qua thì bữa ăn không mất phí cũng coi như ổn thỏa.
Mọi người đều cố nhịn, tự giác lấy đồ ăn dùng bữa.
Đạo diễn lại thông báo nhiệm vụ hôm nay: "Trừ đi tiền phòng ngày hôm qua thì hôm nay mọi người phải đi kiếm tiền dựa vào số dư của mình.
Không hạn chế phương pháp hay điều kiện, nhưng các bạn không thể bán giá cao hơn thị trường, cũng không thể dựa vào cái danh người nổi tiếng của mình để kiếm tiền.
Nếu có người phát hiện ra thân phận thật thì lần mua bán đó sẽ không được tính."
Làm như vậy để ngăn các hành vi gian lận dựa vào độ nổi tiếng của mình để đi trục lợi.
Ngược lại, vì bị hạn chế nên mọi người sẽ phải cố hết sức mình để nghĩ ra biện pháp kiếm tiền.
Đạo diễn tiếp tục: "Trong khoảng thời gian các bạn đi kiếm tiền sẽ có khả năng bắt gặp các manh mối về sát thủ.
Đồng thời tôi cũng muốn thông báo cho mọi người biết là nhóm kiếm được nhiều tiền nhất hôm nay sẽ nhận được phần thưởng!"
Mọi người cùng nhau vỗ tay.
Thẩm Tinh Thần hỏi ông: "Lập nhóm có hạn chế về số lượng không?"
Đạo diễn đáp: "Bốn người một nhóm, nhưng hôm qua chúng ta đã tạo nhóm hai người đi kiếm tiền rồi nên nhóm cũ không được tách ra."
Nghĩa là hai nhóm nhỏ gộp thành một đội lớn hơn.
Thẩm Tinh Thần không chút chần chờ đứng ngay cạnh Thẩm Tinh Tuế.
Bốn người bọn họ theo lẽ ngay lập tức hợp thành một đội.
"Chúng ta kiếm tiền như nào giờ?" Thẩm Tinh Thần đưa ra kiến nghị: "Hôm qua tiền làm thuê không kiếm được nhiều lắm, hay hôm nay đi bán gì đó đi?"
Lý Nhứ An hỏi: "Thế cậu định bán cái gì?"
Thẩm Tinh Thần thành thật lắc đầu.
Hắn không giỏi kinh doanh như anh cả của mình, chỉ có thể nói: "Chưa nghĩ ra.
Trấn nhỏ này có thể bán thứ gì đây?"
"...."
Lý Nhứ An cũng trầm mặc.
Thẩm Tinh Thần lại quay sang nhìn Phó Kim Tiêu, hỏi: "Anh Phó, anh có ý tưởng gì không?"
"Hả?" Phó Kim Tiêu lười biếng: "Gì mà chẳng được."
Bởi vì chương trình mới thu được hai ngày, mà hôm nào anh cũng thuộc nhóm đứng đầu nên đã vô tình làm lu mờ những người khác.
Vậy nên lúc này Phó ảnh đế không muốn xông xáo làm việc mà chỉ muốn dành lại cơ hội tỏa sáng cho bọn họ.
Dân mạng rôm rả:
"Há há, tui cảm thấy giờ anh Phó chỉ muốn về ngủ thôi."
"Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân."
"Thế hôm nay không có hình phạt gì à?"
Đội còn lại dường như đã hoạch định kế hoạch xong xuôi rồi.
Thầy Lý hồ hởi nói với đội của cậu: "Phía sau hiệu sách có một vườn hoa nhỏ.
Chúng tôi định đi bán hoa!"
Thẩm Tinh Tuế đứng gần hắn nhất, mỉm cười đáp: "Cũng được đấy ạ."
Thầy Lý cũng là người thích hóng hớt, hỏi cậu: "Tuế Tuế, đội cậu quyết định làm gì chưa?"
Thẩm Tinh Tuế lắc đầu, thành thật trả lời: "Chưa ạ."
"Vậy các cậu phải nhanh quyết định đi!" Thầy Lý mỉm cười: "Bọn tôi bàn xong rồi.
Hôm nay chắc chắn sẽ kiếm một khoản lớn cho các cậu nhận thấy sự lợi hại của đội này!"
Thẩm Tinh Tuế nhìn bộ dáng hào hứng của hắn, bồi thêm: "Anh vốn dĩ đã rất lợi hại rồi."
Thầy Lý bị cậu nhóc ngoan ngoãn này chọc cười.
Hắn tiến tới quàng vai Thẩm Tinh Tuế, cười đắc ý: "Cậu đúng là có mắt nhìn đấy, thế mà cũng thấy được tôi lợi hại như nào.
Thôi được rồi, thấy cậu ngưỡng mộ như vậy, hôm nay chúng tôi sẽ chiến thắng."
Thẩm Tinh Tuế dở khóc dở cười: "Thầy Lý cố lên nhé."
Hai người đùa qua giỡn lại vô cùng vui vẻ, mà Phó Kim Tiêu vốn đang lười biếng đứng đó không xa đã thấy toàn bộ mọi chuyện.
Ý cười nơi đáy mắt anh rút đi, đặc biệt khi thấy thầy Lý khoác vai cậu thì môi anh vô thức nhấp thành một đường thẳng.
Thẩm Tinh Thần ở bên cạnh hét lớn: "Chúng tôi sẽ không thua đâu! Thầy Lý, anh cứ chờ xem! Hôm nay tổ này sẽ kiếm được nhiều tiền nhất!"
Phó Kim Tiêu cúi đầu nhìn hắn, mở miệng: "Chợ nông sản ở đâu?"
Thẩm Tinh Thần còn đang chuẩn bị đấu võ mồm với thầy Lý, nghe anh nói vậy liền sửng sốt: "Hả?"
"Hỏi cậu đấy, có biết chợ nông sản ở đâu không?" Phó Kim Tiêu nhướn mày: "Xem xem chỗ đó có thứ gì giá buôn để mua bán không?"
Thẩm Tinh Thần ngạc nhiên khi anh đột nhiên nghiêm túc, chần chờ: "Không phải chứ anh Phó? Vừa rồi anh bảo làm gì đều được cơ mà, tự nhiên lại đòi đi chợ vậy?"
Phó Kim Tiêu "Ừ" một tiếng, cười một cách nguy hiểm: "Tôi nói vậy sao?"
"...Chắc em nghe nhầm đó."
Khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng ngạc nhiên:
"Anh ấy hình như bị cái gì kích thích vậy."
"Dục vọng chiến thắng chăng?"
"Há há, đang ghen tị với ai nè!"
Từ khi phát sóng, rating của [Tinh Quang xán lạn] ngày càng cao do độ chân thực của chương trình đem tới cho khán giả.
Bọn họ không ưu ái cho thành viên nào cả mà bắt tất cả mọi người phải làm việc.
Ra nhiệm vụ nấu ăn thì phải đi nấu ăn, bảo đi dọn dẹp thì phải dọn thật sạch.
Từ chuyện muỗi đốt, tính khí rời giường hay hình tượng của các thành viên rất chân thật khiến mọi người đều thích xem.
Buổi sáng tinh mơ, chợ nông sản ở đây đã ồn ào bận rộn.
Dọc đường đi, Thẩm Tinh Thần thấy gì cũng muốn mua: "Em thấy đồ chơi ở hàng kia không tệ đâu.
Hay chúng ta mua một ít về bán đi? Đống kẹo kia cũng ngon lắm kìa, hay đi bán kẹo bông vậy?"
Phó Kim Tiêu mặc hắn ồn ào.
Càng đi sâu vào bên trong càng có nhiều người tụ tập.
Bọn họ ai cũng đội mũ và hóa trang nhẹ nhàng để tận lực điệu thấp, nhưng đi mãi vẫn chưa ưng thứ gì để bán.
Cho tới khi....
Khi đi qua chợ bán đồ ăn, bọn họ thấy một ông lão lớn tuổi nhìn vừa đen vừa gầy.
Trước mặt lão bày một đống quả hồng và quả lê đã được rửa qua sạch sẽ, bên cạnh còn đặt một túi quả hạch nhỏ nhỏ.
Quầy bán hàng được dựng từ một tấm vải bạt nhựa cũ cũ nhìn vô cùng đơn sơ.
Những gian khác thì ra sức mời chào khách tới, chỉ riêng lão ngồi thu lu một góc.
Có người tới hỏi giá, ghét bỏ: "Ông có giảm được đồng nào không?"
Giọng lão khàn khàn đáp lại: "Đây đều là nhà tự trồng được, rất ngon.
Giá thị trường cũng tầm tầm như này thôi."
"Thế cho tôi nửa cân đi." Người mua nói: "Tôi quét Alipay."
Lão bỗng do dự, trong ánh mắt lóe lên sự bất lực, cầu xin: "Tôi không có mã gì hết, mấy cái đó mà quét lại đem tiền cho con tôi mất.
Cô có thể đưa tiền mặt được không?"
Người mua không kiên nhẫn: "Giờ ai còn mang theo tiền mặt nữa, thôi thôi, không mua."
Người đi rồi, quầy hàng của lão lại không có ai hỏi thăm.
Tuy khá là bi thương nhưng trên thực tế có rất nhiều người có cùng hoàn cảnh như vậy.
Bọn họ sống trên núi nên có thể cả đời cũng chưa từng tiếp xúc với điện thoại, càng chẳng bao giờ biết được cách thanh toán điện tử thịnh hành.
Cho dù có biết, đó cũng là mã tiền của con cái.
Nhưng mấy người già bọn họ cực khổ kiếm tiền cũng là bởi không dám mở miệng xin tiền của con nên thành ra không còn cách thanh toán nào ngoài nhận tiền mặt cả.
Thẩm Tinh Thần nhìn mà bực bội.
Hắn lương thiện trời sinh nên ngay lập tức mở miệng: "Chúng ta mua cái kia đi!"
Những người khác cũng không có ý kiến.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Phó Kim Tiêu, chẳng khác nào các bạn nhỏ xin ý kiến người lớn mỗi khi mua đồ.
Phó ảnh đế trầm mặc một lát.
Anh cất bước đi tới trước quầy hàng của lão, ngồi xuống kiểm tra chất lượng rồi hỏi thăm giá cả.
Cuối cùng, anh nói: "Trong nhà của ông còn bao nhiêu hoa quả như này?"
Lão không nghĩ sẽ có người hỏi như vậy, chần chờ đáp: "Trong nhà, sau núi còn rất nhiều."
"Đều là của ông sao?" Phó ảnh đế hỏi kỹ càng: "Đã chín hết chưa? Cách đây có xa không? Bây giờ có thể tới hái không?"
Lão trả lời hết câu hỏi của anh.
Hóa ra lão ở một thôn làng cách trấn Đào Hoa này không xa.
Một số cây ăn quả sau núi đều là của lão, nhưng thường không bán hết nổi, chỉ đành bị bọn buôn tới mua ép giá.
Cuối cùng lão cũng không nhận lại được bao nhiêu.
Phó Kim Tiêu gật đầu, quyết định: "Chúng ta đi xem."
Lão nghi hoặc: "Các cậu thật sự muốn mua sao?"
Thẩm tinh Thần vỗ vỗ ngực: "Tất nhiên là thật rồi! Ông yên tâm đi, người này chính là..."
Chưa nói xong, hắn đã bị Thẩm Tinh Tuế chạy tới che miệng.
Cậu sốt ruột, nhỏ giọng nói với anh mình: "Không thể bị lộ được.
Đạo diễn nói nếu lợi dụng danh tiếng để mua bán thì không được tính đâu!"
Lúc này Thẩm Tinh Thần mới ngơ ngớ nhận ra, sợ hãi quay sang cậu nói: "May là em thông minh đó."
Thẩm Tinh Tuế bất đắc dĩ thở dài.
Dân mạng nhìn vẻ mặt của lão mà không nhịn cười nổi:
"Tuế Tuế, cậu nói to thêm một chút cũng được đấy."
"Hahaha, hai anh em nhà này ngốc như nhau ấy nhỉ."
"Nhưng mà rất rất rất đáng yêu có phải không?"
Tuy lão không hiểu lắm, nhưng cũng tự hiểu rằng những người trước mắt mình là người tốt.
Vậy nên lão rất phối hợp không hỏi gì thêm, chỉ mang mọi người đi tới thôn mình, rồi lại dẫn bọn họ tới rừng cây ăn quả.
Ở đây trái nào cũng căng mọng chín ngọt, đẹp hơn bên ngoài rất nhiều.
Thế nhưng người nơi đây chẳng giỏi buôn bán, cũng không có biện pháp gì nên mới không bán ra ngoài được.
Mà tổ chương trình mới tới đây mấy ngày đã đem tới trấn Đào Hoa một lượng lớn khách tới, chắc hẳn cũng sẽ trao cơ hội phát triển cho thôn xóm nơi đây.
Phó Kim Tiêu sau khi kiểm tra xong, gật đầu: "Có thể bán.
Tinh Thần, Lý Nhứ An, các cậu cùng nhau hái quả xuống.
Tôi đưa cho hai người 200, xem trong thôn có ai nguyện ý tới đây hỗ trợ không.
Tốt nhất cứ kiếm ai nhanh chân nhanh tay một chút, chúng ta phải xong trước trưa nay.
Tôi với Tuế Tuế sẽ về trấn xem quầy hàng, chuẩn bị một số thứ để bán."
Thẩm Tinh Thần gật đầu: "Được, không thành vấn đề."
Dù sao mấy chuyện kinh doanh này không hợp hắn đâu, vặt quả cũng vui hơn đi dọn gạch hôm qua rất nhiều.
Sau khi phân chia công việc xong, Phó Kim Tiêu lập tức rời đi cùng Thẩm Tinh Tuế.
Trên đường trở về, anh vẫn luôn tính toán lợi nhuận cùng một số thứ cần chuẩn bị.
Ai cũng nói đàn ông lúc nghiêm túc là đẹp trai nhất.
Thẩm Tinh Tuế vừa ghi nhớ nhiệm vụ anh giao, vừa cảm thán: "Thầy Phó, anh lợi hại quá đi mất.
Chuyện gì cũng được anh sắp xếp gọn gàng hết cả, sao anh có thể giỏi vậy chứ?"
Phó Kim Tiêu hạ bút xuống, ghé mắt nhìn cậu rồi nhướn mày: "Giỏi sao?"
Thẩm Tinh tuế nghiêm túc gật đầu.
"Giỏi lắm!" Đội trưởng đội fans cuồng của Phó Kim Tiêu không chút keo kiệt tâng bốc thần tượng của mình.
Đôi mắt cậu lúc này lấp la lấp lánh như đựng cả trời sao trong đó: "Anh siêu lợi hại luôn á!"
Thường ngày thì sau khi nghe xong, Phó ảnh đế sẽ cười cười rồi khiêm tốn vài câu cho qua.
Nhưng thái độ hôm nay của anh khác hẳn.
Phó Kim Tiêu chậm rãi nghiêng mặt, thu lại vẻ ung dung trên mặt, khóe miệng cong cong hỏi: "So với thầy Lý thì sao?"
?
Trên đầu Thẩm Tinh Tuế nhô lên một dấu chấm hỏi to đùng.
"A?" Cậu không biết phải làm sao: "Cái gì, cái gì thầy Lý cơ ạ?"
Tuy cậu không hiểu lắm, nhưng đã có khán giả nhận ra.
Phòng phát trực tiếp lập tức ngập trong tiếng cười:
"Há há, anh trai hẹp hòi quá đi à~"
"Mẹ nó, đáng yêu quá xá."
"Thầy Phó, anh là học sinh tiểu học hay sao vậy?".