Sau khi đọc từng dòng bình luận, Thẩm Tinh Tuế cảm thấy cả người lạnh lẽo đến lạ.
Vô vàn suy nghĩ vụt qua chiếm trọn tâm trí và đầu óc của cậu, ngay cả Thẩm Tinh Thần bên cạnh nói từ nãy tới giờ cũng không để ý.
Thẩm Tinh Thần bất đắc dĩ tăng âm lượng: "Tuế Tuế, em có đang nghe không vậy?"
Thẩm Tinh Tuế vội hoàn hồn, ậm ừ: "Có, có ạ."
"Anh thấy chẳng giống như em đang nghe gì hết." Thẩm Tinh Thần chống cằm, canh cũng không muốn uống: "Rốt cuộc chuyện Giản Trị là sao?"
Thẩm Tinh Tuế buông điện thoại xuống, trả lời: "Bài này đúng là tự tay em sáng tác chẳng qua lâu rồi, chắc hẳn...!em viết từ hồi sắp lên đại học đúng lúc gã vừa ra mắt.
Em có đem bài hát của mình cho Giản Trị nghe, nhưng lại bị thẳng thừng chê bai, nói rằng đừng khoe mấy thứ rác rưởi này làm gã mất mặt."
Thẩm Tinh Thần nghe mà tức anh ách.
Hắn ném đôi đũa "Bang" lên bàn, tức giận: "Cái thằng súc sinh Giản Trị này, đầu thai nhầm dạng à?"
Sau khi nghe xong, Thẩm Tinh Tuế nhấp môi cười.
Thẩm Tinh Thần chống nạnh nói: "Bây giờ để anh chửi chết cái bọn kia, cho họ biết ai mới là đạo sĩ!"
Thấy hắn cầm điện thoại, Thẩm Tinh Tuế vội vàng ngăn: "A, đừng."
Thẩm Tinh Thần khó hiểu nhìn cậu: "Em còn đợi cái gì hả, không thấy người ta đang mắng em à?"
Thẩm Tinh Tuế thầm thở dài, giải thích: "Vì lúc trước em còn trẻ dại, không suy nghĩ nhiều nên...!bản thảo khi ấy cũng chỉ là bản thảo thôi.
Bây giờ em không còn chứng cứ để xác minh thật giả."
Khi nói tới chuyện này, Thẩm Tinh Thần cũng có thể cảm nhận được nỗi chua xót của cậu.
Không có ai nghĩ tới sẽ có ngày người thân ở sau lưng đâm cho mình một nhát, không tài nào ngờ được bị mất trộm còn bị mắng nhiếc, thậm chí còn phải cúi đầu xin lỗi kẻ cắp.
Thẩm Tinh Thần hỏi: "Thế bản thảo đang ở đâu?"
Thẩm Tinh Tuế trả lời: "Chắc là ở trong phòng em.
Lúc rời đi em làm loạn với họ một trận, thêm vào việc không biết tương lai phải làm sao nên lúc đi cũng không mang thứ gì."
Đầu óc Thẩm Tinh Thần còn đủ dùng, phẫn hận đập bàn: "Giờ về cũng chẳng thấy được.
Chắc chắn thằng chó Giản Trị kia đã giấu đi rồi!"
Thẩm Tinh Tuế nhẹ nhàng gật đầu: "Rất có khả năng."
Thẩm Tinh Thần vò đầu bứt tai: "Vậy giờ phải làm sao đây?"
Thẩm Tinh Tuế nói: "Trước tiên xóa video này đã.
Tài khoản này là của anh, em sợ để lâu sẽ ảnh hưởng tới anh thì không ổn.
Sau đấy, em sẽ gọi cho Giản Trị xem có thể thương lượng được không."
Thẩm Tinh Thần không muốn chút nào, hắn còn háo hức về một cuộc chiến đẫm máu với đám người kia cơ mà.
Nhưng khi thấy vẻ mặt lo lắng của cậu, Thẩm Tinh Thần vẫn là mềm lòng, gật đầu đáp: "Được rồi được rồi."
Cuối cùng video đã được gỡ, nhưng chuyện này lại không thể xóa khỏi tâm trí của cộng đồng mạng.
Đến cả Thẩm Tinh Thần cũng không ngờ tới tốc độ truyền miệng của dân mạng lại nhanh như vậy.
Từ lúc video được đăng lên tới bây giờ mới qua 8 phút nhưng lượt xem và tải xuống đã vượt mốc chục nghìn người, hot search đề bảng:
#Thẩm Tinh Tuế sao chép
Chủ đề này rất nhanh đã trở nên nóng bỏng tay, đặc biệt là còn liên quan tới ba người gồm nam nghệ sĩ mới nổi, Thẩm Tinh Thần đăng lên cùng Giản Trị đang hot.
Dân mạng hóng hớt cũng khiếp sợ:
"A này, thế mấy bài khác cũng như vậy sao?"
"Cậu ta không tự sáng tác được thật hả?"
"Tui khóc lụt phòng mất.
Lúc trước còn nói thích cái cậu nhạc sĩ tài năng này cơ chứ!"
"Hình như người bị đạo là anh trai của cậu ta lúc trước thì phải."
Trên mạng đang sôi nổi thảo luận, nhưng ai cũng chỉ trích Thẩm Tinh Tuế bởi tất cả trong số họ đều thấy rằng một ca sĩ lâu năm như Giản Trị chẳng cần phải đi sao chép một người "đã từng là em mình".
.....
Nhà Thẩm.
Thẩm Tinh Tuế trở lại phòng, tâm tình lúc này rối ren không tả nổi.
Bên kia điện thoại vang lên tiếng "Tít, tít, tít" liên tục.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng vì chuyện như vậy mà cả hai tới bước đường này.
Từ bé, trở thành ca sĩ đã là giấc mộng của Thẩm Tinh Tuế.
Tiếc rằng người anh này lại chưa bao giờ ủng hộ, thậm chí còn không cho cậu nghe những tác phẩm của gã như thể cả hai có thâm thù đại hận.
"Tít, tít, tít"
Nhạc chờ vang lên trong phòng, tâm thái Thẩm Tinh Tuế cũng bình tĩnh lại.
Cho tới khi tiếng chuông sắp hết thì đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng Giản Trị: "Alo."
Thẩm Tinh Tuế mở miệng: "Là tôi."
"Biết." Giản Trị còn bình tĩnh hơn cậu: "Chuyện gì?"
Thẩm Tinh Tuế cũng không muốn úp mở với gã, hỏi thẳng: "Tôi muốn hỏi anh chuyện phần điệp khúc kia là thế nào? Sao lại giống với bài hát tôi đã sáng tác tới vậy?"
Giản Trị cười nhạo: "Bài gì của cậu? Có tên trên đấy không? Đó là bài hát của tôi! Thẩm Tinh Tuế, có phải vì cậu ghi hận nên mới cố ý gây phiền toái cho tôi đúng không?"
Thẩm Tinh Tuế không ngờ Giản Trị lại vô liêm sỉ như vậy!
"Anh, anh biết rõ đấy là bài hát của tôi!" Cậu không nhịn nổi nữa: "Vì sao mà anh phải như vậy chứ?"
Giản Trị nghe giọng nói thương tâm đang gặng hỏi của Thẩm Tinh Tuế mà có thể suy đoán ra biểu tình của cậu lúc này.
Nhớ lại hồi còn nhỏ, mỗi khi gặp chuyện buồn là đứa em này lại rớt nước mắt nom vừa yếu đuối vừa vụng về nhìn phiền phức muốn chết!
Cố tình lại có thiên phú.
Một thằng oắt vô dụng lại có thiên phú âm nhạc, đúng là lãng phí.
Dựa vào cái gì mà gã ưu tú tới nhường này lại không thể so được với một đứa chẳng làm nên cơm cháo gì cơ chứ? Dù sao Thẩm Tinh Tuế cầm mấy bài hát này đâu tạo sóng tạo gió được, đưa cho gã cầm không phải tốt hơn sao?
Giản Trị nói: "Tuế Tuế, anh không hiểu em nói gì hết.
Anh làm gì cơ chứ?"
Thẩm Tinh Tuế lạnh giọng: "Làm gì thì tự anh biết."
"Tôi biết cái gì cơ chứ?" Giản Trị cười lạnh: "Tuế Tuế, cậu đem công ơn hơn 20 năm nuôi nấng của nhà Giản vứt vào sọt rác rồi à? Cơm cậu ăn, quần áo, giường ngủ của cậu dùng chẳng thiếu thứ gì cả.
Tôi có lỗi với cậu à? Đây là thái độ của cậu với những người nuôi dưỡng cậu sao?"
Gã tráo trở.
Thẩm Tinh Tuế lại chỉ cảm thấy châm chọc.
Cậu bình ổn lại cơn tức giận và ủy khuất trong lòng, bình tĩnh nói: "Lúc tôi sáng tác bài hát kia, chỉ cần anh nói 'hay', 'thích', ' muốn dùng' thì tôi sẽ không do dự mà đồng ý bởi...!anh là anh trai của tôi."
Giản Trị ngây người.
"Thậm chí tôi còn chẳng yêu cầu quá nhiều..." Khóe mắt Thẩm Tinh Tuế ửng hồng: "Chỉ cần anh có thể dùng vài câu khen ngợi tôi là đủ."
Cậu thở dài: "Tôi chấp nhận anh ghét tôi nhưng chưa từng muốn mọi chuyện thành ra như vậy.
Tôi không hận anh cướp đồ, tôi hận anh lừa tôi.
Anh có hiểu không?!"
Từng câu nện thẳng vào trái tim của Giản Trị khiến gã không nói nên lời.
Thẩm Tinh Tuế ngẩng mặt.
Nỗi chua xót khổ sở trong lòng cuồn cuộn như bão táp, nhưng lý trí của cậu lại càng thêm kiên định: "Tôi cần anh xin lỗi."
Đôi mắt Giản Trị trừng lớn.
"Anh cần xin lỗi tôi, Giản Trị." Từng câu chữ truyền qua: "Nếu không tôi sẽ không nương tay đâu."
Ngay tức khắc, hình ảnh mờ nhạt về đứa nhỏ trong tâm trí Giản Trị chỉ biết khóc lóc nay đã trưởng thành.
Đứa trẻ đó chẳng còn chịu đựng mà sẽ đứng đối diện tuyên chiến gã.
....
Cuộc gọi kết thúc.
Người đại diện của Giản Trị tiến tới hỏi: "Như thế nào rồi?"
"Chẳng thế nào cả." Giản Trị nhẹ nhàng cười: "Cậu ta đòi tôi xin lỗi công khai, nếu không thì sẽ ra tay."
Người đại diện hơi nhíu mày: "Không phải là về chuyện bài hát đấy chứ? Tưởng trước kia còn là em trai anh cơ mà.
Nuôi nấng nhiều năm như vậy...!đúng là kẻ vô ơn."
Giản Trị ngồi xuống sô pha: "Tôi muốn giải quyết chuyện này một cách kín đáo."
Người đại diện gật đầu: "Bây giờ chiều hướng dư luận đang ủng hộ anh, cậu ta lại không có chứng cứ phản bác.
Đợi tôi thử liên hệ với bọn họ xem có thể dùng tiền giải quyết hòa bình được không.
Anh cũng đừng đáp ứng miễn cho cậu ta lại ghi âm được.
Sau này cả hai họp báo là hòa hoãn thôi."
Giản Trị đáp lại.
Người đại diện thấy tinh thần gã không được tươi tỉnh, hỏi: "Sao vậy, anh khó chịu, áy náy à?"
Giản Trị cười khẽ: "Hơn nửa năm rời khỏi nhà Giản, thằng nhóc đã trưởng thành, thay đổi không ít.
Tôi cũng sắp không nhận ra nó nữa rồi."
"Ai cũng phải thay đổi thôi." Đại diện ngồi xuống, vừa lật tài liệu vừa cảm thán: "Không thể dựa vào thời gian để xét độ trưởng thành được.
Sau khi trải qua sóng gió thì con người sẽ biến chất, không trở về như xưa được nữa."
Không trở về như xưa được nữa.
Giản Trị ngồi trên sô pha, trong đầu nhớ lại từng ký ức vụn vặt.
Gã từng nghĩ rằng mình không để ý, nhưng tới khi Thẩm Tinh Tuế rời đi rồi mới phát hiện ngày tháng ấy như thể mới xảy ra hôm qua vậy.
Giản Trị nhớ Thẩm Tinh Tuế thích khoe anh trai của mình với bạn học rồi rủ họ về nhà gây rất nhiều phiền phức cho gã.
Có một lần cơn bực lên tới đỉnh điểm, Giản Trị bùng nổ.
Gã quát tháo trước mặt một đứa trẻ, cấm cản cậu đừng bao giờ nói với người ngoài bọn họ là anh em cũng như tuyệt đối không được chạm vào tác phẩm của mình nữa.
Lúc ấy chỉ là mấy lời nói trong lúc tức giận thôi.
Tuy gã ghét em trai mình, nhưng đôi lúc cũng rất hưởng thụ sự sùng bái ấy.
Về sau, Thẩm Tinh Tuế ngoan hẳn đi, không bao giờ khoe anh trai hay ủng hộ những tác phẩm của gã nữa.
Cậu đổi thần tượng rồi.
Phòng Thẩm Tinh Tuế ngày càng nhiều album, poster của Phó Kim Tiêu, thậm chí còn sáng tác ca khúc riêng dành tặng hắn ta.
Dựa vào cái gì cơ chứ?
Cậu không phải em trai của gã sao?
Dù không ủng hộ anh mình thì cũng đừng theo đuổi người khác như vậy chứ!
Đáng tiếc gã càng khó chịu, Phó Kim Tiêu lại càng nổi tiếng.
Một lượng fans của Giản Trị cũng "thay lòng đổi dạ", mà người đầu tư cũng quay sang nịnh bợ nhà Phó.
Công việc bên ngoài không như ý, về tới nhà lại thấy đứa em trai cũng ủng hộ Phó Kim Tiêu khiến gã không vui nổi.
Giản Trị tức giận, càng ngày càng thấy Thẩm Tinh Tuế không thuận mắt.
Mối quan hệ của bọn họ xa dần, tới lúc An Nhiễm xuất hiện thì bùng nổ.
Ấn tượng của gã về cậu chỉ còn kỷ niệm xưa kia, mà nay quay đầu lại bỗng phát hiện đứa nhỏ ấy đã trưởng thành từ thuở nào.
"Không thể trở về được nữa." Giản Trị cười chua xót.
Gã lẩm bẩm, nhìn trần nhà thở dài: "Không còn như trước rồi."
....
Buổi tối, sự việc ngày càng thu hút sự chú ý.
Cộng đồng mạng châm chọc, trách cứ Thẩm Tinh Tuế ăn vạ, vong ân phụ nghĩa.
Chưa đầy hai tiếng sau, Giản Trị đăng Weibo đầy ẩn ý: Âm nhạc là tiếng nói của linh hồn chẳng phân biệt thời gian và địa điểm.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
Tôi thật sự rất vui khi biết có người đã trình diễn bài hát của mình.
Mong các bạn sẽ ủng hộ tác phẩm trong tương lai sắp tới.
Bài đăng này nhìn thì như chưa nói cái gì, lại giống như cái gì cũng đã tỏ.
Ý đại khái là: Bài hát này là của tôi.
Cậu diễn lại cũng không sao cả, tôi không ngại và cũng rất rộng lượng tha thứ cho cậu.
Bình luận ở dưới đầy ắp sự khen ngợi:
"Anh Trị rộng lượng quá!"
"Mấy người chỉ biết đạo người khác nên xuống địa ngục luôn đi."
"Chắc chắn sẽ ủng hộ các hoạt động tương lai của anh!"
Sau bài đăng này, Thẩm Tinh Tuế chưa kịp đáp lại liền bị dân mạng cộp mác "chột dạ".
Một số người nhân danh công lý bắt đầu làm loạn dưới Weibo của cậu, biến nơi đây thành bãi nước đục.
Nhưng khiến nhiều người ngạc nhiên là mấy phút sau Thẩm Tinh Tuế đã đăng bài đáp trả, hơn nữa còn trực tiếp tag @Giản Trị:
Âm nhạc là tiếng nói của linh hồn mà mỗi một linh hồn lại là độc nhất vô nhị.
Khi được sáng tác, nó đã được nhạc sĩ giao cho sinh mệnh.
Cảm ơn anh đã thích bài hát của tôi, cũng rất vui khi anh đã giúp tôi giới thiệu nó tới khán giả.
Mong sau này anh có thể tập trung vào các tác phẩm của mình nhiều hơn.
Giọng văn đanh thép, kiên cường đầy mùi thuốc súng.
Hơn nữa ngay dưới phần bình luận, Thẩm Tinh Tuế để lại đoạn nhạc cậu đàn phần sau của bài hát.
Âm điệu hòa cùng với nửa trước vẽ nên bức tranh tuyệt đẹp.
Người nghe choáng váng:
"Cái gì, là sao vậy?"
"Không phải Thẩm Tinh Tuế chép nhạc Giản Trị à?"
"Má ơi lật ngược thế cờ, hay nha hay nha!"
Dân mạng hóng phốt không ai ngờ được chuyện này có thể xoay chuyển thành "Gậy ông đập lưng ông", hơn nữa cả hai còn từng là anh em trong nhà!
Fans Thẩm Tinh Tuế từng bị dân mạng chỉ tay mà mắng thần tượng nhà mình là đạo sĩ vong ân phụ nghĩa.
Nay tình thế xoay ngược lại khiến nhiều người cao hứng:
"Bà biết Tuế Tuế sẽ không làm như vậy mà."
"Tuế Tuế giỏi như vậy sao cần phải đạo tác phẩm của người khác chứ?"
"Trong một buổi chiều cậu ấy có thể soạn lại bài hát cho bạn học sinh vùng núi thì sao phải làm chuyện bẩn thỉu như vậy?"
"Giản Trị thân làm anh trai lại đi trộm tác phẩm của em mình.
Nhà Giản mấy người cứ chèn ép Tuế Tuế như vậy sao?"
Phần lớn fans đều tin tưởng Thẩm Tinh Tuế.
Các cô đồng loạt đứng lên để bảo vệ thần tượng của mình.
Chẳng ai trong số bọn họ muốn phải giơ nanh múa vuốt, nhưng nếu không ai làm vậy thì đống nước bẩn này sẽ hắt hết lên đầu Thẩm Tinh Tuế mất.
Nhưng Giản Trị hoạt động trong giới giải trí lâu như vậy cũng không phải kẻ vô danh.
Fans của gã đông hơn, trung thành hơn bên Thẩm Tinh Tuế nhiều.
Bọn họ ai cũng không tin thần tượng của mình vô liêm sỉ nên sau khi đọc Weibo của Thẩm Tinh Tuế, các cô càng hăng cãi lại:
"Từ bao giờ thì lại biến thành bài của cậu cơ chứ?"
"Mẹ nó đăng được đoạn sau lên thì nghĩ là của mình chắc?"
"Không có chứng cớ thì đừng có mạnh miệng nữa."
"Đừng có mà tới ăn vạ anh nhà bọn tao!"
Fans của Giản Trị căn bản không tin.
Còn cộng động mạng lại bắt đầu kháo nhau so sánh giữa hai bản:
"Kể ra thì bản của Thẩm Tinh Tuế nghe dễ chịu hơn nhiều."
"Đây là đoạn điệp khúc mà tôi thích nhất trong album của Giản Trị nhưng phần sau đã kéo hỏng cả bài này."
"Chuẩn đấy, cứ như hai bài tách biệt ấy."
"Mỗi lần tôi nghe thì cũng chỉ tua đến đoạn điệp khúc thôi."
"Bây giờ nghe bản của Thẩm Tinh Tuế tui mới nhận ra đây mới đúng là một bài hát hoàn chỉnh!"
Nhưng đây chỉ là lời bình của một số người trung lập còn phần lớn dân mạng lại cảm thấy chưa đủ bằng chứng để kết luận.
Đặc biệt là fans Giản Trị ồn ào vô cùng, hận không thể rửa sạch oan khuất cho thần tượng nhà mình trong chớp mắt.
....
Tòa nhà Hằng Thông.
Sáng sớm ngày hôm nay, Thẩm Tinh Tuế có hẹn trước với tổ hậu kỳ tới trao đổi.
Đêm qua cậu thức trắng, ngồi trước ánh trăng bên cửa sổ để tập trung biên soạn cả câu chuyện bi tráng trong [Sơn Hà].
Mà sau khi tổ chế tác thấy cậu, mặt ai cũng quái dị.
Thẩm Tinh Tuế lấy ra bản thảo, nói: "Cơ bản là như thế này.
Nếu bên anh còn vấn đề thì chúng ta sẽ thảo luận."
Nhân viên do dự nói: "Tuế Tuế à, bài này cậu viết rất hay, rất phù hợp yêu cầu bên tôi.
Vất vả cậu dù xảy ra chuyện như vậy còn dành thời gian hoàn thành bản nhạc này.
Nhưng vì phim chưa chiếu nên đạo diễn và nhà đầu tư bên tôi rất để ý danh tiếng.
Tuy cậu giỏi thật, nhưng nếu...!khán giả có lời lẽ không tốt về cậu thì chúng tôi cũng không dám dùng ca khúc này đâu."
Mọi chuyện rõ ràng như vậy.
Có thể ban đầu có rất nhiều người hoan nghênh, nhưng hôm sau vẫn có thể lật mặt nhanh chóng.
Thẩm Tinh Tuế chần chờ: "Các anh..
không tính dùng ca khúc của tôi sao?"
"...Xin lỗi." Nhân viên nọ cũng áy náy.
Hắn không muốn thấy vẻ thất vọng trên mặt những thanh niên trẻ tuổi đầy hoài bão, nhưng chính hắn lại chẳng thể làm được gì: "Cũng không phải hoàn toàn như vậy.
Nếu không cậu cứ để lại bản thảo ở đây, nếu có hy vọng thì chúng tôi liên lạc cho cậu sau?"
Tuy nói rất uyển chuyện nhưng Thẩm Tinh Tuế cũng rõ ràng ý tứ của nhóm người này.
Trái tim cậu lạnh đi, nhưng cũng không còn đau hay khó chịu nữa.
Thật ngạc nhiên khi cậu lại có thể bình tĩnh chấp nhận kết quả này.
"Cảm ơn ý tốt của anh." Thẩm Tinh Tuế khom lưng: "Tôi không làm phiền mọi người nữa, chúc đoàn phim làm việc thuận lợi."
Nhân viên còn định nói gì đó nhưng cậu đã xoay người rời đi.
Không có minh oan hay giải thích dài dòng như thể bọn họ chỉ nói chuyện phiếm rồi rời đi.
Nhân viên khác đứng sau nói: "Thật ra bản này của cậu ấy chắc hẳn sẽ làm hài lòng đạo diễn.
Cậu ấy là một nhạc sĩ có tài, sợ rằng chúng ta có tìm đội khác cũng không ra nổi một bản nào vừa lòng như này nữa."
Nhân viên nọ cũng do dự.
Thật ra hắn cũng không muốn làm vậy, là do đội Giản Trị gọi cho hắn, nói rằng nếu từ chối Thẩm Tinh Tuế thì bên gã sẽ cử An Nhiễm tới soạn nhạc.
Đồng thời, tự thân Giản Trị sẽ tới thu âm bài hát chủ đề và tuyên truyền miễn phí cho đoàn phim.
Một chiếc bánh nướng thơm ngon như vậy thì sao hắn có thể bỏ qua được chứ.
So với Thẩm Tinh Tuế mới lên thì một nghệ sĩ nổi tiếng như Giản Trị đáng giá hơn nhiều.
Nhưng mà...
Khi nhìn thấy cánh cửa đóng lại kia, trong lòng hắn bỗng nhiên nồng nặc cảm giác hối hận như thể bản thân đã bỏ lỡ một thứ vô cùng quan trọng.
.....
Mặt khác, một người đàn ông trung niên đang giả vờ ngủ trong phòng thu âm bỗng ngẩng mắt nhìn qua tổ chế tác châm chọc cười.
Nhớ lại chàng trai trẻ tuổi vừa nãy, trong lòng hắn lại nhiều thêm vài phần thú vị và tò mò.
Thẩm Tinh Tuế sao...!có thể hợp tác thử xem một chút ấy nhỉ.
.....
Công ty giải trí Phong Hoa
Thẩm Tinh Tuế rời khỏi tòa nhà Hằng Thông liền lập tức trở lại công ty quản lý.
Trong văn phòng, Vương Mỹ Xán và cả đội truyền thông đang làm việc tất bật.
Đã rất lâu nơi này mới náo nhiệt như vậy: người tới người lui, chuông điện thoại reng reng ing ỏi không ngừng.
Thẩm Tinh Tuế ngạc nhiên: "Mọi người đang làm gì đây ạ?"
Vương Mỹ Xán cười cười: "Đang xử lý truyền thông cho cậu đó.
Giản Trị bên kia tạo áp lực dư luận cho cậu thì chúng ta liền liên hệ công ty truyền thông áp xuống, khống chế tình hình.
Cả đội giờ đang bận rộn lắm đây."
Thẩm Tinh Tuế ngây ngốc, chần chờ hỏi: "Mọi người đang...!vì em sao?"
"Không thì vì cái gì cơ chứ, bọn tôi ở đây là phục vụ cho các cậu mà." Vương Mỹ Xán nhún vai.
Cô không giận dữ như Thẩm Tinh Tuế nghĩ, ngược lại còn cười: "Ui da, lâu lắm rồi mới bận rộn như này nha.
Mọi người đang hăng hái làm việc đây này, còn tích cực hơn cậu đấy.
Dù sao bình thường cũng đâu có cái gì để động tay động chân cơ chứ."
Đội truyền thông của Phó Kim Tiêu đứng đầu về độ chuyên nghiệp.
Bọn họ hiểu rõ phải làm sao để điều hướng dư luận, khống chế tình hình và bảo vệ hình tượng của nghệ sĩ.
Mấy năm nay Phó ảnh đế nổi tiếng cũng có ít ai dám tới gây chuyện, thêm việc anh là người khéo đưa đẩy nên cả đội rảnh rỗi rất lâu rồi, muốn làm cũng chẳng có việc.
"Cứ để cho bọn họ bận việc đi." Vương Mỹ Xán cười: "Đang hưng phấn không xuống nổi đâu."
Thẩm Tinh Tuế đang lo sẽ gây rắc rối cho mọi người, còn suy nghĩ phải làm thế nào để nhận tội thì phát hiện cảnh tưởng khó tưởng như này.
Cậu nhẹ nhàng thở ra, cảm động: "Cảm ơn..."
Vương Mỹ Xán xua xua tay: "Cảm ơn cái gì chứ.
Nếu muốn thì cứ qua cảm ơn anh Phó của cậu ấy.
Đội này vốn là của riêng Phó Kim Tiêu, nhưng anh ta đã sớm phân phó phải sắp xếp cho cậu tất cả nguồn lực tốt nhất.
Phó Kim Tiêu ấy, để ý chuyện của cậu hơn chuyện của mình nhiều."
Thẩm Tinh Tuế rung động, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Thật vậy sao?"
Vương Mỹ Xán mỉm cười: "Lừa cậu làm gì chứ? Nhưng mà Tuế Tuế, nói gì thì nói, chị vẫn muốn hỏi rằng cậu còn chứng cứ gì trong vụ Giản Trị không?"
Nhắc tới chuyện này, Thẩm Tinh Tuế cũng sầu não.
Từ trước tới nay cậu chưa từng nghi ngờ anh của mình nên không có tâm phòng bị.
Khi rời khỏi nhà Giản, Thẩm Tinh Tuế cũng không nghĩ tới việc bản thân sẽ ngụp lặn trong giới giải trí nên chẳng mang theo thứ gì.
Những bản thảo mà cậu từng soạn cũng để hết tại đó.
"Em vẫn luôn cho rằng bản thân rất tầm thường." Thẩm Tinh Tuế nhẹ giọng: "Mà những bản thảo em soạn cũng chẳng là gì với những người khác."
Cậu nói tiếp: "Lúc ấy khi rời khỏi nhà Giản, em không biết tương lai bản thân sẽ ra sao, cũng không dám mơ ước giấc mộng âm nhạc nên đã không mang theo thứ gì."
Vừa sống lại, Thẩm Tinh Tuế liền biết được bản thân chỉ là pháo hôi trong một quyển tiểu thuyết nên cậu chỉ muốn sống thật tốt chứ chưa từng nghĩ tới ngày hôm nay.
Vương Mỹ Xán thở dài: "Thế nên hiện giờ cậu cũng không lấy thêm được chứng cứ gì đúng không? Có bản sao gì đấy không? Từ trước tới nay cậu chưa từng cho ai xem qua hả?"
Thẩm Tinh Tuế không có bạn bè gì nên chắc chắn chưa có ai nghe qua cả.
Vừa định gật đầu, cậu bỗng chần chờ, dừng lại.
Vương Mỹ Xán chăm chú nhìn cậu nãy giờ nên chút động tác nhỏ cũng phát hiện, lập tức hỏi: "Sao vậy, cậu nhớ được gì sao?"
Khóe mắt Thẩm Tinh Tuế giật giật một cách bất an, muốn nói lại thôi.
Cậu đúng là...!nhớ được.
Những bản thảo đó chỉ có một bản là thật, cậu cũng chưa từng cho ai xem cả, ngoại trừ một người - Phó Kim Tiêu.
Lúc ấy Thẩm Tinh Tuế chỉ là một người hâm mộ nho nhỏ.
Khi đó, bạn bè lừa dối cậu, người thân thì không ủng hộ con đường ca hát, chỉ có Phó Kim Tiêu là ánh sáng soi tỏ cuộc đời cậu.
Vậy nên Thẩm Tinh Tuế luôn sáng tác cho Phó Kim Tiêu, cũng từng cả gan một lần tạo tài khoản phụ trộm gửi cho anh.
Đã nhiều năm trôi qua rồi, cũng không biết lịch sử cuộc trò chuyện còn lưu lại không bởi rất lâu cậu chưa vào lại tài khoản phụ đó.
Nhưng Thẩm Tinh Tuế cảm thấy chắc hẳn Phó Kim Tiêu sẽ không thấy dòng tin mà cậu từng gửi.
Fans của anh quá nhiều, số tin nhắn mỗi ngày cũng rất lớn nên cậu chỉ là một hạt cạt trong đó mà thôi.
Vương Mỹ Xán thử hỏi lại: "Tuế Tuế? Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Thẩm Tinh Tuế hoàn hồn, chần chờ một lát rồi trả lời: "Em từng có một tài khoản phụ có khả năng chứa chứng cứ.
Chị thử để em tìm lại xem sao nhé?"
Vương Mỹ Xán đương nhiên đồng ý, gật đầu: "Được, có cách là được.
Vậy cậu thử xem, đừng áp lực bản thân nhé."
Thẩm Tinh Tuế gật gật đầu.
Sau nhiều chuyện xảy ra, cậu không còn thời gian để theo đuổi thần tượng được nữa.
An Nhiễm xuất hiện cùng rất nhiều phiền phức dẫn tới tài khoản phụ này từ từ bị lãng quên.
Nhưng dù có trôi qua bao lâu thì Thẩm Tinh Tuế vẫn nhớ rõ thông tin đăng nhập.
Cùng lúc tiếng thông báo truy cập tài khoản thành công, cậu lại nhìn thấy tên ID quen thuộc ngày nào: Chính cung phu nhân của Phó Kim Tiêu.
.....
Thẩm Tinh Tuế bật cười thành tiếng.
Khi ấy cậu vừa bước trên con đường theo đuổi thần tượng, đăng ký tên nào cũng bị trùng.
Về sau để có thể được anh chú ý nên Thẩm Tinh Tuế dùng ID này, sau cũng lười sửa lại.
Hơn nữa, cậu còn được biết tới là fans lão làng, từng tổ chức rất nhiều hoạt động ủng hộ nên cũng có chút danh tiếng trong "hậu cung".
Sau khi online, Thẩm Tinh Tuế nhận được rất nhiều tin nhắn:
"Phu nhân, 'chị' online rồi hả!"
"A a a, cuối cùng 'chị' đã trở lại."
"Hức hức, còn tưởng phu nhân thoát fans rồi chứ."
"Bọn em luôn đợi 'chị' về này!"
"Phu nhân có phải xảy ra chuyện gì không?"
Tất cả đều là fans của anh Phó, ngày trước cũng là bạn bè thân thiết với cậu.
Thẩm Tinh Tuế đọc từng dòng tin nhắn mà trong lòng ấm áp.
Đang định trả lời thì nghe được Vương Mỹ Xán ngồi đối diện hỏi: "Tài khoản phụ của cậu tên là gì vậy? Bọn chị cũng cần nắm rõ mấy thứ này để tránh xảy ra chuyện gì."
Tay Thẩm Tinh Tuế run rẩy, luống cuống: "Vâng? Dạ? Chị muốn biết cả tài khoản phụ sao?"
Vương Mỹ Xán thấy cậu bị dọa, dở khóc dở cười: "Đúng vậy, cũng là vì cậu thôi mà.
Cứ yên tâm là bọn chị chỉ giám sát chứ không can thiệp gì vào đâu.
Cậu muốn dùng như nào thì tùy cậu, nhưng hiện tại cứ đưa tên đây để chị tìm."
"..."
Thẩm Tinh Tuế trầm mặc.
Đây là lần thứ hai Vương Mỹ Xán thấy cậu nhóc ngoan ngoãn này không đáp lời ngay lập tức.
Cô hiếu kỳ: "Làm sao thế, tên của cậu không tiện chia sẻ sao?"
Khuôn mặt Thẩm Tinh Tuế chậm rãi nhuộm đỏ.
Cả người cậu quẫn bách, không muốn để lộ thân phận kia của mình nên ngập ngừng: "ID của em...!ừm sẽ có chút bất nhã."
"Có thể bất nhã tới mức nào cơ chứ?" Vương Mỹ Xán bật cười: "Chưa tới mức phản xã hội đâu nhỉ?"
Thẩm Tinh Tuế lắc đầu: "Không tới mức đấy ạ."
Vương Mỹ Xán cũng chưa cảm nhận được trạng thái "dầu sôi lửa bỏng" của cậu, vẫy tay nói: "Thế thì ổn rồi.
Cậu yên tâm đi, chị Vương của cậu sóng dữ nào mà chẳng gặp qua rồi chứ.
Mặc kệ ID cậu như nào chị cũng không hốt hoảng đâu.
Được rồi được rồi, cậu mau nói đi."
Thẩm Tinh Tuế: "..."
Chị Vương, chưa chắc chị sẽ bình tĩnh nổi đâu..