Điện thoại mà Thẩm Tinh Tuế đang cầm giờ chẳng khác nào củ khoai lang nóng bỏng tay.
Thấy Vương Mỹ Xán đang tò mò nhìn mình, cậu ấp úng: "Chị Vương, không phải em không muốn cho chị xem.
Thực ra tài khoản này thường ngày em không sử dụng, hôm nay có việc nên mới vào..."
Chị Vương cũng nhìn ra được sự kháng cự của cậu.
Vốn dĩ không cần bắt buộc phải xem, nhưng Thẩm Tinh Tuế giấu giấu diếm diếm như vậy lại gây tò mò cho cô.
Nhưng nếu nghệ sĩ nhà mình không muốn chia sẻ thì cô cũng không thể làm người xấu được.
Vương Mỹ Xán cười nói: "Được rồi, nếu cậu có nỗi khổ riêng thì thôi vậy."
Cuối cùng Thẩm Tinh Tuế cũng có thể thở phào nhẹ nhõm!
Sau khi đăng nhập vào tài khoản, cậu thấy được rất nhiều hoạt động của mình trong quá khứ.
Bài đăng gần nhất là vào hai năm trước, khi ấy Phó Kim Tiêu một lầ nữa đạt giải Tam Kim nên cậu đăng bài chúc mừng.
Phía dưới cũng có không ít dân mạng hân hoan cùng nhau như thể mới từ hôm qua vậy:
"Anh iu quá là giỏi."
"Em biết Phu nhân sẽ đăng đầu tiên mà ư ư."
"Anh iu lại chứng tỏ năng lực của mình một lần nữa rồiii!"
Tất nhiên ở dưới cũng có một số người nhà khác tới chê bai:
"Thần tượng đoạt giải mà làm như bản thân đoạt giải vậy."
"Có mấy đứa fans hài ghê, có cái giải cũng tí tởn lên."
"Thần tượng có cho mấy cô được đồng nào không mà háo hức thế?"
"Có gặp nguy thì anh ta cũng chẳng tới cứu đâu."
Đúng là khoảng cách giữa bọn họ rất xa nên chẳng thể nào tới cứu được, nhưng chỉ những người trong cuộc mới hiểu được: Không cần thần tượng vượt sông vượt suối tới cạnh mà chỉ cần trong những tháng ngày tăm tối, anh trở thành ánh sáng ấm áp là đủ rồi.
Thẩm Tinh Tuế mở tin nhắn.
Trừ bỏ các bạn mạng hỏi thăm thì cuộc trò chuyện riêng gần đây nhất là Phó Kim Tiêu.
Cậu nhắn cho anh rất nhiều.
Cũng nhận lại được rất nhiều tin nhắn trả lời tự động.
Cuối cùng...
Sau khi lướt lên rất nhiều tin nhắn, Thẩm Tinh Tuế tìm thấy ảnh chụp một bản nhạc từ giấy Tuyên Thành bình thường, mặt trên chi chít chữ nhưng vẫn có thể lờ mờ đọc được.
Chỉ tiếc cậu sáng tác nhiều, bản nhạc này gửi cho anh cũng không phải thứ cần tìm nên dù có lấy làm chứng cứ cũng không thể thuyết phục dân mạng được.
Thẩm Tinh Tuế nghĩ ra sáng kiến, nhẹ giọng nói với Vương Mỹ Xán: "Chị Vương, em có một bản thảo không liên quan tới chuyện này, nhưng cũng không hẳn không có tác dụng.
Em có một thói quen xấu khi soạn nhạc là không theo mười tám nhịp như mọi người mà chỉ sử dụng mười ba nhịp thôi..."
Vương Mỹ Xán lập tức tỉnh táo: "Để chị xem."
Thẩm Tinh Tuế lưu lại ảnh rồi cho cô xem.
"Tuế Tuế, chữ của cậu đúng thật là...!phóng khoáng." Vương Mỹ Xán cười trừ: "Ừm, thật ra chị xem không hiểu lắm đâu.
Cậu nói xem bản thảo này có thể giúp ích được không?"
Thẩm Tinh Tuế đáp: "Bởi vì bản thảo có chứa rất nhiều thói quen khi sáng tác của em, mà gã chắc hẳn không chú ý tới nên sẽ không sửa.
Vậy nên em thấy nếu công khai thì sẽ có một số người trong nghề hiểu được."
Vương Mỹ Xán lập tức nói: "Vậy đăng thôi! Chúng ta sợ gì chứ!"
Thẩm Tinh Tuế nghe vậy cũng nhấp môi cười cười.
Khác với trước kia, lần này cậu sẽ không nương tay nữa.
Cậu không muốn dây dưa chẳng rời như đời trước, nhưng cũng không thể để Giản Trị ung dung ăn cướp như vậy.
Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng động hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Thẩm Tinh Tuế và Vương Mỹ Xán đồng thời quay đầu liền nhìn thấy Phó Kim Tiêu đứng trước cửa.
Hôm nay, anh không mặc thường phục mà diện cho mình một bộ tây trang đỏ rượu vô cùng diễm lệ.
Đôi chân thon dài chậm bước qua cửa, phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng.
Phó Kim Tiêu xoa xoa giữa mày, khàn khàn nói: "Đều đang ở đây à."
Vương Mỹ Xán đứng dậy: "Không phải hôm qua anh tham dự tiệc ở tỉnh bên cạnh sao, thế nào lại quay về sớm như vậy?"
"Ừm, kết thúc sớm nên về thôi." Phó Kim Tiêu ngả người ra sô pha, tình cờ nằm ngay cạnh Thẩm Tinh Tuế.
Vì có thêm người mà sô pha lún sâu xuống một chút, kéo gần khoảng cách hai người.
Phó Kim Tiêu nói: "Mọi người bên này thế nào rồi?"
Vương Mỹ Xán nhìn thoáng qua Thẩm Tinh Tuế, nói: "Đội truyền thông đã liên hệ được, thủy quân cũng hoạt động rồi.
Dư luận trên Weibo dần được khống chế, hot search tiêu cực đã được dọn sạch."
Phó Kim Tiêu gật gật đầu, liếc mắt nhìn Thẩm Tinh Tuế.
Bị ánh mắt quét qua khiến Thẩm Tinh Tuế bất giác ngồi thẳng người, trong lòng lo sợ anh sẽ tin những lời đàm tiếu trên mạng.
Cậu khẩn trương nói: "Thầy Phó, em không đạo, là gã...!gã cầm bản thảo của em."
Phó Kim Tiêu nhướn mày, cong miệng cười: "Em không cần phải giải thích, lúc biết tôi đã đoán được rồi."
Thẩm Tinh Tuế kinh ngạc: "Sao anh lại biết được ạ?"
"Không phải đáp án rõ ràng rồi sao?" Đôi chân Phó Kim Tiêu vắt chéo, ngữ điệu châm chọc: "Cái bao cỏ rách Giản Trị mà không dựa vào đống tiền bẩn trong nhà đi trộm cắp thì sao có được ngày hôm nay được chứ?"
"..."
Cả phòng yên tĩnh.
Vương Mỹ Xán che miệng cười, nếu không phải cố kỵ thì cô còn muốn vỗ tay hoan hô.
Trước kia Thẩm Tinh Tuế luôn cảm thấy anh mình rất tài giỏi, nhưng không hiểu vì sao khi nghe Phó Kim Tiêu đánh giá Giản Trị như vậy liền thấy gã ta không ổn thật.
Thậm chí, cậu còn có cảm giác người có tư cách bình phẩm người khác nhất cũng chỉ có Phó Kim Tiêu thôi.
Cùng lúc, trái tim Thẩm Tinh Tuế cũng trở lại nhịp đập cũ.
Cảm giác không bị hiểu lầm thật là tuyệt vời.
Khi mọi chuyện xảy ra, cậu rất khẩn trương, lo rằng sẽ bị mọi người xung quanh hiểu lầm.
Vậy mà không có ai ghét bỏ như cậu nghĩ cả: Thẩm Tinh Thần không do dự tin tưởng cậu, ngay cả người nhà, bạn bè hay người đại diện cũng ủng hộ cậu.
Cảm giác này...!thật là thích.
Vương Mỹ Xán rót đầy cốc nước cho Phó Kim Tiêu, nói: "Bây giờ khó nhất là mọi chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước nên chúng ta không thể lấy được chứng cứ tới.
Tôi sợ phía Giản Trị sẽ mượn điều này để lên bài."
Thẩm Tinh Tuế nghe xong cũng khó chịu trong lòng: "Là lỗi của em, tại em đã không nghĩ tới chuyện lưu lại chứng cứ."
Vương Mỹ Xán lập tức an ủi: "Tuế Tuế, chuyện này sao có thể trách em được chứ? Muốn trách thì cũng phải trách mấy người mặt dày kia kìa.
Em chẳng sai ở đâu hết."
Không khí trong phòng vẫn ngột ngạt.
Ngay lúc này, Phó Kim Tiêu vẫn luôn bình thản thưởng thức cốc nước trong tay mở miệng: "Lo cái gì chứ? Nếu sợ gã viết bài thì làm gã không có thời gian là được."
Vương Mỹ Xán sửng sốt.
Cô ngạc nhiên nhìn Phó Kim Tiêu, chạm phải ánh mắt thâm trầm bỗng ngộ ra điều gì.
Ở trong giới giải trí nhiều năm rồi nhưng đôi khi cô vẫn không quen với sự âm hiểm của anh.
Người đàn ông này không chỉ thông minh mà còn có thể đánh cho đối thủ tan tành không thương tiếc.
Vương Mỹ Xán chần chờ: "Ý của anh là?"
"Ừ." Phó Kim Tiêu lấy quả quýt trong giỏ trái cây trên bàn, lột vỏ: "Mấy năm nay Giản Trị ăn cắp thành nghiện, mua bao nhiêu bài của người khác rồi cho sang tên mình.
Chắc gã hẳn đã quên điều này rồi sao?"
Thẩm Tinh Tuế ngồi cạnh nghe thông tin này mà chấn động.
Phó Kim Tiêu đặt quả quýt đã lột sạch vào tay cậu, cười một cách hiểm ác: "Giúp gã nhớ lại chứ?"
...
Trời đã lập đông, nhiệt độ trong phòng cũng giảm nhưng chưa tới mức rét run.
Vậy mà sau khi Phó Kim Tiêu nói xong, Giản Trị cách đó rất xa bỗng dưng rùng mình một cái.
....
Giữa trưa, tranh chấp giữa Giản Trị và Thẩm Tinh Tuế trên Weibo vẫn ồn ào huyên náo như cũ.
Chủ yếu là bởi fans của Giản Trị cắn mãi không buông, còn tràn qua Weibo của Thẩm Tinh Tuế đấu võ mồm với fans cậu.
Tới chiều, Thẩm Tinh Tuế soạn lại nguyên gốc bài hát kia, hơn nữa còn chêm thêm một đoạn mới vào.
Thực ra đoạn nhạc này được cậu sáng tác từ nhiều năm trước, tình cờ lại rất phù hợp với điệp khúc.
Sau khi đăng tải, bài hát đã xuất hiện trên hot search.
Đội truyền thông cùng Vương Mỹ Xán nhanh tay khống chế dư luận, chiếm thế thượng phong:
"Bài hát gốc đi với điệp khúc rất phù hợp."
"Bài trước của Giản Trị có mỗi đoạn điệp khúc hay còn đâu cứ na ná nhau sao á."
"Không ai thấy lạ à? Nếu Thẩm Tinh Tuế chép nhạc người khác thật thì sao lại đăng như vậy? Chẳng lẽ cậu ta không sợ bị phát hiện, không sợ bị mắng sao?"
Có người đi trước dẫn dắt, một số dân mạng cũng thấy hợp lý:
"Bài của Tuế Tuế mang phong cách riêng lắm luôn."
"Cái đoạn nhạc này vừa nghe liền biết là của cậu ta mà."
"Ha ha, có khi là vậy đấy."
"Hơn nữa trong đoạn điệp khúc này có mắc một số lỗi sai vần điệu.
Lúc trước tôi còn tự hỏi tại sao một ca sĩ lâu năm như Giản Trị còn phạm phải sai lầm này, hóa ra lại là đi chép của em trai mình."
Nhưng fans Giản Trị vẫn không tin, thậm chí quay ra châm chọc:
"Đây là chứng cứ ấy hả?"
"Chị đây vớ bừa một bản nào chắc cũng được nhận là của mình ấy nhỉ?"
"Chủ yếu là ** fame anh nhà tao chứ gì?"
Khác với lúc trước, số người ủng hộ Giản Trị bây giờ không còn nhiều như vậy nữa.
Khi dân mạng đang bàn luận thì có người phát hiện An Nhiễm lại đăng Weibo trong lúc dầu sôi lửa bỏng.
Hắn đăng một bức ảnh chụp chung vào buổi tối, đằng sau là Giản Trị đang cúi đầu bên bàn ôm ghi-ta soạn nhạc, xung quanh bày la liệt giấy nháp linh tinh.
Đi kèm với một câu văn ngắn: Anh trai em vẫn luôn nỗ lực hết mình.
Bài đăng này dường như đang âm thầm ném trả Thẩm Tinh Tuế, đồng thời thể hiện thái độ với Giản Trị trước đại chúng.
Lập tức, có không ít người tới khen ngợi, an ủi:
" Anh Trị luôn nỗ lực mà, phải tin tưởng anh nhà chứ!"
"Nhiễm Nhiễm thân thiết với anh trai quá nha."
"Sao so được với tình anh em cây khế của Thẩm Tinh Tuế, giờ còn tới ăn vạ anh mình."
"Nhà Giản nuôi cậu ta nên người mà bây giờ lại quên hết công ơn của nhà họ, chạy tới lật lọng vu hãm anh trai mình.
Đúng là đồ ăn quả nhớ ăn cả hạt!"
Bị An Nhiễm dắt mũi, chiều hướng dư luận lại bắt đầu thay đổi.
Đã tới khuya nhưng trên Weibo vẫn nóng hừng hực.
Khi mọi người đang náo loạn dưới bài đăng của An Nhiễm, ai cũng không ngờ chỉ mười phút sau, Thẩm Tinh Thần cũng đăng Weibo.
Thẩm Tinh Thần đăng một tấm hình bản thân đang tập thể dục: Anh đây vẫn luôn nỗ lực hết mình.
Dân mạng nhấn mở Weibo lại thấy hắn bình luận trên chính bài đăng của mình: "Lừa mấy người thôi lè lè, thật ra anh đây chỉ chạy nổi 2 phút, há há há há há!"
Đây là phong cách Husky của Thẩm Tinh Thần.
Bài đăng quỷ dị này ngầm châm chọc An Nhiễm: Cậu nói anh cậu nỗ lực, tôi nói tôi giả vờ.
Tôi không nói cậu, nhưng ý tôi là nói cậu đấy.
Dân mạng vui vẻ:
"Hahahaha, quả nhiên hóng ở đâu thì hóng của thiếu gia là ổn nhất."
"Giới giải trí cứ như bị thiếu gia quay mòng mòng."
"Tui thích nhất là xem bọn họ chửi lộn đấm cãi nhau hihi."
"Thiếu gia bảo vệ em trai nhỏ quá, trong khi Giản Trị còn phải nhờ em trai tới bảo vệ cho kìa."
"Bọn nhóc này ra mắt là hợp lý đấy.
Từ sau khi ra mắt, hôm nào bà cũng được bổ phổi."
Nhà Thẩm...
Thẩm Tinh Tuế vừa về nhà rửa mặt xong xuôi liền thấy hot search trên Weibo:
#Thẩm Tinh Tuế đáp lại chuyện đạo nhạc
#An Nhiễm _ Anh trai em vẫn luôn nỗ lực hết mình
#Thẩm Tinh Thần _ Lừa mấy người thôi
Sau khi đọc được bài đăng kia, Thẩm Tinh Tuế thật sự dở khóc dở cười.
Hôm nay Thẩm Tinh Thần có việc ở ngoài nên cậu chỉ có thể gọi điện cho hắn.
Mới nói được hai câu, Thẩm Tinh Tuế đã phải ngắt cuộc gọi bởi Thẩm Tinh Thần nói: "Anh đang lập clone để đại chiến chửi nhau 1v20 với anti của em.
Vội lắm, có chuyện gì nói sau nhé."
Thẩm Tinh Tuế: "..."
Cậu vừa bực mình vừa buồn cười.
Đồng thời trong lòng lại cảm thấy cảm động và ấm áp.
Tuy chuyện như vậy xảy ra khiến cậu vô cùng thất vọng, nhưng mọi người xung quanh đã sưởi ấm trái tim cậu.
Thẩm Tinh Thần vội bớt chút thời gian nhắn lại: "Đúng rồi, em nhớ nghe lại tất cả các bài hát của Giản Trị xem gã còn sao chép gì không.
Còn An Nhiễm, một đám người họ Giản chẳng phải thứ gì tốt cả, em đừng có để trong lòng!"
Thẩm Tinh Tuế đáp lại.
Nhưng cậu chính ra lại chưa từng nghi ngờ An Nhiễm vì dù sao hắn cũng là thụ chính mà.
Hắn sẽ đi làm những chuyện vô sỉ như vậy...!sao?
Thẩm Tinh Tuế luôn tự nhắc bản thân chỉ là một pháo hôi nên không dám tranh cướp thứ gì với An Nhiễm.
Nhưng giây phút khi nghe Thẩm Tinh Thần nói vậy, cậu lại lưỡng lự với suy nghĩ của mình nên đã lật xem các tác phẩm của An Nhiễm.
Lúc này, Thẩm Tinh Tuế mới phát hiện hắn không đăng tải quá nhiều bài hát, nghe qua cũng chẳng giống với tác phẩm của mình nên yên tâm hơn nhiều.
Cậu bắt đầu bật bài hát của Giản Trị, thuận tiện xem trang cá nhân của gã.
Chỉ là một số bức ảnh và ít lời nhắn này nọ, sao cậu trước kia lại không cảm thấy nhàm chán vậy chứ?
Khi Thẩm Tinh Tuế chuẩn bị thoát ra ngoài thì bỗng một con búp bê Giản Trị nhỏ bằng gỗ đập vào tầm mắt.
Nó được bày trí trên bàn, đẽo gọt vô cùng hoàn mỹ khiến ai nhìn cũng biết tốn không ít công sức làm ra.
Giản Trị đăng hình búp bê gỗ lên: Em trai tặng quà sinh nhật, vui quá đi!
Phía dưới tag @An Nhiễm.
An Nhiễm hạnh phúc đáp lại: Chỉ cần anh thích, công sức bỏ ra đều rất đáng giá.
Thẩm Tinh Tuế nhìn búp bê gỗ trong ảnh mà đơ cả người.
Không vì lý do gì khác ngoài việc con búp bê này là do cậu dùng nửa năm để khắc! Vì muốn lấy lòng các anh và cha nên Thẩm Tinh Tuế đã nghĩ cách để thu hút sự yêu thương của bọn họ.
Đáng tiếc lúc ấy nó chỉ là bán thành phẩm, chưa kịp khắc xong thì nhà Giản quyết tâm muốn tìm An Nhiễm về.
Sau đó, món quà dở dang này bị cậu đặt trong tủ đồ, khi rời khỏi nhà cũng không mang đi.
Tại sao...
Tại sao con búp bê gỗ lại xuất hiện ở chỗ này?
Hơn nữa vì cái gì người vất vả lại là An Nhiễm? Con búp bê kia là do cậu cực khổ đi học, tay bị dao cứa rất nhiều lần mới làm nên mà!
....
Khi Thẩm Tinh Tuế tức tới khó thở, chuông điện thoại vang lên.
Vừa tiếp điện thoại, cậu định cất lời thì Vương Mỹ Xán bên kia đã giành trước: "Tuế Tuế, cậu đúng là tới thời rồi.
Cậu đoán xem ai vừa gọi cho chị?"
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt: "Ai ạ?"
Vương Mỹ Xán cười không khép miệng: Là Trương Giang, đạo diễn kiêm nhạc sĩ nổi danh đó.
Cậu còn nhớ hai năm trước thầy Phó của cậu thắng giải không, bài hát đó là do Trương Giang giám chế đấy.
Hôm nay ông ấy liên hệ chị, nói rằng rất hứng thú với các tác phẩm của cậu.
Trong tay ông ấy vừa lúc có một công chuyện rất muốn hợp tác với bên mình."
Thẩm Tinh Tuế khó có thể tin nổi.
Cậu biết, sao cậu lại không biết cơ chứ.
Vị này chính là người giám chế âm nhạc nổi tiếng mà!
Thẩm Tinh Tuế lắp bắp: "Thật, thật ạ? Thật sự là thầy Trương Giang sao? Có thể có nhầm lẫn gì ở đây không, tại sao ông ấy lại coi trọng em chứ, em..."
"Không sai đâu, không sai đâu." Vương Mỹ Xác cười nói: "Ngày mai cậu đi một chuyến qua tòa nhà Hằng Thông nhé.
Cơ hội này đúng là hiếm có khó tìm, bao nhiêu người trong giới thèm thuồng một lần hợp tác với Trương Giang đấy.
Cậu phải nắm chắc cơ hội này, nhớ chưa?"
Thẩm Tinh Tuế lập tức gật đầu: "Em biết rồi ạ."
Vận may này đã đánh gãy sự tức giận của Thẩm Tinh Tuế với An Nhiễm.
Sau khi ngắt cuộc gọi, cậu liền lập tức sửa sang lại bản thảo soạn nhạc của mình, bao gồm cả [Sơn Hà].
Vì phòng ngừa trạng thái ngày mai không tốt, cậu lại chạy tới tủ đồ phối trước quần áo.
Sáng hôm sau, chuẩn bị kỹ càng rồi Thẩm Tinh Tuế mới xuất phát đi qua Hằng Thông.
Khi đến nơi lại có nhân viên báo rằng đạo diễn Trương Giang phải chiều mới tới, thành ra cậu lại là người tới sớm.
Thẩm Tinh Tuế không thấy phiền: "Không sao không sao, tôi ở đây ngồi chờ là được."
Nhân viên cười: "Anh về cũng không có chuyện gì cả, chiều tới đây là được.
Đạo diễn Trương Giang khá là bận, dù hẹn chiều thì có thể chiều cũng bận đột xuất thì có khi anh phải chờ tới mai."
Thẩm Tinh Tuế ôm nhạc cụ cùng bản thảo lắc đầu: "Không sao không sao, tôi chờ được."
Nhân viên bị sự nghiêm túc của Thẩm Tinh Tuế cảm hóa nên dẫn cậu tới một chỗ đợi yên tĩnh ở hành lang, rót nước cho rồi mới rời đi.
Thẩm Tinh Tuế ngồi một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân từ phía bên kia hành lang.
"Tuế Tuế?" Giọng An Nhiễm vang lên, đằng sau hắn còn có người đại diện: "Đúng là tình cờ nha."
Thẩm Tinh Tuế ngẩng đầu, thấy hắn liền cau mày.
An Nhiễm lại không để ý, nói tiếp: "Mình tới đây làm việc, mình nhận được lời mời sáng tác cho [Sơn Hà] đấy."
"A, xin lỗi nhé!" An Nhiễm như thể vừa nhớ tới gì đó, nhưng ánh mắt lại khó giấu ý cười: "Mình quên mất cậu bị bọn họ từ chối rồi.
Xin lỗi cậu nhiều, mình không có ý gì đâu.
Vốn dĩ mình còn muốn ôn chuyện với cậu nữa, nếu không cậu chờ mình làm xong rồi nói chuyện tiếp nhé?"
"..."
Thẩm Tinh Tuế lại không tức giận như hắn dự tính.
Ngược lại, cậu cười cười.
Ý cười lúc này lạnh lẽo khác với thường ngày: "An Nhiễm, cậu không phải xin lỗi.
Thật ra hôm nay không gặp ở nơi này thì tôi cũng sẽ tìm gặp cậu thôi."
An Nhiễm sửng sốt.
Bỗng dưng hắn có dự cảm vô cùng xấu.
"Vì sao tôi bị từ chối thì chắc hẳn cậu cũng rõ ràng.
Đương nhiên không có duyên hợp tác với [Sơn Hà] cũng không sao cả." Thẩm Tinh Tuế đứng lên.
Rõ ràng cả hai người cao bằng nhau nhưng An Nhiễm lúc này bỗng dưng cảm thấy Thẩm Tinh Tuế trước mặt hắn trở nên đặc biệt nguy hiểm: "Nhưng mà tôi cũng không ngờ cậu lại thích nhặt đồ của người khác như vậy đấy."
An Nhiễm nhíu mày: "Ý cậu là sao?"
Thẩm Tinh Tuế cong miệng cười: "Ý tôi như nào cậu không hiểu à, con búp bê gỗ kia lúc nào đã thành của cậu rồi?"
Trong nháy mắt mặt An Nhiễm trắng bệch!
Cái con búp bê gỗ ấy là món quà mà hắn dùng để lấy lòng người nhà Giản từ hồi trước khi tham gia [Tinh Quang].
Khi ấy, vì thấy thứ này của Thẩm Tinh Tuế rất có thành ý nên mới lấy đi tìm người gia công lại rồi đem tặng.
Trong cả quá trình, chưa bao giờ An Nhiễm để Thẩm Tinh Tuế vào mắt, cũng không sợ chuyện này bị vạch trần.
Thứ nhất, lúc ấy cả gia đình nhà Giản vô cùng chán ghét Thẩm Tinh Tuế, dù cậu trở về cáo trạng cũng chẳng có ai thèm tin.
Thứ hai, Thẩm Tinh Tuế không vào giới giải trí ở kiếp trước nên hắn đã đinh ninh sau này bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại và cậu cũng không thể biết được chuyện này.
Thứ ba, Thẩm Tinh Tuế chết sớm cơ mà.
Tất nhiên hắn chẳng phải sợ phiền toái sau này rồi.
Bây giờ...
Câu chuyện sớm quên bị đào lại.
Nhìn Thẩm Tinh Tuế hùng hổ trước mặt, kiêu ngạo của An Nhiễm nháy mắt hóa thành bọt biển, thậm chí còn thầm sợ hãi: "Cái gì, búp bê khắc gỗ gì chứ?"
"Còn muốn giả vờ trước mặt tôi à?" Thẩm Tinh Tuế ngẩng mặt, tiến lại gần: "Tuy bản thảo kia tôi không có chứng cứ, nhưng con búp bê gỗ mới là chuyện năm nay thôi.
Lúc trước vì học làm mà tôi chụp không ít ảnh đâu, giờ trong máy vẫn còn lưu lại chứng cứ đấy.
Cậu có muốn tôi lấy ra cho xem không?"
Đôi mắt An Nhiễm trừng lớn, trái tim hẫng nhịp rơi xuống hầm băng.
Người đại diện đứng sau tò mò hỏi: "Nhiễm Nhiễm, sao vậy? Có đi nữa không?"
Lúc này An Nhiễm nào còn kiêu ngạo như ban đầu nữa.
Hắn quay đầu nhìn người đại diện của mình, vội vàng đáp: "Xin lỗi chị nhiều, bây giờ em có chút việc không đi được.
Chị đi trước giúp em chào hỏi mọi người, chốc nữa em qua sau nhé!"
Người đại diện: "Em..."
An Nhiễm lại như sợ bị người đại diện nghe thấy, lôi kéo Thẩm Tinh Tuế đi ra ngoài phòng nghỉ.
Thẩm Tinh Tuế bị hắn kéo, nhíu mày: "Rốt cuộc cậu muốn như thế nào?"
"Tuế Tuế..." An Nhiễm túng quẫn: "Cậu bỏ qua cho mình được không? Thật sự bản thân mình nhất thời bị ma xui quỷ khiến nên mới làm vậy chứ thật sự mình không muốn trộm đồ của cậu.
Thật sự đó, mình biết sai rồi, cậu đừng...!Dù sao cậu cũng không thích nhà Giản, cũng không để ý tới Giản Trị nữa rồi đúng chứ? Cậu giúp mình một lần thôi, đừng nói chuyện này ra ngoài được không?"
Thẩm Tinh Tuế nhìn An Nhiễm đang rơm rớm nước mắt cầu xin mình, bỗng cảm thấy buồn cười.
Thật sự là nực cười.
Cậu từng khóc lóc đau khổ cầu xin An Nhiễm buông tha cho mình, đừng bắt cậu phải rời khỏi nhả Giản cũng như bức bách cậu tới nước đường cùng.
Nhưng An Nhiễm khi ấy lại không hề để lại cho Thẩm Tinh Tuế bất kì con đường nào cả.
"An Nhiễm." Thẩm Tinh Tuế lúc này vô cùng bình tĩnh, cậu nói: "Đúng là giờ tôi không còn ở nhà Giản, cũng không để bụng bọn họ nghĩ cái gì."
An Nhiễm điên cuồng gật đầu, trong lòng le lói hy vọng.
Vậy mà câu tiếp theo của Thẩm Tinh Tuế lại đẩy hắn vào địa ngục: "Nhưng tôi có một điều kiện.
Chuyện con búp bê gỗ có thể bỏ qua, nhưng tôi muốn cậu mang tôi trở lại nhà Giản một chuyến để lấy lại một số đồ cá nhân của mình."
An Nhiễm sửng sốt.
Thẩm Tinh Tuế đứng trước mặt hắn, bốn mắt nhìn nhau: "Như nào, cậu không làm được?"
An Nhiễm chần chờ nói: "Nhưng mà mấy ngày trước anh ấy đã khóa phòng cậu lại, không cho ai bước vào cả."
"Tôi tin cậu sẽ có biện pháp." Thẩm Tinh Tuế cười.
Chưa có lúc nào cậu lại thấy may mắn khi An Nhiễm là vai chính tới vậy: "Không có chuyện gì có thể làm khó cậu, đúng chứ?"
An Nhiễm vẫn do dự.
Thẩm Tinh Tuế chốt câu: "Nếu cậu không muốn cũng chẳng sao, dù gì hai ngày tới Giản Trị sẽ trao đổi với tôi về chuyện điệp khúc kia.
Không bằng đến lúc đó tôi tiện thể nói tới vụ con búp bê gỗ này, cũng không biết anh trai đáng quý của cậu nghĩ gì khi biết đứa em thân yêu lấy đồ của người khác tặng mình nữa đây."
Lời này trực tiếp khiến do dự trong lòng An Nhiễm tan biến!
Ánh mắt hắn lóe lóe, chần chờ nói: "Vậy cậu đáp ứng tôi, sau khi lấy được đồ sẽ không nói với người khác chuyện này, là do cậu tự mình vào nhà mang đi.
Tôi sẽ nghĩ cách lấy được chìa khóa và canh chừng cho cậu, còn lại thì do cậu hết đấy."
Thẩm Tinh Tuế cong môi cười.
Cậu chỉ muốn bật cười.
An Nhiễm tất nhiên là biết cậu muốn trở về để tìm cái gì, và hắn cũng hiểu một khi cậu tìm được thì Giản Trị sẽ xảy ra chuyện như thế nào.
Nhưng An Nhiễm không thèm để bụng bởi lẽ hắn chỉ quan tâm tới bản thân mình mà thôi.
Ngược lại, An Nhiễm rất tích cực sắp xếp: "Cho tôi hai ngày, sau đấy tự tôi sẽ gọi lại cho cậu.
Vừa đúng hôm đấy ba và anh cả đều đi công tác, trong nhà sẽ không có người."
Ý cười châm chọc nơi đáy mắt Thẩm Tinh Tuế càng đậm, lần đầu tiên cậu bắt tay với An Nhiễm: "Hợp tác vui vẻ.".