Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người

Phó Kim Tiêu phát hiện ánh mắt Thẩm Minh Lãng nhìn mình kỳ dị tới lạ, nhướn mày: "Sao?"

Thẩm Minh Lãng đẩy mắt kính: "Cậu thích ai?"

Hắn rất muốn nhìn xem là ai có bản lĩnh lớn tới mức có thể khiến Phó Kim Tiêu phiền não tới vậy. Nếu là mấy cô thiên kim tiểu thư hay nghệ sĩ đang nổi trong giới giải trí... nói thẳng ra chẳng ai trong số họ xứng đôi vừa lứa với Phó Kim Tiêu cả. Không chỉ vậy, từ khi còn đi học, người bạn này của hắn đã là nhân vật hô mưa gọi gió trong trường: gia thế tốt, ngoại hình bắt mắt, thành tích hoàn hảo. Có thể tóm gọn là các phương diện đều vô cùng ưu tú. Không khoa trương chút nào khi nói lấy bừa mười bạn học nữ thì có tới tám người đang thích thầm Phó Kim Tiêu.

Một người ưu tú tới vậy thế mà lại ngồi ở đây, bất lực nói với hắn:

"Hình như tôi thích một người."

"Trước mặt đối phương thì ai cũng trở nên tự ti cả."

Đến cả anh còn không tự tin thì ai có đây?

Phó Kim Tiêu ngồi cạnh, vừa thưởng thức ly rượu trong tay vừa nói: "Em ấy là nam."

Thẩm Minh Lãng nói: "Tuy bây giờ hôn nhân đồng giới đã hợp pháp hóa rồi nhưng vẫn còn nhiều người không chấp nhận đâu. Nếu đối phương là nam, đặc biệt lấy địa vị và thân phận của cậu thì có thể sẽ khó xử lý miệng lưỡi truyền thông đấy."

Phó Kim Tiêu gật đầu: "Tôi cũng suy xét việc này rồi."

"Rồi sao?" Thẩm Minh Lãng thúc giục anh: "Cụ thể đi chứ?!"

Phó Kim Tiêu lười biếng dựa vào sô pha, khóe miệng cong cong cười: "Là một cậu nhóc rất đáng yêu, tính tình hiền hòa. Tuy đôi lúc không lanh lợi nhưng bộ dáng khờ khạo của em ấy đặc biệt khiến người ta muốn chọc ghẹo thêm."

Thẩm Minh Lãng nhẫn nhịn: "Không phải cụ thể tới mức đó."

Phó Kim Tiêu nhướn mày: "Cậu bảo tôi nói cụ thể mà."

"..."

Thẩm Minh Lãng cảm thấy mối quan hệ bè bạn này vẫn tồn tại được đến bây giờ chắc hẳn là được trời độ.

Phó Kim Tiêu nhìn ra sự mất kiên nhẫn của bạn mình, cuối cùng thở dài một hơi: "Hôm qua có thể nói là bọn tôi đã bày tỏ tình cảm của nhau rồi."

Thẩm Minh Lãng uống rượu vang, nói: "Rồi cậu bị từ chối?"

?

Một dấu hỏi chấm to đùng mọc trên đầu Phó ảnh đế.

"Không phải..." Phó Kim Tiêu bật cười một tiếng, nhìn bạn mình: "Sao cậu lại chắc nịch nghĩ tôi bị từ chối chứ?"

Thẩm Minh Lãng dựa vào sô pha, mở TV ra, vừa xem "Gặp nhau cuối năm" vừa nói: "Nhiều năm qua cậu từ chối một đống người như vậy, tôi cũng đâu thấy cậu trằn trọc mất ngủ lần nào đâu?"

Phó Kim Tiêu tò mò: "Sao cậu biết tôi trằn trọc mất ngủ?"

Thẩm Minh Lãng liếc xéo: "Dạ hội đêm qua kết thúc vào rạng sáng, bình thường làm gì có ai gọi điện lúc 4-5 giờ cơ chứ? Hơn nữa nhìn cậu bây giờ mà xem, mắt thâm như oán phụ thâm cung còn kêu sao tôi biết à?"

"..."

Có ai nói mồm cậu thúi lắm không?

Phó Kim Tiêu thở dài.

Một nhân vật hô mưa gọi gió nay chỉ có thể nằm liệt trên sô pha khổ sở về chuyện tình cảm.

Cuối cùng, Thẩm Minh Lãng quyết định đánh thẳng vào trọng điểm: "Thế giờ là cậu thích đối phương nhưng người ta không thích cậu?"

Phó Kim Tiêu: "Không, em ấy cũng thích tôi."

Thẩm Minh Lãng nhìn anh như bệnh nhân tâm thần: "Vậy cậu còn do dự cái gì?"

Phó Kim Tiêu nghẹn họng, trong phút chốc không biết trả lời như nào. Chuyện anh lo nghĩ quá nhiều nên hiện tại không biết bắt đầu từ đâu.

Khi mới biết Thẩm Tinh Tuế, Phó Kim Tiêu chỉ cảm thấy bạn nhỏ này rất thú vị.

Rõ ràng bên ngoài tự ti nhút nhát nhưng lại luôn làm ra những việc khiến mọi người bất ngờ.

Có rất nhiều người thích Phó Kim Tiêu, ai trong bọn họ cũng tham vọng bản thân có thể lấy được thứ gì đấy ở anh: tiền tài, địa vị, danh vọng,... nhưng Thẩm Tinh Tuế thì khác. Đôi mắt đứa nhỏ này khi nhìn anh lại trong trẻo không chút dục vọng bẩn thỉu nào.

Đúng là một cậu nhóc kỳ lạ, nhưng cũng là cậu nhóc kỳ lạ này đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của anh.

Ban đầu, Phó Kim Tiêu đối xử tốt với cậu cũng chỉ vì cảm thấy đứa nhỏ này đáng thương. Hơn nữa, khi biết đây là fans của mình thì anh vô thức để ý hơn vài phần.

Sau này, Phó Kim Tiêu đối tốt vì bản thân anh đã xem cậu như học sinh, là hậu bối của mình nên muốn dìu dắt. Đến khi phát hiện đứa nhỏ này hâm mộ mình vượt qua những gì bản thân đã tưởng tượng, Phó Kim Tiêu càng không thể kìm nổi rạo rực trong lòng.

Bởi vì anh không thể xác định được cái "thích" của Thẩm Tinh Tuế rốt cuộc có phải tình yêu không?


Hay là, vì gặp được ánh sáng trong tháng ngày tối tăm nên tất cả là hiểu lầm, cậu chỉ "thích" thần tượng thôi?

Vậy sau này khi nhận ra bản thân anh cũng bình thường như bao người thì liệu cậu còn "thích" nữa không?"

Phó Kim Tiêu "Chậc" một tiếng, nói với Thẩm Minh Lãng: "Cậu không hiểu đâu."

"Này có gì mà không hiểu?" Thẩm Minh Lãng khinh thường, mở miệng: "Nếu thích người ta thì nhanh tay theo đuổi đi, bó chặt đối phương bên người mình ấy."

Phó Kim Tiêu nhướn mày: "Ai cũng thay đổi thôi, không ai có thể chắc nịch tình cảm bản thân sẽ bất biến cả."

Giống như cha anh vậy.

Mãi sau này, anh lại nghe người ta nói cha mẹ mình cũng từng là đôi vợ chồng tình cảm mặn nồng. Khi công ty ngày càng phát triển, cha anh càng ít ở nhà. Có phải ông ấy không yêu vợ mình nữa sao? Tất nhiên là yêu rồi, nhưng thời gian sau thì chưa chắc. Nhiều lúc Phó Kim Tiêu đã nghĩ, nếu cha mình có thể ở bên mẹ trong khoảng thời gian mang thai thì liệu bà sẽ khó sinh không?

Hoặc là...

Nếu ông không khăng khăng đi Mỹ trong thời gian dự sinh của vợ mình thì có lẽ Ôn Vinh có thể vượt qua cửa tử chăng?

Hôn nhân không chỉ cần tình yêu, nó còn cần cả trách nhiệm nữa.

Hai năm sau ngày Ôn Vinh qua đời, cha anh lại đính hôn với một người phụ nữ khác, kêu anh gọi bà là mẹ và tuyên bố sau này trong nhà sẽ có nữ chủ nhân mới.

Lena hình như không sai.

Ba anh hình như cũng không sai gì cả.

Không sai. Mọi người đều nói bọn họ không sai, chỉ trách ông trời trêu người, trách cuộc đời luôn nhiều điều ngoài ý muốn.

Phó Kim Tiêu thường xuyên suy nghĩ, rốt cuộc là ai sai? Là mẹ của anh sao? Hay là anh, đứa con đã trực tiếp hại bà chết? Nếu là anh, liệu bản thân anh có thể gánh vác được trách nhiệm trong hôn nhân, làm người mình yêu hạnh phúc được không?

Phó Kim Tiêu không có bất kỳ suy nghĩ nào về hôn nhân hay tình yêu của mình.

Bản thân anh là một người ích kỷ. Anh luôn cho rằng chỉ cần chăm sóc tốt chính mình là đủ rồi.

Nhưng khi đối mặt với Thẩm Tinh Tuế, ý tưởng ấy đã có vết nứt. Anh muốn chăm sóc, quan tâm, dành những điều tốt nhất cho cậu. Và mỗi khi cậu rời khỏi tầm mắt, anh lại lo lắng bạn nhỏ nhà mình bị bắt nạt.

Vậy nên khi đứng trên sân thượng, anh do dự.

Lý trí khi ấy chia năm xẻ bảy, một bên ác độc nhắc nhở bản thân rằng chẳng có tình yêu nào là mãi mãi, một bên lại hân hoan nhảy nhót tưng bừng. Những thứ cảm xúc đó, dù tiêu cực hay tích cực cũng chỉ xoay quanh cậu nhóc mang tên Thẩm Tinh Tuế.

Thẩm Minh Lãng ở cạnh nói: "Thay vì cứ do dự như này, sao cậu không đổi góc nhìn một chút."

Phó Kim Tiêu ngẩng đầu: "Là sao?"

"Cậu tưởng tượng cảm giác bản thân mất đi đối phương xem." Thẩm Minh Lãng nâng ly, nói tiếp: "Nếu có một ngày, đối phương ở bên người khác. Nếu có một ngày, người đối phương kết hôn cùng không phải là cậu. Nếu có một ngày, đối phương không thích cậu, trong ánh mắt ấy tràn đầy hình ảnh về một người xa lạ khác. Thử hỏi xem, nếu có một ngày như vậy xảy ra mà cậu vẫn chịu được..."

Phó Kim Tiêu sửng sốt.

Thẩm Minh Lãng cười cười: "Thì cậu có thể từ bỏ."

Phó Kim Tiêu lâm vào trầm tư. Sắc mặt của anh ngày càng tối đi, nụ cười xã giao bên môi cũng dần biến mất, trái ngược với sự tức giận dưới đáy mắt đang không ngừng tăng lên: "Tôi không chịu!"

Thẩm Minh Lãng gật đầu: "Không chịu cũng không do cậu quyết định."

Phó Kim Tiêu tưởng tượng tới mấy cảnh đó mà tức điên. Một chút do dự trong lòng cũng bị lửa giận thiêu rụi không còn một mảnh.

Thẩm Minh Lãng thấy anh đã tỏ rõ lòng mình, hỏi tiếp: "Thế người cậu thích... là ai vậy?"

Phó Kim Tiêu nhướn mày.

Càng ngày Thẩm Minh Lãng càng cảm thấy không ổn: "Tôi biết!?"

Phó Kim Tiêu cong môi: "Rất gần gũi."

Thẩm Minh Lãng đặt ly rượu lên bàn, đẩy mắt kính: "Chỉ cần không phải em trai tôi thì thế nào cũng được."

"Thế hả?"

Phó Kim Tiêu kéo dài âm cuối, ý cười càng đậm: "Việc này chưa biết trước được đâu."

"...."

............

Ngày thứ hai.


Trong cùng lúc, Thẩm Tinh Thần và những người khác đều nhận được thông báo của tổ chương trình [Tinh Quang] gửi tới. Bọn họ đã chuẩn bị ghi hình cho mùa hai xong xuôi, yêu cầu mọi người tới vị trí hẹn trước đúng giờ.

Thẩm Tinh Thần rên rỉ: "Mùa hai tới rồi!"

Thẩm Tinh Tuế vốn chuẩn bị tâm lý từ trước: "Đã hơn 2 tháng kể từ mùa một, lúc này quay mùa hai cũng là hợp lý."

Nhưng không ai nghĩ sẽ tới nhanh như vậy.

Thẩm Tinh Thần lăn lộn trên giường: "Anh không thèm quay cái chương trình chết tiệt này đâu, cái bọn ngược đãi khách mời!"

Thẩm Tinh Tuế bất đắc dĩ cười: "Cũng không còn cách nào khác cả. May mắn chỉ quay mấy ngày là xong, chúng ta kiên trì một chút là được. Nghĩ xem, fans của anh chắc chắn rất muốn gặp lại anh lắm đó."

Thẩm Tinh Thần lăn lăn: "Mấy ngày không ghi hình, có phải anh béo ra rồi hông?"

Thẩm Tinh Tuế: "..."

"Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!" Thẩm Tinh Thần bắt đầu xoắn xuýt: "Nhỡ anh không ăn ảnh nữa thì sao?"

Thẩm Tinh Tuế an ủi: "Không sao, mọi người thích nhất tài năng của anh cơ mà."

Động tác Thẩm Tinh Thần cứng đờ, cót két quay đầu nhìn cậu. Động tác này của hắn khiến Thẩm Tinh Tuế bỗng cảm thấy khẩn trương, sợ hắn tức giận.

Không ngờ...

Thẩm Tinh Thần vỗ tay đen đét: "Ờ nhỉ? Anh đây kiếm tiền dựa vào tài năng cơ mà. Sợ sợ cái rắm!"

Thẩm Tinh Tuế: "..."

Vô tư vô lo sướng thật.

Hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi lên máy bay. Qua một đêm, cuối cùng bọn họ đã tới điểm chỉ định.

Tổ quay đã đợi sẵn từ trước, chỉ chờ mọi người xuống máy bay liền bắt đầu ghi hình.

Đồng thời, phòng phát sóng trực tiếp của [Tinh Quang] một lần nữa lại được mở ra. Khác với lần trước, trong mùa hai này, đã có không ít khán giả chực chờ sẵn:

"Tuế Tuế, mama nhớ bé cưng lắm lắm!"

"Tinh Thần, anh lại béo lên đấy hả! (╬▔皿▔)╯"

"Há há, nói vậy coi chừng anh ta nhảy lên đánh đấy."

"Cuối cùng lại được gặp các bé cưng của tui rồi."

"Thật tốt quá, lại được xem nhóm người An Nhiễm đánh nhau, lại có 'đồ' để hít rồi các chị em ơi!"

Bây giờ, tất cả mọi người đã biết quan hệ dây dưa nhập nhằng giữa nhà Thẩm và nhà Giản. Tuy đã là chuyện gạo xưa thóc cũ nhưng quan trọng vẫn là dèm pha của giới thượng lưu, nghe thôi đã thấy đặc sắc rồi!

Khoảng thời gian bọn họ không đấu đá khiến giới giải trí gió yên biển lặng, quần chúng hóng hớt u sầu lui về ở ẩn.

Hiện tại chương trình quay lại ghi hình, thêm việc ngày tết nhàn rỗi không có gì làm khiến phòng phát trực tiếp lúc này không khác gì ổ nghiện thèm "thuốc".

Vừa xuống xe, Thẩm Tinh Thần kinh ngạc: "Oa, đồi núi dập dềnh đẹp ghê!"

"Kia là thôn trấn kìa." Thẩm Tinh Tuế chỉ vào khu vực cách đó không xa, cám thán: "Hình như đã cũ lắm rồi."

Một dãy nhà hai tầng có lá ngói xanh xanh đan xen với vẻ đẹp hùng vĩ của núi rừng, mờ mờ ảo ảo sau mây mù lượn lờ khiến nơi đây cứ như thể là thế ngoại đào nguyên.

Đằng sau vọng tới tiếng nói: "Tôi đoán chúng ta sẽ quay ở chỗ người Mèo mà, không ngờ lại là thật!"

Thanh âm kinh ngạc từ phía sau truyền tới.

Thẩm Tinh Tuế và Thẩm Tinh Thần nghe vậy liền quay đầu lại, thấy Đồ Nhã và thầy Lý đang cùng nhau bước tới. Bọn họ đang choáng ngợp bởi khung cảnh trước mắt, khuôn mặt sững sờ.

Những người khác cũng lần lượt xuất hiện.

Khi tới đây, An Nhiễm còn đem theo một ít bánh kem, nhiệt tình mời mọi người ăn: "Đây là bánh em tự làm. Mọi người ở trên máy bay cả ngày chắc đói bụng lắm rồi, chúng ta cùng nhau ăn nhé."

Tới lượt Thẩm Tinh Tuế, cậu nói: "Cảm ơn, tôi có đồ ăn rồi."

An Nhiễm tò mò: "Cậu ăn gì vậy?"


"Cơm nắm bình thường thôi." Thẩm Tinh Tuế lấy từ ba lô ra: "Nếu mọi người đói thì cũng có thể ăn cùng bọn em ạ."

Vốn mọi người đang chia nhau ăn bánh kem của An Nhiễm, nhưng khi thấy cơm nắm của Thẩm Tinh Tuế thì xúm lại:

"Cơm nắm này vị gì vậy?"

"Đáng yêu quá nha, còn có cả hình động vật nữa này."

"Ai nha, nhìn ngon mắt ghê."

Thẩm Tinh Tuế thẹn thùng cười: "Đây là cơm nắm mẹ em làm đó ạ. Nếu bà ấy biết mọi người thích chắn hẳn sẽ vui lắm."

Đang nói, cách đó không xa lại có người tiến tới. Khác với bọn họ, bên người này có thêm mấy cái máy quay đi theo, đặc biệt còn có không ít tiếng hoan hô hào hứng truyền tới. Với sự đón chào nồng nhiệt như này, dù không nói nhưng mọi người đều biết là ai đang tới.

Phó Kim Tiêu đang vừa đi vừa thấp giọng trao đổi gì đó với nhân viên chương trình.

Hôm nay anh mặc một cái áo gió màu đen, bên trong phủ một lớp lông dê ấm áp. Dáng người thon dài vô cùng gợi cảm cùng chiếc kính râm tối màu lại càng thêm cao ngạo.

Một số khách quý bắt đầu chào hỏi:

"Thầy Phó."

"Chúc thầy Phó năm mới vui vẻ."

"Thầy Phó..."

Phó Kim Tiêu gật đầu đáp từng người một. An Nhiễm không bỏ lỡ cơ hội này, chủ động cầm bánh ngọt tiến tới: "Thầy Phó vừa xuống máy bay đúng không, anh đã đói chưa ạ? Đây là bánh kem em tự tay làm, anh ăn một miếng nhé?"

Phó Kim Tiêu nhàn nhạt liếc mắt: "Tôi ăn rồi."

An Nhiễm cảm thấy bực bội nhưng không dám nói thêm gì, đành ngượng ngùng gật đầu.

Nhưng sau khi Phó Kim Tiêu nói xong, anh lại hướng ánh nhìn ra phía Thẩm Tinh Tuế cách đó không xa. Anh lập tức cất bước, lướt qua một đám người để đến trước mặt cậu. Thân hình cao lớn mang tới không ít áp bách cho người đối diện khiến cho Thẩm Tinh Tuế đang cầm hộp cơm trong tay ngơ ngác.

Phó Kim Tiêu bỏ kính râm ra, trên mặt còn tồn đọng không ít mệt mỏi: "Hai ngày trước nhận được một chuyến công tác khẩn cấp đi thành phố B nên không tới gặp em được."

Thẩm Tinh Tuế sửng sốt.

Thật ra, cậu biết anh không nhất thiết phải nói cho mình về mấy chuyện cá nhân, nhưng... chẳng hiểu sao khi nghe Phó Kim Tiêu nói vậy lại khiến cậu cảm thấy vui vẻ.

Thẩm Tinh Tuế trả lời: "À, vâng... Anh chú ý sức khỏe, đừng làm việc quá sức ạ."

Phó Kim Tiêu đã làm việc thâu đêm để giúp một người bạn tổ chức dạ hội. Làm việc với cường độ cao khiến anh vô cùng mệt mỏi, trong lúc tới đây đã phải dành từng phút một để ngủ bù. Mãi tới bây giờ mới coi như tỉnh ngủ, Phó Kim Tiêu cúi đầu: "Cơm nắm này là của em sao?"

Thẩm Tinh Tuế gật đầu.

Phó Kim Tiêu mở miệng: "Tôi muốn nếm thử."

Thẩm Tinh Tuế lo cho anh, nghe vậy liền vội nói: "Chỗ này còn một nửa thì liệu đủ ăn không ạ? Để em lấy thêm nhé."

Phó Kim Tiêu nói: "Đủ rồi, không phải lấy thêm nữa. Tôi chỉ nếm hai cái là được."

An Nhiễm từ sau tiến tới. Hắn ôm hộp bánh ngọt của mình, ỷ vào chương trình đang phát sóng trực tiếp mà oán trách: "Thầy Phó, không phải anh vừa nói đã ăn rồi sao ạ?"

Phó Kim Tiêu ghé mắt, nhướn mày: "Tôi cũng đâu nói mình ăn no đâu."

"..."

An Nhiễm chỉ có thể bại trận trước con cáo già nham hiểm này.

Tổ đạo diễn thấy mọi người đã đến đông đủ, mở miệng giới thiệu: "Xin chào tất cả mọi người, hoan nghênh đã tới mùa mới của [Tinh Quang]. Hôm nay chúng ta sẽ tới thăm một dân tộc thiểu số vô cùng thần bí - người Miêu. Năm ngày tiếp tới, chúng ta sẽ sống, thăm thú vùng đất và thiên nhiên cùng người dân bản địa nơi đây!"

Mọi người cùng nhau vỗ tay.

Đạo diễn mỉm cười: "Mọi người đã vất vả quay mùa một rồi, mùa này cứ coi như đi du lịch để thả lỏng, hưởng thụ nhé."

Không ai thèm tin mồm mép của ông.

Nếu chương trình tốt tính như thế thì lợn cũng biết trèo cây!

Quả nhiên, sau khi mọi người đi qua một con đường nhỏ để vào sơn trại, trước mặt bọn họ là hai bàn thức ăn. Chỗ đồ ăn này được che khuất bởi khăn trải bàn, dù để ra xa nhưng vẫn thoang thoảng mùi chua.

Đạo diễn nói: "Chắc hẳn mọi người đã biết người Miêu có một nền ẩm thực phong phú với vị chua làm chủ đạo. Hôm nay, để có thể vào bản làng của người Miêu, chúng ta phải vượt qua được khảo nghiệm của họ. Trước mặt mọi người là ba món ăn đặc sắc nơi đây: Canh cá chua, dưa chua thịt bò và gà chua cay."

Nghe thôi đã thấy răng miệng ê ẩm vì chua.

Chưa cần tới gần đã có thể cảm nhận được mùi chua ập vào mặt. Đối với người có thể ăn chua thì đây là thiên đường, ngược lại với những người không ăn được thì chẳng khác nào địa ngục.

Đạo diễn thấy mọi người nhăn mặt khổ sở, cười nói: "Từng người các bạn sẽ ngồi trên ghế, nhấm nháp món ngon này. Những người khác chỉ có thể thấy một nửa, không thể biết được món đang ăn là gì cả. Chúng tôi sẽ cung cấp ngẫu nhiên đồ chua hoặc đồ ngọt cho mọi người, nhiệm vụ lúc này là cần tìm ra được ai đã ăn đồ ngọt. Hoặc là mọi người đoán đúng, hoặc là người ăn đồ ngọt thành công lừa trót lọt."

Nói cách khác, đây là thử thách khả năng diễn của mỗi người.

Đạo diễn nói tiếp: "Người chiến thắng cuối cùng có thể chọn một người thua cuộc và yêu cầu họ làm một việc. Đặc biệt là đối phương không thể từ chối."

Mọi người xì xào.

- Trò chơi bắt đầu -


Người đầu tiên thử sức là Thẩm Tinh Thần. Vị thiếu gia huênh hoang đi ra sau miếng vải che, nhìn thoáng qua đồ ăn trước mặt. Nháy mắt, vẻ vênh váo đắc ý bay biến, hắn cúi đầu ngửi ngửi, mặt mày nhăn nheo như đít khỉ.

Mọi người ồn ào đoán:

"Là đồ chua à?"

"Tôi đoán chắc chắn là đồ chua."

"Nếu không phải đồ chua thì Tinh Thần có thể lên nhận giải Oscar rồi đấy!"

Trong sự thúc giục của tổ đạo diễn, Thẩm Tinh Thần cúi đầu gắp một miếng bỏ vào miệng. Vì rèm đã che mất một nửa nên không ai thấy rõ hắn ăn cái gì, chỉ có thể cố gắng phân tích thông qua biểu cảm.

Khi ngẩng đầu, Thẩm Tinh Thần vừa nhai nhồm nhoàm vừa vặn vẹo mặt vì chua: "Ngon lắm! Vô cùng ngọt! Món này ăn ngon ghê á nhom nhom!"

Những người khác: "..."

Khán giả trong phòng trực tiếp đã cười nghiêng ngả:

"Ha ha ha!"

"Má nó còn nói 'ăn ngon' cơ chứ!"

"Con trai à, hay chúng ta từ bỏ đi ha!"

Sau khi nếm liên tiếp ba miếng, Thẩm Tinh Thần đã gần như chết lặng. Khi xuống dưới còn nhờ nhân viên hậu cần tìm một bình nước thật to, uống ừng ực vô cùng điên cuồng.

Rất nhanh đã tới người thứ hai lên sàn.

Khi ngồi trên ghế, lông mày Đồ Nhã nhíu lại. Sau khi ăn một miếng, đầu tiên cô nhăn mặt trong nháy mắt rồi nhanh chóng khôi phục dáng vẻ thường ngày, bật cười: "Ưm, ngon quá nha~ Chốc nữa mọi người nếm thử mà xem, ăn ngon lắm đó!"

Những người khác lại rơi vào trầm mặc.

Tiếp tới là lượt Phó Kim Tiêu, ánh mắt xung quanh đều dừng trên người anh.

Khi thấy đồ ăn trước mắt, Phó ảnh đế kinh ngạc nhướn mày. Tiếp tới, anh cầm lấy thìa xúc một miếng. Từ đầu đến cuối, Phó Kim Tiêu vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, thỉnh thoảng còn gật gù như thể đang thưởng thức đồ ăn Michelin.

Mọi người nghi hoặc:

"Đây là đồ ngọt hả?"

"Hình như là đồ ngọt thật."

"Nhưng anh ấy là ảnh đế cơ mà."

"Cẩn thận kẻo bị lừa đấy!"

Thẩm Tinh Thần bên cạnh lại nói: "Mấy người thật là... Nói được như vậy chắc chưa ai thử qua đúng không? Mấy thứ kia chua lắm, chua ê ẩm cả răng miệng luôn ấy. Trước đây tôi cũng ăn đồ của người Miêu rồi, nhưng nó cũng không chua tới mức này đâu. Chắc chắn là tổ chương trình khốn nạn đã cố ý đổ thêm một chai dấm để tăng độ khó đây mà."

Vốn những người khác còn không tin lắm, nhưng sau khi lên thử, quằn quại trong vị chua rồi mới thấy hãi hùng.

Thẩm Tinh Tuế đã thầm nhắc mình cố chịu đựng lâu một chút, nhưng bản thân cậu lại không ăn được đồ chua. Vậy nên khi vừa nếm thử, mặt Thẩm Tinh Tuế đã nhăn nhúm lại, ngay lập tức bị mọi người loại bỏ.

Cuối cùng, chương trình bắt đầu tới lúc bầu phiếu.

Ai cũng không tin Phó ảnh đế, cho rằng dù anh diễn tốt tới đâu cũng không thể nhịn ăn chua như vậy được. Kết quả là tập thể bầu cho Phó Kim Tiêu, chỉ riêng thầy Lý thở dài: "Các cô các cậu vẫn còn non lắm."

Sau khi nhận lấy kết quả, đạo diễn mỉm cười: "Bây giờ chúng tôi sẽ công bố người đã ăn đồ ngọt, đó chính là... cô Đồ Nhã!"

Mọi người trợn mắt, há hốc mồm.

Vậy nên... Phó Kim Tiêu cũng ăn đồ chua như họ!?

Trong ánh mắt "cậu còn là người ấy hả?!" của mọi người, Phó Kim Tiêu cười một cách vô tội: "Dưa chua ăn cũng ngon mà."

Đồ Nhã bên cạnh cười ha ha: "Mấy người coi thường thầy Phó quá rồi. Lúc trước vì đóng phim, ngay cả củ cải luộc hay mấy thứ khó ăn hơn mà anh ấy còn diễn như đang ăn mỹ vị nữa là mấy món chua này."

Mọi người rất kính nể.

Đạo diễn bắt đầu nói: "Được rồi, bây giờ chúng ta tới phần tiếp theo đi. Các bạn có thể đưa ra một yêu cầu bất kỳ cho thành viên thua cuộc."

Đồ Nhã là người đầu tiên.

Cô suy nghĩ sâu xa một hồi, cười với thầy Lý: "Lần trước món gà cay anh mang đi ngon lắm, lúc nào lại làm cho tôi một ít nữa nhé?"

Thầy Lý dở khóc dở cười: "Được thôi."

Yêu cầu đơn giản này rất nhanh đã hoàn thành.

Tiếp tới là Phó Kim Tiêu, đạo diễn nhắc nhở: "Anh Phó cũng có thể đưa ra yêu cầu với một thành viên."

Phó Kim Tiêu cầm lấy tấm thẻ, ngắm nghía nó một lúc. Tiếp theo, anh nhìn về Thẩm Tinh Tuế cách đó không xa, trong anh mắt còn chất chứa một ít cảm xúc mà cậu không hiểu nổi.

Phó Kim Tiêu cong môi, nói với cậu: "Tôi có một yêu cầu quá đáng muốn nhờ thầy Thẩm."

Thẩm Tinh Tuế vô thức khẩn trương. Bây giờ đang có bao nhiêu con mắt nhìn bọn họ, còn cả máy quay đang phát trực tiếp nên cậu nghĩ rằng Phó Kim Tiêu chắc hẳn cũng không dám làm chuyện xằng bậy gì. Thẩm Tinh Tuế cố gắng bình tĩnh hỏi: "Cái gì ạ?"

Phó Kim Tiêu lại làm lơ máy quay, coi mọi người xung quanh như không khí. Anh đứng ở đó nhìn Thẩm Tinh Tuế, đáy mắt đậm ý cười: "Chúng ta có thể thành đôi không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận