Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người


Trong khi đợi Thẩm Tinh Thần làm cá, Thẩm Tinh Tuế chuẩn bị một số gia vị có thể dùng tới để nấu.
Thời tiết hôm nay không đẹp lắm, cả ngày âm u lất phất mưa nhỏ.

Nhà ở nơi đây đều được phủ bằng sắc xanh từ những mái ngói lợp đều tăm tắp tới núi rừng xung quanh.

Chắc biết tự lúc nào xuân đã sang cùng với làn gió tươi mát nhảy nhót qua các kẽ lá.
Đang thái rau, Thẩm Tinh Tuế bỗng nghe thấy tiếng động.
Thẩm Tinh Thần xách con cá đã được xử lý sạch sẽ trở về, nhanh nhảu khoe khoang: "Nhìn nè nhìn nè, xem cá anh xử lý như nào nè?"
Thẩm Tinh Tuế kinh ngạc: "Không phải anh gian lận đấy chứ?"
"Gian lận?"
Thẩm Tinh Thần tỏ vẻ bản thân hắn đã bị vũ nhục: "Tự tay anh làm đó nhá!!"
Thẩm Tinh Tuế nửa tin nửa ngờ.
Dù sao cá đã xử lý xong cũng là một chuyện tốt nên hai người nhanh chóng phối hợp bắt đầu nấu ăn.

Rõ ràng trong cả quá trình bọn họ đều tuần tự làm theo hướng dẫn không sai một bước, nhưng hương vị của món cá này quả thật...!một lời khó nói hết.

Có thể nói cả hai đều được kế thừa bàn tay hắc ám của nhà Thẩm nên kết quả cũng coi như đã được định trước.
Bác gái nếm thử một ngụm rơi vào khoảng lặng.
Thẩm Tinh Thần không biết nhìn mặt đoán ý, mở miệng: "Bác thấy như nào, có ngon không? Nếu bác thấy ngon thì nhanh nhanh đưa bọn cháu bản đồ, bảo vật gì đó đi ạ!"
Bác gái chậm rãi buông thìa, mở miệng: "Đưa sổ tích điểm của hai đứa đây."
Mỗi người bọn họ đều có thể làm nhiệm vụ để kiếm điểm đổi đồ ăn hoặc manh mối.
Thẩm Tinh Thần nhanh nhảu đưa sổ, nhìn bác gái viết vào trong một hàng chữ.

Hắn phấn chấn nhận lại để nhìn xem bản thân được nhận bao nhiêu.

Kết quả lại thấy được dòng chữ "-20 điểm".
Nụ cười Thẩm Tinh Thần nhạt dần.
Bác gái chậm rãi xòe tay tính sổ: "Hai đứa nướng hỏng toàn bộ bánh dày, lãng phí một con cá cùng rất nhiều gia vị trong nhà của bác.

Nói thật, bác còn thấy bản thân mình trừ hơi ít điểm rồi đấy."
"..."
Cũng có ý đúng...
Bộ dáng mệt mỏi của Thẩm Tinh Thần chọc cười toàn bộ khán giả đang xem trực tiếp:
"Quá thảm."
"Thiếu gia trải nghiệm cuộc sống nha~"
"Đây là BE sau khi đại ca rời xa chống lưng của mình seo?"
Có lẽ thấy hắn quá đáng thương, bác gái bồi thêm: "Thôi, coi như hai đứa đã cố gắng hết sức, bác có thể cung cấp một ít manh mối về bảo vật."
Thẩm Tinh Thần nháy mắt tràn đầy năng lượng: "Cảm ơn bác nhiều ạ!!"
Bác gái đưa cho họ một tấm thẻ.
Trên tấm thẻ là một cái đồ án hình tròn khá phức tạp.

Tuy vừa nhìn thì thấy rất quái lạ nhưng sau đấy bọn họ lại cảm thấy quen thuộc như thể đã từng gặp qua.
Thẩm Tinh Tuế lẩm bẩm: "Hình như thấy ở chỗ nào rồi..."
Thẩm Tinh Thần cũng không nhớ nhưng rất tự tin tuyên bố: "Vậy chắc chắn đây là manh mối mấu chốt rồi!"
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của người thủ hộ, bọn họ nhanh chóng trở lại điểm tập hợp.

Bây giờ sắc trời đã chậm rãi chuyển tối, các nhóm khác cũng lục tục xuất hiện.

Mọi người bắt đầu thảo luận thu hoạch ngày hôm nay:
"Bọn tôi kiếm được 2 thẻ nhiệm vụ."
"Chúng tôi thì nhận được 50 điểm."
"..."
Trong lúc mọi người đang rôm rả bàn tán, Thẩm Tinh Thần và Thẩm Tinh Tuế im lặng không dám ho he gì.
Hành trình hôm nay khá thuận buồm xuôi gió nên hiện tại An Nhiễm rất đắc ý.

Hắn tiến lại gần chỗ hai người, dò hỏi: 'Tinh Thần, hôm nay hai người thu hoạch được gì vậy?"
Thẩm Tinh Thần chưa trả lời thì người xem trong phòng phát trực tiếp đã mồm năm miệng mười:
"Há há há, được -20 điểm nè~ Siu nhiều luôn đó nha."
"Cười chết mất."
"Hai đứa nhóc lần này thua chắc rồi ha ha"
Thẩm Tinh Thần vẫn cứng miệng: "Mấy thứ đó chỉ là vật ngoài thân, mọi người đang quá chấp nhất với tục vật tầm thường, không giống anh đây đã sớm nhìn thấu hồng trần, rời xa thế tục!"
An Nhiễm muốn nói lại thôi.
Thẩm Tinh Thần lại hỏi ngược hắn: 'Thế hai người thì sao, cậu với anh Phó như nào rồi?"
An Nhiễm trả lời, trong giọng nói khó nén nổi sự kiêu ngạo: "Bọn tôi kiếm được không ít nha, có cả chìa khóa vào rừng rồi nè."
Thẩm Tinh Thần thật lòng khen ngợi: "Hai người cũng ra gì và này nọ đấy, xem ra nhóm này phối hợp ghê đó chứ."
Nói đến chuyện phối hợp, An Nhiễm khó giữ nổi nụ cười trên mặt.

Thực ra, hôm nay Phó Kim Tiêu chẳng hợp tác chút gì, hầu như là hắn tự làm nhiệm vụ một mình.

Tuy cũng có lúc mấu chốt cần giao tiếp nhưng từ đầu tới cuối cả hai hầu như đều lần mò nhiệm vụ riêng rẽ.
Người xem trong phòng phát trực tiếp cũng cảm thán:
"Mị sai rồi, sai thật rồi."
"Cả ngày hôm nay tui chưa được nghe thấy giọng anh iu."
"Hu hu, còn tưởng anh Phó định dấn thân sang chương trình tạp kỹ rồi chứ."
"Không phải! Lỡ đâu lại là không đúng đồng đội?"
"Hóa ra chỉ có ở bên cạnh Tuế Tuế thì anh mới vui vẻ như vậy sao?!"
Khán giả cảm thấy Phó ảnh đế hôm nay lại trở nên lạnh lùng như bọn họ thường thấy.

Anh không hề nở một nụ cười mà chỉ chăm chăm ghi hình, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ để tìm chìa khóa.
Dù có nói như thế nào, ngày ghi hình hôm nay xem như đã kết thúc.
Mắt thấy trời ngày càng tối, đạo diễn nói: "Bây giờ chúng ta bắt đầu thống kê số điểm mọi người kiếm được hôm nay nhé.

Tính đến lúc này, nhóm nào có số điểm thấp nhất sẽ phải nhận hình phạt: thứ nhất là không được cung cấp đồ ăn, thứ hai là phải ngủ qua đêm ở lều trại."
Sét đánh ngang tai!!
Cái chương trình này tàn ác quá đi.
Thẩm Tinh Tuế và Thẩm Tinh Thần liếc nhau, đều thấy được sự tuyệt vọng trong mắt đối phương.

Không cần phải nghĩ nhiều, chắc chắn bọn họ là nhóm bét bảng rồi.

Đã phải ngủ ở ngoài lều lại còn không có đồ mà ăn...!quả thực là khó càng thêm khó mà.
Thẩm Tinh Thần vỗ vỗ bả vai Thẩm Tinh Tuế: "Không sao đâu em trai của anh, dù không có người trợ giúp thì chúng ta vẫn có thể kiên cường sống sót qua buổi tối hôm nay mà.

Chúng ta làm thiếu hiệp thì phải biết màn trời chiếu đất, nơi đâu cũng là nhà!"
Cách đó không xa truyền tới giọng nói của Phó Kim Tiêu: "Chia một nửa bữa tối của tôi cho Thẩm Tinh Tuế đi."
Những người khác sửng sốt.
Phó Kim Tiêu nâng mắt nhìn về phía đạo diễn, mở miệng: "Không được sao?"
Đạo diễn nào dám để cục cưng của vị tôn thần đây bị đói chứ, nhanh chóng gật đầu: "Được, tất nhiên là được rồi.

Vậy thì Tuế Tuế với thầy Phó cùng nhau dùng bữa nhé."
Thẩm Tinh Tuế không ngờ bản thân lại nhận được phúc lợi này, vừa cảm động vừa lo lắng: "Nhỡ anh không đủ ăn thì sao ạ?"
"Không sao." Phó Kim Tiêu thản nhiên nói những điều khiến những người khác hâm mộ: "Tôi đứng đầu bảng điểm mà, thừa để đổi một bàn thức ăn.

Em không cần phải lo lắng vấn đề này."
Thẩm Tinh Thần bên cạnh khiếp sợ, không dám tin chỉ vào chính mình: "Thế, thế còn em?"
Đạo diễn không ngại náo nhiệt chêm vào: "Cậu tự cầu phúc đi."
"..."
Thẩm Tinh Thần nghẹn ngào không nói nên lời.

Nếu ở gần đó có một cái bàn, chắc chắn hắn sẽ không chần chờ mà lật đổ nó.
Khán giả cũng vui vẻ bàn tán:
"Tuế Tuế nói 'Anh đừng có mà lôi kéo em cùng nhau đói, anh không có người chống lưng nhưng em có nha' hi hi."
"Hắc hắc, anh dựa vào bản thân đi, em dựa vào người khác mất rồi."
"Cười chết, anh Phó chiều Tuế Tuế quá đi aaaa~"
"Tuế Tuế vĩnh viễn có người chống lưng."
Thẩm Tinh Thần ôm lấy cánh tay em trai mình, rống to: "Tuế Tuế!! Em không thể bỏ mặc người anh ruột thịt của mình ở lại được đâu! Em nhẫn tâm để anh nhịn đói, cuối cùng đánh mất anh trai thân yêu của em sao?"
Thẩm Tinh Tuế thấy hắn nháo như vậy, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nhìn về phía Phó Kim Tiêu.
Phó Kim Tiêu nhướn mày, ghé mắt nhìn Đồ Nhã.
Đồ Nhã thu được tín hiệu ngầm, tiến tới an ủi: "Không sao, không có việc gì cả.

Cậu tới đây ăn cùng tôi không phải là được rồi sao?"
Vì vậy, vấn đề bữa tối cuối cùng cũng được giải quyết.
Trong bữa cơm, mọi người rôm rả suy đoán xem nội gián có thể là ai, khi nào thì họ sẽ bắt đầu hành động.

Mỗi người đều có suy đoán của chính mình.
Thẩm Tinh Thần nhanh nhảu và cơm vào miệng rồi lén lút lấy thẻ nhiệm vụ của đội mình đưa cho Phó Kim Tiêu: "Anh Phó, đội ơn anh đã mời bọn em ăn cơm.

Tấm thẻ nhiệm vụ này chúng ta dùng chung đi!"
Phó Kim Tiêu liếc nhìn đồ án trên tấm thẻ.
Thẩm Tinh Tuế biết anh khá nhạy bén, thò qua hỏi: "Anh biết cái này là gì ạ?"
Phó Kim Tiêu cầm lấy tấm thẻ nhìn một hồi, mở miệng: "Chúng ta từng gặp qua đồ án này rồi."
Thẩm Tinh Tuế cảm thấy trí nhớ cậu tốt lắm nha, nhưng không ngờ rằng Phó Kim Tiêu vẫn nhạy bén hơn cả mình.

Cậu vội vàng khiêm tốn hỏi: "Gặp qua ở đâu vậy?"
Phó Kim Tiêu mở miệng: "Ở giữa thôn."
Những người khác sửng sốt.
Mỗi ngày bọn họ đều tập hợp ở đó mà cũng đâu thấy cái đồ án này nha.
Thẩm Tinh Tuế nghiêm túc nghĩ ngợi, bỗng nhiên cậu đứng phắt dậy, vỗ bàn: "Em biết rồi, trong buổi biểu diễn! Trên mặt đất khi đó có bày cái đồ án này, sau đó nó lại bị dọn đi."
Phó Kim Tiêu gật đầu.
Thẩm Tinh Thần khó hiểu: "Vậy chúng ta phải đi tìm người hay ra giữa thôn tìm đồ đây, nhưng ở đó cũng đâu có cái gì."
Phó Kim Tiêu chỉ vào đồ án: "Trên này có hình mặt trăng, thử đợi đến tối xem."
Thẩm Tinh Thần lộ vẻ đắc ý: "Nói không chừng nửa đêm sẽ xuất hiện tiên nữ gì đó ấy chứ hê hê."
Phó Kim Tiêu cười nhạt: "Hoặc là nữ quỷ."
"..."
Mưa phùn lớt phớt rơi không ngớt cả ngày hôm nay.

Sau khi ăn tối xong, mọi người nhanh chóng chuẩn bị ra giữa thôn để khám phá.

Thẩm Tinh Tuế mặc xong quần áo liền ra cửa, ở đó cậu thấy Phó Kim Tiêu đang bung dù.

Thân hình cao lớn của anh đứng giữa sương mù lờ mờ như một bức tranh thủy mặc.
Thẩm Tinh Tuế nhìn đến mức ngơ ngác.
Phó Kim Tiêu chủ động bước tới chỗ cậu, thấp giọng: "Vẫn mưa đó, nếu không em cứ đợi ở trong phòng đi.

Để tôi đi xem cho, trở về sẽ nói lại cho em."
Thẩm Tinh Tuế lắc đầu: "Cùng đi đi, một mình anh đi không an toàn ạ."
Phó Kim Tiêu cong môi cười: "Nhiều nhân viên chương trình đi theo như vậy sao có thể không an toàn được chứ."
Thẩm Tinh Tuế ngượng ngùng không đáp, Phó Kim Tiêu cũng chẳng vạch trần tâm tư của cậu.

Đợi tới khi Thẩm Tinh Thần có mặt, ba người bọn họ bắt đầu xuất phát.
Sau vài phút cuối cùng cũng tới giữa thôn.
Không làm mọi người thất vọng, ở đó có hai đứa nhỏ trong quần áo truyền thống của người Phỉ đang cầm ô đợi người.

Khi thấy bọn họ tới gần, hai nhóc khom lưng: "Chúng tôi theo mệnh của tiên nữ tới trợ giúp các vị thiếu hiệp phong ấn bảo vật.

Hôm nay, chúng ta gặp nhau ở chỗ này chính là duyên phận, xin hãy nhận lấy bản đồ của khu rừng."
Thẩm Tinh Thần, người đứng gần nhất, nhanh chóng nhận lấy.

Nhìn dọc nhìn xuôi nửa ngày, hắn chần chờ mở miệng: "A-Anh không hiểu gì hết..."
Thẩm Tinh Tuế cũng tới gần xem xét.
Hai người ngắm nghía mãi cũng chỉ kết luận được rằng trên tấm bản đồ chằng chịt các đồ án khó hiểu.
Phó Kim Tiêu nhàn nhạt liếc mắt, mở miệng: "Lật ngược lại."
"...Á"
Thẩm Tinh Thần vội vàng làm theo, cuối cùng cũng có thể hiểu nội dung bên trong.
Trong khi hai người tập trung nghiên cứu bản đồ, Phó Kim Tiêu lại tiến lên một bước, nhìn món đồ mà bọn nhỏ đang nắm chặt trong tay: "Đây là cái gì?"
Đứa nhóc trả lời: "Đây là bình nước của tiên nữ, bên trong có chứa nước thánh.

Nếu phun thứ nước này lên người xấu thì họ sẽ mãi mãi không thể chạm vào bảo vật được nữa."
Phó Kim Tiêu duỗi tay: "Đưa đây."
Cô nhóc do dự: "Nhưng mà tiên nữ từng nói là...!thứ này nhất định chỉ được giao cho thiếu hiệp của chính nghĩa..."
Phó Kim Tiêu nhướn mày.

Thay vì cướp lấy như nhiều người nghĩ thì anh từ tốn lấy một viên kẹo ở trong túi áo đưa cho cô bé.
Đứa nhỏ quyết đoán đưa đồ cho anh: "Đây ạ!!"
Khán giả nhìn thấy cảnh này lập tức phụt cười:
"Bé tùy hứng như vậy tiên nữ có biết không!?"
"Bình nước thánh duy nhất này cứ tự tiện cho người khác như vậy hả?!"
"Thiếu hiệp chính nghĩa còn đang nghiên cứu bản đồ kìa..."
Phó Kim Tiêu lấy được đồ liền trở về, nói với hai người: "Trời vẫn còn đang mưa, hai đứa muốn thì trở về rồi hẵng xem.

Ngày mai chúng ta có thể vào rừng rậm thử."
Hai người lên tiếng đáp lại.
Sau khi về, Thẩm Tinh Thần nhanh chóng vào phòng đi ngủ.
Thẩm Tinh Tuế và Phó Kim Tiêu cùng đường về phòng của mình.

Đi được một lúc, cậu không nhịn được hỏi: "Thầy Phó, vừa nãy đứa nhỏ đưa anh cái gì thế?"
Phó Kim Tiêu ghé mắt nhìn cậu: "Không có gì, đồ linh tinh thôi."
Thẩm Tinh Tuế suy tư, gật đầu đáp lại.
Phó Kim Tiêu nhìn vẻ mặt của cậu, cong môi cười: "Sao, nghi ngờ tôi là nội gián hả?"
Thẩm Tinh Tuế ngẩng đầu: "Vậy anh có phải không?"
Một câu hỏi ngốc nghếch.
Đâu có ai là nội gián lại chủ động thừa nhận chứ?
Sau khi nghe vậy, khuôn mặt Phó Kim Tiêu thoáng hiện ý cười.

Anh cúi đầu, nhìn cậu không chớp mắt: "Em hy vọng là tôi?"
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt, cứng đờ trả lời: "Đương nhiên là...!không hy vọng rồi."
Phó Kim Tiêu nhướn mày.
Khoảnh khắc trầm mặc ngắn ngủi này dường như dài vô tận.
Mãi sau, anh mới cong môi nói: "Ừm, vậy thì không phải."
Không biết vì sao, Thẩm Tinh Tuế luôn có một loại cảm giác kỳ diệu.

Mặc kệ sự thật ra sao, chỉ cần Phó Kim Tiêu nói với cậu không phải là anh, vậy chắc chắn anh sẽ đứng về phía cậu dù cho lập trường hay thân phận của bọn họ khác biệt.
....
Ngày thứ hai...
Đây là ngày quay thứ 3 của chương trình, 2 ngày trước khi kết thúc.
Đạo diễn tập hợp mọi người lại rồi thông báo: "Bây giờ chúng ta bắt đầu công bố danh sách.

Trong 8 người các bạn, hiện tại tỉ lệ giữa số người muốn bảo hộ bảo vật và số người muốn phá hủy nó là 5:3."
Khi công bố số liệu, hầu hết mọi người đều chấn kinh.
Ninh Trạch giật mình: "Hôm qua vốn chỉ có một người muốn phá hủy thôi mà."
"Cái người này đáng sợ quá đi, mới một ngày thôi mà đã lôi kéo được 2 người khác rồi!?" Từ Tần Khách nói: "Dựa theo tốc độ này, muộn nhất ngày mai chúng ta sẽ bị diệt toàn đội mất."
Đồ Nhã nói: "Hôm qua chỉ có một mình hắn ta chiến đấu, hôm nay lại có thêm hai người giúp đỡ...!Căn bản không đợi đến mai đâu, chắc chắn hôm nay đã phải kết thúc rồi."
Không biết ai đó từng nói đùa rằng: Nếu Phó Kim Tiêu mà là nội gián thì cả nhóm sẽ không sống nổi quá hai ngày.

Không ngờ rằng lời này đã trở thành sự thật.
Thẩm Tinh Thần đứng ra nói: "Dù sao tôi không phải nằm vùng."
Mấy người Lý Nhứ An cũng buông tay: "Chúng tôi cũng không phải.

Cả ngày hôm qua bọn tôi ở cùng chỗ với cô Đồ Nhã này, không tin thì có thể hỏi cô ấy."
An Nhiễm suy tư một lúc rồi mỉm cười: "Thật ra tôi thấy Thẩm Tinh Thần có vấn đề."
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Thẩm Tinh Thần.
"Mọi người còn nhớ không? Ngay từ ban đầu, Tinh Thần vẫn luôn miệng nói rằng nếu cậu ấy là nội gián thì vui rồi...!Nhưng mà bây giờ, Tinh Thần lại bắt đầu có ý định chứng minh mình không phải nội gián." An Nhiễm nhướn mày: "Thế này không phải lạ lắm sao?"
Thẩm Tinh Thần dậm chân: "Tôi nói tôi không phải nhá.

Chẳng lẽ anh đây còn phải dối lòng thừa nhận mình là nằm vùng à?"
Đồ Nhã lại mở miệng: "Tôi tìm được một manh mối này, trong đó nói rằng nội gián là thiếu hiệp thành danh từ thời niên thiếu."
Sau khi manh mối này được tung ra, nháy mắt mọi người lâm vào yên tĩnh.
Không ít tầm mắt bắt đầu hướng về phía Phó Kim Tiêu, bởi ai cũng biết rằng Phó ảnh đế nổi tiếng từ thời còn trẻ.

Bây giờ dù sắp 30 tuổi nhưng anh đã là tam kim ảnh đế có ảnh hưởng lớn trong giới giải trí.
Phó Kim Tiêu lại không chút hoang mang nhìn mọi người một lượt rồi từ tốn nói: "Tầm tuổi ra mắt của mấy người cũng đâu khác quá với tôi đâu."
Một lời đánh tan hoài nghi hiện có.
Người ra mắt muộn nhất cũng là khi 20 tuổi, vậy nên tất cả đều được tính là thiếu hiệp thành danh khi còn trẻ.
Vì vậy mọi người thu lại tầm mắt của mình.

Đồ Nhã nhìn bọn họ dễ dàng bị Phó Kim Tiêu xoay tới xoay lui mà thở dài, chỉ có thể cảm thán trình độ chênh lệch quá kinh khủng.
Thẩm Tinh Tuế yếu ớt giơ tay: "Tôi thấy chúng ta cần chú ý tới cách lôi kéo đồng minh của nội gian hơn chứ?"
Một lời trúng đích.
Đây mới là trọng điểm đáng được quan tâm nhất.
Hơn nữa bọn họ lại không được nhận bất kỳ thông báo gì khi có người bị lôi kéo.

Chuyện này thật là đáng sợ!
Đạo diễn chờ mãi mới tới chủ đề này, mở miệng: "Đây là nhiệm vụ ngày hôm nay của mọi người.

Trong khu rừng này có chứa rải rác các mảnh kính của gương thần, các bạn cần tìm được chúng và chiếu lên lệnh bài trên eo của người khác.

Nếu gương hiện màu đỏ thì người đó là nội gián và là đồng minh của hắn, ngược lại màu xanh lá sẽ là người thủ hộ.

Nếu gương bị phá hủy trước khi được tìm thấy thì các bạn sẽ mất đi cơ hội giám định này."
Vấn đề ở đây là tốc độ.
Đạo diễn tiếp tục mỉm cười một cách thần bí: "Danh sách các nhóm ngày hôm nay vẫn dựa theo lượng bầu chọn của khán giả, tuy nhiên chúng tôi sẽ tăng thêm sự tương tác giữa hai bên.

Trong một khoảng thời gian tiếp tới, các bạn sẽ sử dụng điện thoại của mình để đăng một bài Weibo với nội dung bất kỳ nhằm kêu gọi bình chọn.

Sau 10 phút, chương trình sẽ thông báo kết thúc và tổng kết số liệu."
Nhân viên trước tiên trả lại điện thoại cho từng người.
Vì công bằng, các bài đăng sẽ do nhân viên chịu trách nhiệm soạn thảo và đăng lên Weibo.

Nhiệm vụ của mọi người sẽ là mở khóa điện thoại và chỉ cho nhân viên vị trí ứng dụng.
Thẩm Tinh Tuế rất phối hợp mở khóa máy của mình rồi đưa cho nhân viên.
Nhân viên chương trình thấy hình nền còn cười nói: "Tuế Tuế đúng là trẻ con nha, còn lấy phim hoạt hình làm ảnh nền nữa chứ."
Theo lời cô nói, nhân viên quay phim lập tức cho màn hình điện thoại lên sóng, đồng thời để khán giả thấy được hình nền "Cậu bé bọt biển".
Thẩm Tinh Tuế thẹn thùng cười: "Em lấy ngẫu nhiên thôi ạ.

Bình thường không chơi trò chơi nên em hay lên Weibo tìm ảnh nền gì đó."
Nhân viên vừa chuẩn bị soạn bài đăng vừa trả lời: "Xem Weibo thường ngày của Tuế Tuế mà cũng không ngờ em lại trẻ con như vậy nha."
Thẩm Tinh Tuế thầm đáp: Tất nhiên là do em dùng tài khoản phụ để tìm rồi.
Nhưng khi vừa nghĩ tới chuyện này, cậu bỗng ngây ngẩn cả người.

Bởi vì Thẩm Tinh Tuế chợt nhớ ra tài khoản Weibo của cậu đang trực tuyến là tài khoản phụ mà!!!
Đã đổi lại chưa nhỉ?
Hình như là chưa...
Lúc trước cậu muốn tìm ảnh nền nên đăng nhập vào rồi tìm chứ chẳng nhớ rõ bản thân đã đổi lại hay chưa!
Vừa rồi cậu còn mải mê nói chuyện, quên không kiểm tra trang cá nhân có phải tài khoản chính của mình hay không.

Thử nghĩ mà xem, nếu tài khoản phụ của cậu xuất hiện một bài đăng kêu gọi bình chọn...
Thẩm Tinh Tuế hốt hoảng.

Cậu còn chưa kịp sửa tên người dùng nữa cơ!!!
Nhớ tới những phát ngôn trên Weibo của mình năm nào, thậm chí còn cả các mối quan hệ thân thiết với các lão làng trong fandom.
Một khi tất cả bị vạch trần...
Vậy cậu có nên chuẩn bị thu dọn đồ đạc lên sao Hỏa sống luôn không?
- ---------------
Tác giả có lời muốn nói:
Fans: Hóa ra chúng ta là người một nhà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui