Nụ hôn chậm rãi kết thúc nhưng tim Thẩm Tinh Tuế vẫn đập thình thịch mãi chẳng bình tĩnh nổi.
Đôi mắt cậu chớp chớp, sợ rằng bản thân uống lộn thuốc mới xuất hiện ảo giác như lúc này. Vào ngày hôm nay, tại tiết trời đêm se se lạnh, Thẩm Tinh Tuế nghe được lời tỏ tình từ thần tượng mà cậu đã thích nhiều năm.
Bàn tay hơi thô ráp của Phó Kim Tiêu khẽ chạm mặt của Thẩm Tinh Tuế, cười: "Thầy Thẩm phản ứng chút gì đi chứ, thầy như vậy sẽ khiến tôi mất hết mặt mũi đó."
Thẩm Tinh Tuế chậm rãi hoàn hồn, khuôn mặt trắng nõn phủ một lớp ửng đỏ.
Tới giờ cậu mới cảm thấy thẹn thùng.
Bọn họ vừa mới hôn môi đó!!
Phó Kim Tiêu ngạc nhiên với tốc độ phản ứng chậm chạp của cậu, vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều nói: "Sao da mặt lại mỏng như vậy chứ?"
Nói theo cách tương tự, không phải da mặt Thẩm Tinh Tuế mỏng mà ngược lại là do da mặt ai đó quá dày. Tuy nhiên, lại chẳng có người nào dám nói cả.
Phó Kim Tiêu nói tiếp: "Xem ra tôi phải nỗ lực hơn nữa để thầy Thẩm ngày càng quen mới được."
Quen... gì cơ?
Đôi mắt Thẩm Tinh Tuế phiếm hơi nước, mê mang chớp chớp. Cậu vẫn chưa hiểu anh đang nói gì cả.
Phó Kim Tiêu nhìn nhóc con trắng trẻo hồng hào trước mắt. Lớp trang điểm trên mặt cậu dù chưa được tẩy sạch nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ đẹp thanh thuần đã khiến người người phải trầm trồ. Giờ phút này, trong mắt của "Nữ Thần" còn có sự mê mang vừa gợi cảm vừa ngây thơ khiến người đối diện vô thức muốn phạm tội.
Trái tim Phó Kim Tiêu khẽ ngứa, muốn bắt nạt cậu nhóc này thêm nữa.
Thẩm Tinh Tuế dường như nhận ra ý đồ của anh, dùng tay chống đẩy: "Đừng..."
Ý cười dưới đáy mắt Phó Kim Tiêu tan biến. Đôi mắt anh tối lại, giọng nói cũng khàn đi: "Vì sao?"
"Môi mà sưng thì mai không ghi hình được đâu anh." Thẩm Tinh Tuế rất chuyên nghiệp biện giải: "Ngày mai chúng ta còn phải quay chương trình đó, nhỡ mà bị mọi người phát hiện thì..."
Cậu bắt đầu lo lắng.
Nào biết Phó Kim Tiêu không chút lưu tình, cười nhạo đáp: "Phát hiện thì mặc bọn họ phát hiện."
"..."
Sao cái người này lại tùy hứng như vậy chứ!
Khi Thẩm Tinh Tuế đang thầm mắng anh trong lòng, tiếng òng ọc kêu đói từ bụng vang lên đánh tan không khí im ắng.
Phó Kim Tiêu nhướn mày: "Đói bụng?"
Thẩm Tinh Tuế thẹn thùng gật đầu.
"Lúc nấu mì sao không nấu cho bản thân một phần chứ?" Phó Kim Tiêu vừa vào phòng bếp vừa nói.
Thẩm Tinh Tuế thành thật: "Em vội quá nên quên ạ."
Lúc ấy cậu chỉ nghĩ tới anh, nào còn nhớ nấu cho bản thân mình một phần. Tới khi xong việc, Thẩm Tinh Tuế mới cảm thấy đói lả.
Phó Kim Tiêu vào bếp, cầm lấy cục bột đã được nhồi tốt. Trước hết anh bật nồi đun một ít nước dùng, sau đó cầm lấy dao bắt đầu thái mì: "Thời gian không cho phép nên không thể nhào bột mới cho em được, chỉ có thể dùng tạm thôi."
Thẩm Tinh Tuế nhìn từng sợi mì thái đều đặn được thả vào trong nồi, ngạc nhiên hỏi: "Thầy Phó, anh cũng biết làm mì tươi ạ?"
Rốt cuộc người đàn ông này còn giấu bao nhiêu bất ngờ mà cậu chưa biết chứ.
"Trước kia từng quay một bộ phim, có cơ hội học tập chuyên gia về lĩnh vực này." Phó Kim Tiêu không nhanh không chậm đáp: "Cũng chỉ có thể làm cho em mấy thứ đơn giản thôi, đủ để chắc bụng."
Tuy miệng nói như vậy nhưng khi mì được gắp ra, rưới thêm một lớp nước sốt óng ánh ngon miệng thì ai cũng phải khẳng định rằng bát mì này so với bát mì nước đơn giản của Thẩm Tinh Tuế vừa nãy quả đúng là người trên trời kẻ dưới đất.
Thẩm Tinh Tuế nhanh chóng ngồi vào bàn, nếm thử một ngụm rồi không ngừng tấm tắc: "Quá ngon luôn ạ."
Phó Kim Tiêu nói: "Cứ ăn từ từ thôi, nếu thích thì sau anh lại làm cho em."
Thẩm Tinh Tuế ăn được non nửa tô mì mới thấy bớt đói, tò mò hỏi: "Anh nấu nhiều như vậy... là do thích nấu ăn hay sao ạ?"
Phó Kim Tiêu cong môi: "Không phải."
Sau khi nghe được, Thẩm Tinh Tuế cảm thấy rất bội phục anh. Hóa ra thật sự có người có thể hoàn thành xuất sắc công việc mà bản thân họ không hứng thú với nó.
"Trên thực tế, trừ khi họa hoằn lắm thì anh cũng ít xuống bếp." Phó Kim Tiêu ngồi cạnh, lười biếng thưởng thức tơ hồng trong tay: "Do chẳng có ai làm động lực để nấu cả."
Thẩm Tinh Tuế nghe vậy liền trợn mắt há miệng, nhìn tô mì trước mắt rồi rơi vào trầm tư.
Phó Kim Tiêu nâng mắt nhìn cậu, cong môi nói tiếp: "Đời này, anh chưa nấu cho ai ăn bao giờ đâu đấy."
Mặt Thẩm Tinh Tuế đỏ lựng, trong lòng tim đập loạn xạ không ngừng. Sao lại thế này cơ chứ? Mặc kệ hai người đã quen nhau bao lâu, thân phận thế nào, anh vẫn có thể làm cho cậu cảm thấy rộn ràng, bồn chồn mỗi lần gặp mặt!
"Em..." Thẩm Tinh Tuế dùng hết sức lực để trấn tĩnh bản thân: "Về sau em sẽ cố gắng luyện tay nghề để có thể nấu được nhiều món hơn nữa ạ."
Phó Kim Tiêu: "Không cần đâu."
Trái tim Thẩm Tinh Tuế rớt xuống đáy vực, không dám nghĩ nhiều.
Phó Kim Tiêu rút lại dáng vẻ tản mạn vừa rồi, thấp giọng: "Hôm nay anh rất vui."
"Cảm ơn em, Tuế Tuế." Khuôn mặt điển trai của Phó Kim Tiêu nghiêm túc trong bóng đêm. Anh nhìn Thẩm Tinh Tuế không chớp mắt, sâu trong con ngươi là ý cười nhàn nhạt: "Hôm nay, anh đã được nhận món quà ý nghĩa nhất."
....
Ngày thứ hai, hôm nay là ngày cuối cùng chương trình phát sóng.
Để kết thúc công việc, tổ chương trình quyết định tổ chức hoạt động tập thể cho mọi người.
Đạo diễn đứng ở phía trước, mở miệng: "Được rồi, đầu tiên xin cảm ơn mọi người đã vất vả tới đây để quay mùa thứ 2 của chương trình. Hôm nay chính là ngày kết thúc công việc của chúng ta, vậy nên chương trình chỉ còn duy nhất một thử thách dành cho mọi người."
Tất cả tập trung lắng nghe.
"Đó là mỗi người cần làm ít nhất một món đã được thưởng thức trong bữa ăn tại cửa thôn ở ngày đầu tiên." Đạo diễn cầm loa nói tiếp: "Món ăn của mọi người sẽ cùng được đặt ở trên bàn và được ban giám khảo, tức các bạn người Phỉ của chúng ta, bình chọn xem ai có thể làm lại được hương vị nguyên bản nhất. Người có số bầu nhiều nhất sẽ đạt được giải thưởng siêu lớn của tổ chương trình."
Thẩm Tinh Thần khờ khạo giơ tay: "Giải thưởng siêu lớn là gì thế đạo diễn? Có phải 5 tỷ tiền mặt không?"
Khóe miệng đạo diễn run rẩy: "Kinh phí chương trình hữu hạn..."
"Hay là 7 ngày du lịch Hawaii?" An Nhiễm đùa cợt: "Cho chúng tôi đi nghỉ phép?"
Đạo diễn: "Yên tâm yên tâm, chắc chắn sẽ làm mọi người hài lòng."
Nếu đạo diễn đã nói như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể phối hợp theo.
Chẳng qua, món ăn ngày đó của mỗi người là khác nhau nên bọn họ một lần nữa cần phải tách ra chuẩn bị nguyên liệu. Nhưng những thứ này làm gì có cái nào là miễn phí? Nếu muốn, bọn họ phải lấy điểm hoặc sức lao động để đổi.
Một con cá cần 20 điểm.
Lúc trước bọn họ còn không biết tích điểm để làm gì, bây giờ tới khi cần dùng đến mới biết nó quan trọng ra sao.
Đồ Nhã nói: "Tôi chỉ có 30 điểm thôi."
Những người khác nói theo:
"Tôi có 25 điểm."
"Tôi thì 19."
"Đừng nói nữa, bọn tôi -20 đây này."
Sau khi chia đều, Thẩm Tinh Thần và Thẩm Tinh Tuế mỗi người có -10 điểm.
Sau khi đã công khai số điểm của mình, mọi người đều cùng nhìn về phía Phó Kim Tiêu im lặng nãy giờ. Mà dưới ánh nhìn chăm chú, Phó ảnh đế chậm chạp đáp: "135 điểm."
!!!
Tất cả choáng váng.
Tại sao điểm của Phó Kim Tiêu lại nhiều như vậy, chuyện này không phải vô lý sao?
Phó Kim Tiêu dường như biết mọi người đều tò mò, mở miệng: "Tìm được gương, nước thần cùng chìa khóa trong rừng đều có điểm thưởng, chưa tính các nhiệm vụ hàng ngày."
Mà những nhiệm vụ này hầu hết mọi người chẳng có ai hoàn thành ngoài Phó Kim Tiêu.
Người đàn ông này ảo thật đấy!
Đồ Nhã nhạy bén hỏi: "Bọn tôi có thể mượn anh một ít điểm không?"
Phó Kim Tiêu nhướn mày: "Dựa vào đâu chứ?"
Đồ Nhã chần chờ: "D-Dựa vào tình hữu nghị nhiều năm của chúng ta...."
Phó Kim Tiêu cong môi, xoay người rời đi.
Đồ Nhã vội vàng chạy theo: "Này này này, cái anh này... Thật là, tôi còn chưa nói xong đâu. Tôi còn, tôi chắc chắn đấy! Cái quyển album lần trước cậu nói tới...."
Khán giả trong phòng phát trực tiếp cười rôm rả:
"Há há há, lão Phó hình thật giá thật đây này."
"Hữu nghị? Tui có hả?"
"Ai cũng đừng hòng chiếm lợi của cáo già họ Phó nha."
"Cô Đồ Nhã nghĩ bạc cả tóc mất, ha ha ha."
Phó Kim Tiêu tặng Đồ Nhã 20 điểm, đủ để cô đổi được mấy nguyên liệu miễn phí.
Những người còn lại thấy có thể mượn anh được liền nóng lòng tới thử.
Khi thấy thầy Lý thành công thuyết phục Phó Kim Tiêu cho mình 20 điểm bằng cách chiêu đãi anh mấy bữa tiệc lớn sau chương trình, mọi người bắt đầu chạy lên bao vây xung quanh:
"Thầy Phó, em cũng muốn đổi."
"Em có một quyển album siêu siêu hiếm, hiện tại không được xuất bản nữa."
"Em...."
Thật ra mấy thứ này Phó Kim Tiêu cũng không phải không có, tất cả chỉ là trò đùa nho nhỏ giữa mọi người với nhau thôi. Anh là tiền bối, chăm sóc cho tiểu bối là việc phải làm. Vậy nên, tuy có nhiều thứ bản thân không cần nhưng Phó Kim Tiêu vẫn sẵn sàng tặng điểm.
Thẩm Tinh Thần tiến tới: "Không phải nói nhiều, em sẽ trộm một món siêu xịn trong phòng anh cả đưa cho anh nhá."
Nói đến hiếu thuận thì hắn làm rất thuận tay.
Phó Kim Tiêu nói: "Cho cậu 10 điểm."
Thẩm Tinh Thần thấy vậy cũng được, ít nhất hắn không phải mang cái mác "-10" nữa. Thẩm Tinh Thần còn vô cùng ân cần giúp đứa em trai bên cạnh mình, hỏi hộ: "Vậy Tuế Tuế thì sao ạ? Tuế Tuế có thể dùng cái gì để đổi bây giờ?"
Thẩm Tinh Tuế vẫn chưa có bất kỳ hành động nào.
Phó Kim Tiêu liếc mắt nhìn cậu rồi hỏi: "Em muốn bao nhiêu?"
Người khác tới phải xin xỏ đủ đường, trước tiên phải đưa ra cái giá rồi xem Phó ảnh đế thương tình cho mình bao nhiêu điểm. Nhưng đến lượt Thẩm Tinh Tuế, thậm chí cậu còn chẳng phải mở miệng, Phó Kim Tiêu đã mở lời hỏi xem cậu muốn bao nhiêu điểm.
Thẩm Tinh Tuế vẫn luôn thầm tính số điểm còn lại cho Phó Kim Tiêu, phát hiện ra lúc này anh chỉ còn trên dưới 100 điểm thôi. Cậu xót ruột thay: "Không sao đâu ạ, em không cần..."
Phó Kim Tiêu cắt lời: "Cho em 40 điểm."
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt. Cậu còn chưa kịp nói gì, Thẩm Tinh Thần đã gào to: "Tuế Tuế đổi cái gì mà được nhiều như vậy?? Em có thể mượn nhiều như vậy được không?"
Phó Kim Tiêu lạnh mặt liếc hắn, cười không đáp.
Thẩm Tinh Thần: "..."
Trầm mặc.
Người xem thì cười ha hả:
"Thẩm Tinh Thần khóc ngất."
"Sao anh có thể so được với cục cưng của người ta được há há."
"Thầy Phó chăm sóc học trò của mình quá nhỉ?"
"Tui cũng muốn được làm học trò của thầy Phó, muốn được anh iu chiều chuộng như vậy cơ ứ ừ~"
"Mấy người tỉnh táo đê, không phải ai trên thế giới này cũng là Thẩm Tinh Tuế đâu...."
Sau khi công bố số điểm hiện có, mọi người bắt đầu chia nhau ra đi tìm nguyên liệu nấu ăn. Bởi vì hầu hết mỗi người đều ăn một món khác nhau nên số nguyên liệu cần có cũng không giống nhau. Thẩm Tinh Tuế và Từ Tần Khách trùng hợp đi lấy cùng một loại nguyên liệu. Từ trước tới nay, hai người chưa có cơ hội trò chuyện nên lần này nhân tiện cùng tâm sự.
Từ Tần Khách nói: "Chuyện hai ngày trước... cảm ơn cậu nhé."
Thẩm Tinh Tuế chần chờ: "Chuyện gì cơ?"
"Bùa hộ mệnh ấy." Từ Tần Khách cười cười, đoán rằng cậu đã quên liền nhắc lại: "Khi ấy cậu đưa bùa hộ mệnh cho tôi, nhưng cuối cùng tôi và cô Đồ Nhã vẫn không thể thắng nổi."
Lúc này Thẩm Tinh Tuế mới sực nhớ, đáp lại: "Không có việc gì, không cần phải cảm ơn gì đâu."
Từ Tần Khách cũng biết cậu là một người thẳng thắn chính chực. Trước kia khi còn trong [Tinh Quang], hắn đã nghe qua cái tên Thẩm Tinh Tuế từ miệng người khác. Bọn họ miêu tả cậu là loại phường xấu xa, nhưng ấn tượng của Từ Tần Khách với cậu không tệ. Đó là bởi hắn từng thấy Thẩm Tinh Tuế trong phòng tập.
Rất nỗ lực.
Cũng là một thiên tài trong âm nhạc.
Từ trước cho tới nay, Từ Tần Khách vẫn luôn dành một sự kính trọng cho những người biết cố gắng. Vậy nên trong cái đêm công bố danh sách ra mắt, khi biết Thẩm Tinh Tuế bị loại, hắn cũng không khinh thường mà chỉ tiếc hận thay cho cậu.
Sau này khi cùng tham gia chương trình giải trí này, hai người vẫn chưa có nhiều cơ hội tiếp xúc. Nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được Thẩm Tinh Tuế là một người đoan chính khác hẳn với những lời đồn đoán.
"Trước kia chưa từng cùng anh làm nhiệm vụ." Thẩm Tinh Tuế tìm một đề tài để bắt chuyện: "Quan hệ của anh với Phong Phàm tốt lắm nhỉ? Hai người lúc nào cũng kề vai sát cánh bên nhau cả."
Từ Tần Khách thẳng thắn: "Quan hệ của cậu với thầy Phó cũng không tồi."
Cả người Thẩm Tinh Tuế cứng đờ, không dám tin quay đầu nhìn hắn. Trong đầu cậu lúc này đang liên tục phân tích không ngừng, xem những lời này rốt cuộc là có ý gì.
Từ Tần Khách cười cười: "Đừng khẩn trương, tôi không bép xép cái miệng đâu, cứ coi như đang nói chuyện phiếm đi."
Lúc này Thẩm Tinh Tuế mới phát hiện, không biết từ khi nào Từ Tần Khách đã ngắt mic của hắn.
Vậy ra bọn họ thật sự chỉ đang nói chuyện phiếm nãy giờ, người xem cũng không nghe được bất kỳ cái gì. Nghĩ tới nghĩ lui, một khi đã như vậy, Thẩm Tinh Tuế cũng tắt mic của mình.
Từ Tần Khách nói: "Chắc cậu cũng có thể nhìn ra được nhỉ, tôi với Phong Phàm..."
Trong lòng Thẩm Tinh Tuế có suy đoán nhưng không dám nói: "Hai người...?"
"Ừ." Từ Tần Khách gật đầu, cười cười nói: "Không phải bí mật gì cả, bạn bè thân thiết của chúng tôi đều biết rồi."
Thẩm Tinh Tuế như được thông suốt.
Trước đấy cậu chỉ cảm thấy hai người này có quan hệ anh em thân thiết, thân đến mức khiến cho người khác nghĩ rằng mối quan hệ này đã vượt quá tình anh em. Nhưng nếu sự thật là như vậy thì thật tốt.
Từ Tần khách nhìn cậu, hỏi: "Cậu với thầy Phó... không phải sao?"
Thẩm Tinh Tuế nghẹn lại. Nếu đổi lại là ngày hôm qua thì cậu có thể lập tức lắc đầu, nhưng hôm nay thì chẳng biết nên trả lời thế nào.
Chột dạ.
Nhưng cũng có một chút cao hứng.
Từ trước tới nay, cậu chưa từng bàn luận với người khác về người yêu của mình, cũng chưa từng yêu ai để mà nói. Nhưng cái cảm giác túm tụm cùng bạn bè nói chuyện về đối tượng tình cảm của mình thật sự rất mới lạ khiến cậu... muốn chia sẻ nhiều hơn.
Thẩm Tinh Tuế cẩn thận dò hỏi: "Tại sao lại hỏi như vậy? Quan hệ của anh ấy với những người khác cũng không tệ mà."
"Cảm giác." Từ Tần Khách trả lời: "Tôi thích Phong Phàm nên ánh mắt nhìn người thương của mình khác hẳn với khi nhìn người khác. Thầy Phó thích cậu, vậy nên ánh mắt của anh ấy khi nhìn cậu hay những hành động anh ấy làm cũng khác nhau. Có rất nhiều chuyện có thể che giấu kỹ càng, nhưng duy nhất thứ tình cảm khi thích một người thì ngay cả ảnh đế cũng không đóng giả được đâu."
Thẩm Tinh Tuế ngẩn người, không ngờ bản thân lại nhận được câu trả lời như vậy.
Đồng thời, trái tim trong lồng ngực cậu bỗng dưng nhộn nhạo đến lạ. Khi nhớ tới Phó Kim Tiêu, ánh mắt cậu lấp lánh ánh sáng, khóe môi cũng vô thức cong lên.
Từ Tần Khách vừa thấy bộ dáng cậu liền biết Phó Kim Tiêu không phải tình đơn phương: "Tôi nói cái này, không có ý mạo phạm..."
"Tôi chỉ thấy tò mò ở một điểm... Trước đó, thầy Phó đã từng chia sẻ với đại chúng rằng nếu anh ấy có đối tượng thì chắc chắn sẽ không che giấu mà công khai với mọi người." Từ Tần Khách nói tiếp: "Tôi thấy hai người chưa công khai, chắc hẳn vừa mới ở bên nhau đúng chứ? Xuất phát từ tò mò nên tôi muốn hỏi một chút, nếu mạo phạm tới cậu thì cho tôi xin lỗi."
Thẩm Tinh Tuế mím môi, nhẹ giọng đáp: "Không có việc gì."
Từ Tần Khách tiếp tục nói: "Thật ra theo tôi thấy... lựa chọn của hai người, chưa công khai giống như chúng tôi là tốt nhất."
Thẩm Tinh Tuế nhìn về phía hắn, yên tĩnh lắng nghe.
Từ Tần Khách vừa cầm cuốc đào khoai tây vừa nói: "Cậu biết đấy, xã hội này ấy mà... tuy rằng luật pháp đã cho phép nhưng còn rất nhiều người vẫn chưa tiếp thu được chuyện này. Có không ít nghệ sĩ đang ở trên đỉnh cao danh vọng bị tuột dốc không phanh chỉ vì công bố xu hướng tính dục của mình."
"Sự nghiệp của thầy Phó vẫn đang phát triển rực rỡ đúng chứ." Từ Tần Khách cười nói: "Tôi nghĩ hai người chưa công khai hẳn là lựa chọn chính xác nhất."
Những lời của hắn như một chậu nước đá xối thẳng lên người Thẩm Tinh Tuế.
Sự hân hoan từ khoảnh khắc cả hai xác định mối quan hệ đêm qua đến giờ nháy mắt bị hiện thực tàn khốc dập tắt. Sau khi cẩn thận ngẫm nghĩ, Thẩm Tinh Tuế thậm chí còn thầm cảm tạ Từ Tần Khách đã kịp thời đánh thức bản thân.
Lấy thực lực, chỗ đứng trong giới của cậu hiện tại...
Liệu rằng mọi người sẽ chấp nhận người thầy Phó yêu là cậu sao?
Nếu bản thân cậu ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh thì phải làm sao bây giờ?
"Bọn tôi..." Ánh mắt Thẩm Tinh Tuế trầm lại, cuối cùng nói: "Bọn tôi cũng chưa có ý định công khai."
Từ Tần Khách đang cuốc đất cũng phải dừng tay lại: "Là ý của thầy Phó hả?"
Thẩm Tinh Tuế mím môi, không đáp.
Từ Tần Khách rất thông minh, mấy lời hôm nay của hắn là để thăm dò ý định của cặp đôi này. Thật ra bản thân Từ Tần Khách cũng rất muốn công khai nhưng lại không dám, vì bản thân hắn là một người nhát gan. Vậy nên, Từ Tần Khách mới tìm tới những cặp đôi tương tự để cho mình một liều thuốc an thần, nhưng xem ra....
Cặp đôi này hình như cũng không thuận lợi như hắn nghĩ.
.....
Sau giờ chiều, các vị khách quý cùng tụ tập lại bắt đầu nấu cơm. Sau khi lăn lộn một phen trong bếp, bọn họ mới làm xong một bàn đồ ăn rồi mời người Phỉ tới thử. Cuối cùng, sau khi tổng kết số phiếu bình chọn từ người dân trong làng, hai người thắng chung cuộc là Phó Kim Tiêu và Đồ Nhã.
Đạo diễn tiết lộ giải thưởng siêu khủng của chương trình: "Chúc mừng hai người đã đạt được danh hiệu đại sứ tuyên truyền văn hóa dân tộc!~"
"...."
Phó Kim Tiêu và Đồ Nhã trầm mặc trong chớp lát rồi vỗ tay.
Thật ra làm đại sứ cũng không tệ, có thể dựa vào việc quảng bá văn hóa dân tộc để xây dựng hình tượng tốt đẹp cũng rất có ích. Sau khi quay xong, mùa 2 của [Tinh Quang] lại đặt một dấu chấm kết thúc.
Các vị khách quý bắt đầu tạm biệt ra về.
Thẩm Tinh Tuế và Thẩm Tinh Thần đã cùng đặt vé máy bay vào buổi tối, vậy nhưng Thẩm Tinh Thần lại đột ngột có một buổi chụp tạp chí ở thành phố B nên chưa thể về nhà được. Vì vậy, Thẩm Tinh Tuế cuối cùng lại phải về nhà một mình.
Khi đang thu dọn hành lý, cậu trùng hợp chạm mặt Phó Kim Tiêu và trợ lý của anh ở đằng sau: "Anh cũng đi chuyến bay tối ạ?"
Phó Kim Tiêu mở miệng: "Thẩm Tinh Thần không về cùng em à?"
"Vâng." Thẩm Tinh Tuế nói: "Anh ấy còn có việc ạ."
Phó Kim Tiêu nói với trợ lý: "Điều chỉnh lịch bay của tôi, tôi sẽ về cùng chuyến với em ấy."
Trợ lý là một thiếu nữ trẻ, nghe vậy liền nhìn Thẩm Tinh Tuế với ánh mắt hóng hớt rồi cười hì hì chạy đi.
Thẩm Tinh Tuế nghĩ chắc cô đã biết chuyện rồi.
Có thể cùng thần tượng ngồi cùng một chuyến bay về nhà tất nhiên là một chuyện rất vui nên cậu không từ chối.
Chuyến bay của hai người cất cánh vào lúc đêm muộn. Chỗ ngồi của bọn họ nằm ở khoang hạng nhất, hơn nữa lại ngay cạnh nhau. Nhân lúc máy bay chưa cất cánh, Thẩm Tinh Tuế vừa dựa vào ghế vừa mở điện thoại ra lướt mạng. Cậu đăng nhập bằng tài khoản phụ, theo thói quen dạo một vòng siêu thoại. Không ngờ rằng mấy ngày nay không lên mạng, vậy mà đề tài giữa cậu và Phó Kim Tiêu trở nên siêu nóng với nhiều ý kiến trái chiều:
"Nghe nói Thẩm Tinh Tuế và anh Phó cùng chung công ty quản lý."
"Có phải bọn họ ký hợp đồng gì không?"
"Mị hong thích cậu này đâu nhaaaa."
"Cậu ta còn chưa vào giới giải trí được một năm nữa... Suốt ngày chỉ biết nịnh bợ tiền bối để chạy lối tắt thôi."
Thẩm Tinh Tuế đã biết bản thân sẽ không được nhiều người thích, nhưng khi nhìn thấy những bình luận ấy vẫn khó tránh khỏi nhói lòng. Đặc biệt khi cậu mở ra hội fan, trùng hợp mọi người cũng đang bàn luận:
"Có phải hai người bọn họ... thật không?"
"Sao có thể!?"
"Thẩm Tinh Tuế mà xứng với thầy Phó chắc? Còn không nhìn xem bản thân có ưu điểm gì?"
"Kết cục của cậu ta rồi cũng chẳng khác gì mấy nghệ sĩ từng theo đuổi anh nhà mình thôi."
"Đúng vậy đúng vậy..."
Còn có một số người càng trầm trọng hóa vấn đề:
"Tôi từ chối!"
"Nếu thầy Phó thích cậu ta thì bà đây thoát fan!"
"Cậu ta không thể bình thường được hả?"
Lướt một hồi, Thẩm Tinh Tuế đóng lại máy, không dám xem nữa. Lúc trước cậu đã nghĩ rằng nếu chuyện tình này được công khai thì sẽ có người phản đối, nhưng không ngờ phản ứng của cộng đồng mạng lại gay gắt như vậy. Suốt mấy tiếng trên máy bay, Thẩm Tinh Tuế ngồi nguyên chẳng động đậy một chút nào. Kể cả khi xuống sân bay rồi, cậu vẫn còn mất hồn mất vía.
Không biết là ai làm lộ lịch trình nên fans tới sân bay đón thần tượng rất nhiều. Nhìn từ đằng xa đã có thể thấy rất nhiều người đang giơ bảng đề tên Phó Kim Tiêu.
Phó Kim Tiêu cầm lấy vali của cậu, nói: "Đi thôi, xe đang đợi ở ngoài rồi. Để anh đưa em về."
Anh vẫn luôn bình tĩnh, thậm chí còn chẳng e dè fans chút nào.
Nhưng Thẩm Tinh Tuế lại dừng chân, nói: "Để em đi đường khác đi."
Phó Kim Tiêu hơi nhăn mày.
"Để fans nhìn thấy thì không ổn đâu..." Thẩm Tinh Tuế nhẹ nhàng nói: "Anh cứ đi trước đi, chốc em ra sau."
Phó Kim Tiêu trầm mặc trong chốc lát. Sự im lặng này của anh khiến người khác cảm thấy áp bách tới mức khó thở.
Khi Thẩm Tinh Tuế bắt đầu cảm thấy bất an, Phó Kim Tiêu mở miệng: "Chúng ta qua lối đi tư nhân."
Thẩm Tinh Tuế ngạc nhiên: "Anh không đi chào fans ạ?"
Phó Kim Tiêu không nhanh không chậm đáp lời: "Không được tách ra, chúng ta phải đi cùng nhau."
Mặc kệ lúc nào, anh luôn kiên định đứng bên Thẩm Tinh Tuế để chắc chắn rằng cậu sẽ không phải lẻ loi một mình.
Vốn trong lòng Thẩm Tinh Tuế còn đang rối ren với lo âu, nhưng khi nghe thấy anh nói vậy thì bỗng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hai người cùng nhau ra ngoài rồi lên trên xe, cả quá trình chỉ chạm mặt với tài xế.
Phó Kim Tiêu hỏi: "Em mệt hả?"
Thẩm Tinh Tuế chậm chạp gật đầu. Cậu nghĩ tới việc chốc nữa hai người bọn họ phải tách ra mà luyến tiếc. Dựa vào Phó Kim Tiêu, tay cậu vô thức nắm chặt lấy vạt áo anh, trong lòng lại đang nghĩ tới một ít việc mãi không thông.
Phó Kim Tiêu ghé mắt nhìn cậu. Ánh đèn vàng ấm trong xe rủ xuống khuôn mặt trắng nõn của chàng thanh niên. Cậu quyến luyến dựa vào người anh, dáng vẻ ủ rũ, tâm trạng nặng nề hiện hết ở trên mặt. Từ lúc cậu và Từ Tần Khách trở về tới giờ, khi nhìn thấy ánh mắt từng người, Phó Kim Tiêu vốn thông minh hơn người đã lập tức đoán được bọn họ tâm sự chuyện gì.
Chỉ là không ngờ rằng nhóc ngốc Thẩm Tinh Tuế này thà giữ vấn đề cho riêng mình cũng không muốn nói với anh.
Phó Kim Tiêu mở miệng: "Em đang nghĩ gì vậy?"
Động tác trên tay Thẩm Tinh Tuế cứng đờ. Cậu mím môi, suýt chút nữa không giữ bình tĩnh được. Cậu chỉ muốn lập tức tìm ra cách diễn giải tình hình của bọn họ lúc này, bộc lộ thứ cảm xúc phức tạp rối ren trong đầu cậu ngay bây giờ.
"Em..." Thẩm Tinh Tuế chần chờ mở miệng: " Em đang nghĩ... mối quan hệ hiện tại của chúng ta có phải là..."
Con người Phó Kim Tiêu tối lại, cong miệng nói: "Ừ, vấn đề này anh cũng từng nghĩ tới."
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Kim Tiêu ngồi bên cạnh cậu, thân hình cao lớn đem lại cho người khác cảm giác được bảo vệ vô cùng an toàn. Trên khuôn mặt anh lúc này hiện rõ ý cười nhẹ, trầm giọng nói: "Chúng ta công khai đi."