Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người

Trương Thỉ không dám thực hiện lời đề nghị của An Nhiễm.

Hắn tin tưởng vào quá trình xây dựng tình cảm chứ chưa từng nghĩ tới chuyện đi đường ngang ngõ tắt. Nhưng quỷ tha ma bắt, không biết vì sao mà Trương Thỉ vẫn cầm lấy chiếc túi nhỏ mà An Nhiễm đưa. Chiếc túi này nhẹ như thể chẳng có gì bên trong nhưng bản thân Trương Thỉ lại cảm nhận được sức nặng vô hình của nó.

Chạng vạng, Thẩm Tinh Tuế trở lại.

Bọn họ hẹn nhau ở quầy đồ ăn bên đường. Gió lúc này đã bắt đầu trở lạnh. Trong tay Thẩm Tinh Tuế là một chiếc túi có không ít đồ ăn vặt ở bên trong.

Nhìn thấy Trương Thỉ, Thẩm Tinh Tuế vẫy tay.

Trương Thỉ bước nhỏ chạy tới: "Tuế Tuế, sao cậu mua nhiều đồ ăn thế?"

Thẩm Tinh Tuế cười: "Ở đây có nhiều đặc sản lắm, tôi mua về một ít cho gia đình với bạn bè."

Trương Thỉ biết, Thẩm Tinh Tuế từ trước tới nay luôn quan tâm tới mọi người xung quanh.

Ví dụ như mỗi khi đi du lịch đâu đấy, cậu sẽ nghĩ tới việc mua quà về cho mọi người trước tiên.

Trương Thỉ rung động, nhẹ giọng nói: "Để tôi xách giúp cậu."

Thẩm Tinh Tuế lắc đầu: "Không cần đâu, có hai túi thôi mà. Tôi tự xách được."

Trương Thỉ vẫn cố chấp cầm lấy một túi: "Không sao, tôi cũng đang rảnh tay mà."

Thẩm Tinh Tuế đành phải thỏa hiệp: "Cảm ơn."

Bờ biển lúc hoàng hôn đẹp một cách choáng ngợp. Trương Thỉ vừa ngắm cảnh vừa đề nghị: "Không cần cảm ơn đâu. Nhưng mà... đúng là khó có cơ hội được đi dạo như thế này, hay là chúng ta chụp một bức làm kỷ niệm đi?"

Thẩm Tinh Tuế chần chờ: "Ở chỗ này luôn hả, nhưng mà hôm nay quần áo của tôi không..."

Trương Thỉ hiểu ý của cậu, bọn họ là người nổi tiếng nên lúc nào cũng phải chú ý tới hình tượng của bản thân. Vì vậy, hắn nói: "Không sao không sao, tôi không đăng lên Weibo đâu, chỉ chia sẻ với bạn bè thân thiết thôi."

Cái này thì dễ chấp nhận hơn nhiều.

Thẩm Tinh Tuế cũng không làm ra vẻ: "Vậy thì được."

Bọn họ đưa lưng về phía biển rộng, hai bên là hàng dừa xanh đang rầm rì đung đưa. Trong ánh chiều hoàng hôn, một người cười xán lạn, người còn lại thì thẹn thùng. Ngay lập tức, điện thoại lưu lại khoảnh khắc ấm áp này.

Trương Thỉ mỉm cười: "Xong rồi."

Thẩm Tinh Tuế gật đầu: "Trở về thôi."

Trương Thỉ gật đầu đồng ý, nhanh tay đăng tấm ảnh này lên vòng bạn bè. Rất nhanh đã có rất nhiều người nhìn thấy, bao gồm cả bạn cũ thời đi học của bọn họ:

"Đây là Thẩm Tinh Tuế hả?"

"Ái chà, hai người thân thiết ghê ta."

"Hâm mộ mối quan hệ này thật đấy."

"Đây là đi chơi riêng hả?"

"Cậu ấy nhìn đẹp mắt thật đấy. Tôi cũng là fans của Tuế Tuế này, có thể nhờ ký tên được không?"

Đây là bài đăng được bạn bè thảo luận rôm rả nhất trong mấy năm nay của Trương Thỉ. Ngay cả người nhà cũng khen ngợi, cho rằng hai người bọn họ rất xứng đôi.

Những lời này hằn thật sâu vào trong tâm trí của Trương Thỉ, cho hắn sự thỏa mãn sung sướng lớn không tưởng. Trương Thỉ nghĩ, nếu bản thân hắn và Thẩm Tinh Tuế thật sự ở bên nhau thì số lượng người hâm mộ phải lớn đến chừng nào? Nhìn những lời chúc phúc cho hai người dưới ảnh mà xem, vậy ra bọn họ thật sự xứng đôi đúng chứ...

Vài ngày sau.

Hai ca khúc mới lần lượt được hoàn thành khiến Hồ Khải Việt hết sức vừa lòng, khen Thẩm Tinh Tuế: "Vượt qua cả dự tính của tôi. Sắp tới tôi sẽ giao cho cậu sáng tác một ca khúc hợp tác với bên điện ảnh. Trong vòng 3 ngày, cậu với Trương Thỉ làm sao làm sao thì làm, miễn là nộp cho tôi bản thảo đúng hạn."

Thẩm Tinh Tuế hỏi: "Vâng, nếu hoàn thành trước thời hạn thì sao ạ?"

Hồ Khải Việt bật cười: "Tự tin đấy."

"Không phải." Thẩm Tinh Tuế khiêm tốn đáp: "Đôi khi linh cảm tới thì dù chưa phải là ý tưởng tốt nhất những tốc độ sáng tác sẽ được đẩy nhanh ạ. Nếu anh vừa lòng thì không phải chúng tôi sẽ có thêm thời gian chỉnh sửa lần hai đúng không?"

Cậu nói cũng có ý đúng.

Hồ Khải Việt nghĩ, nhướn mày: "Được, sau 3 ngày tôi sẽ xem kết quả."

Thẩm Tinh Tuế gật đầu.

"Trong 3 ngày này tôi cần ra ngoài bàn bạc với bên sản xuất." Hồ Khải Việt nói: "Hai người cứ làm việc, nếu có gì thì cứ liên lạc với tôi qua WeChat."

Trương Thỉ nói: "Cháu biết rồi ạ."

Hồ Khải Việt thấy Thẩm Tinh Tuế ngoan ngoãn không thắc mắc gì nữa mới yên tâm rời đi. Thật ra tiếp xúc càng lâu, Hồ Khải Việt càng bị thu hút bởi tài hoa của cậu. Không bàn tới gia thế, Thẩm Tinh Tuế không cao ngạo, không nóng nảy, kỹ năng cũng rất tốt quả thật...

Thật sự rất dễ làm người thích.

Vẫn nên quan sát thêm một khoảng thời gian nữa. Nếu không có ai chú ý tới viên ngọc thô này thì hắn chắc chắn sẽ xuống tay.

Thẩm Tinh Tuế dặn dò: "Mấy ngày hôm nay hình như sẽ có mưa đấy ạ, anh ra ngoài nhớ chú ý an toàn nhé."

"Đã biết." Hồ Khải Việt cũng nhắc nhở cậu: "Cậu cũng ít thức khuya lại đi, tôi đã cho 3 ngày làm việc rồi. Tuy rằng không nhiều nhưng cũng không quá gấp gáp. Nếu tôi mà phát hiện cậu làm việc quên ăn quên ngủ thì coi chừng đấy, biết chưa?"

Thẩm Tinh Tuế cười cười: "Vâng ạ."

Hồ Khải Việt rời đi, để hai người Trương Thỉ và Thẩm Tinh Tuế làm việc.

Trương Thỉ nhìn cậu, nói: "Tuế Tuế, bây giờ chúng ta..."

"Trước tiên cứ thảo luận chia việc đã." Thẩm Tinh Tuế bắt đầu vào chế độ công việc: "Như vậy lúc làm việc sẽ đỡ rắc rối."

Trương Thỉ gật đầu: "Được."

Hắn vẫn luôn tìm cơ hội mấy ngày vừa qua nhưng đáng tiếc lại chẳng thấy cơ hội tốt nào.

Quá trình sản xuất album sắp kết thúc, có lẽ ba ngày tới chính là cơ hội cuối cùng mà hắn có. Suốt tối hôm nay, Trương Thỉ cứ bồn chồn mãi không thôi. Cho tới khi bên ngoài cho tia chớp xẹt qua, đánh vỡ sự im lặng của bóng đêm. Thường ngày sau khi công việc kết thúc, Thẩm Tinh Tuế cùng hai trợ lý của cậu sẽ trở lại biệt thự dưới núi để nghỉ ngơi. Vậy nhưng đêm nay có mưa lớn chớp giật, xuống núi lúc này lại quá nguy hiểm, mà trong biệt thự thì có phòng cho khách...

Cả người Trương Thỉ đứng ngồi không yên.

Khi Thẩm Tinh Tuế đi từ trên tầng xuống, thấy Trương Thỉ ngồi ở phòng khách liền hỏi: "Vẫn chưa nghỉ à?"

"Tuế Tuế?" Trương Thỉ rời khỏi mớ suy nghĩ của mình, chần chờ mở miệng: "Chưa, tôi đang suy nghĩ ít chuyện."

Thẩm Tinh Tuế đã làm việc với hắn gần một tháng, khách sáo hỏi thêm một câu: "Chuyện gì vậy?"

Trương Thỉ do dự. Lời nói của An Nhiễm lúc này chẳng khác nào chú ngữ mê hoặc tâm trí hắn. Bên ngoài mưa đập lộp bộp vào cửa kính, Trương Thỉ như bị ma xui quỷ khiến nói: "Hôm nay là sinh nhật của tôi."

Thẩm Tinh Tuế sửng sốt: "Là hôm nay sao?"

Trương Thỉ gật đầu, vừa nhìn bên ngoài vừa nói: "Mọi năm tôi sẽ ở nhà mở tiệc, năm nay lại vì công việc nên không về được."

Thẩm Tinh Tuế hiểu cảm giác này. Cậu cũng từng có lúc phải lẻ loi một mình, đến cả sinh nhật cũng chẳng có ai đoái hoài tới nên an ủi: "Đừng buồn, sau này lại có cơ hội ăn sinh nhật."

Trương Thỉ cười nói: "Cảm ơn cậu nhé Tuế Tuế."

Thẩm Tinh Tuế nhấp môi cười.

Trương Thỉ lại chủ động đứng dậy: "Cũng sắp tới giờ cơm rồi, tôi nhớ hình như trong tủ lạnh có mấy thứ. Hôm nay trời mưa lớn, cậu đừng xuống núi nữa, nguy hiểm lắm. Cứ ở tạm phòng cho khách đêm nay đi, để tôi đi nấu bữa tối luôn."

Thẩm Tinh Tuế vốn muốn trở về biệt thự dưới chân núi nhưng lúc này, bên ngoài bỗng có một tia chớp lớn xẹt qua, để lại tiếng sấm vang rền. Cậu đang ở giữa sườn núi, lúc này lái xe đi lên hay đi xuống cũng rất nguy hiểm. Nghĩ vậy, Thẩm Tinh Tuế do dự rồi nói: "Ừ, vậy tôi ở tạm phòng cho khách đêm nay nhé."

Trương Thỉ mừng thầm trong lòng, hí hửng vào bếp.

Từ trước tới nay, Thẩm Tinh Tuế không phải người ăn không ngồi rồi đợi người khác phục vụ, cậu ngó qua: "Để tôi giúp cho."

"Không có việc gì đâu, không có gì cả." Trương Thỉ nhẹ giọng nói: "Tôi làm được mà. Cậu đã vất vả rồi, cứ nghỉ ngơi một lát đi."

Thẩm Tinh Tuế không phải rất mệt, cậu cũng đã quen với nhịp độ làm việc như vậy rồi. Dù nghe thấy hắn nói như vậy nhưng cậu vẫn khó có thể ngồi nổi. Tuy nhiên Trương Thỉ vẫn kiên trì nên Thẩm Tinh Tuế cuối cùng chỉ có thể từ bỏ. Vừa ra khỏi phòng bếp, cậu liền nhận được cuộc gọi tới từ Phó Kim Tiêu.

Thẩm Tinh Tuế đến bên cửa sổ, mở lời: "Sao thế ạ?"

"Sao em vẫn chưa về?" Giọng Phó Kim Tiêu từ bên kia truyền tới: "Đã muộn lắm rồi đấy."

Thẩm Tinh Tuế không ngờ Phó Kim Tiêu còn nhớ tới mình, thành thật trả lời: "Hôm nay mưa lớn quá, sẽ rất nguy hiểm nếu để tài xế và trợ lý lên núi vào lúc này nên em không gọi cho họ. Đêm nay em ở tạm phòng cho khách trong biệt thự ạ."

Phó Kim Tiêu nhíu mày: "Mỗi mình em?"

Thẩm Tinh Tuế trả lời: "Không phải, còn có Trương Thỉ nữa."

Nghe được cái tên Trương Thỉ, lông mày Phó ảnh đế càng nhíu chặt lại. Bên ngoài lao xao tiếng mưa, tất nhiên anh biết Thẩm Tinh Tuế xuống núi vào lúc này không phải lựa chọn tốt nhất.

Phó Kim Tiêu dặn dò: "Em hạn chế tiếp xúc với Trương Thỉ đấy, nhanh chóng về phòng nghỉ nhé."

Thẩm Tinh Tuế dở khóc dở cười, sao lúc nào Phó ảnh đế cũng coi cậu như trẻ con không biết chăm sóc bản thân vậy: "Em biết rồi, sau khi ăn tối xong em sẽ vào phòng luôn ạ. Anh yên tâm, lúc đấy em gọi cho anh nhé."

Phó Kim Tiêu gật đầu: "Ừm."

Thẩm Tinh Tuế nghe thấy tiếng mưa rơi loáng thoáng ở đầu bên kia điện thoại, lại nghĩ tới trời mưa bên ngoài lúc này. Cậu bắt đầu cảm thấy nhớ anh, sắp tròn một tháng kể từ lần cuối bọn họ gặp nhau. Mỗi lần gặp mặt cũng rất ngắn ngủi, vậy mà thời gian tách ra lại vô cùng dài. Còn khoảng cách... cũng không phải một cuộc gọi tới là có thể gặp mặt được.

Ai cũng có công việc, ai cũng bận rộn tối tăm mặt mũi.

Hơn nữa, Thẩm Tinh Tuế còn là người sống nội tâm. Cậu sợ bản thân đòi hỏi khiến anh cảm thấy mình không hiểu chuyện, vì vậy cũng chẳng dám tùy hứng làm gì.

Nước mưa chảy dọc theo cửa sổ, Thẩm Tinh Tuế nhẹ giọng hỏi: "Anh đang ở đâu thế ạ?"

"Sao vậy?" Phó Kim Tiêu mãi mới đáp lại, trong giọng nói chứa ý cười: "Nhớ anh à?"

Thẩm Tinh Tuế đỏ mặt, xấu hổ trả lời: "Ý em không phải như vậy."

Nói xong, cậu lại trầm mặc.

Thẩm Tinh Tuế nói trái lương tâm của mình nhưng lại hy vọng Phó Kim Tiêu có thể hiểu được.

Anh thấp giọng lên tiếng, giọng nói từ tính vang lên giữa màn đêm lại càng khiến người ta triền miên: "Anh cũng nhớ em."

Như vị ngọt hậu của mật ong vậy, cả trái tim cậu chậm rãi được sưởi ấm bởi lời này của anh.

Thẩm Tinh Tuế cầm điện thoại quyến luyến không rời. Không thể gặp mặt, ngay cả thời gian bọn họ gọi cho nhau cũng là xa xỉ. Cậu nghĩ bản thân là một người khá cuồng nhiệt trong tình yêu, chẳng qua vẫn luôn kìm chế lại mà thôi.

Còn phải ăn tối nữa, Thẩm Tinh Tuế cuối cùng cũng phải kết thúc cuộc gọi trong lưu luyến.

Xuống dưới tầng, cậu ngạc nhiên khi thấy Trương Thỉ chuẩn bị bữa tối vô cùng long trọng. Nến thơm, rượu vang đỏ được xếp ngay ngắn ở trên bàn. Cái này không giống như một bữa tối chắp vá từ mấy món trong tủ lạnh mà là buổi hẹn hò cho hai người vậy.

Trương Thỉ bước ra từ phòng bếp: "Không biết cậu thích ăn gì nên tôi tùy tiện làm mỗi thứ một ít."

Thẩm Tinh Tuế đứng bên bàn, chần chờ nói: "Nhiều món vậy?"

Trương Thỉ híp mắt cười: "Vốn dĩ tôi định làm mấy món thôi, nhưng nghĩ tới hôm nay là sinh nhật của mình nên vô thức nấu nhiều hơn. Cậu không để ý đấy chứ?"

Người ta ăn sinh nhật thì bắt chẹt cái gì được đây.

Thẩm Tinh Tuế lắc đầu: "Không sao."

Chẳng qua cậu vẫn kinh ngạc với sự phong phú về hình thức lẫn số lượng của món ăn tối nay. Thẩm Tinh Tuế ăn vài miếng, thấy cũng không tệ lắm. Mấy năm nay Trương Thỉ ở nước ngoài cũng tôi luyện được khả năng nấu nướng của mình. Nhớ có lần cậu tới nhà hắn hồi trung học, Trương Thỉ đã đãi bạn một bữa cơm tự làm khó ăn muốn chết.

Trương Thỉ dường như cũng nghĩ tới, cười nói: "Trước kia tôi vô dụng nhỉ, cái gì cũng không làm được."

Thẩm Tinh Tuế nhẹ giọng trả lời: "Mỗi người đều có thế mạnh và điểm yếu của riêng mình."

Trương Thỉ nhìn ánh đèn mờ ảo, nhẹ giọng nói: "Đáng tiếc, ngày trước tôi vẫn cho rằng đồ ăn tôi làm ngon lắm cơ."

Bởi vì khi ấy, tuy rất khó nuốt nhưng Thẩm Tinh Tuế vẫn ăn hết sạch các món nên hắn tưởng rằng mình nấu không tệ. Sự ủng hộ thầm lặng của cậu lúc ấy đã khiến hắn tin tưởng rất lớn về bản thân.

Mãi tới sau này, hắn mới hiểu được cậu tốt bụng tới nhường nào.

Trương Thỉ hỏi: "Sao lúc ấy cậu không nói cho tôi?"

"Vì đồ tôi nấu cũng khó ăn mà." Thẩm Tinh Tuế nghĩ đến không ít "thuốc độc" mình chế tạo mà cười: "Hai ta tám lạng nửa cân thôi, ai cũng không chê cười ai được."

Nghe xong, Trương Thỉ không khỏi cười ra tiếng.

Hắn thật sự rất thích cái cảm giác như lúc này. Trong trời đêm, bọn họ có thể ngồi lại, cùng nhau nhớ tới những hồi ức tốt đẹp. Mà những cái đó đều là chuyện mà hắn muốn vãn hồi.

Ánh đèn làm rạng rỡ vẻ đẹp tuấn tú của Thẩm Tinh Tuế. Mỗi khi cậu cười, khuôn mặt lại trở nên nhu hòa. Có thể ăn phải đồ cay nên đôi môi của cậu trở nên kiều diễm, quyến rũ đến lạ. Trương Thỉ uống hai ly rượu, trong lòng lại như bùng lên một ngọn lửa. Dựa vào men say, hắn cả gan mời: "Tuế Tuế, cậu uống với tôi một ly đi."

Thẩm Tinh Tuế nhẹ giọng nói: "Tôi không giỏi uống rượu, tôi không uống đâu."

Trong lòng Trương Thỉ càng buồn khổ.

Mưa ngoài trời vẫn đang ào ào rơi xuống, người mình thích dù đang ở trước mặt nhưng hắn vẫn chẳng biết phải làm gì cả.

"Không sao, nồng độ cồn của loại rượu này không cao. Với cả hôm nay là sinh nhật của tôi mà, cậu uống coi như chúc mừng tôi đi." Trương Thỉ rót cho mình một ly, uống được một nửa rồi rót cho Thẩm Tinh Tuế một ly khác: "Uống một chút thôi mà."

Chính hắn cũng uống nên sự nghi ngờ của Thẩm Tinh Tuế vơi bớt.

Hơn nữa, cả bàn đồ ăn này cũng do Trương Thỉ nấu, hôm nay lại là ngày sinh nhật của người ta nên hình như cậu cũng chẳng biết nên từ chối như nào.

Thẩm Tinh Tuế chần chờ mãi, cuối cùng gật đầu: "Được."

Trương Thỉ cười tươi rói: "Tôi rót cho cậu rồi đây!"

Có thể vì quá kích động nên hắn bất chợt làm rơi ly xuống sàn. Tiếng "Choang!" vang lên thật lớn, các mảnh pha lê văng ra khắp nơi.

Trương Thỉ vội vàng nói: "Để tôi đi lấy cái ly khác."

Vốn Thẩm Tinh Tuế muốn tự đi lấy nhưng khi thấy Trương Thỉ chạy trước, cậu đành tìm chổi dọn đống mảnh vỡ trên sàn. Sau khi xong, Trương Thỉ mới đi từ phòng bếp ra, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi cậu nhé, tôi vui quá nên tay run."

Thẩm Tinh Tuế nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao, không ai bị thương là tốt rồi."

Trương Thỉ lại rót một ly rượu vang đỏ. Thẩm Tinh Tuế cầm lấy rồi uống một nửa ly. Cậu không đói bụng nên ăn không nhiều, chờ tới khi thấy no lưng bụng liền nói: "Tôi no rồi. Cậu đã vào bếp thì để tôi rửa bát cho. Chốc nữa cậu ăn xong thì cứ để bát đĩa vào trong bồn, tôi rửa sau nhé."

Trương Thỉ gật đầu đáp: "Được."

Cách biệt thự không xa, có một nhóm người đang ngồi xổm chực chờ.

Bọn họ là nhóm paparazzi do An Nhiễm thuê tới để chụp được tin tức sốt dẻo. Nhóm họ đã ngồi ở đây được mấy ngày rồi nhưng người ở đây vừa cẩn thận vừa không ở qua đêm nên bọn họ chẳng đào được thứ gì. Hôm nay trời lại có mưa to nên tất cả định từ bỏ.

Lão Trương dẫn đầu cắn môi: "Không thấy bọn họ ra, chắc hẳn đêm nay sẽ ở lại rồi. Không thể uổng phí mấy ngày vất vả vừa qua được, chắc chắn anh em chúng ta sẽ kiếm một vố hời!"

Mọi người cảm thấy cũng đúng, sôi nổi đáp lại.

.....

Trong biệt thự.

Trương Thỉ ăn xong rồi.

Lúc này đã hơn 10 giờ tối, Thẩm Tinh Tuế đang nghỉ ngơi trên ghế sô pha. Sau khi uống nửa ly rượu vang kia, cậu tính dọn dẹp bát đũa thì bỗng cảm thấy choáng váng. Thẩm Tinh Tuế thở dài nói: "Tôi cảm thấy hơi mệt, thôi để mai dọn sau vậy."

Ánh mắt Trương Thỉ lập lòe: "Cậu mệt à, có phải nơi nào không thoải mái không? Để tôi đỡ cậu lên tầng nghỉ ngơi nhé."

Thẩm Tinh Tuế lắc đầu: "Không sao, không cần đâu."

Cậu đi được vài bước thì lại càng thấy choáng váng. Vất vả mãi mới có thể đứng vững thân thể, Trương Thỉ bên cạnh tới đỡ: "Tuế Tuế, cậu không sao đấy chứ?"

Đến lúc này, Thẩm Tinh Tuế đã ngờ ngợ có điểm không đúng.

Có thể là do nồng độ cồn trong rượu vang đỏ cao hơn cậu nghĩ, cũng có thể là do công việc dạo gần đây bận rộn, đương nhiên còn có một trường hợp mà cậu không hy vọng nhất.

Trương Thỉ đem cậu dựa vào người mình, trong mắt tràn ngập lo lắng.

Thẩm Tinh Tuế liếc nhìn hắn, cảnh giác: "Không có việc gì, đừng chạm vào người tôi. Tôi về phòng trước đây."

Trong lòng Trương Thỉ phập phồng khẩn trương, thậm chí lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi.

Rốt cuộc thì hắn quá nhát gan để làm theo lời An Nhiễm. Khi đang ở trong phòng bếp, Trương Thỉ thấy Thẩm Tinh Tuế cặm cụi dọn dẹp mảnh pha lê, thậm chí cậu còn không trách cứ chuyện hắn làm vỡ ly. Vì vậy mà Trương Thỉ cũng chẳng thể đổ bao thuốc vào ly được, tuy nhiên vẫn lẫn lộn một ít bột rơi vào. Lựa chọn cuối cùng của Trương Thỉ là vứt gói thuốc vào thùng rác.

Ly rượu vẫn phát huy một ít dược liệu nhưng nó chẳng khác nào thuốc ngủ cả.

Thẩm Tinh Tuế thật sự không thể thắng nổi cảm giác choáng váng lúc này. Đi được vài bước, cậu lại bủn rủn suýt té ngã, may mắn có Trương Thỉ vội chạy tới: "Tuế Tuế, để tôi đỡ cậu."

Thẩm Tinh Tuế cảnh giác nhìn hắn. Cậu thở phì phò, cuối cùng vẫn hỏi: "Rượu kia, có phải cậu đổ thêm gì vào đúng không?"

Trương Thỉ sửng sốt, lắc đầu: "Tôi không."

Thẩm Tinh Tuế trầm mặc không nói nữa, cũng không để Trương Thỉ chạm vào người. Cậu bước từng bước gian nan, sau khi vào nhà vệ sinh cách đó không xa thì khóa trái cửa.

Cũng trong khoảnh khắc này, Trương Thỉ đã thấy quyết tâm phân rõ giới hạn với hắn của Thẩm Tinh Tuế.

Hắn cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. May mắn sao bản thân hắn đã không bị ma quỷ ám ảnh...

Bên ngoài biệt thự, paparazzi run tay.

Lão Trương hỏi: "Sao, chụp được không?"

"Chụp, chụp được rồi, chụp được rồi." Người kia nói: "Cảnh hai người bọn họ dựa sát vào nhau đều được chụp hết rồi."

Lão Trương thở phào: "May mắn không công cốc chuyến này."

Người kia lại nói: "Sao giờ, nhiệm vụ được giao đã xong rồi. Chốc nữa chúng ta gửi ảnh sang cho cậu ta, sau đấy lại đăng lên mạng... Lần này sức nóng cứ phải gọi là hừng hực. Dù sao đây cũng là chuyện tình đồng tính của hai người nổi tiếng gần đây mà."

Rõ ràng thần tài đang gõ cửa bên tai nhưng lão Trương lại trầm mặc.

Lăn lộn trong giới lâu như vậy, lão cũng hiểu một ít quy củ. Chờ người gửi ảnh cho An Nhiễm xong xuôi, lão Trương nói: "Chốc nữa chúng ta lại liên hệ với đại diện của Thẩm Tinh Tuế, gửi ảnh này cho cô ta."

Những người khác không rõ: "Vì sao lại làm vậy?"

"Xem bọn họ có định xòe tiền ra không." Lão Trương khá rành rọt: "Nếu bọn họ bỏ tiền thì chúng ta không đăng số ảnh này nữa."

Paparazzi nhẹ giọng nói: "Nhưng mà bên kia... chúng ta không đăng thì cậu ta cũng sẽ đăng mà."

Lão Trương cười: "Bên Thẩm Tinh Tuế kia cũng đâu biết chúng ta có mấy người. Dù sao tiền đã nhận rồi thì người nào đăng lên cũng đâu liên quan gì tới ta."

Những người khác nghe xong đều cảm thán lão quả thật rất khôn khéo.

Khi bọn họ vừa thống nhất đợi trời tạnh sẽ xuống núi xong, cách đó không xa bỗng xuất hiện ánh đèn xe. Tuy đi mưa nhưng tốc độ chiếc xe này lại không hề chậm. Trong cái thời tiết mưa rào gió giật sấm chớp đùng đùng này lại có người không sợ chết lên núi sao?

Cả đám paparazzi kinh ngạc.

Bọn họ đều muốn biết là ai tới. Chẳng lẽ là Hồ Khải Việt?

Chiếc xe dừng ngay trước cửa biệt thự, tiếp tới cửa xe được mở ra. Người ở bên trong đi xuống không thèm mở ô. Thân hình cao to lẳng lặng trong đêm tối, mặc cho ánh đèn mờ ảo phủ bên vai. Trong chớp mắt, nhóm paparazzi thấy rõ khuôn mặt của người nọ. Ai ai cũng trừng mắt, không thể tin nhìn người đàn ông đang đứng trước biệt thự. Đó không phải là... Phó Kim Tiêu sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui