Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người


Thẩm Tinh Tuế hoảng sợ, mặt đỏ au nhìn Phó Kim Tiêu.
Phó Kim Tiêu ôm lấy eo cậu, bàn tay mang theo sự ấm áp tới mức làm người hãi hùng khiếp vía.

Thoang thoảng bên mũi là mùi hương quen thuộc của đối phương.

Bọn họ dựa vào nhau, thân mật khăng khít.
Phó Kim Tiêu vừa nói xong, vành tai Thẩm Tinh Tuế đã ửng đỏ.

Cậu nghẹn ngào, nhẹ giọng hỏi: "C-Có, có phải nhanh quá rồi không?"
Phó Kim Tiêu hôn một cái lên khuôn mặt trắng trẻo của cậu, thấp giọng hỏi ngược lại: "Vậy theo em, lúc nào mới là thích hợp?"
Thẩm Tinh Tuế quẫn bách, lí nhí đáp: "Ít nhất cũng phải đợi tới sau khi kết hôn đã..."
"Ừm." Phó Kim Tiêu trầm giọng, xen lẫn là ý cười khó giấu: "Tôi biết rồi, thầy Thẩm là đang bất mãn với tôi, muốn đẩy nhanh kế hoạch kết hôn đây mà."
Thẩm Tinh Tuế nghẹn họng, lúng túng: "Ý của em đâu phải như vậy."
Phó Kim Tiêu ôm cậu, mười ngón tay và hơi thở của họ đan xen triền miên.

Anh cong môi cười cười, định nói tiếp thì di động trên bàn bỗng rung lên, đánh vỡ không khí hiện tại.
"Chậc..."
Phó Kim Tiêu không vui ngồi dậy.

Cổ áo sơ mi của anh mở rộng khiến vẻ đẹp thêm phần bùng nổ.

Cầm lấy điện thoại, anh không thân thiện mở miệng: "Alo."
Kẻ xui xẻo ở đầu bên kia điện thoại là Trương Thỉ: "Thầy Phó, thầy Phó, hai người đã tỉnh chưa ạ?"
"Chưa thì sao?" Phó Kim Tiêu nhướn mày: "Chẳng lẽ quỷ đang trả lời cậu?"
Trương Thỉ vội vàng: "Em xin lỗi anh nhiều, nhưng em đang có việc gấp cần báo ạ.

Chính là...!anh đã xem Weibo chưa? Hình như có người đăng ảnh chụp chúng ta đêm hôm qua đấy ạ."
Hàng này rất thuận miệng kêu "chúng ta", cứ như bọn họ đang cùng một chiến tuyến vậy.
Phó Kim Tiêu cầm lấy điện thoại dự phòng của mình, nhìn thoáng qua Weibo.

Quả nhiên hôm nay có một Account Marketing đăng bài, tiêu đề được viết rất cẩn thận: [Soi hint chất lượng của tân binh gây bão: nồng nàn bên bữa tối lãng mạn, sự thật về giới tính người thương gây tranh cãi!]
Mấy năm nay tuy luật pháp đã chấp nhận hôn nhân đồng tính nhưng chưa có ai, đặc biệt là người nổi tiếng dám công khai vấn đề này.

Bây giờ bỗng nhiên có một đôi mập mờ bị chụp lại được, hơn nữa người trong cuộc còn đang rất nổi tiếng nên có không ít người tranh luận:
"Đây là...!Thẩm Tinh Tuế?"
"Nhìn mặt giống lắm nha!"
"Không phải cậu ta đang bế quan lên núi sáng tác à, hỏi chấm hẹn hò?"
"Nhưng người cậu ta ôm đúng là đàn ông đấy."
"Trời đ*, hóa ra người này lại là gay lọ thật hả?"
Không ít dân mạng hãi hùng với thị phi nóng hổi này.

Bọn họ sôi nổi bàn luận, giành giật tước vị "Người hóng drama giỏi nhất".
Fans của Thẩm Tinh Tuế lại tỏ vẻ đây là liên hoan bạn bè bình thường, nhưng rất nhiều người qua đường lại cảm thấy đây đích thị là tình yêu.

Không ít người hùng hổ đòi cạch mặt thần tượng, một số người thì lại tặc lưỡi tỏ vẻ CP của mình tan tành.
Thậm chí có người còn hài hước:
"Tôi cứ nghĩ Thẩm Tinh Tuế với thầy Phó sẽ ở bên nhau cơ."
"Bà đây đã chuẩn bị sẵn sàng để chia rẽ bọn họ rồi, kết quả cậu ta lại công khai với người khác."
"Ha ha, chẳng lẽ thầy Phó nhà tôi không xứng sao?"
"Tui tự nhiên thấy bực bực nha!"
Tư duy lạ lùng của fans thay đổi xoành xoạch, nhưng nói tóm lại, bởi vì mọi người bàn luận rôm rả nên chuyện tình tin đồn của Thẩm Tinh Tuế rất nhanh đã đứng đầu hot search.
Trong phòng, Thẩm Tinh Tuế cũng đọc được bài đăng trên Weibo.

Cậu ảo não ôm đầu: "Sao lại chụp được cơ chứ? Em tưởng biệt thự này khuất góc, sẽ khó có chuyện gì được!"
Phó Kim Tiêu nhìn cậu, mở miệng: "Nhớ kỹ, chỉ cần không phải địa bàn của mình thì chẳng ở đâu là an toàn cả."
Thẩm Tinh Tuế thật sự biết sợ rồi.
Rất nhiều chuyện chỉ cần trải qua một lần là có thể hiểu.

Trước đấy là do cậu tin tưởng không phòng bị người khác nên mới để bản thân bị lợi dụng, mắc bẫy.
Trương Thỉ nói tiếp: "Còn nữa thầy Phó, An Nhiễm vừa gọi cho em."
Phó Kim Tiêu thu liễm sự ôn hòa vừa rồi, thấp giọng hỏi: "Nói gì?"
Phải công nhận Trương Thỉ rất nhuần nhuyễn trong việc gió chiều nào theo chiều nấy.

Hắn nhanh chóng kể lại tất cả những gì An Nhiễm nói về kế hoạch sắp tới.
"Em không nói sự thật tối qua cho cậu ta.

Theo anh sắp xếp, em đã nói rằng em thành công." Trương Thỉ không quên tranh công cho mình: "Sau đó, An Nhiễm muốn công khai chuyện này, nhưng cậu ta lại không có chứng cứ trong tay nên muốn em tạo cơ hội để cả ba gặp nhau."
Phó Kim Tiêu nghe xong liền nói: "Cậu ta không nghi ngờ gì cậu?"
Trương Thỉ vội vàng đáp: "Có thể anh chưa biết, bây giờ tình hình nhà Giản kém lắm.

Hai tháng trước, doanh nghiệp nhà bọn họ đã bị nhà Thẩm đơn phương chấm dứt rất nhiều mối làm ăn.

Bây giờ tài chính trong công ty gặp vấn đề, Giản Khoát đã phải bán tháo bất động sản và tài sản cá nhân để tích tiền dự trữ.

Trong khủng hoảng lúc này, cái nhà đó chỉ có thể trông cậy vào Giản An Nhiễm và Giản Trị lăn lộn trong giới giải trí để kiếm tiền giảm áp lực tài chính mà thôi."
Càng khó hơn là...!hai cái người này bây giờ đã không thể quậy được chút sóng nào nữa.
Công việc của Giản Trị đã bị Phó Kim Tiêu làm khó tới mức không có thời gian xoay sở.

Còn An Nhiễm...!Hắn ta cũng bị đủ loại rắc rối quấn thân: Bị Thẩm Tinh Thần ghẻ lạnh trong nhóm, công việc bên ngoài cũng bị anh trai mình liên lụy.
Bọn họ đem tất cả khó khăn lúc này đổ lên đầu nhà Thẩm và Thẩm Tinh Tuế.
"Cậu ta hiện tại thật sự đang hận chết Tuế Tuế." Trương Thỉ cảm thán: "Em thấy người này đã bị thù hận che kín đôi mắt.

Bây giờ, dư luận trên mạng đang rất ác ý với Tuế Tuế nên An Nhiễm ngỡ rằng đây chính là cơ hội của mình."
Con ngươi Phó Kim Tiêu tối lại, thấp giọng: "Tôi biết rồi, bây giờ cậu không cần trả lời.

Chốc nữa tôi sẽ liên hệ lại sau."
Trương Thỉ vội vàng đáp lại, ngoan ngoãn tới mức người khác ghê tai.
Thẩm Tinh Tuế ở cạnh nghe từ đầu đến cuối, bất đắc dĩ cười: "Sao cậu ta lại nghe lời anh như vậy chứ."
Phó Kim Tiêu ném điện thoại sang một bên rồi đứng dậy duỗi người.

Anh rót cho mình một cốc nước, chậm rãi mở miệng: "Không phải cậu ta muốn nghe lời..."
Thẩm Tinh Tuế khó hiểu.
"Là do cậu ta không thể không cúi đầu." Phó Kim Tiêu uống một ngụm: "Đối với những người này, bắt thóp nhược điểm của bọn họ rồi cho một kích chí mạng mới là biện pháp tốt nhất."
Thẩm Tinh Tuế nhớ lại cuộc gọi vừa nãy, mở miệng: "Thật ra em có một ý tưởng."
Phó Kim Tiêu ngoài ý muốn nhìn cậu: "Em nói thử xem."
Thẩm Tinh Tuế ngồi thẳng mình, nhẹ giọng mở miệng: "Tuy em và An Nhiễm không tiếp xúc nhiều nhưng bản thân em tự hiểu cậu ta là loại người gì.

Cả An Nhiễm và Giản Trị đều hận không thể làm em biến mất nên có khả năng đằng sau chuyện này chắc hẳn có Giản Trị đứng sau tính kế cùng."
Phó Kim Tiêu rót cho cậu một cốc nước ấm rồi ngồi xuống bên cạnh, hứng thú nói: "Em nói tiếp đi."
"Thật ra em chẳng muốn gây thù chuốc oán với An Nhiễm, nhưng nước sông không phạm nước giếng, An Nhiễm lần này thật quá quắt." Ánh mắt Thẩm Tinh Tuế dần kiên định: "Em biết Giản Trị đang âm thầm bao dưỡng một người.

Mỗi tháng, bọn họ sẽ bí mật hẹn nhau ở một khách sạn suối nước nóng.

Hơn nữa..."
Phó Kim Tiêu: "Làm sao?"
Thẩm Tinh Tuế hít một hơi thật sâu: "Đối phương là bạn trai của ông chủ anh ta."
Tuy đã quen mấy chuyện này nhưng Phó Kim Tiêu cũng sửng sốt khi nghe thấy.
Công ty chủ quản của Giản Trị và An Nhiễm là Cửu Thiên, đối thủ của công ty quản lý Phó Kim Tiêu và Thẩm Tinh Tuế.

Khác với Vương Mỹ Xán, Cửu Thiên nổi tiếng thích đi lối tắt, ngầm dẫn mối nghệ sĩ để thành công.
Mà con át chủ bài hiện tại của Cửu Thiên chính là Giản Trị.
Giản An Nhiễm cũng được công ty nỗ lực nâng đỡ.

Ông chủ của Cửu Thiên là Trương Sở Lương, tuy là doanh nhân lòng lang dạ sói nhưng lại đối xử không tệ với hai anh em nhà Giản.

Cho dù Giản Trị bị Phó Kim Tiêu chèn ép thảm thiết cũng không từ bỏ mà còn hao tâm tốn sức tìm đường thoát cho họ.
Trăm triệu không ngờ rằng....
Giản Trị vậy mà tặng cho ông chủ mình một cặp sừng như quà cảm ơn!
Phó Kim Tiêu cong môi cười, nhìn Thẩm Tinh Tuế nhà mình: "Sao em lại phát hiện?"
"Khụ!" Thẩm Tinh Tuế ngượng ngùng: "Thời điểm em còn ở nhà Giản, có một lần vô tình nghe được cuộc điện thoại tán tỉnh của Giản Trị và người kia."
Phó Kim Tiêu: "Chỉ như vậy?"
Thẩm Tinh Tuế kinh ngạc với sự nhạy bén của anh, trung thực đáp: "Sau này khi tra được đối phương là ai thì em ngạc nhiên lắm, chẳng dám tin vào mắt mình.

Vì vậy, em lén lút theo dõi anh ta rồi phát hiện..."
Phó Kim Tiêu bỗng nhiên cảm thấy bản thân anh vẫn chưa hiểu hết Thẩm Tinh Tuế.
Đứa nhỏ này đôi khi còn nhanh trí hơn anh nghĩ, đồng thời, Phó Kim Tiêu lại cảm khái.
Rõ ràng Thẩm Tinh Tuế nắm trong tay nhược điểm chí mạng của Giản Trị lại chưa có ý nghĩ dùng đến, mà bản thân cậu cũng không phải là người thích ép người khách vào đường cùng.

Thậm chí, nếu Giản Trị và An Nhiễm không ra tay ác độc như vậy thì có thể Thẩm Tinh Tuế có thể sẽ giữ kín bí mật này cả đời.
Phó Kim Tiêu trầm tư một lát rồi nói: "Vậy là em muốn..."
"Em vừa nhìn lịch...!Nếu không có ngoài ý muốn xảy ra thì bọn họ sẽ gặp mặt vào ngày 15 sắp tới này.

Nếu An Nhiễm thật sự muốn quay chụp chứng cứ thì quả là một cơ hội tốt." Thẩm Tinh Tuế âm thầm lên kế hoạch: "Em để ý dạo gần đây An Nhiễm đang có hoạt động quảng bá cho nhãn hiệu thông qua phát sóng trực tiếp.

Em đoán rằng lần này cậu ta muốn thông qua phát sóng trực tiếp để quay được hình ảnh bất nhã của em và Trương Thỉ một cách tình cờ.

Làm như vậy, em sẽ bị nói không ngóc đầu lên nổi."
Mà bị bắt gặp một cách tình cờ trên kênh phát sóng trực tuyến thì bọn họ cũng khó có thể chối cãi được.
Tâm tư của An Nhiễm đã bị Thẩm Tinh Tuế nhìn thấu được năm, bảy phần.
Nhưng đúng vì quá hiểu sự ác độc của người này nên cậu mới quyết định trả đũa chính diện.
Nụ cười bên miệng Phó Kim Tiêu càng đậm: "Vậy nên em muốn cho cậu ta thật sự tình cờ quay phải chuyện tốt của Giản Trị?"
Thẩm Tinh Tuế ho nhẹ, gật đầu: "Đại khái là như vậy, anh cảm thấy thế nào ạ?"
Chiêu này quá chí mạng.
Đến lúc đó, không chỉ Giản Trị và An Nhiễm chó cắn chó mà ông chủ của hai người bọn họ cũng sẽ bị chết lây.
Chỉ là bọn họ cần phải lên kế hoạch thật sự tỉ mỉ, tránh cho ngoài ý muốn xuất hiện để thất bại trong gang tấc.

Nếu chỉ có một mình Thẩm Tinh Tuế làm thì có lẽ sẽ rất khó xoay sở, may rằng bên cạnh cậu lúc này chính là Phó Kim Tiêu.
Anh ngồi trên sô pha, miệng cười nhạt, chậm rãi nói: "Có cái gì mà không được chứ.

Nếu An Nhiễm muốn thì cứ thỏa mãn cậu ta thôi."
Nghe được như vậy, Thẩm Tinh Tuế thở phào một hơi: "Thật ra em mới nghĩ được như vậy thôi.

Em còn cho rằng anh sẽ thấy nó ngớ ngẩn cơ."
"Phải tin tưởng bản thân mình chứ, em đã suy xét rất tốt." Phó Kim Tiêu thưởng thức cốc nước trong tay, nói: "Chỉ là không nghĩ tới...!Thầy Thẩm nhìn nhã nhặn như vậy mà cũng có thể nghĩ ra trò đùa dai như này."
Thẩm Tinh Tuế sượng người, chột dạ: "Quá ác độc ạ?"
Phó Kim Tiêu nhướn mày, cong môi: "Không phải."
Vừa nói, anh liền đứng lên đi tới bên giường.

Phó Kim Tiêu cúi người, hôn lên khuôn mặt thấp thỏm lo âu của Thẩm Tinh Tuế, hạ giọng: "So với ý tưởng của anh thì nhẹ nhàng hơn nhiều, bé cưng à.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui