Giải quyết xong vấn đề, Đường Miên dồn toàn bộ tâm tư vào việc chuẩn bị xuất giá, sau khi được phong làm Quận chúa, thiệp mời nàng tăng lên không ít, nhưng nàng lại thay đổi lối hành xử thích náo nhiệt của thời thiếu nữ lúc xưa, tất cả các thiệp mời đều bị nàng gửi trả, bây giờ Đương Miên chỉ nhận lời mời của phủ Cung Vương.
Xưa nay phủ Cung Vương đều vắng như chùa bà đanh, ngay cả yến tiệc mừng thọ của Cung Vương, cũng chỉ có Tả Triều Chi và võ tướng dưới trướng được nể mặt mời đến dự, thế mà giờ đây ra vào tấp nập, khách khứa đầy nhà, ngày ngày đều có người đến gửi thiệp bái phỏng.
Việc xã giao của các phu nhân và tiểu thư ở Trường An cũng là một việc vô cùng quan trọng, Ngu Kiều chưa từng thật sự nắm bắt được cách xã giao của tầng lớp này, cũng may bây giờ nàng ta có mang trong mình cháu của rồng, không cần phải ra mặt tham gia mấy hoạt động này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mấy người này thật đúng là đội trên đạp dưới.” Ngu Kiều lười biếng ngả người lên chiếc ghế nằm, trên tay đang cầm thiệp hoa mời dự tiệc sinh nhật của phủ Trưởng công chúa Thuận Hoà, trước đó vài hôm công chúa Thuận Hoà mượn lý do Ngu Kiều có mang trong mình con nối dõi, tặng một đôi bạch ngọc như ý vô cùng hiếm lạ, bây giờ dù Ngu Kiều không đến dự sinh nhật của nàng ta thì cũng phải tặng một phần quà để trả lễ, lúc này Đường Miên đang thay nàng chọn một món quà từ phòng kho.
Cũng may kể từ khi biết Uyển Phi vô tội, hoàng đế để tâm đến phủ Cung Vương nhiều hơn, thậm chí còn vì tiết mục biểu sinh* do Tả Triều Chi soạn ra, không màng đến khuyên can của quần thần, không màng lễ nghi phép tắc bãi triều ba ngày, đến phủ Cung Vương ở một vài hôm.
*Sống nhờ hấp thụ chất dinh dưỡng từ môi trường xung quanh như rêu. Mình nghĩ ở đây ý chỉ hấp thụ may mắn hoặc sự bảo vệ từ long thể.
Thánh nhân được an bài dừng chân ở viện Ngọc Hành của Tả Triều Chi, đương nhiên, ông không có khả năng gặp vong linh của Uyển Phi tại nơi đây, nhưng Tu Kỳ bắt được cơ hội, trong quãng thời gian này cùng hoàng đế chạm gối hàn huyên.
Nói thật thì Tu Kỳ không hề có chút tình cảm cha con quyến luyến đối với thánh nhân, thậm chí trong lòng hắn còn oán hận hoàng đế, nhưng vì tiền đồ, hắn bèn nói với thánh nhân về những niềm thương nhớ bao năm nay của hắn đối với phụ mẫu, điều này khiến hoàng đế vô cùng xúc động.
Cung Vương người vốn vẫn luôn bị ghẻ lạnh giờ đây một bước lên mây, được an bài vào làm việc tại Sử Bộ đứng đầu lục bộ, đã có tiếng nói trong lĩnh vực kiểm tra thăng chức của các quan viên, mà Túc Vương và Thạc Vương hai người vốn được trọng dụng lại chịu sự liên lụy của mẫu thân, cả hai đều bị đuổi về đất phong, hơn nữa đất phong của bọn họ không chỉ xa xôi mà còn cằn cỗi, nghèo nàn.
Quan văn quan võ trong triều đều đang suy đoán, Tu Kỳ sắp vào làm chủ Đông Cung.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trưởng công chúa Thuận Hoà là con ruột của Thái hậu, sau khi vụ án của Uyển Phi được tra rõ ngọn nguồn, tuy Thái hậu bởi vì vai vế lớn nên không bị trừng phạt, nhưng dưới sự kiên trì của hoàng đế bà đã chính tay đưa chén thuốc độc cho Đức Phi.
Chén thuốc độc đó không phải loại thuốc khiến người ta chết một cách ngắn gọn dứt khoát, mà là loại kịch độc sau khi uống vào sẽ bắt đầu thối rữa từ bên trong mãi cho tới khi hoá thành một bãi máu nhếch nhác, được gọi là độc dược thối rữa nội tại, Thái hậu đã đứng bên cạnh nghe Đức Phi đứa cháu từ nhỏ đã gọi mình là cô cô rên la suốt bốn canh giờ, sau vụ việc này tâm trí Thái hậu đau thương tột cùng, dưỡng bệnh trong Từ Ninh Cung không bước ra ngoài.
Tuy rằng Thuận Hoà không nhúng tay vào chuyện này nên không bị liên lụy, nhưng cũng rất căng thẳng lo lắng, nàng ta biết bây giờ hoàng đế không muốn gặp mặt nàng, chỉ đành một mực lấy lòng phủ Cung Vương để tìm đường lui cho bản thân.
Trưởng công chúa Thuận Hoà xưa này không ưa người xuất thân trong gia đình hộ nhỏ thấp kém như Ngu Kiều, giờ đây trái lại không ngừng cho người gửi thiệp đến phủ Cung Vương.
Sự nhiệt tình quá mức này, khiến cho Ngu Kiều cảm thấy phiền lòng.
“Mấy ngày nay số lượng thiệp nhận được, có thể sánh với tất cả lượng thiệp ta nhận được từ khi thành thân đến giờ.” Ngu Kiều cười khổ, vô thức sờ nhẹ lên bụng của mình.
“Lòng người cũng chỉ được vậy mà thôi, cứ dựa vào danh sách lễ vật cho từng người gửi tặng lại cho họ, chúng ta không thất lễ là được rồi, nhiều cũng chẳng cần thiết.” Đường Miên vừa hay may xong một bộ trang phục dành cho trẻ con gồm áo tiểu hổ, mũ hổ, giày hổ, mang đến tặng cho phủ Cung Vương, bèn sẵn tiện giúp Ngu Kiều xem thiệp, trả lời thiệp và chuẩn bị quà.
Đường Miên biết Ngu Kiều tiết kiệm, nên khi chọn một vài món làm quà trả lễ, nàng không chọn những món đắt giá nhất, sợ Ngu Kiều đau lòng.
Sau khi hoàng đế bắt đầu trọng dụng Tu Kỳ, ân thưởng được ban không ngừng, nhưng Ngu Kiều nàng bị nghèo sợ rồi, nên trong thâm tâm vẫn cứ nhớ mãi tháng ngày túng quẫn ở biên cương phía Bắc.
“Đều nghe theo lời A Cẩm.” Ngu Kiều vốn không giỏi giang trong việc lễ nghĩa qua lại của những người này, cũng phiền chán mấy việc như vậy, nàng ném thiệp mời của Trưởng công chúa Thuận Hoà sang một bên, sờ bộ đồ do Đường Miên thêu cho: “Tay nghề của A Cẩm thật tốt.” nàng cầm chiếc nón hổ lên chơi, thích đến mức không nỡ buông xuống, đôi mắt của chú hổ vừa to vừa sáng, lại cực kỳ đáng yêu.
“Phải! Dựa theo bộ dạng Trà Trà của nhà ta thêu ra đó.” Hổ ấy mà! Dáng vẻ chẳng phải giống với mèo sao? Trên trán có thêm chữ vương* mà thôi.
*王.
Nghe vậy, Ngu Kiều không nhịn được che miệng cười: “Nhìn nhà muội yêu quý bảo bối Trà Trà đến vậy, đợi khi đứa nhỏ ổn định một chút, dẫn nó đến đây cho ta xem xem.”
“Đương nhiên không thành vấn đề rồi, chỉ là nó khá ầm ĩ quậy phá, mong tẩu tẩu thông cảm cho.” Trà Trà nhỏ nhắn đáng yêu rất được lòng người khác, nhưng chuyện nó cứng đầu quậy phá cũng là thật, nhìn mấy vết cào trên người Tả Triều Chi là biết ngay.