"Đầy quá, Triều Chi ca ca, đầy quá..." Đường Miên ú a ú ở, hai cánh tay mất thăng bằng ôm lấy vai hắn, lại vì bị hắn hung hăng đâm vào mà chỉ còn cách rúc vào người hắn, lưu lại một vết răng cắn hình trăng khuyết trên cơ thể Tả Triều Chi, tiếp theo trong lúc hỗn loạn mà liên tiếp để lại vết cấu đỏ tím khắp vai hắn.
Cơ thể của Tả Triều Chi cường tráng khỏe đẹp, trên đầu còn có nhiều vết sẹo, kia đều là do hắn báng mạng giữ lại, Đường Miên dán mặt vào ngực hắn, tiếp xúc da thịt ở chỗ kia cứ phập phồng khiến nàng không nhịn được cảm thấy đau, hồi trước nàng không biết lý do tại sao hắn bỏ nàng ở lại để đi tòng quân, nhưng rất lâu sau đó nàng mới hiểu thấu, hóa ra từ rất lâu về trước hắn đã quyết định muốn cưới nàng về rồi.
"Nhịn đi, đợi lát nữa là thoải mái rồi." Hắn húc lên trên, Đường Miên bị đâm đến thân thể run lên từng chặp, hắn đẩy nàng đến cạnh miệng thùng nước tắm, nhấc hai chân nàng lên cao, Đường Minh khó khăn dựa lưng vào thành thùng gỗ, hai chân bị tách ra hai bên, nàng lại mất thăng bằng, chới với bắt được bờ vai của Tả Triều Chi, sau đó chỉ có thể gắt gao ôm lấy vai hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tả Triều Chi cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào chỗ hai bọn họ giao hợp, dưới mặt nước, những bọt nước nhỏ lăn tăn, bởi vì động tác chuyển động hông của hắn mà thỉnh thoảng lại kích thích đến những cánh hoa dưới nước, khiến chúng tạo thành một vòng lượn xung quanh, bắn lên người bọn họ. Côn thịt đỏ tím hung hăng không chút nhân từ, rút ra cắm vào lỗ hoa mềm mại dưới thân nàng đến biến hình: "Đường Đường thật dâm, bên trong khít như vậy, có phải rất thích bị đâm vào không?" Vành âm hộ bị đâm đến mức giống như cánh bướm nát tươm, tùy theo hắn luận động và hơi hơi ngọ nguậy, thậm chí còn nảy sinh mỹ cảm tàn ngược, Tả Triều Chi hưng phấn thở dốc.
Ở tư thế này, hoa kính chặt vô cùng, từng đoạn ruột bao bọc lấy cự côn mẫn cảm nhất của nam nhân, liên tục nút lấy phân thân của hắn, khoái cảm dần dần trào lên, khiến Tả Triều Chi cảm nhận được sự khoan khoái tới cùng cực đang diễn ra trong cơ thể, hắn thở hổn hển, ánh mắt không thoát khỏi nơi dâm loạn kia.
Chân của Đường Miên bị giơ cao hơn chút nữa, trong đó một chân gác lên vai Tả Triều Chi, nhìn ở đây mới thấy da thịt nàng so với làn da ngăm đen của hắn quả thực là trắng hơn sữa bò, mềm mịn như tơ lụa, giọt nước trong suốt từ trên chảy xuống, giống như một loại đá quý được khảm vào, bàn chân ngọc ngà của nàng câu trên vai hắn, lắc tới lắc lui, phần đùi thanh mảnh, rồi cả mấy ngón chân trắng nõn nà cũng đều vì chuyển động điên cuồng của hắn mà chỉ biết co chặt lại.
"Bụng, bụng ta sắp vỡ ra mất rồi..." Nàng rên rỉ vì đau đớn, cặp mắt thường ngày thu thủy yêu kiều như có một tầng nước bàng bạc phủ lên, khiến người ta vừa thương xót vừa động lòng.
"Sao lại vỡ được?" Cái bụng bằng phẳng của một tiểu cô nương giờ đây nhìn như đang trướng lên rất to, giống như bên trong đang có một đại gia hỏa hình thành dáng người: "Cái miệng phía dưới thân của Đường Đường lợi hại quá, ấy vậy mà lại nuốt trọn được côn thịt to lớn này của ca ca." Hắn cảm thán, lần đầu tiên nhìn thấy lỗ hoa nhỏ kia hắn còn nghi ngờ không biết nàng có thể hòa hợp làm một với hắn hay không, cho đến khi hắn đâm vào bên trong thì mới cảm ngộ ra, thì ra huyệt đạo nhỏ xíu kia lại là một cái túi Càn Khôn chứa trăm thứ, có thể nuốt được! Có thể khiến hắn càn quét không nghỉ, anh dũng đấu tranh!
"A a... sâu quá..." Quy đầu cứng ngắc chạm vào cung khẩu sâu nhất bên trong, đâm vào tử cung nhỏ, huyệt nhi đời này mới vừa khai phá còn chưa hoàn toàn bị xâm nhập, vừa mới bắt đầu phòng vệ, hoảng sợ mà co rút lại.
"Shhh... tiểu yêu tinh, chặt quá đi mất." Một tiếng 'tiểu yêu tinh' này là Tả Triều Chi thầm cảm thán Đường Miên, chẳng phải nàng là một tiểu yêu tinh chuyên dụ dỗ hồn phách hắn sao? Quy đầu bị nút tới mức sinh ra một cảm giác thật sảng khoái, Tả Triều Chi đã không thể kiềm chế nổi sức mạnh dồi dào của tuổi trẻ nữa rồi, cơ hồ cần phải phát tiết hết ra bên ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau một tiếng thở dốc, mặt mày hắn đỏ bừng, lại cố thúc ép bên trong một chút, Đường Miên rên la một trận, hai chân nàng bị tách ra, dạng sang hai bên, mặc dù thân thể nàng mềm mại nhưng nàng cũng sắp không cảm nhận được đầu ngón chân mình nữa rồi.
Lẫn trong sự đau đớn vẫn có khoái cảm khó có thể nói ra thành lời, luồng khoái ý kia dao động dưới bụng, hơi cảm thấy tê tê, nàng không ngừng nỉ non mấy tiếng: "A a..." Nàng phát hiện được ý đồ của Tả Triều Chi, chỉ có thể van lơn: "Ca ca, không được... không vào được..."
"Cứ phải vào một lần, cố gắng nhịn." Nói dứt lời, hắn bèn húc thẳng vào nơi sâu nhất, nhờ vào ánh sáng căng đại khẩu tử nho nhỏ, từ một lỗ nhỏ bằng ngón tay cái chậm rãi căng thành kích thước vừa với trụ đỉnh của hắn, tiếp theo mới đâm côn thịt của mình vào trong.
"A a..." Ngay lập tức Đường Miên bấm móng tay vào da thịt Tả Triều Chi, lưu lại vệt máu trên người hắn.
Chỗ kia rất chặt, xúc cảm và âm đạo khác nhau một trời một vực, một cái khô hạn nhăn nhúm, một cái trơn bóng tinh xảo, Tả Triều Chi bị quấn lấy gắt gao, hắn không nhịn được mà ấn vào trong chút, cuối cùng cũng phá thủng được nơi gian nan nhất, cố gắng nhịn lại không bắn tinh, Tả Triều Chi bắt đầu thọc ngoáy tận sâu bên trong.
Sự đau đớn lúc đầu khiến Đường Miên cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, mãi tới khi hắn luận động cái eo nàng mới từ từ hồi phục lại, trên trán lấm tấm mồ hôi rỏ xuống như hạt châu.
Nàng mở to mắt, nàng và hắn nhìn nhau, trong mắt hắn mãi mãi chỉ có nàng, nhưng ánh mắt trong veo đơn thuần lúc trước đã thay đổi rồi, giờ đây nó đã trở nên hung hãn ngang ngược, Đường Miên bị cái liếc nhìn của hắn làm cho sợ hãi, bối rối trong lòng, không biết mình có nên phối hợp cùng hắn hay không.
Núi non trùng điệp, khoái cảm ập đến cắt ngang suy nghĩ của nàng, giây phút được hắn đưa lên chín tầng mây, chính hắn cũng lên đỉnh, mị huyệt ra sức co rút ma sát trụ thân khổng lồ kia, ép ra tinh hoa nóng rực vào bên trong, toàn bộ tinh dịch đều lấp đầy tử cung tinh xảo.
"Hư ư..." Nàng khẽ rên, ý thức bắt đầu trở nên mông lung, nàng cảm giác như mình đang nằm trên một đám mây, cả người mềm nhuyễn, mặc người bày trí.
Sau một hồi triền miên say sưa không dứt, bị lật đến đỏ cả người, Đường Miên không còn chút sức lực nào, mệt mỏi quá độ nằm gọn trong lồng ngực Tả Triều Chi, nặng nề đi vào giấc ngủ, mãi tới khi bị hắn bế ra khỏi nước lau khô người, rồi lại đặt nàng lên giường náo nhiệt thêm mấy hồi nữa, Tả Triều Chi bấy giờ mới ngừng công kích, dự định đi ngủ.
Sau tấm mành giường là một vùng nhân gian thu nhỏ, có nàng có hắn, ngón tay của Tả Triều Chi khẽ vuốt ve đuôi mắt Đường Miên: "A Cẩm..." Hắn nỉ non, trong mơ giống như một đứa nhỏ đang bị quấy rầy, nàng vô thức khẽ cựa mình vào ngực hắn, hai tay ôm chặt lấy eo hắn, mặt cũng úp vào bờ ngực hắn.
Tả Triều Chi run rẩy trong tim, vô cùng vừa ý, hắn ôm nàng, nhắm mắt lại, lần đầu tiên hắn ngủ một giấc thật ngon, thật lâu như thế này, nằm mơ một giấc mơ ngọt ngào, trong mơ hắn trở về năm đó khi hắn mới có mười hai tuổi, khi đó, tiểu cô nương của hắn vẫn còn đang thích hắn, nàng bảo hắn trèo lên cây hái hồng cho mình, hái xong, hắn cầm một con dao nhỏ cắt quả hồng làm hai nửa, hắn và nàng mỗi người một nửa, tiểu cô nương còn hào sảng nói với hắn rằng: "Đi theo ta, sau này ta có gì ngon đều chia cho huynh một nửa."
Đôi mắt của tiểu cô nương kia sáng long lanh, thứ ánh sáng đó đối với hắn mà nói còn đẹp hơn cả ánh sao ánh trăng trên bầu trời, vừa đẹp, vừa không cách nào với tới.
Thứ mà hắn lưu luyến nhất ở nàng không phải dung mạo, không phải thân hình mà là sự ấm áp nàng có thể dành cho hắn.
Thế nhưng hắn lại giấu đi tâm tư này của mình, không chia sẻ cùng người.
Tả A Triều: Vậy chia cho ta một bên ngực đi?
Hứa Tiểu Đường: Chàng nói như vậy có hơi nguy hiểm!